Cục Cưng Của Ảnh Đế - An Ninh Nhi

Chương 35

Trong quán cà phê, mấy người đã đứng dậy chào tạm biệt, điện thoại của An Duyệt liên tục vang lên tiếng thông báo tin nhắn WeChat.

Bị làm phiền giữa chừng, nụ cười của Tưởng Y Lệ có phần gượng gạo: “Andy bận nhiều việc quá.”

Andy là tên tiếng Anh của An Duyệt, hoặc có thể nói là “nghệ danh”.

Cô cười ngượng ngùng, vừa rồi sau khi nói chuyện điện thoại với Bùi Vũ Hành xong, cô đã tắt chế độ im lặng, vì lo lắng An Trạch Hạo không ngoan, tin nhắn của Đại Từ gửi đến sẽ không kịp nhìn thấy.

Kha Vân cố ý làm như vô tình giải thích: “Là người trong nhà giục cô ấy về.”

Người trong nhà là ai, chỉ cần nhìn biểu cảm mờ ám của Kha Vân là biết.

Tưởng Y Lệ: “Thì ra là vậy, có vẻ rất hạnh phúc nha.”

An Duyệt ngại ngùng: “Cũng tạm.”

Khi giao tiếp với người nổi tiếng, thái độ phải khiêm tốn.

Mọi người không nói thêm gì nữa, lần lượt rời đi.

An Duyệt và Kha Vân lên xe, An Duyệt mới có cơ hội xem WeChat.

Khi nhìn thấy một loạt ảnh tương tự nhau, cô cứ nghĩ Bùi Vũ Hành lỡ tay gửi trùng, bấm vào phóng to xem, mới phát hiện không phải trùng.

Quan trọng nhất là, cô chỉ muốn xem vết thương của anh, sao lại chụp cả mặt và toàn thân?

Giọng khách át giọng chủ.

Ánh mắt cô không tự chủ được tập trung vào khuôn mặt tuấn tú và cơ thể cường tráng của anh..

Khiến cô mặt đỏ tai hồng, tim đập thình thịch.

Kha Vân ngồi ở ghế lái tò mò, vươn cổ muốn xem trộm. An Duyệt nhận ra, lập tức áp điện thoại vào mình.

Tiềm thức không muốn để người khác nhìn thấy “ảnh nóng” của Bùi Vũ Hành.

“Không phải chỉ là ảnh của ảnh đế Bùi, giai đẹp Bùi sao? Xem một chút cũng không được.” Kha Vân hừ một tiếng.

An Duyệt: “Tóm lại là không được.” Hai người theo thói quen đối đầu nhau.

Kha Vân nhún vai: “Không xem thì không xem, đợi album ảnh của anh ấy ra mắt, tớ sẽ mua một tá. Nghe nói album ảnh lần này sẽ khoe cơ bụng đó.”

Ảnh đế là của mọi người.

An Duyệt biết Bùi Vũ Hành sắp ra mắt album ảnh, chỉ là không biết mức độ đến đâu.

Tuy nhiên, cơ bụng gì đó, chụp thì chụp thôi, làm người nổi tiếng, phải có chút hy sinh nhỏ, huống hồ anh là đàn ông, khoe bụng thì có gì?

“Ồ, vậy cậu có muốn chữ ký không? Không biết tớ nhờ anh ấy thì anh ấy có ký tặng cho cậu thêm vài cuốn không nữa.” An Duyệt thành thật hỏi.

“Muốn chứ! Dĩ nhiên là muốn rồi.” Kha Vân không khách sáo: “Nhưng mà, cậu không ghen à?”

“Kha Vân, cậu là quản lý kỳ cựu đấy, sao lại hỏi câu này? Diễn viên làm những việc này chẳng phải rất bình thường sao?” An Duyệt lý trí nói.

Kha Vân thở dài, khởi động xe, vừa lái vừa dạy dỗ: “Bố của con cậu quan tâm cậu như vậy, cậu cũng nên quan tâm anh ấy một chút chứ, thỉnh thoảng ghen tuông mới tình thú chứ.”

Trong một ngày, cô ấy đã nhắc đến “tình thú” hai lần. An Duyệt: “Hình như dạo này cậu có rất nhiều cảm nhận về tình yêu, có phải là…”

“Dừng lại!” Kha Vân ngăn cô lại: “Tớ độc thân, tớ kiêu hãnh.”

An Duyệt không để ý đến cô ấy, cúi đầu trả lời tin nhắn WeChat của Bùi Vũ Hành.

[Hình như không nghiêm trọng lắm.]

Vì sự chú ý đã dồn vào những thứ khác, vết thương nhỏ đó trở nên không đáng kể.

Khi Bùi Vũ Hành nghe thấy tiếng thông báo, anh đang cầm kịch bản trên tay. Điện thoại đặt trên bàn trà, anh không cầm lên ngay lập tức.

Lâm Uy ngồi đối diện chơi điện thoại, thấy anh làm bộ trầm ngâm, liền nói: “Anh, có người nhắn tin WeChat cho anh.”

“Ừ.” Anh thản nhiên đáp lại, rồi nhìn Lâm Uy, nói: “Cậu có thể về nghỉ ngơi rồi.”

“Còn sớm mà.” Lâm Uy không muốn đi, một mình quá buồn chán, dù ở đây Bùi Vũ Hành không nói chuyện với cậu nhiều, nhưng ngắm nhìn ảnh đế đang yêu vẫn khá thú vị.

“Lệnh đuổi khách rõ ràng như vậy mà cậu còn không chịu đi sao?”

Anh tỏ vẻ ghét bỏ như vậy, dù Lâm Uy mặt dày đến mấy cũng không thể ở lại được nữa, bỏ chân đang vắt chéo xuống, buồn bã nói: “Vậy em sẽ không làm bóng đèn của hai người nữa.”

Cậu đi rồi, Bùi Vũ Hành mới hài lòng, cầm điện thoại lên xem WeChat.

Khi nhìn thấy nội dung tin nhắn, anh lại không hài lòng.

Hình như cô chẳng hề xót xa chút nào.

[Không nghiêm trọng, bầm tím sẽ tan sau bảy, tám ngày.]

Bảy, tám ngày, lâu quá.

Hình như hơi đáng thương: [Anh tập luyện cẩn thận nhé.]

[Ừ.]

[Vậy anh nghỉ ngơi sớm, dưỡng thương cho tốt.]

[Không còn gì muốn nói với anh nữa à?]

Nói gì bây giờ? An Duyệt suy nghĩ một chút, trả lời: [Ảnh chụp đẹp lắm.]

Bùi Vũ Hành: [Lâm Uy chụp đấy.] Vậy nên việc chụp có chủ ý như vậy không phải vấn đề của anh.

An Duyệt: [Lâm Uy thật đa tài, giỏi quá.]

Bùi Vũ Hành nghẹn lòng: [Chẳng lẽ không phải vì dáng anh đẹp, mặt anh đẹp nên chụp đại cũng đẹp sao?]

Sao lại khen Lâm Uy? Đúng là người phụ nữ không biết trọng điểm, thật muốn đánh.

Quả nhiên là vừa tự luyến vừa trẻ con, An Duyệt không nhịn được cười.

Kha Vân quay đầu nhìn cô một cái, thở dài: “Khoe tình yêu, vô đạo đức.”

An Duyệt thu lại nụ cười, cãi lại: “Ai khoe tình yêu chứ?” Đây mà gọi là khoe tình yêu gì chứ.

“Cảnh giới cao nhất của khoe tình yêu là khoe mà không tự biết.”

An Duyệt không nói nên lời, cô vẫn nên trò chuyện với Bùi Vũ Hành thì hơn.

[Ừ.] Ngoài câu này ra, cô không biết nên nói gì nữa.

Vừa trò chuyện với Bùi Vũ Hành, cô đột nhiên nhớ đến chuyện suýt bị nhận ra lúc nãy.

“Cậu nói xem Tưởng Y Lệ và những người khác có nhận ra tớ không?”

Vẻ mặt của Kha Vân trở nên nghiêm trọng: “Tạm thời hiện tại thì chưa, nhưng sau này không biết được. Trước đây trong mấy tháng cậu đóng phim, cậu có gặp họ không?”

An Duyệt lắc đầu: “Không.”

Lúc đó cô đều ở trong đoàn phim, sau khi đóng máy lại không có việc gì của cô nữa. Cô chỉ là một vai phụ nhỏ, các hoạt động quảng bá gì đó, cô không có tư cách tham gia.

Hơn nữa cô đóng phim cổ trang, hình tượng công khai của cô là cô bé trong sáng thời xưa, tạo hình hiện đại hầu như không được lan truyền. Bộ phim này nổi tiếng năm đó, diễn xuất của cô nhận được không ít lời khen, nhưng chỉ có vậy thôi.

Ban đầu cô nghĩ xác suất bị nhận ra không lớn, nhưng không ngờ lần đầu lộ diện đã bị nói là quen mặt.

Xe vừa đúng lúc đến ngã tư, gặp đèn đỏ.

Kha Vân quay đầu nhìn kỹ khuôn mặt của An Duyệt.

An Duyệt cảm thấy rất bất an, sờ sờ mặt mình, hỏi: “Sao vậy?”

“Mấy năm nay dáng vẻ của cậu cơ bản không thay đổi, nhìn kỹ quả thật có thể thấy bóng dáng của Chỉ Lan, chủ yếu là khí chất. Lúc đó cậu diễn rất tự nhiên, tuy chỉ là vai nhỏ, nhưng xác suất bị nhận ra có thể cao hơn dự đoán của chúng ta.”

Chỉ Lan chính là nhân vật mà An Duyệt đã đóng năm đó, tạo hình năm ấy có tóc mái, hiện tại cô để lộ trán, thật ra khác biệt vẫn khá lớn.

Cô nghe Kha Vân nói vậy, bắt đầu lo lắng. “Vậy phải làm sao?”

Giới giải trí quá phức tạp, cô rất sợ bị đẩy ra trước mặt mọi người, sợ bị tìm ra thông tin cá nhân. Cô còn có An Trạch Hạo, quan trọng nhất là nếu Bùi Vũ Hành bị lôi vào thì sẽ rắc rối lớn.

Kha Vân lại không lo lắng mấy mà ranh mãnh nói: “Sợ gì, thay đổi hình tượng là được rồi.”

An Duyệt không hiểu, chẳng lẽ bảo cô đi phẫu thuật thẩm mỹ?

“Sau này ra ngoài gặp mấy ngôi sao đó, cậu cứ trang điểm đậm vào. Dáng vẻ hiện tại của cậu quá non nớt, không có khí chất, nhìn mềm yếu dễ bắt nạt. Cậu xem lúc nãy Tưởng Y Lệ và Vu Phi đều không hạ thấp thái độ với cậu, trong khi rõ ràng là họ bám lấy để cậu thiết kế lễ phục cho họ. Trang điểm cho có khí thế một chút, hiệu quả chắc chắn sẽ khác.”

An Duyệt nghĩ nghĩ thấy có lý, gật đầu: “Lần sau thử xem.”

*

Về đến nhà, An Trạch Hạo đang xem sách tranh cùng Đại Từ.

Hình ảnh thật ấm áp.

An Trạch Hạo nhìn thấy mẹ, lập tức chạy đến: “Mẹ!”

An Duyệt đưa tay ra chờ bé chạy đến gần rồi ôm lấy, nâng lên.

An Trạch Hạo rất vui vẻ, An Duyệt dặn dò: “Con đừng nói gì đã, sẽ ch ảy nước miếng đấy.”

An Trạch Hạo vừa nghe đến hai chữ “nước miếng” liền nói: “Đại vương Hạo Hạo.” Vừa nói xong, khóe miệng bắt đầu chảy ra nước miếng thật, may mà cậu bé kịp thời ngậm miệng lại, ngăn nước miếng rơi xuống.

An Duyệt không bế bé nữa, ôm bé vào lòng, hỏi: “Tối nay con có ngoan không?”

“Ngoan ạ!” Bé trả lời rất dứt khoát.

Đại Từ không nhịn được nói: “Hạo Hạo, cháu đừng nói một cách đường hoàng như vậy chứ.”

“Thằng bé không ngoan sao?” Kha Vân hỏi.

Đại Từ gãi đầu, nói thật: “Không phải là không ngoan, chỉ là lúc nãy tìm mẹ, làm ầm một lúc.”

An Duyệt áy náy nói: “Thật sự làm phiền anh rồi, hôm nào tôi mời anh ăn cơm nhé.”

Trẻ con dù ngoan đến mấy cũng có lúc phải quấy, những lúc đó chính là cơn ác mộng của người lớn.

Đại Từ: “Nói gì vậy! Không có gì phiền đâu, lúc nãy thằng bé buồn ngủ thôi, tôi dỗ một lúc là được. Hơn nữa, trông Hạo Hạo một buổi tối, đã thay đổi quan điểm sống của tôi rồi.”

An Duyệt và Kha Vân đều tỏ ra hứng thú, cùng nhau ngồi xuống ghế sofa.

Kha Vân: “Quan điểm sống của chú biến thành gì rồi?”

Đại Từ cầm đĩa hoa quả trên bàn, đưa cho cô ấy: “Ăn một chút đi.” Anh ấy không vội trả lời câu hỏi của cô ấy.

“Không ăn, giảm cân.”

“Đừng giảm nữa, để tôi giảm là được rồi.”

An Trạch Hạo không được người lớn chú ý, chen vào: “Ăn quả.”

Kha Vân cầm đĩa hoa quả, đưa cho An Trạch Hạo: “Ăn đi, Hạo Hạo ngoan như vậy, phải ăn nhiều một chút.”

An Trạch Hạo cầm một quả dâu tây, sau đó đưa lên miệng Kha Vân: “Ăn quả.”

Kha Vân sững người một lúc, bật cười. Cô ấy bế An Trạch Hạo lên đùi mình, hôn mạnh lên má bé: “Yêu con chết đi được.” Sau đó, cô ấy ăn luôn quả dâu tây mà An Trạch Hạo đút cho.

Đều là cho cô ấy trái cây ăn, nhưng cách đối xử lại khác nhau một trời một vực, Đại Từ không phục: “Tôi cũng cho em ăn rồi, sao không thấy em…”

Hôn tôi, nói yêu tôi.

Vẻ mặt Đại Từ lúc này rất giống cô vợ nhỏ hờn dỗi bị bỏ rơi. An Duyệt nhìn mà không nhịn được cười, nói: “Anh phải tự tay đút cho cô ấy mới đúng.”

Sau đó Đại Từ rất nghe lời làm theo An Trạch Hạo, cầm một quả dâu tây đưa cho cô ấy, dịu dàng nói: “Ăn đi, dâu này rất ngon.”

“Tất nhiên là ngon rồi, tôi mua mà.” Kha Vân không hề cảm kích: “Tôi có Hạo Hạo đút là đủ rồi.”

Tay Đại Từ vẫn còn giơ giữa không trung, An Trạch Hạo nghe Kha Vân nói vậy, rất tự nhiên lấy quả dâu tây từ tay Đại Từ, đưa lên miệng Kha Vân.

Kha Vân cười ngọt ngào, há miệng ăn.

Đại Từ ngượng ngùng rụt tay lại, trong lòng buồn bực.

An Duyệt đứng cạnh nhìn, muốn cười nhưng cố nhịn, Đại Từ đã đủ thảm rồi, cô đành giúp một tay vậy.

An Duyệt bế An Trạch Hạo về, nói: “Thích trẻ con như vậy thì tự sinh một đứa đi.”

Kha Vân chưa kịp mở miệng, Đại Từ đã tiếp lời: “Ừ, em sinh tôi nuôi.”

Kha Vân định lên tiếng, An Trạch Hạo đã nói lớn: “Sinh!” Bé nói xong còn vỗ tay, vui vẻ vô cùng.

Ba người lớn nhìn nhau, sau đó cùng phá lên cười.

Kha Vân: “Hạo Hạo, đợi bố con về, con bảo bố là con muốn em trai, em gái nhé.”

Cô ấy hiểu rất rõ An Trạch Hạo, bổ sung hỏi thêm một câu: “Được không?”

An Trạch Hạo sảng khoái trả lời: “Được!”

An Duyệt: Đến lúc dạy thằng bé nói “không” rồi.

Bình Luận (0)
Comment