Thời gian trôi qua không nhanh cũng chẳng chậm.
Sự trưởng thành của trẻ nhỏ luôn là minh chứng rõ rệt nhất cho dòng chảy thời gian.
Khả năng ngôn ngữ của An Trạch Hạo đã tiến bộ hơn rất nhiều, không còn chỉ nói được từng chữ hay từ láy, mà đã có thể nói được những từ gồm hai ba âm tiết khác nhau.
Người lớn vui mừng vì việc này, còn bé thì coi đó như một trò chơi thú vị, càng ngày nói càng nhiều.
Những ngày này An Duyệt rất bận rộn, vì mối quan hệ với Bùi Vũ Hành, cô phải mở một phòng làm việc bên ngoài, thuê một số nhà thiết kế và trợ lý. Trước khi quay về đây, cô chỉ định thuê một hoặc hai trợ lý tại nơi ở, sự nghiệp cũng không cần quá lớn, đủ cho hai mẹ con sinh hoạt là được.
Sự xuất hiện của Bùi Vũ Hành đã phá vỡ mọi kế hoạch, đồng thời thay đổi suy nghĩ của cô.
Nếu sau này thật sự ở bên nhau, cô hy vọng mình có thể đứng ngang hàng với anh.
Cô không muốn bị người ta nói là kẻ ăn bám.
Có Kha Vân giúp đỡ, mọi việc đều diễn ra rất suôn sẻ. Phòng làm việc được thuê trong một tòa nhà thương mại, diện tích không lớn, may mắn là trang trí ban đầu khá ổn, không cần phải sửa sang lại. Mấy ngày nay đã mua sắm thiết bị văn phòng, một tuần nữa là có thể bắt đầu làm việc.
Những ngày chạy ngược chạy xuôi, An Duyệt cơ bản đều mang theo An Trạch Hạo, bé hay cười hay nói, đến đâu cũng được nhiều người yêu mến.
Điều tốt nhất là, nhờ có bé, ông chủ đã giảm giá rất nhiều cho An Duyệt, tiết kiệm được không ít kinh phí.
Khoảng thời gian huấn luyện của Bùi Vũ Hành sắp kết thúc, sau đó anh sẽ có ba ngày nghỉ, hết kỳ nghỉ sẽ vào đoàn làm phim.
Càng gần đến ngày gặp nhau, Bùi Vũ Hành càng muốn liên lạc với An Duyệt.
Cho nên, vào buổi sáng, tranh thủ hai mươi phút nghỉ ngơi, anh biết hôm nay An Duyệt hiếm khi rảnh rỗi, đang ở nhà cùng An Trạch Hạo nên gửi yêu cầu gọi video.
An Duyệt bế An Trạch Hạo trên đùi, ngồi trên ghế sofa gọi video.
Nhiều ngày không thấy mặt, sự nhiệt tình của An Trạch Hạo đối với Bùi Vũ Hành đã dần phai nhạt, trong mắt bé, việc gọi video không thú vị bằng tự chơi một mình. Nếu trên tay cầm đồ chơi, hoặc không được bế, bé sẽ không tập trung, có khi còn chạy đi chỗ khác.
Thật ra Bùi Vũ Hành không mấy để ý, anh chủ yếu là muốn gặp với An Duyệt, trò chuyện với một đứa trẻ còn chưa nói sõi thì có gì hay ho chứ?
Tuy nhiên, khi thấy An Duyệt nghiêm túc như vậy, cố gắng hết sức để dỗ dành con, anh bỗng cảm thấy khá thú vị, nên cứ để cô làm theo ý mình.
“Hạo Hạo, mau gọi bố đi.”
Ừm, An Trạch Hạo bây giờ, ngay cả việc gọi bố cũng không còn nhiệt tình nữa.
Bùi Vũ Hành đã quen rồi.
An Trạch Hạo là một đứa trẻ ngoan ngoãn nghe lời mẹ, cười gọi: “Bố.”
“Có nhớ bố không?” An Duyệt hỏi bé.
An Trạch Hạo như phản xạ có điều kiện, nói: “Nhớ.”
Bùi Vũ Hành biết lời này không đáng tin lắm, không cảm động nổi.
“Bố có đồ cho con.”
“Hửm?” An Trạch Hạo tò mò: “Hạo Hạo muốn đồ.”
Bùi Vũ Hành lấy ra một con robot biến hình, nói với bé: “Cái này gọi là robot biến hình.”
An Trạch Hạo không thấy thứ này có gì đặc biệt, vẻ mặt bình thản, nhưng vẫn nói theo: “Biến... hình.”
Bùi Vũ Hành và An Duyệt bật cười, bé lại gặp từ khó phát âm rồi.
Thế là cả hai tiến hành thêm một, hai phút dạy con, dạy cậu bé nói được, An Duyệt và Bùi Vũ Hành đều cảm thấy rất có thành tựu.
Bùi Vũ Hành vừa dạy bé nói vừa biểu diễn robot biến hình từ hình dạng người máy thành hình dạng ô tô. An Trạch Hạo thấy chiếc xe chạy nhanh trên mặt đất thì phấn khích, kêu muốn chơi xe.
Bùi Vũ Hành: “Ngày kia bố về là con có thể chơi rồi.”
An Trạch Hạo rất mong chờ: “Bố về!”
Bùi Vũ Hành không nhịn được cười, sửa lại: “Con phải nói là, bố về nhà.”
An Trạch Hạo: “Bố về nhà!”
Hai bố con trò chuyện một lúc lâu, An Trạch Hạo hết kiên nhẫn, tự chạy đi chơi. Cuối cùng Bùi Vũ Hành đã có cơ hội nói chuyện riêng với An Duyệt.
“Phòng làm việc của em thế nào rồi?”
“Gần xong rồi, chiều nay chuyển đồ vào, ngày kia có thể chính thức hoạt động.” An Duyệt nghĩ đến điều này, vừa mong đợi vừa kích động, đây là sự nghiệp của cô, mục tiêu ngày càng rõ ràng, ngày càng gần hơn, cảm giác này thật tốt đẹp biết bao.
Bùi Vũ Hành gật đầu: “Chúc mừng em.”
An Duyệt cười rộ lên, thoải mái nhận lời chúc, nhưng mà... “Còn gì nữa không? Ví dụ như chúc em thành công phát tài, trở thành phú bà chẳng hạn.”
“Trở thành phú bà rồi bao nuôi anh à?”
An Duyệt kinh ngạc, chưa bao giờ nghĩ những lời này lại xuất phát từ miệng Bùi Vũ Hành.
“Ngạc nhiên như vậy làm gì?” Bùi Vũ Hành cười nói, có vẻ tâm trạng rất tốt.
Sau khi kinh ngạc, An Duyệt bình tĩnh lại: “Anh đâu cần em bao nuôi.”
Mặc dù cô không rõ anh có bao nhiêu tiền, nhưng với địa vị ngôi sao hạng A của anh hiện tại, thù lao chắc chắn rất cao, cộng thêm những năm qua anh làm việc chăm chỉ như vậy, tiền kiếm được không chỉ nuôi sống bản thân, mà còn nuôi được cả một đám người.
Tuy nhiên, nghe anh nói thế, An Duyệt không khỏi cảm thấy xao xuyến trong lòng.
Hai người nói chuyện một lúc, An Trạch Hạo chạy đến, trên tay cầm chiếc xe đồ chơi mà Đan Kiệt tặng hôm trước, chia sẻ niềm vui với Bùi Vũ Hành: “Bố ơi, xe mới của Hạo Hạo.”
Bùi Vũ Hành qua loa: “Không tệ.”
An Trạch Hạo: “Đẹp không?”
Bùi Vũ Hành xấu hổ: “Con nên hỏi ngầu không.”
“Hửm?” An Trạch Hạo hơi nghi ngờ, suy nghĩ một lúc, nghiêm túc nói: “Hạo Hạo ngầu.”
An Duyệt bật cười: “Tự luyến.”
Bùi Vũ Hành rất thích sự “tự tin” của con trai: “Bố có ngầu không?”
An Duyệt nghe anh hỏi vậy liền giật mình, sợ anh bị bẽ mặt, dù sao thẩm mỹ của trẻ con rất khác người thường, hơn nữa thường xen lẫn yếu tố tình cảm, ví dụ như thích ai thì sẽ thấy người đó đẹp.
Mấy ngày nay, bé thấy Đại Từ rất đẹp trai.
Hơn nữa gần đây tình cảm của bé với Bùi Vũ Hành còn phai nhạt đi.
An Trạch Hạo không trả lời dứt khoát như mọi khi, cẩn thận nhìn Bùi Vũ Hành, do dự một chút rồi mới nói: “Ngầu.”
Không biết vì sao, An Duyệt thở phào nhẹ nhõm.
Bùi Vũ Hành luôn giữ bình tĩnh, sau khi nhận được câu trả lời cũng chỉ cười mỉm.
“Mẹ thì sao?” An Duyệt hùa theo hỏi An Trạch Hạo.
An Trạch Hạo lớn tiếng nói: “Mẹ đẹp!”
An Duyệt rất vui, hôn mạnh lên mặt bé.
“Xem ra tính tự luyến của An Trạch Hạo là di truyền từ em.” Bùi Vũ Hành cười nói.
An Duyệt không phục, cãi lại: “Rõ ràng là di truyền từ anh, em không có tự luyến.” Cô chưa bao giờ cảm thấy mình cực kỳ xinh đẹp, nhưng được con trai khen, vui vẻ là điều bình thường.
“Di truyền từ anh sao?”
An Duyệt gật đầu kiên định: “Đúng vậy, chính là anh.”
Bùi Vũ Hành hơi nheo mắt, An Duyệt đột nhiên hối hận, xong rồi xong rồi, chọc phải Bùi Vũ Hành, hậu quả khó lường.
Vẫn là chạy trốn thôi.
“Hình như thời gian nghỉ ngơi của anh sắp hết rồi, anh mau đi làm việc đi, chúng ta không nói nữa.”
Bùi Vũ Hành thích thú nhìn cô như một bé thỏ trắng sợ hãi.
An Duyệt không dám nhìn lại, cúi đầu nói với An Trạch Hạo: “Hạo Hạo, chúng ta không làm phiền bố nữa.”
“Dạ!” An Trạch Hạo đáp.
An Duyệt dạy bé nói: “Nói với bố là chúng ta không làm phiền bố nữa.”
An Trạch Hạo: “Bố, Hạo Hạo không đánh bố nữa.”
An Duyệt nhất thời không nhịn, bật cười, sau đó tiếp tục dạy: “Không phải đánh bố, mà là không làm phiền bố nữa.”
An Trạch Hạo: “Không đánh bố nữa.”
Lần này, ngay cả Bùi Vũ Hành trầm tĩnh chững chạc cũng bật cười.
Đối với một đứa trẻ mới chỉ biết nói những câu đơn giản, câu nói này có vẻ hơi khó.
An Duyệt ôm trán, dạy lại một lần nữa. “Làm phiền.”
An Trạch Hạo: “Đánh.”
An Duyệt từ bỏ việc dạy tiếp, đúng lúc này Lâm Uy đến, nói với Bùi Vũ Hành thời gian sắp hết.
Cậu phát hiện họ đang gọi video, bèn tiến lại gần chào hỏi: “Hạo Hạo, gọi anh đi.”
Bùi Vũ Hành: “Gọi chú đi.” Sau đó anh nói với Lâm Uy: “Đàn ông gì mà chỉ thích giả làm trẻ con.”
Lâm Uy rất muốn giải thích với anh rằng đây không phải là giả làm trẻ con, nhưng không có cơ hội, An Trạch Hạo rất nghe lời bố, gọi “Chú” rồi.
Lâm Uy vui vẻ khen bé: “Hôm nay Hạo Hạo lại đẹp trai hơn một chút kìa.”
An Trạch Hạo cười khúc khích, đáp lễ lại khen cậu: “Chú đẹp trai.”
An Duyệt không nói nên lời, gần đây khi ra ngoài, chỉ cần ai đó đối xử với bé nhiệt tình thân thiện một chút, đặc biệt là khen bé dễ thương hoặc đẹp trai, bé đều ngọt ngào đáp lại một lời hay.
Nếu sau này dùng chiêu này để dỗ dành con gái, thì đúng là một tiểu họa thủy rồi.
Bùi Vũ Hành khinh bỉ nói: “An Trạch Hạo, mắt nhìn của con kém đi rồi.”
Lần này Lâm Uy không phục: “Anh, anh nói vậy em có ý kiến đấy, dù sao em còn từng lên hot search đó, trợ lý minh tinh đẹp trai nhất, là em, là em đó. Em có không ít fan nhan sắc đấy nhé?”
Bùi Vũ Hành cười lạnh.
Lâm Uy khó chịu, quay sang nói với An Duyệt: “An Duyệt, lát nữa chị lên mạng tìm thử xem, từ khóa là trợ lý minh tinh đẹp trai nhất, bên dưới có rất nhiều bình luận, cơ bản đều khen em đẹp trai, nói em hoàn toàn có thể ra mắt riêng.”
An Duyệt biết lòng tự trọng của cậu bị tổn thương, hơn nữa đúng là Lâm Uy rất đẹp trai, nếu không lần đầu tiên An Trạch Hạo gặp cậu sẽ không ôm đùi cậu gọi bố.
“Cậu vốn rất đẹp trai mà.” An Duyệt chân thành nói.
Lâm Uy được an ủi: “Chị rảnh thì vẫn có thể tìm thử xem, khá thú vị đấy.”
An Duyệt: “Được.”
Lần này thời gian thật sự không còn nhiều, không nói thêm nữa, kết thúc cuộc gọi.
Ngày khai trương phòng làm việc đã đến, ban đầu An Duyệt không định tổ chức gì, nhưng Kha Vân nói muốn mời một số người nổi tiếng đến để tạo không khí. Có khởi đầu tốt là một chuyện, còn có thể nhân cơ hội này để xây dựng mối quan hệ tốt, mở rộng nguồn lực kinh doanh.
An Duyệt không phải người giỏi giao tiếp, đặc biệt là khi đối mặt với những người trong giới giải trí có nhiều tâm cơ. Kha Vân vỗ ngực nói: “Không phải còn có tớ sao? Cậu là nhà thiết kế, nói chuyện lạnh lùng một chút không sao cả, đây là cá tính, là phong cách.”
An Duyệt suy nghĩ, gật đầu: “Vậy hôm nay làm phiền cậu rồi.”
“Khách sáo với tớ làm gì? Hơn nữa tớ không phải vì cậu, tớ cũng là cổ đông đấy, dù sao phải cho tớ làm gì đó chứ, nếu không cầm tiền ngại lắm.” Kha Vân nói thì nói vậy, nhưng đều là để an ủi An Duyệt.
“Vậy cậu đi trang điểm đi, đậm một chút.”
Kỹ thuật trang điểm của An Duyệt khá tốt, trang điểm đậm không thành vấn đề.
Nhưng Kha Vân lại kéo cô đi cùng: “Để tớ trang điểm cho cậu.”
“Tớ tự làm được rồi.” An Duyệt yếu ớt từ chối, cô hơi không chịu nổi kiểu trang điểm đậm của Kha Vân.
Kha Vân biết cô đang nghĩ gì: “Yên tâm đi, không trang điểm kinh dị như hồi đi học đâu, tớ sẽ tạo nên cho cậu một vẻ cao quý lạnh lùng.”