Kha Vân mất hơn nửa tiếng đồng hồ để hoàn thành một lớp trang điểm mắt khói tinh tế.
An Duyệt nhìn mình trong gương, cảm thấy vô cùng xa lạ.
“Kha Vân, cậu chắc chắn đây là kiểu trang điểm cao quý lạnh lùng sao?” An Duyệt bất lực, vừa nãy đã liên tục nói với cô ấy đừng trang điểm quá đậm, nhưng cô ấy hoàn toàn không nghe.
Kha Vân khoanh tay xoa cằm, cẩn thận ngắm “kiệt tác” của mình.
“Hay là kiểu quyến rũ mê hoặc sẽ chính xác hơn nhỉ?”
An Duyệt càng tuyệt vọng hơn, nhưng mà, với gương mặt này đi ra ngoài, chắc không sợ bị nhận ra đúng không? Cô nghĩ đến điểm này, không còn ý kiến gì nữa, dù sao hôm nay cô không phải An Duyệt, cô là Andy.
“Mẹ ơi mẹ ơi…” Một giọng nói non nớt vang lên, ngay sau đó cửa phòng bị đẩy ra.
An Trạch Hạo nhìn hai người trong phòng, ánh mắt dừng lại trên khuôn mặt An Duyệt, gương mặt nhỏ nhắn đầy nghi hoặc. “Mẹ đâu rồi?”
“Phụt!” Kha Vân bật cười, nhìn thoáng qua An Duyệt đã “thay hình đổi dạng”, nói với An Trạch Hạo: “Con tìm thử xem, vừa nãy còn ở đây mà.”
Đóng kịch cùng trẻ con, thật thú vị.
Đại Từ đi theo vào, khi nhìn thấy An Duyệt, biểu cảm trở nên hơi kỳ lạ.
Kha Vân hếch cằm hỏi anh ấy: “Thế nào? An Duyệt trông như thế này có đẹp không?”
Đại Từ gãi đầu, miễn cưỡng nói: “Đẹp thì đẹp, nhưng đàn ông thường không thích phụ nữ trang điểm đậm.”
Kha Vân lườm anh ấy: “Chỉ cần đẹp là được rồi, chúng ta đâu phải đi lấy lòng đàn ông.”
An Duyệt không quan tâm đ ến điều này, cô chỉ quan tâm đ ến sự khác biệt có lớn không. Phản ứng của An Trạch Hạo vừa khiến cô buồn cười vừa yên tâm hơn.
Đây là dáng vẻ mà ngay cả con trai ruột cũng không nhận ra.
“Tôi trông khác với bình thường rất nhiều đúng không? Người bình thường sẽ không nhận ra tôi chứ?”
Đại Từ nghiêm túc gật đầu: “Đừng nói người bình thường, cô xem tôi và An Trạch Hạo đều sắp không nhận ra rồi này.”
An Duyệt nghe vậy thì hoàn toàn yên tâm.
Lúc này Kha Vân xen vào một câu: “Không biết đại ảnh đế Bùi có nhận ra không nhỉ.”
An Duyệt đỏ mặt, cô không muốn để Bùi Vũ Hành nhìn thấy mình như thế này.
Anh thích phong cách trong sáng.
An Trạch Hạo vừa nghe thấy An Duyệt nói chuyện là đã nhận ra mẹ, chạy đến ôm chân cô, ngẩng đầu lên quan sát kỹ.
“Mẹ ơi, mắt bẩn.” Bé chỉ vào phấn mắt màu tối của An Duyệt.
An Duyệt dở khóc dở cười, không biết giải thích thế nào: “Đây không phải bẩn.”
An Trạch Hạo: “Mẹ bị cháy nắng à?”
Mấy ngày nay nhiệt độ khá cao, họ lại thường xuyên ra ngoài, đôi khi còn đưa An Trạch Hạo đến công viên chơi một lúc, khi để bé đội mũ sẽ nói với bé không đội sẽ bị cháy nắng. Lúc này, bé bèn dùng câu nói đó.
Kha Vân cười không ngớt, ngồi xổm xuống bên cạnh An Trạch Hạo, hỏi bé: “Mẹ con bị cháy nắng rồi còn đẹp không?”
An Trạch Hạo suy nghĩ một lúc, nói: “Đẹp.”
Kha Vân khen ngợi: “Đứa con trai này thật có lương tâm.”
An Duyệt bất lực đỡ trán, thật ra cô không quan tâm đẹp hay không đẹp.
“Thời gian không còn sớm nữa, chúng ta chuẩn bị một chút, xuất phát thôi.”
Kha Vân: “Chờ một chút, tớ tạo kiểu tóc cho cậu.”
Hiện tại An Duyệt để tóc thẳng ngang vai, bình thường cô đều buộc tóc đuôi ngựa hoặc búi tóc, thật ra vẫn có sự khác biệt so với trước kia.
“Chắc không cần đâu chứ?”
Thời gian không còn nhiều, quan trọng nhất là cô không muốn tốn công.
Kha Vân giữ vai cô, để cô nhìn vào gương: “Cậu xem, kiểu tóc của cậu thuộc phong cách trong sáng, hoàn toàn không phù hợp với lớp trang điểm, nhất định phải thay đổi.”
An Duyệt lại bắt đầu bất lực, để cô ấy muốn làm gì thì làm.
“Tớ thấy cậu nên đổi nghề đi, cậu nên làm chuyên gia trang điểm, thỏa mãn khát vọng của mình.”
Kha Vân xòe tay: “Tớ làm gì cũng được, quá tài năng thì biết phải làm sao.”
An Duyệt: “Liêm sỉ đâu rồi?”
Kha Vân: “Liêm sỉ là gì?”
An Duyệt: “Cậu thắng rồi.”
*
Tám giờ, An Duyệt đến phòng làm việc.
Phòng làm việc nằm ở tầng 22, đây vốn là một công ty thiết kế, vì vậy bố cục căn phòng rất có tính thẩm mỹ, một bức tường kính giúp ánh sáng trong phòng sáng sủa, tầm nhìn rất rộng.
Lễ khai trương đã được chuẩn bị từ hôm qua, đúng chín giờ bắt đầu, hoa tươi sẽ được giao trước nửa tiếng, bây giờ đang chờ họ thu xếp. Ngoài ra cô còn chuẩn bị không ít món ăn ngon, lát nữa sẽ được đưa đến. Hôm qua An Duyệt đã cất công làm riêng một số món đặc biệt, mệt mỏi cả ngày.
Thành viên của phòng làm việc cộng thêm An Duyệt mới chỉ có năm người, quy mô rất nhỏ.
Quy mô có thể nhỏ, nhưng sức hút không thể nhỏ. Kha Vân đã gọi mấy người bạn thân đến giúp đỡ, trong phòng làm việc khá náo nhiệt.
Hôm nay khách mời không nhiều, một vài khách hàng cũ, ngoài ra còn có một số nghệ sĩ mà Kha Vân cảm thấy có tiềm năng nhưng hiện tại vị thế chưa được cao.
Về phần những nhân vật nổi tiếng, họ không thể mời được.
An Duyệt không quan tâm đ ến sự phô trương, hôm nay có bao nhiêu người đến không thành vấn đề, sẽ không làm giảm đi sự tự tin của cô muốn trở thành một nhà thiết kế xuất sắc.
Khoảng tám giờ năm mươi phút, khách khứa lần lượt đến, còn có cửa hàng hoa liên tục gửi hoa đến.
Giỏ hoa có ghi tên người tặng và lời chúc. Các giỏ hoa được đặt ở hai bên lối đi ở cửa ra vào, hoa rất đẹp và hoành tráng.
Lúc chín giờ, Kha Vân chuẩn bị phát biểu thì Lâm Uy xuất hiện.
Cậu mặc bộ vest lịch sự, trên mặt nở nụ cười, rất khác với khí chất có phần ngông cuồng trước đây.
Ngoại hình hiện tại hơi giống khí thế ông chủ Bùi Vũ Hành của cậu.
Đằng sau cậu có mấy người bê hai giỏ hoa lớn hơn bình thường. Trên đó viết lời chúc phúc và tên của Bùi Vũ Hành.
Mọi người rất ngạc nhiên vì sự xuất hiện của Lâm Uy, khi nhìn thấy tên trên giỏ hoa, còn có chút không thể tin được.
An Duyệt cũng bất ngờ, Bùi Vũ Hành vẫn đang huấn luyện ở đâu đó phía Bắc, tối nay mới đến.
Về phần Lâm Uy, lúc này đáng lẽ cậu nên ở bên cạnh Bùi Vũ Hành mới phải.
Kha Vân là người phản ứng nhanh nhất, mỉm cười tiến lên chào hỏi, nhiệt tình nói: “Lâm Uy, sao cậu lại đến đây? Chẳng phải cậu đang huấn luyện cùng Bùi Vũ Hành ở thành phố G sao?”
Việc Bùi Vũ Hành đi huấn luyện đã được đưa tin, mọi người đều biết.
Lâm Uy: “Là do anh Hành đặc biệt cử em đến, anh ấy không thể đến được. Anh Hành nói dù thế nào cũng phải tới ủng hộ việc thành lập phòng làm việc của mọi người, tiếc là anh ấy thật sự không cách nào thu xếp được thời gian, vì vậy đành để em bay về vào sáng sớm hôm nay để thay mặt anh ấy tham dự.”
Kha Vân: “Tôi vô cùng lấy làm vinh dự.”
Lâm Uy: “Ai bảo trang phục mọi người thiết kế đẹp chứ, anh Hành luôn rất kính trọng những người có tài.”
Hai người trò chuyện, An Duyệt đứng bên cạnh Kha Vân, cười nhạt, không xen vào.
Hôm nay cô nói rất ít, việc trò chuyện đều do một mình Kha Vân đảm nhận, cô chỉ trò chuyện với khách về ý tưởng thiết kế, phối hợp rất ăn ý.
Sau khi trò chuyện với Kha Vân xong, Lâm Uy bước đến trước mặt An Duyệt, lịch sự ga lăng đưa tay ra: “Chúc mừng chị, Andy.”
An Duyệt bắt tay cậu, lịch sự đáp lại: “Cảm ơn.”
Tiếp theo, Kha Vân mở đầu khai mạc, sau đó An Duyệt phát biểu.
Bài phát biểu của An Duyệt không dài, đang chuẩn bị kết thúc thì chợt có một vị khách không mời mà đến.
Là Trịnh Mỹ Tuệ.
An Duyệt và Kha Vân nhìn nhau, không để lộ quá nhiều cảm xúc.
Kha Vân bước tới chào hỏi, Lâm Uy đi theo.
Kha Vân nhiệt tình nói: “Chị Mỹ Tuệ, chị cũng đến sao, hoan nghênh hoan nghênh.”
Trịnh Mỹ Tuệ khẽ nhếch mép, không phải là cười, mà có vẻ hơi kiêu ngạo. Cô ta nhìn quanh một lượt, khẽ cười một tiếng, nói: “Chỗ của cô trông được đấy.”
Kha Vân: “Cảm ơn đã khen.”
Lâm Uy quen thuộc bước đến bên cạnh Trịnh Mỹ Tuệ, giọng điệu thoải mái nói: “Chị, biết chị đến thì em đã đi cùng rồi.”
Trịnh Mỹ Tuệ: “Sao phải đi cùng? Cậu đến là việc của cậu, tôi đến là việc của tôi.”
Câu nói này của cô ta rất có ẩn ý, tất cả mọi người có mặt đều có suy nghĩ riêng.
Chuyện cô ta và Bùi Vũ Hành kết thúc hợp đồng đã lan truyền trong giới, tuy là kết thúc hợp đồng theo thỏa thuận, nhưng chuyện cụ thể ra sao thì không phải là bí mật.
Về nhân phẩm của Trịnh Mỹ Tuệ, những người hoạt động lâu năm ít nhiều đều biết, kết cục ngày hôm nay của cô ta không có gì là lạ.
Nhìn thái độ hiện tại của cô ta, mọi người đều đoán xem có phải cô ta đến “phá đám” hay không.
An Duyệt rất bất an trong lòng, đứng trước bục phát biểu không nhúc nhích.
Cô chắc chắn Trịnh Mỹ Tuệ đến đây không có ý tốt, cô cũng không muốn làm trò giả tạo, âm thầm chuẩn bị tâm lý đối phó.
Quả nhiên, Trịnh Mỹ Tuệ nhìn thẳng vào An Duyệt, bước trên thảm đỏ, tiến về phía cô.
Bục phát biểu được dựng thêm một bục nhỏ cao hơn mười phân, An Duyệt vẫn đứng nguyên tại chỗ.
Hôm nay cô đi giày cao gót, gót giày cao tám phân. Đây là đôi giày Kha Vân kéo cô đi mua cách đây hai hôm, nhất định phải mua đôi cao như vậy, nói là càng cao càng có khí thế.
Cô chưa bao giờ đi giày cao cỡ này, ban đầu cô từ chối, nhưng cuối cùng Kha Vân vân trả tiền bất chấp sự phản đối của cô.
Bây giờ, cô phải cảm ơn Kha Vân.
Hiện tại cô cao hơn Trịnh Mỹ Tuệ, đứng thẳng người, cô cảm thấy mình rất có khí thế.
Trịnh Mỹ Tuệ nhếch mép, lên tiếng: “An Duyệt, lâu rồi không gặp.”
Trên mặt Kha Vân và Lâm Uy đều xuất hiện một tia khó chịu, so với họ, An Duyệt bình tĩnh hơn nhiều. Cô đáp lại bằng một nụ cười khách sáo mà xa cách, khẽ gật đầu, nói: “Lâu rồi không gặp.”
Cô ta nói ra tên thật của An Duyệt, các vị khách xung quanh đều xì xào bàn tán. Cái tên này rất nhiều người cảm thấy quen tai, đang cố gắng nhớ lại.
Sự việc đã đến nước này, An Duyệt không còn bận tâm việc thân phận bị bại lộ sẽ như thế nào, ảnh hưởng đến Bùi Vũ Hành là lớn hay nhỏ nữa.
“Dạo này chị vẫn khỏe chứ?” Giọng An Duyệt dịu dàng, mọi người không nhìn ra được cô đang cố ý hỏi hay thật sự không biết.
Nụ cười của Trịnh Mỹ Tuệ khựng lại một chút, nhanh chóng khôi phục. “Tôi vẫn ổn, nhưng không bằng cô đang lúc hăng hái, có quý nhân giúp đỡ được.”
An Duyệt cười không nói.
Lâm Uy nhìn hai người họ nói chuyện, tìm được thời cơ, bước lên, nắm lấy cánh tay Trịnh Mỹ Tuệ, nói: “Bài phát biểu của Andy vẫn chưa kết thúc, chị, chúng ta qua bên cạnh ngồi đi.”
An Duyệt đưa tay ra làm động tác mời.
Trịnh Mỹ Tuệ lại nói: “Thôi, tôi chỉ đến xem thôi, còn có việc, đi đây.”
“Chị có thể có việc gì chứ, đừng đi mà.” Giọng điệu của Lâm Uy rất tùy ý, phong thái tinh anh trong giới vừa rồi đã biến mất.
Mọi người không suy nghĩ gì nhiều về điều này, Lâm Uy đã làm việc với Trịnh Mỹ Tuệ hơn hai năm, họ rất quen thuộc với nhau.
Tuy nhiên, lời nói của Lâm Uy dường như đã chạm vào nỗi đau của Trịnh Mỹ Tuệ.
Kể từ khi chấm dứt hợp đồng với Bùi Vũ Hành, Trịnh Mỹ Tuệ rất rảnh rỗi, cô ta nói muốn nghỉ phép dài ngày, nhưng lại có tin đồn cô ta đang tìm kiếm người mới, muốn tạo ra một Bùi Vũ Hành khác, trở lại đỉnh cao. Tuy nhiên, nghe nói mọi chuyện không mấy suôn sẻ, công ty cũng thay đổi thái độ với cô ta, dường như không hài lòng với cô ta cho lắm.
Nhưng Trịnh Mỹ Tuệ là người đã trải qua biết bao nhiêu sóng gió chứ? Cô ta vẫn giữ tư thế ngẩng cao đầu, nói: “Tôi rất bận, thôi, hẹn gặp lại mọi người.”
Lâm Uy: “Em tiễn chị, chúng ta đã lâu không gặp rồi.”
Vì vậy, Lâm Uy và Trịnh Mỹ Tuệ đi ra ngoài.
Kha Vân lập tức kiểm soát tình hình, nhanh chóng điều chỉnh lại bầu không khí.
Khoảng hai tiếng sau, khách khứa lần lượt ra về, Đại Từ đưa An Trạch Hạo đến.
Trước đó, vì đông người phức tạp, họ không cho An Trạch Hạo đến, bé quá thu hút sự chú ý, sẽ trở thành tâm điểm. Tuy nhiên, bọn họ vẫn cùng nhau ra khỏi nhà, sau đó tách ra giữa đường, Đại Từ đưa bé đến khu vui chơi trẻ em.
Hôm nay đã ký được vài đơn hàng, may mà thời gian còn nhiều, có thể từ từ chuẩn bị.
Buổi trưa cả nhóm đi ăn trưa ở nhà hàng, An Trạch Hạo cứ nhìn chằm chằm vào phấn mắt của An Duyệt, dường như không thích mẹ mình trông như thế này.
An Duyệt hiểu rất suy nghĩ của bé, không khỏi thầm nhủ trong lòng: Giống bố con, chỉ thích phụ nữ nhẹ nhàng, thanh tú.
Cô nhỏ giọng nói với bé: “Thật ra mẹ không bị cháy nắng đâu, đây là trang điểm con biết không?”
An Trạch Hạo chớp chớp mắt, làm sao bé biết được.
An Duyệt bất lực: “Đợi chúng ta về nhà, mẹ sẽ đi rửa mặt, rửa xong sẽ trở lại thành mẹ chân chính.”
Hóa ra sau khi rửa mặt mẹ sẽ trở lại, An Trạch Hạo nghe tin này rất vui, vỗ tay nói: “Về nhà.”
Lúc này đang ở trên bàn ăn, vừa gọi món xong còn chưa mang lên. Mọi người nghe thấy lời của bé, đều trêu chọc: “Hạo Hạo nhớ nhà rồi à.”
An Trạch Hạo gật đầu: “Hạo Hạo nhớ nhà.”
Kha Vân: “Chàng trai yêu gia đình, sau này sẽ là một người đàn ông tốt.”
“Người đàn ông tốt.” Bây giờ An Trạch Hạo là một cậu bé rất hay nói, cứ có cơ hội là nói không ngừng.
Lâm Uy hỏi: “Ai là người đàn ông tốt?” Trong lòng bổ sung, mau nói bố con là người đàn ông tốt đi, rồi chú nói với bố cháu, để anh ấy vui cả ngày.
Vừa rồi Lâm Uy đã ở lại giúp đỡ, dù sao Bùi Vũ Hành không có ở đây, cậu lại không có việc gì làm, ở cùng An Duyệt và An Trạch Hạo rất vui.
An Trạch Hạo không cần suy nghĩ đã trả lời: “Hạo Hạo là người đàn ông tốt!” Khi nói điều này, bé cười lên rạng rỡ, tám chiếc răng nhỏ đều lộ ra, khuôn mặt mũm mĩm nhăn lại thành một cục.
Có rất nhiều người đang ở đây, An Duyệt cảm thấy cần phải nhắc nhở con trai mình đừng quá tự luyến: “Hạo Hạo, con chưa phải là đàn ông đâu.”
Vì vậy không thể nói là người đàn ông tốt.
Kha Vân đứng về phía An Trạch Hạo: “Hạo Hạo là một cậu bé ngoan.”
An Trạch Hạo lặp lại: “Hạo Hạo là một cậu bé ngoan.”
Tự khen mình một câu vẫn chưa đủ, bé lại nói tiếp: “Hạo Hạo là chàng trai đẹp trai!”
Hôm nay bé nghe rất nhiều người nói với bé điều này, nên bé đã có thể nói rất trôi chảy và phát âm rõ ràng.
An Trạch Hạo tự luyến đã chọc cười tất cả mọi người trên bàn, nhưng bản thân bé lại bối rối.
Bé Hạo Hạo không hiểu về thế giới của người lớn, nhưng vì mọi người đều cười nên bé cũng cười theo.
Bé cười vui vẻ, tiếng cười khúc khích rất dễ nghe.
Tuy nhiên, An Trạch Hạo cười không ngậm được miệng, nước miếng liền nhân cơ hội chảy ra. An Duyệt nhất thời không để ý, khi cô phát hiện ra thì một dòng nước trong veo đã chảy xuống.
Cô cảm thấy hơi xấu hổ.
“Mẹ ơi, đại vương Hạo Hạo." Bé muốn nhắc An Duyệt lau nước miếng cho mình, nhưng tiếc là bé vẫn chưa biết nói từ “nước miếng”.
An Duyệt: “Con là đại vương nước miếng.”
Chẳng có vị đại vương đàng hoàng nào lại suốt ngày ch ảy nước miếng như con.
Làm đại vương phải có khí phách, Hạo Hạo à, con bỏ đi.
Mọi người có mặt gọi theo trêu bé là đại vương nước miếng, nói: “Dù là đại vương gì thì cứ là đại vương là được rồi, hoặc đổi đi, có thể gọi là đại vương đáng yêu, đại vương moe, đại vương đẹp trai.”
An Duyệt bật cười.
An Trạch Hạo lại rất hưởng ứng, dù sao bé biết mấy từ đó đều là từ tốt, đều là khen bé.
Bầu không khí có thể nói là rất tốt đẹp, Lâm Uy không nói nhiều, vì cậu đang bận ghi hình.
Cậu là một trợ lý tốt tận tâm tận lực, nghĩ những gì anh Hành nghĩ, cố gắng hết sức thỏa mãn mong muốn của anh Hành.
Cậu đã gửi tất cả cảnh tượng vừa rồi cho Bùi Vũ Hành.
Bùi Vũ Hành cũng đang ăn cơm, vì Lâm Uy không có ở đây nên mọi thứ đều phải tự làm. Nhưng anh không hề thấy không quen, bản thân anh không phải là người thích được hầu hạ.
Đã từng, anh còn thích chăm sóc người khác.
Người đó, là An Duyệt.
Khi xem video, phần lớn ánh mắt anh dừng lại trên người An Duyệt, từng cái nhíu mày, nụ cười của cô, anh không bỏ lỡ một giây phút nào.
Chỉ là, có phải hôm nay cô trang điểm quá đậm không?
Hoàn toàn không hợp với cô, tuy vẫn rất xinh đẹp, nhưng cảm giác hơi kỳ lạ, như biến thành một người khác vậy.
Anh nhanh chóng hiểu ra nguyên nhân, cách này coi như khá thông minh.
Tối nay có thể gặp cô rồi, tâm trạng Bùi Vũ Hành lúc này càng thêm gấp gáp.
Thật muốn lập tức trở về bên cô, ôm chặt lấy cô, hôn cô.
Không muốn tách ra dù chỉ một phút.