Khi An Duyệt và Bùi Vũ Hành còn ở bên nhau, Bùi Vũ Hành luôn bận rộn đến mức chân không chạm đất. Hầu như nhà bếp của anh chỉ để trưng bày.
Lúc này, cô không khỏi bàng hoàng hỏi Lâm Uy: “Anh ấy nấu ăn dở lắm sao?”
Lâm Uy cười khẽ, vẫn phải giữ thể diện cho sếp của mình. “Thực ra cũng ổn, ăn được, chỉ là không ngon bằng em nấu.”
Thực tế, tay nghề nấu nướng của Lâm Uy chỉ ở mức trung bình, một số món ăn gia đình nấu khá ngon, còn lại thì không biết.
Hiện tại An Duyệt đang rất đói, đúng là ăn gì cũng thấy ngon.
Lâm Uy: “Chị đi xem anh ấy đi, lỡ đốt nhà chị thì không hay. Em trông Hạo Hạo.”
An Trạch Hạo vẫn luôn được bế trên tay, vì không khỏe nên không nói nhiều.
Lâm Uy bế bé lên ghế sofa, chơi robot biến hình với bé.
An Duyệt đi đến cửa bếp, không vào mà chỉ thò đầu nhìn vào trong.
Bùi Vũ Hành đang xem trong tủ lạnh có gì, thấy An Duyệt, liền lấy một hộp bánh nướng trứng chảy trong tủ lạnh đưa cho cô: “Ăn cái này lót dạ chút đi.”
An Duyệt bước lên một bước, nhận lấy, mở nắp hộp lấy một cái.
Bùi Vũ Hành đã cầm ra hai quả cà chua và một hộp súp lơ, quay lại bàn bếp để rửa.
An Duyệt đi theo bên cạnh anh.
“Ở đây không cần em giúp…”
Bùi Vũ Hành còn chưa nói xong, trước mắt đã xuất hiện một chiếc bánh nướng trứng chảy.
An Duyệt: “Anh cũng ăn đi.”
Bùi Vũ Hành hơi ghét bỏ nhìn thứ đồ ăn trông qua là biết ngấy này, vừa định từ chối thì An Duyệt lại nói: “Đây là em tự tay làm, làm cả ngày, những cái khác đều mang cho khách mời ăn rồi, chỉ còn lại hộp này, cho anh.”
Cố ý để dành cho anh, sao anh có thể không cảm kích?
Anh nhìn biểu cảm kiên quyết trên khuôn mặt An Duyệt, không khỏi cười nhẹ, cắn một miếng từ tay cô.
An Duyệt mong chờ nhìn phản ứng của anh, cô đã cho ít đường một chút, một là vì khách mời cơ bản đều cần kiểm soát lượng đường nạp vào, hai là anh không thích ăn ngọt.
Ít đường thì hương vị sẽ giảm đi một chút, ít nhất là theo khẩu vị của An Duyệt, cô thích ngọt hơn một chút.
Bùi Vũ Hành nếm thử, biểu cảm không thay đổi, An Duyệt không nhìn ra được.
Bùi Vũ Hành ăn xong một miếng, nói: “Anh thấy cần thêm chút đường.”
“Hả?”
Ngay sau đó, Bùi Vũ Hành cúi đầu, hôn chính xác lên môi An Duyệt.
Anh mím môi, vô cùng thỏa mãn nói: “Ừm, như vậy là hoàn hảo rồi.”
Một luồng nhiệt nóng bốc lên đầu An Duyệt, má và tai đều nóng bừng.
Họ đã không gặp nhau nửa tháng, thật ra ngày nào An Duyệt cũng rất nhớ anh, hôm nay lại càng nhớ hơn, đôi khi nhớ đến mức mặt đỏ tim đập. Nhưng vì An Trạch Hạo bị ốm, nên khi gặp anh cô không có nhiều tâm tư khác.
Bây giờ, trong căn bếp nhỏ, An Trạch Hạo và Lâm Uy đang nói chuyện ở phòng khách, có thể chắc chắn tạm thời sẽ không đến đây.
Không gian nhỏ bé này, chỉ có hai người họ.
An Duyệt cố gắng không để mình quá “mất mặt”, Bùi Vũ Hành làm chuyện xấu mà mặt không đỏ tim không đập, độ dày da mặt thật khác biệt so với cô.
“Không phải anh không thích ăn ngọt sao? Ăn nhanh đi.” Cô giả vờ như không có chuyện gì, tiếp tục đưa bánh trứng chảy đến miệng anh.
Bùi Vũ Hành cúi đầu nhìn chiếc bánh trứng chảy, lắc đầu.
“Bây giờ không muốn ăn cái này.”
“Lót dạ đi.”
Bùi Vũ Hành thu hồi ánh mắt đặt trên người cô, vừa tiếp tục rửa rau, vừa nói với cô: “Em vẫn nên ra ngoài đi.”
“Anh ăn xong em sẽ ra ngoài.” An Duyệt tung đòn sát thủ, rõ ràng vừa rồi anh nói rất đói, trên máy bay không ăn gì, xuống máy bay còn vội vàng qua chỗ cô ngay.
Bùi Vũ Hành: “Em để anh hôn một cái thì anh sẽ ăn.”
Anh vừa dứt lời, An Duyệt kiễng chân ngẩng đầu muốn hôn anh, tiếc là không với tới.
Có cảm giác thật thất bại.
“Anh cúi xuống một chút.” Cô bực bội nói.
Bùi Vũ Hành phối hợp cúi người xuống.
An Duyệt nhanh chóng hôn lên môi anh một cái, sau đó đưa chiếc bánh trứng chảy trong tay đến bên miệng anh, dùng giọng điệu ra lệnh nói: “Mau ăn đi.”
Bùi Vũ Hành bình tĩnh nhìn cô, ánh mắt lấp lánh.
Anh ăn một miếng lớn, trong mắt tràn đầy ý cười.
An Duyệt bị anh nhìn đến mức tim đập loạn nhịp, cảm thấy nếu tiếp tục ở lại, cô sẽ hoàn toàn không thể bình tĩnh được mất, nghĩ anh ăn hai miếng chắc tạm ổn rồi, cô bèn xoay người đi ra ngoài.
An Duyệt cầm bánh trứng chảy ra ngoài ăn cùng Lâm Uy, tiện thể nói với cậu chuyện bị theo dõi vừa rồi.
Cô nghĩ ngay đến Trịnh Mỹ Tuệ, nhưng không loại trừ những khả năng khác.
Chuyện hôm nay là một tín hiệu, cô thấy rất bất an, nhưng trước khi thảo luận với Bùi Vũ Hành, cô muốn thăm dò Lâm Uy.
Lâm Uy vừa nhìn thấy bánh đã không khách khí cầm lên ăn: “Ừm, ngon thật, chỉ cần ngọt hơn một chút là được.”
“Lần sau sẽ cho thêm đường.” An Duyệt vào chuyện chính: “Chuyện lúc nãy, cậu nghĩ là ai?”
“Chắc là chị Mỹ Tuệ, lát nữa em sẽ cho người điều tra, chị đừng lo lắng quá, có anh Hành và em, sẽ không có chuyện gì lớn đâu. Nhưng mà, em thấy hai người…”
“Mẹ ơi, Hạo Hạo ăn.” An Trạch Hạo cũng muốn ăn bánh, nhưng An Duyệt không cho phép.
“Con bị sốt không được ăn, vì trong đó có trứng, đợi con khỏi mẹ sẽ làm cho con ăn, được không?”
An Trạch Hạo nhìn chiếc bánh thơm ngon, lại nhìn Lâm Uy đang ăn ngon lành, miệng còn dính vụn bánh, nuốt nước miếng, gật đầu: “Vâng ạ.”
Sau khi được một tuổi, An Trạch Hạo thường xuyên bị ốm, đặc biệt là khi giao mùa, cảm cúm thì không sao, có khi không cần uống thuốc, chỉ cần uống nhiều nước vài ngày là khỏi. Điều khiến An Duyệt đau đầu nhất là ho và viêm amidan, cứ phát bệnh là sốt cao, lại toàn vào ban đêm.
Trước đây vì còn nhỏ, chưa biết nói, cũng không hiểu lời người lớn, nên bị ốm chỉ biết khóc lóc để bày tỏ sự khó chịu.
Dần dần, bé hiểu chuyện, khi bị ốm rất ít khóc lóc, ngoan ngoãn hợp tác với mẹ. Đôi khi ban đêm khó chịu không ngủ được, An Duyệt bế bé dậy uống nước nóng, dù bé ngủ không sâu, hai mắt không mở nổi nhưng vẫn nghe lời mẹ.
Sự ngoan ngoãn, hiểu chuyện của bé là niềm an ủi lớn nhất của An Duyệt.
Lúc này, dù đồng ý nhưng vẻ mặt của bé trông thật đáng thương.
Lâm Uy cảm thấy mình ăn trước mặt cậu bé tội nghiệp này là một việc làm vô cùng tội lỗi. Cậu hỏi An Duyệt: “Vậy có gì có thể cho thằng bé ăn không?”
An Duyệt lắc đầu, nhìn vào bếp rồi quay lại nói với An Trạch Hạo: “Con chỉ có thể đợi mì của bố thôi.”
Thời tiết bây giờ, ban ngày nóng, ban đêm lạnh, An Duyệt muốn bé ăn chút gì đó ấm nóng.
An Trạch Hạo nhìn theo về phía bếp rồi muốn trèo xuống ghế sofa.
Lâm Uy sợ bé ngã, vội vàng giữ lại.
Tuy nhiên, bé đã nhanh chóng trượt xuống đất.
“Con đi đâu vậy?” An Duyệt hỏi.
An Trạch Hạo chỉ tay về phía bếp: “Tìm bố!”
Bé nói xong liền chạy về phía đó.
Tinh thần tốt hơn trước nhiều.
An Duyệt đi theo sau, dặn dò: “Chạy chậm thôi.”
Chủ đề chưa nói xong đã phải dừng lại, An Duyệt bất lực.
An Trạch Hạo không nghe lời cô, nhanh chóng chạy vào bếp.
“Bố ơi!” Giọng nói trẻ con ngọt ngào vang lên, làm Bùi Vũ Hành cảm thấy rất dễ chịu.
Anh đã cắt cà chua và súp lơ, cho vào nồi nước, chờ nước sôi lại là có thể cho mì vào, bây giờ tạm thời đang rảnh rỗi.
Anh cúi người bế An Trạch Hạo giơ lên cao, ngẩng đầu nói chuyện với bé.
“Cuối cùng con cũng nhớ đến bố rồi sao?”
An Trạch Hạo cười khúc khích, gật đầu, nói: “Nhớ bố.”
Bùi Vũ Hành mỉm cười mãn nguyện, thu tay lại, ôm bé vào lòng.
“Bố ơi, bế con lên cao.” An Trạch Hạo vẫn chưa thỏa mãn.
Bùi Vũ Hành lắc đầu: “Bây giờ con đang bị bệnh, chơi trò bế lên cao không tốt, đợi con khỏi bệnh bố sẽ chơi với con thỏa thích, được không?”
An Trạch Hạo chớp chớp mắt, có vẻ không vui.
Bùi Vũ Hành suy nghĩ một chút, nói: “Chúng ta đổi cách chơi khác được không?”
“Dạ?” An Trạch Hạo thắc mắc.
Bùi Vũ Hành tự tin mỉm cười, bế bé quay lưng lại với mình, sau đó nâng lên, đặt bé ngồi trên vai mình, một tay đỡ bé.
Bé có góc nhìn mới, rất phấn khích, cười ha hả, còn kêu lên hai tiếng.
An Duyệt đứng ở cửa nhìn thấy tất cả, trên mặt lộ ra nụ cười mãn nguyện.
Tuy nhiên, nụ cười của cô không kéo dài được bao lâu. Bùi Vũ Hành nhìn sang, nhướng mày nói: “Em đừng có ghen tị.”
“Em không hề ghen tị.” Cô trừng mắt nhìn anh.
Bùi Vũ Hành rất thích phản ứng của cô: “Ghen tị cũng không sao, có thời gian anh sẽ chơi với em.”
Ngay lập tức An Duyệt nhớ lại những lần cả hai đùa giỡn trước đây, cô ngồi trên vai anh, sau đó anh xoay vòng vòng trong phòng, khiến cô sợ hãi kêu la, van xin tha thứ.
Tại sao phải xin tha thứ nhỉ?
Hôm đó, cô nói đau lưng mỏi chân cần nghỉ ngơi, không làm gì cả.
Chỉ cần anh thả cô xuống, cô sẽ làm bất cứ điều gì.
Sau đó, cô vô cùng hối hận.
Nghĩ quá xa rồi, An Duyệt ngừng suy nghĩ, nói: “Mì của anh khi nào xong, em đói rồi.”
Không nói thì thôi, vừa nói xong, Bùi Vũ Hành lại bắt đầu dạy dỗ: “Em cho con ăn thì sao không ăn cùng luôn đi? Nhìn em gầy yếu quá rồi đó, gió thổi có khi còn bay mất. Đã làm mẹ rồi mà không biết chăm sóc bản thân.”
“Nào có khoa trương như anh nói, hơn nữa em không gầy, em săn chắc.”
Bùi Vũ Hành cười lạnh, ánh mắt nhìn cô đầy khinh bỉ.
An Duyệt không phục, muốn chứng minh bản thân. Cô duỗi cánh tay phải ra, nắm chặt tay thành nắm đấm, gồng lên để bắp tay nổi lên.
Cô mặc áo dài tay, không thể nhìn thấy rõ, bèn đi đến trước mặt Bùi Vũ Hành, nói: “Anh sờ thử xem, em có cơ bắp rồi.”
Bùi Vũ Hành sờ thử một chút, gật đầu. “Ừ, đúng là có, nhưng mà cánh tay em, nhỏ hơn trước rồi.”
An Duyệt: “...”
An Trạch Hạo ngồi trên vai bố, nhìn thấy rõ ràng sự tương tác của bố mẹ bên dưới. Bé không chịu ngồi yên, cũng bắt chước An Duyệt, nắm chặt nắm đấm nhỏ xíu, lắc lắc cánh tay nhỏ, nói: “Bố ơi, sờ sờ.”
Thực ra cơ bắp của An Duyệt là do bế con mà có, đôi khi buồn chán, cô sẽ chơi trò này với An Trạch Hạo, bé liền học theo, bây giờ làm rất ra dáng.
Bùi Vũ Hành không rảnh, An Duyệt thay anh sờ vào bắp tay không tồn tại của An Trạch Hạo: “Ừm, Hạo Hạo cũng có một chút cơ bắp rồi, nếu lát nữa ăn thêm mì sẽ giống mẹ vậy.”
Bùi Vũ Hành không nhịn được nói: “Đừng giống mẹ, phải giống bố.”
An Trạch Hạo lập tức vỗ tay: “Giống bố!”
An Duyệt bị coi thường, nói: “Anh nên múc mì ra rồi đấy.”
Vài phút sau, cuối cùng mì được múc ra.
Thành thật mà nói, An Duyệt đã chuẩn bị sẵn sàng tâm lý cho mọi tình huống, chẳng hạn như anh cho quá nhiều hoặc quá ít muối, nấu quá nhũn hoặc chưa chín kỹ.
Hơn nữa còn chuẩn bị sẵn tâm lý: Chỉ cần no bụng là được.
Nhưng sự thật đã chứng minh, mì do Bùi Vũ Hành nấu ngon hơn cô tưởng tượng rất nhiều, lượng dầu muối vừa phải, độ mềm thích hợp, chỉ là vị cà chua chưa ra hết, nếu xào cà chua lấy nước trước rồi mới thêm nước thì tốt hơn.
Lâm Uy: “Ngạc nhiên không? Em cố tình nói vậy để chị bất ngờ đấy. Dù sao chị đã ăn mì siêu ngon cấp bậc đầu bếp của em rồi nên khẩu vị chắc chắn khá kén chọn.”
Bùi Vũ Hành: “Ăn xong mì cậu có thể về rồi.”
An Duyệt: “Tuy mì cậu nấu ngon, nhưng hình như chưa đạt đến cấp bậc đầu bếp đâu.” Lâm Uy quá tự mãn rồi, cô cảm thấy cần phải để cậu đối mặt với thực tế.
Bùi Vũ Hành tiếp lời: “Cậu có thể chuyển nghề đi mở quán mì, lỗ cũng không sao, ít nhất có thể giúp cậu nhìn rõ sự thật.”
Lâm Uy: “...”
Thôi thì cậu cứ ăn nhanh rồi đi cho rồi.