Lâm Uy ăn no liền đi về, thời gian không còn sớm, An Trạch Hạo đang bị ốm, chơi một lúc cũng mệt.
Hôm nay An Duyệt đã mệt mỏi rã rời, vẻ mặt vô cùng uể oải.
Bùi Vũ Hành bế An Trạch Hạo đang không có tinh thần, bé vòng tay ôm cổ anh, dựa vào vai anh.
“Em đi tắm rửa rồi ngủ đi.”
“Để em rửa bát đũa trước đã.”
“Không cần em rửa, để đó lát nữa anh làm.”
“Vậy em rửa An Trạch Hạo.”
Cách nói này khiến Bùi Vũ Hành muốn cười: “Để anh tắm cho con.”
An Trạch Hạo bị đánh đồng với bát đũa, nghe thấy bố mẹ đang nói về mình, liền ngồi thẳng dậy, nhìn hai người lớn.
An Duyệt đưa tay ra muốn bế bé: “ Hạo Hạo, để mẹ tắm cho con nhé?”
An Trạch Hạo chưa kịp trả lời, Bùi Vũ Hành đã nhanh chóng nói: “Mẹ mệt rồi, để bố tắm cho con.”
Ánh mắt An Trạch Hạo đảo qua lại giữa hai người lớn, nhanh chóng đưa ra quyết định: “Bố tắm.”
Vậy là không cần tranh giành nữa, An Duyệt vào phòng lấy quần áo ngủ và tã giấy của An Trạch Hạo, đặt lên giường lát nữa Bùi Vũ Hành thay đồ cho con thì dùng.
Cô vẫn không yên tâm: “Anh có biết tắm không?”
“Tắm rửa là việc đơn giản nhất trên đời.” Bùi Vũ Hành tự tin nói.
“Tắm cho trẻ con không đơn giản đâu, hơn nữa bây giờ con đang bị ốm, nước không được quá lạnh không được quá nóng, không được tắm quá lâu, tắm xong phải lau khô và mặc quần áo ngay.” Bùi Vũ Hành chưa bao giờ tắm cho con, nhưng cô không muốn làm mất tự tin của anh.
“Nhiệt độ nước bao nhiêu?”
“Ba mươi bảy, ba mươi tám độ.”
“Có nhiệt kế không?”
“Không, bây giờ em không cần nhiệt kế nữa.” Làm mẹ hai mươi tháng, cô đã có thể dễ dàng điều chỉnh nhiệt độ nước phù hợp.
“Khụ khụ khụ!” An Trạch Hạo ho liên tục mấy tiếng, ho đến mức mặt đỏ bừng, khóe mắt ứa nước mắt, hàng mi dài bị ướt nhẹp, dính lại thành từng cụm, trông rất đáng thương.
Bùi Vũ Hành vỗ nhẹ lưng bé, An Duyệt vội vàng đi rót nước ấm cho bé uống.
Sau khi bé ngừng ho, cổ họng vẫn có vẻ rất khó chịu, đôi lông mày nhỏ nhíu lại, khiến An Duyệt rất đau lòng.
“Hạo Hạo, uống chút nước ấm đi con.” Đọc Full Tại TruyenGG.vision
An Trạch Hạo lắc đầu từ chối, khó chịu nên không muốn ăn uống gì, chỉ muốn nằm trên vai bố.
An Duyệt nhẹ nhàng dỗ dành: “Uống hai ngụm cho cổ họng đỡ khó chịu nào.”
An Trạch Hạo quay người, nằm trên vai Bùi Vũ Hành, đồng thời lại ho hai tiếng.
Bùi Vũ Hành vuốt v e lưng bé, nói: “Hạo Hạo ngoan, uống nước xong chúng ta đi tắm nhé.”
Một giây, hai giây, cuối cùng An Trạch Hạo đã chịu ngồi thẳng dậy, ngoan ngoãn uống hết nửa cốc nước.
An Duyệt và Bùi Vũ Hành đều khen bé ngoan, nhóc con vui vẻ hẳn lên.
“Bố mẹ cùng tắm cho con nhé.” Bùi Vũ Hành nói.
Thế là bé càng vui hơn, tuy nụ cười trên khuôn mặt nhỏ nhắn không rạng rỡ như bình thường nhưng trông rất ngoan ngoãn, hiền lành.
An Duyệt đi lấy một chậu nước, bồn tắm là loại dành riêng cho trẻ em, có thể ngồi hoặc dựa vào.
Lúc gội đầu, Bùi Vũ Hành bế ngang An Trạch Hạo theo hướng dẫn của An Duyệt, còn An Duyệt phụ trách gội. Sau đó c ởi quần áo bé, cho bé xuống nước.
Từ khi sinh ra An Trạch Hạo đã rất thích tắm, cứ như chú trâu con vậy, một trong những nỗi khổ của An Duyệt là làm sao để kết thúc việc tắm cho bé.
An Trạch Hạo vừa xuống nước đã hào hứng hẳn lên, tay nhỏ vỗ nước, hai người lớn hoảng sợ né tránh, bé thấy hành động buồn cười của họ, bật cười khúc khích.
“Đồ nghịch ngợm.” An Duyệt mắng yêu.
An Trạch Hạo biết mẹ không trách mình, biểu cảm này theo bé hiểu là mẹ đang thấy bé dễ thương.
Bé đắc ý làm lại lần nữa, lần này nước càng bắn tung tóe hơn.
Bùi Vũ Hành và An Duyệt đều bị nước bắn ướt, Bùi Vũ Hành bất lực với cậu con trai tinh nghịch của mình.: “Hạo Hạo rất thích nghịch nước đúng không?”
An Trạch Hạo ngây thơ gật đầu.
Bùi Vũ Hành mỉm cười với bé, sau đó đưa tay xuống nước, An Trạch Hạo nhìn chăm chú.
Bùi Vũ Hành nắm tay rồi thả ra, mặt nước dâng lên một dòng nước, giống như vòi phun nước. An Trạch Hạo muốn chụp lấy nhưng nước lại hạ xuống.
Ngay khi bé không đề phòng, Bùi Vũ Hành đột nhiên vung tay ra, hắt nước lên người bé.
An Trạch Hạo bất ngờ bị nước tạt vào người, hít một hơi, sững sờ một chút, rồi phấn khích cười, sau đó trả đũa.
Hai bố con cứ như đang chơi trò té nước, An Duyệt ở bên cạnh cũng không thể tránh khỏi.
Vừa chơi vừa tắm xong.
Quấn khăn tắm bế An Trạch Hạo lên giường, An Duyệt nhanh chóng mặc tã cho bé, rồi mặc bộ đồ liền thân.
Bộ đồ liền thân là kiểu bò sữa, nền trắng chấm đen tròn. Bùi Vũ Hành nhìn An Trạch Hạo hóa thân thành bò sữa, hỏi An Duyệt: “Sao lại cho con mặc quần áo kiểu này?”
An Duyệt: “Mặc đồ liền thân sẽ không lo đá chăn bị hở bụng.”
Bùi Vũ Hành hiểu ra.
An Duyệt cười hỏi: “Sao lại hỏi vậy? Kỳ lạ lắm à?” Cô nhìn An Trạch Hạo đang bò khắp giường với cái mông tròn tròn: “Không phải rất đáng yêu sao?”
An Trạch Hạo bò đến đầu giường bên kia, ngồi xuống, đối diện với Bùi Vũ Hành và An Duyệt, nói: “Đáng yêu!”
An Duyệt không nhịn được cười, thằng bé này rất biết nắm bắt từ khóa.
Bùi Vũ Hành khẳng định: “Ừ, đáng yêu.”
An Trạch Hạo thỏa mãn, tiếp tục bò, bò qua ôm con cừu nhỏ của mình, sau đó lăn hai vòng.
Bò sữa và cừu con, trông rất hợp nhau.
“Còn có kiểu ếch xanh và gấu nhỏ nữa. Anh có muốn xem không?” An Duyệt hào hứng hỏi.
Ánh mắt cô sáng rực, Bùi Vũ Hành nhìn, sau đó ánh mắt không kìm được mà di chuyển xuống dưới.
Chiếc áo sơ mi dài tay của cô màu trắng, chất liệu hơi mỏng, vừa rồi trong phòng tắm bị ướt một mảng lớn, lúc này đứng dưới ánh đèn sáng, có thể lờ mờ nhìn thấy chiếc áo ngực màu hồng bên trong.
Là ren.
Kiểu dáng cô thích vẫn không thay đổi. Đọc Full Tại TruyenGG.vision
An Duyệt nhìn xuống theo ánh mắt của anh, thấy bộ quần áo gần như trong suốt của mình, kêu lên một tiếng, hai tay khoanh trước ngực, má ửng đỏ.
An Trạch Hạo khó hiểu nhìn mẹ, sau đó bò lại gần.
Bé nhanh nhẹn bò đến mép giường rồi thò cái chân ngắn tụt xuống.
An Duyệt và Bùi Vũ Hành đồng thời tiến tới, một tay An Duyệt đỡ lưng bé, gần như cùng lúc, tay Bùi Vũ Hành phủ lên.
Lòng bàn tay anh ấm áp, An Duyệt cảm nhận rất rõ ràng, theo phản xạ cô rụt tay lại, nhưng không thành công, vì đã bị Bùi Vũ Hành nắm chặt.
An Trạch Hạo được Bùi Vũ Hành một tay bế trở lại giường.
“Hạo Hạo, ngủ đi.” Bùi Vũ Hành ra lệnh.
An Trạch Hạo nhìn tay bố mẹ đang nắm chặt, vẻ mặt ngây thơ.
An Duyệt ngượng ngùng, trước mặt con trẻ phải chú ý. Nhưng Bùi Vũ Hành vẫn nắm chặt tay cô, không có ý định buông ra.
“Hạo Hạo có thể tự đắp chăn không?” Bùi Vũ Hành quay lưng về phía An Duyệt, hỏi An Trạch Hạo.
An Trạch Hạo gật đầu.
An Duyệt không nhịn được, vạch trần: “Thằng bé không biết.”
Bùi Vũ Hành: “Bố đếm đến năm, xem con có thể đắp chăn ngủ được không nhé. Một…”
An Trạch Hạo nghe đến đây, lập tức bò về chỗ của mình, túm lấy chiếc chăn nhỏ của mình, nằm xuống.
Bùi Vũ Hành mới chỉ đếm đến “ba”.
An Trạch Hạo nằm bất động trên giường, mở to mắt nhìn Bùi Vũ Hành, chờ anh tuyên bố kết quả.
Bùi Vũ Hành rất tán thưởng giơ ngón tay cái với bé, không tiếc lời khen ngợi: “Giỏi lắm.”
An Duyệt rất bất ngờ, cô còn chưa dạy bé tự đắp chăn: “Giỏi lắm, con giỏi như vậy, sáng mai mẹ sẽ làm cháo rau củ thưởng cho con.”
Cháo rau củ rất bình thường, nhưng đây là phần thưởng, An Trạch Hạo rất vui mừng.
Bé ngoan ngoãn nằm xuống, Bùi Vũ Hành đưa con dê nhỏ cho bé chơi, sau đó không quan tâm đ ến bé nữa, quay lại đối mặt với An Duyệt.
Bây giờ An Duyệt đang quần áo xộc xệch, không muốn đối mặt với anh: “Em đi tắm đây.”
“Được.”
Nói thì nói vậy, nhưng anh không hề buông tay.
An Duyệt ngẩng đầu, trừng mắt nhìn anh: “Vậy anh buông tay ra đi.”
Bùi Vũ Hành bóp nhẹ một cái rồi buông ra, trong mắt đầy vẻ lưu luyến.
An Duyệt tắm xong đi ra, Bùi Vũ Hành đang kể chuyện cho An Trạch Hạo, giọng nói của anh trong trẻo trầm ấm, An Duyệt rất thích.
An Trạch Hạo vẫn chưa ngủ, nhưng đã hơi lơ mơ.
An Duyệt đổi ca với Bùi Vũ Hành.
Ban đầu cô nghĩ khi có cô rồi thì bé sẽ ngủ, nhưng không ngờ bé vẫn cố đợi bố.
Không còn cách nào khác, cả ba người cùng ngủ, An Trạch Hạo ngủ ở giữa, bố mẹ ngủ hai bên.
Khi sắp ngủ, bé quay người đối diện với An Duyệt, một tay đặt lên cổ cô. Như vậy bé sẽ có cảm giác an toàn, mới ngủ yên được.
An Duyệt định đợi An Trạch Hạo ngủ say rồi nói chuyện với Bùi Vũ Hành về chuyện tối nay, nhưng vì quá buồn ngủ, không biết từ lúc nào cô đã ngủ thiếp đi, bị tỉnh dậy là vì An Trạch Hạo khóc giữa đêm.
Hai người dỗ dành một lúc lâu, bé mới dần dần yên tĩnh, đến nửa đêm về sáng, bé lại sốt, An Duyệt dán miếng hạ sốt cho bé, cho bé uống một ít nước, bận rộn cả nửa tiếng đồng hồ.
Cả đêm, cô không thể ngủ ngon.
“An Duyệt.” Bùi Vũ Hành gọi tên cô.
“Hửm?” Cuối cùng bé cũng ngủ, An Duyệt nhắm mắt lại, mệt mỏi không chịu nổi.
“Chuyện bị theo dõi trước đó, bất kể do ai làm nhưng điều đó nghĩa là em và anh đều có thể bị lộ bất cứ lúc nào.” Giọng anh bình tĩnh.
An Duyệt mở mắt ra.
Ánh trăng ngoài cửa sổ chiếu vào, dưới ánh sáng mờ ảo, cô có thể nhìn thấy đường nét của anh.
Trong khoảnh khắc, rất nhiều suy nghĩ lướt qua đầu cô.
Cô lại phải rời đi sao? Chuyển nhà, hay rời khỏi thành phố này? Hay là ra nước ngoài?
Nếu bị phát hiện, có nên kiên quyết phủ nhận mối quan hệ không?
Hay là, công khai mối quan hệ?
Tiếp theo thì sao?
“Chúng ta công khai đi.” Bùi Vũ Hành nói ra quyết định của mình.
Trong lòng An Duyệt dậy sóng, đồng thời có rất nhiều lo lắng.
Anh đang ở trong giới giải trí, làm gì cũng không thể tùy tiện, phải cân nhắc rất nhiều thứ, nếu không sẽ ảnh hưởng đến sự nghiệp, danh tiếng, thậm chí cả cuộc sống.
“Em không cần nghĩ đến những thứ khác, mọi chuyện đều có anh, em phải tin anh có thể xử lý tốt mọi thứ. Điều duy nhất em cần nghĩ là có muốn ở bên anh không? Cả đời ấy.”
Trong lòng An Duyệt đang nói: Muốn.
Khi gặp lại anh, cô đã biết rõ mình sẽ không bao giờ yêu ai khác nữa.
Nhưng còn anh thì sao?
Cô không trả lời, Bùi Vũ Hành tiếp tục: “Dù em có đồng ý hay không, anh sẽ không buông tay. Cho dù em có trốn đến chân trời góc biển, anh vẫn sẽ tìm em về. Cả đời này, anh chỉ có thể là của em.”
Dường như những lời này nghe có chút sáo rỗng, nhưng được anh nói ra, An Duyệt lại cảm thấy vô cùng xúc động.
Cô muốn khóc.
Và cô thật sự đã khóc.
Bùi Vũ Hành nghe thấy tiếng khóc của cô, anh mới vừa rồi còn rất bá đạo bỗng trở nên căng thẳng.
An Duyệt: “Em đồng ý.”