Cục Cưng Của Ảnh Đế - An Ninh Nhi

Chương 41

Bùi Vũ Hành nhận được câu trả lời của An Duyệt, vén chăn xuống giường.

An Duyệt không hiểu phản ứng của anh, hỏi: “Anh đi đâu vậy?”

Chẳng lẽ đi vệ sinh? Cô thầm đoán trong lòng.

Bùi Vũ Hành đi dép lê bước rất nhanh, ánh mắt An Duyệt luôn dõi theo anh. Trong đêm tối, chỉ có thể nhìn thấy một bóng đen di chuyển.

Bùi Vũ Hành đi vòng qua giường, đến bên An Duyệt.

An Duyệt đã ngồi dậy, trái tim cô đập dữ dội theo từng bước đến gần của anh.

Bùi Vũ Hành cúi người nâng mặt cô lên, hôn sâu.

Hôn rồi hôn, hai người ngã xuống giường.

Không khí lãng mạn, mũi tên đã lên dây cung.

An Duyệt biết rõ không thể tiếp tục buông thả, đưa tay đẩy anh ra.

Bùi Vũ Hành hơi lùi lại, cô được tự do, thở hổn hển: “Đủ rồi.” Giọng cô hơi khàn, đều tại anh.

“Hôn thêm chút nữa.” Bùi Vũ Hành vừa dứt lời, lại chiếm lấy đôi môi mềm mại của cô, thưởng thức hương thơm mê người đó.

Cho đến khi...

“Bố ơi…”

Giọng nói trẻ con mềm mại này làm hai người lớn đang say đắm giật mình.

Hai người đột ngột quay đầu lại, thấy An Trạch Hạo đang ngồi yên lặng bên cạnh, hai chiếc sừng giả trên đầu dựng đứng.

Hai ba giây sau mắt đã thích nghi với ánh sáng, cả hai nhìn thấy đôi mắt to tròn sáng ngời của An Trạch Hạo, trong đó tràn đầy nghi ngờ.

Lúc này, trên bầu trời đã xuất hiện ánh bình minh, ánh sáng trong phòng sáng hơn một chút.

Họ không biết An Trạch Hạo thức dậy từ lúc nào, nhưng có thể chắc chắn bé đã nhìn thấy nụ hôn của họ, hơn nữa còn là tư thế Bùi Vũ Hành đè lên An Duyệt.

Điều này... phải giải thích như thế nào đây?

An Duyệt đẩy Bùi Vũ Hành vẫn đang đè lên mình ra, ngồi dậy đối diện với An Trạch Hạo.

“Ờ…” Cô đang cố gắng sắp xếp ngôn từ.

Bùi Vũ Hành ôm lấy vai An Duyệt, bình tĩnh nói với An Trạch Hạo: “Bố đang hôn mẹ, vì bố rất thích mẹ.”

Nhóc con chớp chớp mắt, về thích, bé hiểu, chỉ là không hiểu tại sao bố lại đè lên mẹ.

An Duyệt cúi đầu, không biết việc Bùi Vũ Hành nói thật như vậy có tốt cho việc giáo dục con trẻ hay không.

“Yêu mẹ.” An Trạch Hạo cười.

Bùi Vũ Hành bị chữ “yêu” này làm cho cảm động, trong lòng ấm áp: “Ừ, là yêu, bố yêu mẹ, cũng yêu Hạo Hạo.”

Anh bế An Trạch Hạo lên, hôn mạnh vào mặt bé.

An Duyệt ngẩng đầu nhìn họ, nụ cười trên mặt tràn đầy hạnh phúc.

Ba người họ ở bên nhau, thật tốt.

***

Trời sáng, An Trạch Hạo ngủ lại, Bùi Vũ Hành và An Duyệt thì đều không buồn ngủ nữa.

Buổi sáng yên tĩnh, có thể nghe thấy tiếng chim hót líu lo.

“Lại đây.” Bùi Vũ Hành chống đầu nói với An Duyệt ở bên kia.

An Duyệt ngoan ngoãn dịch An Trạch Hạo sang một bên, sau đó nằm xuống bên cạnh Bùi Vũ Hành, gối đầu lên cánh tay anh đã dang sẵn ra.

Bùi Vũ Hành: “Sau khi chúng ta công khai, sẽ bị giới truyền thông chú ý, em có sợ không?”

An Duyệt thành thật nói: “Sợ, nhưng có anh ở đây, em không sợ nữa.”

Sự tin tưởng này, Bùi Vũ Hành rất thích, anh hôn lên trán cô: “Chúng ta cứ từ từ thôi, nếu không fans của em sẽ bị dọa đấy.”

“Đã đủ từ từ rồi.”

An Duyệt nắm lấy tay anh, mười ngón tay đan vào nhau, sau đó giơ lên cao.

Trong ánh bình minh, đôi bàn tay nắm chặt của hai người như được phủ một lớp ánh sáng trắng.

“Điện thoại của anh đâu?” An Duyệt quay đầu nhìn Bùi Vũ Hành.

Bùi Vũ Hành đưa tay lấy điện thoại trên tủ đầu giường.

An Duyệt: “Chụp ảnh.”

Bùi Vũ Hành mở camera.

An Duyệt: “Chỉ cần chụp tay thôi.”

Bùi Vũ Hành đã hiểu cô muốn làm gì, làm theo lời cô.

Sau khi chụp xong, Bùi Vũ Hành: “Đăng lên Weibo?”

“Ừm.”

Những ngày này An Duyệt đã xem qua Weibo của Bùi Vũ Hành, ngoài công việc ra, không có chút nội dung cá nhân nào, hơn nữa một tháng hiếm khi cập nhật được một bài đăng. Thành thật mà nói, khá là không có gì để xem.

Mặc dù vậy, dưới những bài đăng Weibo rõ ràng là do nhân viên quản lý thay anh đăng, đều có hàng trăm nghìn bình luận của fans, hơn nữa đều là giọng điệu rất phấn khích.

Ảnh đế nổi tiếng.

Bùi Vũ Hành mở ứng dụng Weibo, nhấp vào, thấy yêu cầu nhập tài khoản và mật khẩu.

An Duyệt dõi theo động tác của anh, trong lòng có phần hồi hộp xen lẫn kích động.

Dưới ánh mắt mong chờ của cô, Bùi Vũ Hành dừng lại.

“Anh không biết tài khoản và mật khẩu.”

An Duyệt sửng sốt: “Anh có trí nhớ rất tốt mà nhỉ? Hơn nữa không phải anh rất nhạy cảm với những con số sao?”

Hình tượng tốt đẹp dường như sắp sụp đổ rồi. Lúc trước thích anh, một trong những nguyên nhân thúc đẩy là cô dốt toán còn anh thì là sinh viên giỏi toán.

Có nhan sắc lại có tài năng, sự ngưỡng mộ tự nhiên sẽ sinh ra.

Bùi Vũ Hành: “Tài khoản là Lâm Uy tạo, từ trước đến nay đều do cậu ấy quản lý.”

Trên Weibo mỗi ngày, thậm chí mỗi giờ mỗi phút đều có người tỏ tình với anh, nói yêu anh. Nhưng vậy thì sao?

Trong đó, không có cô.

Bùi Vũ Hành gọi điện cho Lâm Uy, Lâm Uy ở đầu dây bên kia vẫn chưa thức dậy.

“Cho tôi biết tài khoản và mật khẩu Weibo.”

“Hả?” Lâm Uy phản ứng chậm chạp.

“Nhanh lên, nói thẳng ra là được.”

“Không phải, anh muốn làm gì?” Lâm Uy tỉnh hẳn, ngồi dậy. Cậu không phải người ngốc, trước đây có khuyên Bùi Vũ Hành thế nào anh cũng không thèm quan tâm đ ến Weibo, bây giờ sáng sớm đã nhớ ra muốn đăng nhập làm gì?

Hơn nữa hiện tại đang ở bên vợ con, với An Duyệt lại càng là cửu biệt thắng tân hôn (*), tình cảm mặn nồng.

(*) Cửu biệt thắng tân hôn: ý chỉ xa cách lâu ngày, khi gặp lại còn vui vẻ, nồng nàn hơn cả đêm tân hôn.

Đôi khi Bùi Vũ Hành rất không hài lòng với Lâm Uy, quá dài dòng.

“Công khai.” Anh nói ngắn gọn.

“Được rồi!” Lần này Lâm Uy không dài dòng nữa, nhanh chóng đọc tài khoản và mật khẩu. Tài khoản thì không sao, là số điện thoại, không cần nhớ, nhưng mật khẩu là một chuỗi dài, nghe có vẻ không có quy luật, kết hợp giữa chữ cái và số.

Bùi Vũ Hành chăm chú lắng nghe, nghe xong liền cúp điện thoại, nhập tài khoản và mật khẩu vào Weibo.

Đăng nhập thành công.

Cuối cùng An Duyệt cũng có thể lên tiếng: “Sao anh nhớ được hai mươi sáu ký tự này ngay lập tức vậy? Có ý nghĩa đặc biệt gì không?”

Bùi Vũ Hành: “Ý nghĩa đặc biệt thì phải hỏi Lâm Uy, anh không nhìn ra.”

Lúc đầu Lâm Uy lo lắng bị hack tài khoản, nên đặt mật khẩu rất phức tạp, cậu từng nói mình phải mất mấy ngày để nhớ những con số này, nói mình đang tự hành hạ bản thân.

Tất nhiên, cậu nói những điều này với Bùi Vũ Hành chỉ để thể hiện công lao của mình.

Bùi Vũ Hành không sử dụng Weibo nhiều, nghiên cứu một lúc mới tìm thấy cách đăng bài. Ảnh đã được tải lên, khi soạn nội dung anh bỗng dừng lại.

Nói gì đây?

An Duyệt: “Chỉ đăng ảnh thôi, không cần nói gì cả.”

Bùi Vũ Hành liếc nhìn cô đỏ mặt, biết cô đang xấu hổ, nếu chậm một chút, có lẽ cô sẽ hối hận.

Vì vậy, anh nhấn nút đăng.

Quả nhiên, An Duyệt nói: “Hay là xóa đi.”

“Không xóa.” Bùi Vũ Hành vô cùng kiên quyết, đặt điện thoại trở lại tủ đầu giường, xoay người ôm chặt An Duyệt.

Bây giờ anh rất kích động, cực kỳ kích động.

An Duyệt ôm eo anh, dựa vào lồ ng ngực anh, rất mãn nguyện.

Hai người nằm trên giường một lúc, hơn bảy giờ, An Duyệt muốn dậy làm bữa sáng.

Bùi Vũ Hành ngăn lại: “Anh đi làm.”

“Anh biết làm à?”

“Anh sẽ học.”

An Duyệt: “...”

“Sổ hộ khẩu của em có ở đây không?” Bùi Vũ Hành hỏi.

An Duyệt mở to mắt nhìn anh, vẻ mặt kinh ngạc.

Bùi Vũ Hành: “Ăn no rồi đi đăng ký.”

An Duyệt chớp chớp mắt, tuy không phải là chưa từng nghĩ đến chuyện đăng ký, nhưng bây giờ chưa chuẩn bị gì cả.

“Không có nhẫn, cũng chưa cầu hôn.” An Duyệt lẩm bẩm.

Bùi Vũ Hành nghe thấy, anh biết làm như vậy là không chu đáo, nhưng mà anh chưa kịp chuẩn bị.

“Bù sau được không?”

An Duyệt gật đầu đồng ý, cười với anh: “Thật ra không sao cả, chỉ là hình thức thôi, quan trọng nhất là tấm lòng của anh.”

Bùi Vũ Hành: “Nhẫn vẫn phải có.”

“Nhẫn đâu có ăn được.”

Bùi Vũ Hành bị cô chọc cười, đưa tay xoa đầu cô, nói: “Hôm qua em mệt rồi, tối cũng không ngủ ngon, ngủ thêm chút nữa đi, nấu cháo xong anh gọi em.”

***

Mười mấy phút sau, Bùi Vũ Hành trở lại phòng.

An Duyệt không ngủ được, với tâm trạng hiện tại của cô, sao ngủ được chứ.

Bùi Vũ Hành bước tới.

Cô ngồi dậy, duỗi chân ra đi dép lê, nhỏ giọng hỏi: “Không biết làm à? Hay để em làm cho.”

Cô vừa định đứng dậy thì bị Bùi Vũ Hành đi tới ấn vai xuống.

Cô ngẩng đầu nhìn anh, rồi nhìn anh từ từ ngồi xổm xuống, quỳ một gối, nắm lấy tay cô.

Anh hôn lên mu bàn tay cô, tay kia lấy ra một vật màu xanh lá cây, nhẹ nhàng đeo vào ngón giữa của cô. Sau đó ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt cô, rất chân thành nói: “An Duyệt, gả cho anh nhé.”

An Duyệt há hốc mồm nhìn vật màu xanh lá cây trên ngón giữa, đó là một chiếc “nhẫn” được làm từ cọng rau không rõ tên, khoét rỗng phần giữa.

“Sau này mỗi năm sẽ mua cho em một chiếc nhẫn, bù đắp cho lần này…” Bùi Vũ Hành không nói tiếp, chính anh cũng không vượt qua được cửa ải này.

Xin lỗi em.

An Duyệt lại cười, nụ cười vô cùng hạnh phúc.

Cô nhào tới, ôm lấy vai anh, đồng thời hôn lên môi anh: “Em thích chiếc nhẫn này, chiếc nhẫn độc nhất vô nhị.”

Bùi Vũ Hành thở phào nhẹ nhõm. Quỷ mới biết anh lo lắng thế nào, anh rất sợ cô không vui vì sự qua loa của mình.

Động tĩnh của họ quá lớn, đánh thức An Trạch Hạo.

Bé vừa mở mắt đã thấy bố mẹ ôm nhau, liền bò lại ngay: “Hạo Hạo ôm ôm.”

An Duyệt lập tức buông Bùi Vũ Hành ra, ngồi trở lại mép giường, Bùi Vũ Hành ôm An Trạch Hạo, rồi ôm cả An Duyệt.

***

Tám giờ, Lâm Uy gọi điện cho Bùi Vũ Hành.

“Anh, em đến dưới lầu rồi, nhưng ở đây có mấy phóng viên đang mai phục, lén lút, hơn nữa nhìn là biết đã ngồi canh từ lâu, anh nói xem phải làm sao?”

Bùi Vũ Hành: “Không cần quan tâm đ ến họ.”

Lâm Uy: “Vâng ạ. Anh, em phải bày tỏ sự ngưỡng mộ của em với anh, anh thật sự quá tuyệt vời, bây giờ trên mạng toàn là tin tức về anh, mọi người đều đang đoán xem nữ chính là ai. Anh đã xem Weibo chưa?”

“Vẫn chưa.” Hai chữ của Bùi Vũ Hành khiến Lâm Uy đang phấn khích bình tĩnh lại một chút.

“Biết ngay là anh chưa xem mà.”

Bùi Vũ Hành nào có thời gian xem Weibo, anh vừa mới bận rộn lên mạng tìm cách nấu cháo rau củ, lại nảy ra ý tưởng dùng cọng súp lơ làm nhẫn.

Bây giờ, một tay anh bế An Trạch Hạo, nhìn An Duyệt đang chiên trứng.

Weibo có gì hay mà xem?

“Anh, em đã điều tra ra người theo dõi tối qua rồi.” Lâm Uy nghiêm túc nói: “Là chị Mỹ Tuệ.”

Bùi Vũ Hành không bất ngờ.

“Chị ấy hợp tác với Tuần báo Giải trí, muốn tung tin về anh, vốn định sáng nay sẽ bắt đầu đợt đầu tiên, nhưng vì bài đăng Weibo của anh nên họ phải lên kế hoạch lại.”

Bình Luận (0)
Comment