Bùi Vũ Hành trầm ngâm một lát, nói với Lâm Uy: “Để lát nữa nói.”
Cúp điện thoại, An Duyệt hỏi: “Sao vậy? Có chuyện gì xảy ra à?”
Bùi Vũ Hành không định giấu cô: “Là Trịnh Mỹ Tuệ giở trò sau lưng.”
Quả nhiên là cô ta, vậy thì những gì cô ta sẽ làm tiếp theo cũng có thể đoán được.
Đầu tiên, có lẽ là sẽ tiết lộ thân phận của An Duyệt.
Mọi chuyện hiện tại đều đi ngược lại với dự đoán của An Duyệt trước khi trở về.
Cô chỉ muốn làm một nhà thiết kế thời trang bí ẩn thôi, không nghĩ sẽ gặp lại Bùi Vũ Hành sớm như vậy. Ban đầu còn ôm chút may mắn, hy vọng Trịnh Mỹ Tuệ đừng làm quá đáng, dù Bùi Vũ Hành đã chấm dứt hợp đồng với cô ta, nhưng tình nghĩa hợp tác nhiều năm vẫn ở đó, hơn nữa Bùi Vũ Hành không hề làm gì cô ta.
Tuy nhiên, có vẻ như cô ta không chịu dừng lại.
Nếu để người khác tiết lộ, không bằng tự mình công khai một cách hào phóng.
Bài đăng Weibo trước đó, An Duyệt đã xem qua, bình luận nhanh chóng vượt trên mười nghìn, fans ngạc nhiên là điều không cần phải nói, nhưng may mắn hầu hết đều là lời chúc phúc.
“Nếu chuyện của chúng ta bị phơi bày, liệu có ảnh hưởng lớn không?” An Duyệt bất an, ảnh hưởng là chắc chắn, chỉ sợ ảnh hưởng quá xấu, bị mắng bị bôi nhọ mà thôi, cô không thể tưởng tượng được tình huống đó.
Bùi Vũ Hành cười nhẹ, đang định nói thì An Trạch Hạo bỗng nhiên cựa quậy không yên.
“Sao vậy?” Bùi Vũ Hành hỏi bé.
An Trạch Hạo: “Hạo Hạo muốn xuống.”
Bé không còn sốt nữa, tinh thần rất tốt, chỉ là vẫn còn hơi ho. Nhóc con có thể chất tốt, nếu không bị sốt lại, uống thuốc thêm hai ngày nữa là khỏi.
Từ sáng Bùi Vũ Hành cứ bế bé suốt, giờ bé chán rồi, muốn đi chơi.
Bùi Vũ Hành đặt bé xuống, bé lập tức chạy đi.
Bé còn nhỏ, cần có người trông chừng.
“Em không cần lo lắng cho anh, tình hình hiện tại ảnh hưởng đến em mới là lớn nhất.” Bùi Vũ Hành nắm lấy vai An Duyệt, trịnh trọng nói: “Có thể sẽ có rất nhiều lời lẽ không tốt về em, em đừng để ý đến chúng, anh sẽ cố gắng hết sức để bảo vệ em.”
An Duyệt: “Vâng.”
“Hứa với anh, đừng rời xa anh nữa”
Trong mắt anh có sự lo âu, An Duyệt cảm thấy như bị đâm một nhát vào tim. Cô bước tới, ôm lấy eo anh, tựa vào ngực anh, nói: “Em sẽ không đi, con của anh em cũng đã sinh rồi, anh phải nuôi bọn em cả đời.”
Bùi Vũ Hành đột nhiên thấy yên tâm, vui vẻ cười, lồ ng ngực hơi rung lên: “Ừ, nuôi các em cả đời.”
An Duyệt buông tay, vịn vào vai anh, kiễng chân hôn anh một cái: “Anh mau đi xem con trai đi, em làm bữa sáng.”
Bùi Vũ Hành cúi đầu hôn mạnh lên môi cô một cái, sau đó mới hài lòng rời đi.
Lâm Uy đến rất nhanh, hai người cùng An Trạch Hạo, bàn bạc chuyện quan trọng ở phòng khách.
An Duyệt làm xong bữa sáng, ba người vừa ăn vừa đưa ra đối sách.
Hiện tại, trên mạng thông tin về thân phận của An Duyệt đã bị phơi bày, thậm chí cả việc cô học đại học ở đâu, làm thế nào để bước vào giới giải trí, làm thế nào để quen biết Bùi Vũ Hành, đều bị thêm mắm dặm muối.
Lâm Uy: “Em đoán bây giờ đang có một đám phóng viên đến đây.”
Người lo lắng là An Duyệt, cô trước giờ hơi sợ đối mặt với đám đông, đặc biệt là phóng viên. Ban đầu cô không muốn bước vào giới giải trí, sau đó rời đi mà không mấy lưu luyến chính là vì cảm thấy trong giới này không có sự riêng tư, phóng viên giải trí rất đáng sợ.
Nỗi lo lắng lớn nhất của họ là An Trạch Hạo. Chỗ ở của An Duyệt đã bị lộ, việc An Trạch Hạo bị lộ cũng chỉ là sớm muộn, nhưng không thể cứ ở mãi trong nhà được.
Bùi Vũ Hành đưa tay vỗ nhẹ vào lưng An Duyệt, an ủi cô: “Đừng sợ, lát nữa em cứ đi bên cạnh anh, đừng quan tâm đ ến họ.”
Tâm trạng hiện tại của Bùi Vũ Hành không giống An Duyệt, điều anh lo nghĩ nhất là những ngày sau này. Dư luận là thứ khó kiểm soát nhất, bây giờ lại đang ở thời đại internet, tốc độ lan truyền cực nhanh, hơn nữa có đủ loại người, tin đồn nhảm rất nhiều.
“Mẹ không sợ.” An Trạch Hạo ngồi trên ghế ăn trẻ em, đột nhiên xen vào. Người lớn cứ nói chuyện mãi, không thèm để ý đến bé, đây là cơ hội tốt.
An Duyệt ngạc nhiên nhìn bé, không nhịn được cười: “Con nói được rồi à?”
Hai ngày nay cô dạy bé nhiều nhất là từ này, nhưng bé nói không rõ ràng lắm, không trôi chảy, ai ngờ bây giờ bỗng nói rất sõi.
Bùi Vũ Hành khen ngợi: “Giỏi lắm, ăn một thìa cháo làm phần thưởng nào.”
Được khen, An Trạch Hạo múc một thìa cháo, há to miệng ăn. Cháo được thưởng ngon hơn hẳn.
An Duyệt được con trai động viên, không còn căng thẳng nữa, có họ ở đây, cô phải dũng cảm đối mặt với mọi thứ.
***
Ăn sáng xong, An Duyệt chuẩn bị đồ dùng cá nhân cho An Trạch Hạo, chọn một chiếc váy dài cổ điển để thay, trang điểm nhẹ nhàng, rất có khí chất.
Chiếc váy là do cô tự thiết kế và may, thiết kế chiết eo, tôn lên vóc dáng rất tốt, nhìn cũng cao hơn, đi thêm đôi giày cao gót nữa là hoàn hảo.
Cô rất ít khi mặc váy dài, thấy cô ăn mặc như vậy, Lâm Uy kinh ngạc, Bùi Vũ Hành cũng có chút bất ngờ.
An Duyệt biết họ đang nghĩ gì, bèn hỏi: “Đẹp không?”
“Đẹp!” Lâm Uy không cần suy nghĩ đã trả lời.
Bùi Vũ Hành không nói gì, An Duyệt vừa rồi còn rất tự tin, bây giờ lại thấy lo lắng: “Hay là anh giúp em chọn một bộ khác đi?”
“Rất đẹp.” Bùi Vũ Hành nói.
An Duyệt không tin lắm: “Thật sao?”
“Anh là người hay nói những lời trái lòng sao?”
Nếu không đẹp, anh sẽ nói thẳng.
“Vậy sao anh còn do dự lâu như vậy.”
Lâm Uy ở bên cạnh phụ họa: “Anh Hành không phải do dự, anh ấy là nhìn ngẩn ngơ thôi.”
Dù biết Lâm Uy phóng đại, nhưng An Duyệt vẫn không khỏi đỏ mặt.
An Trạch Hạo vừa nãy còn đang chơi đồ chơi, thấy mẹ ra liền chạy lại, vừa chạy vừa nói: “Mẹ đẹp!”
“Miệng cháu ngọt ghê.” Lâm Uy chân thành khen ngợi An Trạch Hạo, cái miệng nhỏ này không giống bố chút nào.
An Trạch Hạo chạy đến, ôm lấy chân Bùi Vũ Hành, ngẩng đầu lên: “Bố ơi, bế con.”
Bùi Vũ Hành cúi xuống, bế bé lên. Anh nghiêm túc nói với An Trạch Hạo: “Lát nữa sẽ gặp rất nhiều người, Hạo Hạo đừng sợ nhé?”
An Trạch Hạo cái hiểu cái không, đáp: “Hạo Hạo không sợ.”
Sau khi chuẩn bị xong, ba người cùng nhau ra ngoài.
Trước đó Bùi Vũ Hành đã liên hệ với công ty, công ty cử một chiếc xe bảo mẫu đến đón, còn có vài vệ sĩ đi theo.
Họ đi xuống lầu, vệ sĩ đã duy trì trật tự sẵn.
Ngay khi họ xuất hiện, các phóng viên ùa tới.
Bùi Vũ Hành bế An Trạch Hạo, một tay nắm tay An Duyệt.
Trước đó Lâm Uy hỏi cô có muốn đeo kính râm che chắn không, An Duyệt từ chối.
Cô đã chuẩn bị sẵn sàng để đối mặt với mọi thứ.
Có vệ sĩ ngăn cản, các phóng viên không thể đến quá gần, nhưng điều này không ảnh hưởng đến việc họ chặn đường và đặt câu hỏi.
“Anh Bùi, xin hỏi anh và An Duyệt bắt đầu từ khi nào?”
“Cô ấy có phải là người yêu mà anh đã công khai năm đó không?”
“Mấy năm qua anh chưa từng đề cập đến chuyện tình cảm, bây giờ lại công khai thể hiện tình cảm, lý do là gì?”
“Xin hỏi đứa trẻ anh đang bế là ai?”
“Là con của anh sao?”
“An Duyệt, cô ở ẩn lâu như vậy, tại sao lại xuất hiện vào lúc này?”
...
Các phóng viên hỏi liên tục, rất hỗn loạn, đèn flash cứ chớp liên hồi, An Trạch Hạo ban đầu còn tò mò, sau đó bị ánh sáng làm đau mắt, quay người lại, ôm lấy cổ Bùi Vũ Hành, đầu nhỏ dựa vào Bùi Vũ Hành.
Bùi Vũ Hành cau mày, liếc nhìn các phóng viên, sau đó nhìn vào ống kính của nhóm phóng viên thân thiện nhất, nói: “Đứa trẻ là con trai tôi, xin nhường đường, chúng tôi đang vội đến cục dân chính.”
Đứa trẻ là con trai của Bùi Vũ Hành!
Bùi Vũ Hành sẽ đến cục dân chính!
Các phóng viên nhanh nhạy lập tức biết tin tức nên viết như thế nào.
“Đứa trẻ là con ruột của anh sao?”
“Là con của anh và An Duyệt sao?”
“Đứa trẻ sinh vào lúc nào?”
“Đứa trẻ là con ngoài giá thú sao?”
...
Trọng tâm của các phóng viên đặt vào đứa trẻ.
An Trạch Hạo nhỏ bé nghe ra được ý gì đó, quay lại đối mặt với các phóng viên.
Đèn flash lại bắt đầu lóe lên.
An Trạch Hạo giơ tay nhỏ lên che mắt, nói với Bùi Vũ Hành: “Bố ơi, Hạo Hạo đau.”
Giọng nói của bé mềm mại, nghe có vẻ rất ngoan, không hề tức giận vì bị khó chịu.
Bùi Vũ Hành trầm mặt nói với các phóng viên: “Xin đừng bật đèn flash.”
Các phóng viên đã thấy rõ khuôn mặt của An Trạch Hạo, trước đó tuy có nhìn nhưng sự chú ý chủ yếu tập trung vào An Duyệt, không nhìn kỹ.
Bây giờ, họ phát hiện An Trạch Hạo và Bùi Vũ Hành có ngoại hình rất giống nhau.
Không nhiều người có thể đẹp trai như vậy, có vẻ đúng là con ruột rồi.
Đứa trẻ vừa đẹp trai vừa ngoan ngoãn, các phóng viên do dự một chút, đèn flash không còn lóe lên nữa.
An Trạch Hạo không còn cảm thấy ánh sáng chói lên, bèn bỏ tay xuống. Đôi mắt to lộ ra, có vẻ hơi ngơ ngác.
“Hửm? Không sáng nữa?” An Trạch Hạo nghi hoặc, lại thấy mọi người đều nhìn mình, chớp chớp mắt.
Bùi Vũ Hành hỏi bé: “Mắt còn đau không?”
An Trạch Hạo cười lắc đầu: “Không đau.” Sau đó chỉ vào camera hỏi: “Không sáng?”
Bùi Vũ Hành giải thích với bé: “Ừ, không sáng nữa, vì sẽ làm tổn thương mắt con.”
An Trạch Hạo nghiêng đầu suy nghĩ một chút, nói: “Ồ…”
Các phóng viên đều đang dõi theo cuộc đối thoại giữa hai bố con, dù sao vẫn đang ghi hình, không sao cả.
An Duyệt đứng bên cạnh không nói gì, tay vẫn bị Bùi Vũ Hành nắm lấy, lúc này cô bóp nhẹ, nhắc anh mau đi.
Lâm Uy và các vệ sĩ đang ngăn cản các phóng viên, chỉ có thể đảm bảo họ không đến gần gia đình Bùi Vũ Hành, không thể mở đường, trừ khi dùng vũ lực.
Bùi Vũ Hành: “Xin mọi người nhường đường.”
Trước khi ra ngoài, bọn họ đã nói với An Trạch Hạo là đi chơi, bé vừa ra ngoài đã rất phấn khích, lúc này đường bị chặn, bé bèn nói theo Bùi Vũ Hành: “Xin mọi người nhường đường, cảm ơn.”
Bình thường khi ra ngoài An Duyệt thường dạy bé nói câu này, bây giờ bé nói rất trôi chảy.
Đối mặt với cậu bé đáng yêu, lễ phép, mọi người nhìn nhau, sau đó từ từ nhường ra một lối đi.
Cũng có vài người chặn lại không chịu nhường.
Bùi Vũ Hành nhìn thẳng vào họ, ghi nhớ là đơn vị truyền thông nào.
Anh ra hiệu cho Lâm Uy, Lâm Uy lập tức hiểu ý, dẫn một vệ sĩ đến kéo họ sang một bên.
Đường đã thông, Bùi Vũ Hành bế con, dắt An Duyệt đi ra ngoài.
Khi đi ngang qua những phóng viên không hợp tác, đột nhiên có một người tìm được khe hở, giơ máy quay lên lao tới.
Anh ta chạy tới từ phía An Duyệt, tốc độ rất nhanh, lối đi đã chật hẹp, máy quay lớn như vậy đột nhiên đến gần, An Duyệt sợ hãi, hét lên một tiếng.
Ngay sau đó, “bịch” một tiếng, máy quay rơi mạnh xuống đất, các bộ phận văng ra.
Là Bùi Vũ Hành đã dùng một tay đập máy quay xuống.
Trong đám đông vang lên tiếng kêu kinh ngạc, mọi người sững sờ nhìn cảnh tượng này.
“Có đụng vào em không?” Bùi Vũ Hành ôm lấy vai An Duyệt, quan tâm hỏi, giọng nói dịu dàng.
An Duyệt lắc đầu: “Không.”
Bùi Vũ Hành thở phào nhẹ nhõm, sau đó nhìn phóng viên kia, vẻ mặt tức giận, nhưng lại nhịn xuống.
Anh nói với Lâm Uy: “Hôm nay tìm thời gian bồi thường tiền cho anh ta.”
Lâm Uy trầm mặt, nói: “Vâng.”
Phóng viên đó đã bị vệ sĩ giữ lại, lớn tiếng la hét, nói những lời khó nghe.
Bùi Vũ Hành không để ý nữa, đưa An Duyệt rời đi.
Lên xe, cuối cùng mọi người cũng thở phào nhẹ nhõm.
An Duyệt bế An Trạch Hạo lên, hỏi: “Hạo Hạo có sợ không?”
An Trạch Hạo lắc đầu, vẫn nhìn ra ngoài cửa sổ.
Mặc dù bé thường xuyên bị vây quanh, nhưng hiếm khi có nhiều người như vậy, hơn nữa còn có máy móc phát sáng, bé rất tò mò.
An Duyệt giải thích với bé: “Đó là phóng viên.”
An Trạch Hạo: “Phóng…” Khó phát âm quá, bé không nói được.
“Viên.” An Duyệt dạy bé đọc.
An Trạch Hạo: “Ziên.”
An Duyệt bị bé chọc cười.
Cô không dạy tiếp nữa, vì hiện tại có một người đang không vui.
Bùi Vũ Hành ngồi ngay bên cạnh cô, nhìn thẳng về phía trước, không có biểu cảm gì trên mặt.
Tay anh đặt trên đùi, An Duyệt nắm lấy tay anh, anh quay lại nhìn cô.
An Duyệt cười với anh, nói: “Vừa rồi thật sự không có đụng vào em, chỉ là anh ta đột nhiên xông tới làm em giật mình. Còn nữa, tình hình vừa rồi tốt hơn em tưởng tượng nhiều, em còn tưởng sẽ bị micro chọc vào mặt mấy lần ấy chứ.”
Biểu cảm của cô rất sinh động, Bùi Vũ Hành bị cô chọc cười.
“Em và An Trạch Hạo chính là điểm yếu của anh.”
Vừa nãy anh hoảng sợ thật, nếu An Duyệt ở bên cạnh mà còn không được bảo vệ tốt, anh sẽ tự trách mình.
“Còn nữa, anh đừng nghĩ em yếu đuối quá, thật ra em hung dữ lên cũng khá đáng sợ đấy.”
Bùi Vũ Hành tỏ vẻ nghi ngờ.
Anh chưa từng thấy, tưởng tượng một chút, hình như vẫn không đáng sợ.
Thỏ nóng nảy sẽ cắn người, nhưng thỏ cắn người chắc không đau lắm.
“Thật đấy, lần trước Trịnh Mỹ Tuệ gọi điện cho em, em đã mắng cô ta một trận.” An Duyệt nói đến đây, có chút hối hận: “Không biết có phải vì em không nể mặt cô ta nên cô ta mới muốn trả thù không.”
Bùi Vũ Hành: “Cô ta làm những điều này không phải vì em, mà vì anh, việc anh chấm dứt hợp đồng đã làm hỏng một số kế hoạch của cô ta, không chỉ vậy, còn phải bồi thường một số tiền.”
Trịnh Mỹ Tuệ đã lợi dụng thân phận quản lý của Bùi Vũ Hành để đổi lấy không ít lợi ích, sau đó hứa hẹn với người khác. Về phần hứa hẹn gì, tất nhiên đều là về Bùi Vũ Hành.
Tiền hoa hồng cô ta đã nhận, kết quả việc không thành, đắc tội người ta không nói, tiền đã đến tay còn phải trả lại.
Tiền của cô ta phần lớn dùng để đầu tư, vốn xoay vòng không kịp, chuyện này cũng khiến cô ta phiền lòng mấy ngày.
Hơn nữa, sau khi Bùi Vũ Hành hủy hợp đồng với cô ta, thân phận của cô ta không còn như trước, công ty lại có thành kiến với cô ta, khiến cô ta chịu không ít ấm ức.
“Không phải cô ta kiếm được rất nhiều tiền à? Tại sao…”
An Duyệt không nói tiếp, khi Kha Vân nói với cô về chuyện của Trịnh Mỹ Tuệ, cô đã rất khó hiểu.
“Lòng tham không đáy.” Bùi Vũ Hành thở dài.
Kha Vân cũng nói như vậy, An Duyệt không hiểu loại người đó.
“Em đừng lo lắng, anh có cách trị cô ta.”
An Duyệt vốn định hỏi, nhưng nghĩ lại rồi thôi: “Em không sợ.”
Thật sự không sợ, nhiều chuyện khi chưa đối mặt sẽ rất lo lắng bất an, khi đối mặt rồi, ngược lại còn nhẹ nhõm hơn nhiều.
Bùi Vũ Hành nhìn cô, An Duyệt kiên định nói: “Em đã không còn là em của năm đó nữa, bây giờ nội tâm em rất mạnh mẽ.”
Cô của ngày xưa, là cô gái mới vào nghề, không tự tin.
Hơn hai năm trưởng thành, lại có con, cô phải mạnh mẽ để bảo vệ con, bảo vệ chính mình.
Bây giờ, còn có anh bảo vệ như vậy, có gì đáng sợ nữa?
Bùi Vũ Hành nhìn đôi mắt sáng ngời trong trẻo của cô, khóe miệng nhếch lên một đường cong đẹp mắt. Anh đưa tay ôm lấy vai cô, nói: “Anh thấy em vẫn là em của ngày xưa, không thay đổi gì cả.”
An Duyệt không chắc lời này là khen hay chê.
“Ý anh là em vẫn còn trẻ con sao?”
“Anh có bao giờ nói em trẻ con đâu?”
An Duyệt suy nghĩ một chút, lắc đầu. Không có, nhưng mà, lúc đó đúng là cô rất trẻ con.
“Ý anh là, em vẫn đáng yêu như trước.” Anh nói xong, cúi đầu hôn cô một cái.
An Trạch Hạo ngồi trên đùi An Duyệt, nhìn bố hôn mẹ.
Bé ghen tị.
“Hạo Hạo đáng yêu.” Bé đứng dậy, nhào vào Bùi Vũ Hành: “Hôn hôn.”
Đứa trẻ chủ động đòi hôn, An Duyệt và Bùi Vũ Hành đều cười.
Bùi Vũ Hành hôn lên mặt bé, sau đó, An Trạch Hạo đưa mặt lại gần An Duyệt, chờ mẹ hôn.
An Duyệt bất lực, hôn lên má bên kia của bé.
Bé là một đứa trẻ biết có qua có lại, bé ôm cổ An Duyệt, hôn mỗi bên má một cái, bố cũng được đối xử như vậy, bé rất công bằng.
Bầu không khí vừa rồi còn hơi căng thẳng, vì An Trạch Hạo mà trở nên thoải mái hơn.
Lâm Uy ngồi ở ghế phụ, liên tục lướt xem tin tức, có tình huống gì sẽ báo ngay cho Bùi Vũ Hành.
Hiện tại tin tức lớn nhất trên mạng là việc Bùi Vũ Hành có con, chuyện này đã lấn át tất cả các tin tức hot khác.
Một tin tức liên quan khác là Bùi Vũ Hành hiện đang đến cục dân chính đăng ký kết hôn.
Nhiều phóng viên bám theo xe của họ, Bùi Vũ Hành biết.
Anh không quan tâm nữa, dù sao việc đăng ký kết hôn này không thể trì hoãn được.
***
Xe đến cục dân chính, các phóng viên bám theo ngay lập tức xuống xe xông tới quay phim, Bùi Vũ Hành vẫn một tay bế An Trạch Hạo, một tay nắm tay An Duyệt.
Sáng nay anh đã gọi điện nhờ người đặt lịch hẹn đăng ký kết hôn, họ vừa đến đã được dẫn vào văn phòng.
Toàn bộ quá trình đăng ký diễn ra rất suôn sẻ và nhanh chóng.
Lúc ký tên, Bùi Vũ Hành thậm chí còn không thèm nhìn nội dung tờ đơn.
An Duyệt không nhịn được nói với anh: “Sao anh lại như vậy, nếu là hợp đồng bán thân thì sao?”
Vị trưởng phòng làm thủ tục cho họ cười: “Làm sao có thể là hợp đồng bán thân được? Là điều khoản hôn nhân công bằng bình đẳng.”
Bùi Vũ Hành cười, nhìn An Duyệt nói: “Cho dù là hợp đồng bán thân cũng không sao, chỉ cần ghi thêm một điều khoản không được tự ý vứt bỏ là được.”
Vị trưởng phòng là một người đàn ông trung niên hơi mập, trông rất hiền lành, thấy đôi vợ chồng trẻ này yêu thương nhau như vậy, ông rất mừng cho họ: “Nơi này về sau không chào đón hai người nữa đâu.”
Bùi Vũ Hành nghiêm túc nói: “Sẽ không quay lại nữa.”
An Duyệt cười ngọt ngào: “Em cũng không đến nữa.”
Sau khi lấy được cuốn sổ nhỏ màu đỏ, An Duyệt còn chưa kịp đọc hết chữ bên trong đã bị Bùi Vũ Hành lấy đi.
Thái độ đó, trông rất giống cướp giật.
An Duyệt khó hiểu: “Anh làm gì vậy?”
“Anh giữ.”
“Để em xem một chút.”
“Không cần xem, em đã là vợ anh rồi, không thể thay đổi được.”
Bùi Vũ Hành lúc này, có chút bá đạo, còn có chút - trẻ con.
Tuy nhiên, An Duyệt thích.
Cô không xem nữa.
An Trạch Hạo được Lâm Uy bế, đang đợi ở bên ngoài.
Chỉ trong chốc lát, những cặp đôi đang xếp hàng đăng ký trong đại sảnh đã vây quanh An Trạch Hạo.
May là họ không chụp ảnh, có lẽ do Lâm Uy yêu cầu.
Bùi Vũ Hành và An Duyệt đi ra, họ đều rất xúc động, Bùi Vũ Hành đang có tâm trạng tốt, bèn chúc họ trăm năm hạnh phúc, sớm sinh quý tử.
Sau khi ra khỏi cục dân chính, Bùi Vũ Hành đưa An Duyệt về nhà anh. An Duyệt tạm thời không ở nhà mình nữa, trừ khi anh ở đó.
An Duyệt nhận được điện thoại của Kha Vân trên xe, sáng nay cô ấy phải bay đi công tác ở nơi khác gấp, vừa xuống máy bay đã thấy một đống tin tức gây sốc.
“Hai người giỏi lắm nha, tớ sắp tưởng mình đi máy bay một chuyến có thể xuyên không đến tương lai xa rồi đó.” Kha Vân quá sốc.
An Duyệt ngượng ngùng: “Đây là ngoài kế hoạch.”
“Là ngoài kế hoạch của cậu thôi, có lẽ Bùi Vũ Hành đã lên kế hoạch từ lâu rồi.”
Về điều này, An Duyệt im lặng, liếc nhìn Bùi Vũ Hành.
“Nhưng mà, chuyện của hai người quá đột ngột, sao hai người đột nhiên lại…”
Bảy giờ sáng đăng ảnh nắm tay công khai tình cảm, chưa đầy hai tiếng đã đi đăng ký, tốc độ này, quá nhanh rồi.
“Còn nữa, sao lại có nhiều phóng viên như vậy?”
Video cảnh họ bị một nhóm phóng viên bao vây dưới lầu đã được đăng lên mạng, kể cả phóng viên có giỏi như thám tử thì cũng không thể nhanh như vậy chứ?
“Tối qua bọn tớ bị theo dõi, nên mới đột ngột như vậy.” Đột ngột công khai, đột ngột đi đăng ký.
Kha Vân hiểu ra: “Là Trịnh Mỹ Tuệ làm sao?”
“Ừm.”
“Hừ! Biết ngay là cô ta mà.” Kha Vân cười lạnh một tiếng, sau đó dặn dò An Duyệt: “Cậu đừng lo lắng, còn có ảnh đế Bùi nhà cậu mà. Tớ nói cho cậu biết, anh ấy không phải người đơn giản đâu.”
An Duyệt biết Bùi Vũ Hành không đơn giản, nhưng nghe giọng điệu của Kha Vân có vẻ còn có ý khác: “Không đơn giản như thế nào?” Cô hạ giọng hỏi, dù sao họ đang thảo luận về anh trước mặt anh.
Bùi Vũ Hành bế An Trạch Hạo, bé cứ nhìn phong cảnh bên ngoài cửa sổ, còn sự chú ý của anh chủ yếu đặt trên An Duyệt, nghe thấy giọng cô không đúng, liền nhìn qua.
An Duyệt tưởng bị bắt quả tang, liền lè lưỡi với anh.
Kha Vân úp mở: “Muốn biết thì đi hỏi anh ấy đi, tớ nói này, hai người đã kết hôn rồi, có thể tra hộ khẩu rồi.”
An Duyệt: “Trong sổ hộ khẩu của anh ấy chỉ có một mình anh ấy.”
Bố mẹ của Bùi Vũ Hành đã di cư ra nước ngoài từ sớm, anh sống với ông bà ngoại, sau khi hai ông bà qua đời, chỉ còn lại một mình anh.
Tình hình gia đình của Bùi Vũ Hành, bên ngoài biết một chút, Kha Vân cũng thế.
“Sau này sẽ có thêm hai người nữa.”
An Duyệt gật đầu: “Ừm.”
Trước đây khi họ ở bên nhau, Bùi Vũ Hành không nói nhiều về gia đình mình, cô cũng không hỏi nhiều. Cô biết được tình hình gia đình anh là do Kha Vân kể lại từ nửa năm trước.
Cô hơi đau lòng, tính cách anh lạnh lùng như vậy, hóa ra là vì anh quá cô đơn.
Kha Vân nói thêm một số vấn đề cần chú ý rồi cúp máy, cô ấy cũng bận.
Sau khi cô cúp điện thoại, Bùi Vũ Hành hỏi: “Cô ấy nói gì về anh?”
Giọng điệu như muốn truy cứu trách nhiệm.
An Duyệt chột dạ: “Tất nhiên là nói tốt về anh rồi.”
“Trông không giống.”
“Vậy anh nghĩ giống gì?”
Bùi Vũ Hành cười nhẹ: “Trở nên ranh mãnh rồi.”
An Duyệt đắc ý hừ hai tiếng.
Bùi Vũ Hành: “Tiểu hồ ly."
An Trạch Hạo đang ngắm cảnh ngoài cửa sổ nghe thấy, quay lại, nói lớn: “Tiểu hồ ly, khỉ con, thỏ con, rùa con…”
Gần đây bé đang đọc sách tranh, trong đó có đủ loại động vật nhỏ, bé có trí nhớ rất tốt.
Bùi Vũ Hành cúi đầu hỏi bé: “Mẹ giống gì?”
An Trạch Hạo lập tức trả lời: “Thỏ con.”
Bùi Vũ Hành nhướn mày: “Tại sao là thỏ con?”
“Thỏ con đáng yêu.”
An Duyệt ôm trán, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, cô không muốn đối mặt với tình huống hiện tại.
“Mẹ nói vậy sao?”
"Vâng."
“Hạo Hạo là gì?”
“Hạo Hạo là đại vương!”
“Không phải hỏi cái đó.”
An Trạch Hạo: “Hạo Hạo là heo con!”
An Duyệt bật cười, tài xế phía trước và Lâm Uy cũng cười. Vừa rồi tài xế đang tập trung lái xe, Lâm Uy đang cố gắng đọc tin tức, không làm phiền gia đình ba người này.
Nhưng bọn họ nghe đến đây, đều không nhịn được cười.
Bầu không khí trong xe trở nên vô cùng thoải mái.
Có trẻ nhỏ bên cạnh, thế giới sẽ trở nên rất khác biệt.
Nhà của Bùi Vũ Hành nằm trong khu biệt thự ở ngoại ô, cần có thẻ ra vào mới vào được, người ngoài rất khó vào.
Khi ra khỏi cục dân chính vẫn còn có phóng viên theo sau, nhưng đã bị tài xế bỏ lại.
Tài xế làm việc trong giới giải trí, không giống tài xế bình thường.
Khu biệt thự không có nhiều người, sau khi vào không gặp bao nhiêu người và xe cộ.
Mặc dù đã về nhà, nhưng vẫn còn nhiều việc phải xử lý.
Tin tức trên mạng tràn lan, mấy người cùng nhau ngồi xem.
Video trước đó được chia sẻ rộng rãi, còn có người làm thành các đoạn video cắt ghép và thêm hiệu ứng đặc biệt.
Ngoài ra, có cả video Bùi Vũ Hành “bạo lực” đập rơi máy quay của phóng viên. Rất nhiều bình luận tiêu cực bên dưới, nói Bùi Vũ Hành nhân phẩm không tốt gì đó, video lại chỉ chiếu một phần. Nếu nhìn qua, thật sự thấy Bùi Vũ Hành rất thô lỗ, thái độ không tốt.
May mắn là có video đầy đủ để đính chính sự thật.
Đều do một số người muốn khuấy đục nước.
Bên cạnh đó, có khá nhiều tài khoản marketing đang công kích Bùi Vũ Hành, lấy việc chưa kết hôn đã có con để làm trò, cũng có nhiều người công kích An Duyệt. Trong đó, câu chuyện của họ bị thêu dệt quá mức, biến họ thành một cặp đôi có nhân phẩm thấp kém, không có đạo đức.
An Duyệt xem xong, tâm trạng không khỏi bị ảnh hưởng.
Bùi Vũ Hành lấy điện thoại của cô, nắm lấy tay cô: “Trên mạng có rất nhiều người vì tiền mà làm bất cứ điều gì…”
An Duyệt mỉm cười nhẹ: “Ừm, em không quan tâm, vẫn còn nhiều người đang chúc phúc cho chúng ta mà. Fans của anh đều rất đáng yêu. Còn nữa, họ nói Hạo Hạo rất dễ thương.”
An Trạch Hạo đã thu hút được một lượng fans cho mình.
Về điều này, Bùi Vũ Hành vô cùng tự hào: “Tất nhiên phải dễ thương rồi, vì là con của em và anh mà.”
An Trạch Hạo đến đây cảm thấy rất mới lạ, bây giờ đang khám phá khắp nơi, không ngồi yên được.
Biệt thự của Bùi Vũ Hành rộng rãi sáng sủa, thiết kế hiện đại, có cửa sổ lớn sát đất. An Trạch Hạo đang bám vào cửa sổ, nhìn một chú chó nhỏ bên ngoài, chú chó nhỏ tò mò nhìn lại đứa bé kỳ lạ này.
Cực kỳ đáng yêu, chỉ là bệnh chưa khỏi hẳn, thỉnh thoảng lại ho. Sáng dậy ho không nhiều, có lẽ vì ở trên xe lâu, tần suất ho tăng lên một chút.
Bây giờ, bé lại ho liên tục mấy tiếng, nghe mà thương.
An Duyệt đứng dậy, rót nước ấm mang qua cho bé.
An Trạch Hạo ngoan ngoãn uống nước, dùng cốc uống nước dành cho trẻ em, uống quá nhanh nên bị sắc ho vài tiếng, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng.
An Duyệt xót xa vỗ nhẹ lưng bé, rồi đưa tay sờ trán bé.
So với trán mình, trán An Trạch Hạo hơi nóng.
An Duyệt lo lắng, hỏi An Trạch Hạo: “Hạo Hạo, con có buồn ngủ không?”
An Trạch Hạo lắc đầu, mắt nhìn chú chó nhỏ đang vẫy đuôi bên ngoài, chỉ cho An Duyệt xem: “Chó nhỏ.”
Chú chó là giống chó Samoyed chưa trưởng thành, trắng tinh mập mạp: “Chó con đáng yêu không?”
“Đáng yêu?”
“Hạo Hạo đáng yêu hay chó con đáng yêu?”
Câu hỏi làm khó An Trạch Hạo, bé suy nghĩ một chút, nói: “Hạo Hạo đáng yêu.”
Bùi Vũ Hành đi tới nghe thấy, hỏi: “Con đáng yêu hay mẹ đáng yêu?”
“Hạo Hạo đáng yêu.” An Trạch Hạo nói xong bổ sung: “Mẹ đẹp.”
Bùi Vũ Hành: “Dẻo miệng.”
Không biết giống ai.
“Đây là miệng ngọt, em dạy đấy.” An Duyệt phản bác.
Bùi Vũ Hành gật đầu, tỏ vẻ đồng ý.
An Trạch Hạo vừa nhìn thấy bố đến, lập tức nhào tới đòi ôm.
Trước đây bé như một chàng trai mạnh mẽ, không đòi ôm suốt ngày, nhưng khi có bố ở bên, bé lại thay đổi.
Cảm giác như sắp bị chiều hư rồi.
“Con lại sốt sao?” Bùi Vũ Hành hỏi. Vừa rồi anh thấy An Duyệt sờ trán bé, vẻ mặt rất lo lắng.
An Duyệt không chắc chắn, bé có vẻ hơi nóng trong người, nhưng nhiệt độ cơ thể trẻ con vốn dĩ cao hơn.
“Để em đi lấy nhiệt kế đo thử.”
Đo xong, không sốt, cả hai đều thở phào nhẹ nhõm.
Bùi Vũ Hành: “Lát nữa đi tiêm thêm một mũi.”
An Duyệt: “Ăn trưa xong cho con uống thuốc lần nữa, đợi con ngủ trưa rồi xem sao."
Về chuyện con cái Bùi Vũ Hành không hiểu, chỉ có thể nghe theo cô.