Cục Cưng Của Ảnh Đế - An Ninh Nhi

Chương 43

Buổi chiều Bùi Vũ Hành và Lâm Uy ra ngoài. Chuyện hôm nay quá chấn động, nếu không xử lý tốt sẽ để lại hậu quả.

Hơn nữa còn có Trịnh Mỹ Tuệ giở trò sau lưng, cô ta dám làm những điều này, chắc chắn là đã tìm được chỗ dựa.

Địa vị của Bùi Vũ Hành trong giới giải trí hiện nay không có mấy người sánh bằng, nhiều người muốn thay thế anh mà không thể lên được, nên chỉ có cách kéo anh xuống.

Tuy nhiên, vừa mới trở thành người có vợ, sao Bùi Vũ Hành nỡ rời đi?

Nói là sẽ đi, nhưng ánh mắt anh như dính chặt vào An Duyệt, nóng bỏng, thâm tình.

Lâm Uy vẫn còn ở đó, đứng sau Bùi Vũ Hành cười trộm, An Duyệt xấu hổ vô cùng.

Cô đưa tay đẩy Bùi Vũ Hành: “Anh mau đi đi.”

Bùi Vũ Hành không nhúc nhích, chút sức lực này của An Duyệt đối với anh chẳng là gì, hơn nữa cảm nhận được nhiệt độ từ bàn tay nhỏ bé trên ngực, trái tim anh lại ngứa ngáy.

Thật muốn ôm cô vào lòng, đi đâu cũng mang theo.

Tiếc là, không thể.

Bên ngoài quá hỗn loạn, yếu tố nguy hiểm ở khắp mọi nơi, cô phải ở nơi an toàn mới được.

Hơn nữa, còn có An Trạch Hạo nhỏ bé cần chăm sóc.

Lâm Uy biết ảnh đế nhà mình đã không còn là ảnh đế nói đi là đi, dứt khoát không dây dưa nữa, bây giờ anh ấy, đúng như một chú chó quấn chủ.

“Khụ khụ…” Lâm Uy ho nhẹ hai tiếng, khi họ nhìn qua, cậu nói với vẻ mặt trêu chọc: “Em ra ngoài lau xe cho tài xế hay gì đó, anh Hành xong việc rồi ra sau nhé.”

Lâm Uy nói xong cười toe toét, xoay người huýt sáo đi ra ngoài.

An Duyệt: “...” Bùi Vũ Hành đã không còn gì để bận nữa rồi mà?

“Ngẩng đầu lên.” Bùi Vũ Hành không để ý đến Lâm Uy, đưa một ngón tay nâng cằm An Duyệt lên.

An Duyệt nhìn anh, tim đập thình thịch.

“Anh có thể sẽ về rất muộn.” Anh nói.

“Ừm, nhớ ăn cơm nhé.”

“Em nhớ phải nghĩ đến anh.”

An Duyệt cảm thấy mặt mình càng nóng hơn, Lâm Uy còn chưa đóng cửa mà anh đã nói những lời sến súa như vậy.

Cô phản ứng chậm, cằm liền bị Bùi Vũ Hành véo một cái, vẻ mặt không hài lòng.

An Duyệt cảm thấy hơn hai năm xa cách, dù anh lớn tuổi hơn nhưng xem ra đều vô ích cả, sao vẫn giống một chàng trai mới lớn vậy.

Tuy nhiên, trong lòng cô ấm áp, tràn đầy hạnh phúc.

“Em sẽ mà.” An Duyệt kéo tay anh ra, sau đó ôm lấy eo anh.

Thân hình anh rất đẹp, vai rộng eo thon, cơ bụng săn chắc dù cách lớp vải mỏng vẫn có thể cảm nhận được. Cơ ngực cũng cứng cáp hơn, thành quả tập luyện nửa tháng qua thật đáng kể.

An Duyệt dựa vào lòng anh, đột nhiên không muốn xa anh nữa.

Cô ngẩng đầu nói với anh: “Anh đi nhanh đi, giải quyết mọi việc sớm một chút, chúng ta có thể yên tâm ở bên nhau.”

Hôm nay cô luôn giữ tâm trạng thoải mái khi ở bên anh, vì không muốn anh buồn. Tuy nhiên tình hình hiện tại làm sao có thể thoải mái được, mọi việc quá nhiều quá phức tạp, rất khó xử lý. Cô không biết phải làm thế nào mới tốt, chỉ có thể dựa vào anh.

“Đừng lo lắng, mọi chuyện sẽ sớm lắng xuống thôi.” Anh đang nói đến những chuyện liên quan đến Trịnh Mỹ Tuệ, còn việc cô là vợ anh, trong chốc lát sẽ không hạ nhiệt được.

“Ừm, anh cũng đừng lo lắng cho em, em sẽ ở đây đợi anh về, không chạy lung tung đâu.”

“Lát nữa anh sẽ mời một bác sĩ đến khám cho Hạo Hạo, trước khi đến anh sẽ gọi điện cho em.”

An Trạch Hạo vừa mới ngủ trưa, tinh thần không tốt như sáng, ho cũng nặng hơn. Trước đây bé đã từng bị viêm amidan sốt cao hai lần, nhưng chỉ cần tiêm một mũi và uống thuốc hai ngày là khỏi, lần này có vẻ nghiêm trọng hơn.

Đây cũng là điều cô lo lắng, không ngờ anh đã nghĩ ra cách, chỉ là vừa rồi không nói với cô.

Đột nhiên, cô cảm thấy yên tâm.

“Được.”

Thời gian thật sự không thể trì hoãn thêm nữa, Bùi Vũ Hành cúi đầu hôn cô một cái, sau đó mới rời đi.

***

Bùi Vũ Hành ra khỏi cửa, lập tức bước vào một trạng thái khác.

Anh đã làm việc trong giới giải trí mấy năm, gặp không ít chuyện lớn nhỏ, nhưng lần này hoàn toàn khác.

Bởi vì anh không còn chỉ là một mình, anh đã có gánh nặng.

Gánh nặng sẽ mang lại hạnh phúc cho anh.

Anh bước về phía xe, Lâm Uy đang đứng bên cạnh xe nói chuyện điện thoại, sắc mặt không tốt lắm.

Cậu thấy Bùi Vũ Hành đến, nói một tiếng với đầu dây bên kia, sau đó đưa điện thoại cho anh: “Sếp.”

Bùi Vũ Hành nhận lấy: “Tổng giám đốc Chu.”

Anh vừa nói vừa lên xe, sau khi ngồi vào chỗ, tài xế liền lái xe đi.

Tổng giám đốc Chu là tổng giám đốc của công ty mà Bùi Vũ Hành đang làm việc, hơn bốn mươi tuổi, người khéo léo giỏi nhìn xa trông rộng. Trong ngành này, ông là một nhân vật có tiếng nói.

Ông đối xử với Bùi Vũ Hành rất tốt, dù sao Bùi Vũ Hành cũng là người có bối cảnh, đôi khi còn cần đến mối quan hệ này. Hơn nữa, Bùi Vũ Hành là cây hái ra tiền lớn nhất của công ty, ông đương nhiên phải chăm sóc ít nhiều.

Bùi Vũ Hành biết suy nghĩ của ông, nhưng không phải con người đều như vậy sao, đặc biệt là thương nhân, phải có lợi ích để duy trì mối quan hệ.

“Này, bây giờ khắp nơi đều là tin tức cháu kết hôn.”

“Xin lỗi vì không kịp thông báo cho chú.”

“Cháu có biết chuyện này nếu xử lý không tốt cháu sẽ mất fan không? Mặc dù cháu có thực lực, nhưng làm trong ngành này, fans mới là nền tảng của thành công.”

“Cháu tin rằng chỉ cần cháu không làm điều gì trái với lương tâm, fans sẽ phân biệt được đúng sai.”

“Cháu có biết nhiều fan là fan cuồng không?” Giọng của tổng giám đốc Chu hơi kích động.

Bùi Vũ Hành hỏi ngược lại: “Tại sao phải quan tâm đ ến những fan cuồng?”

“Cháu... Haiz! Cháu đây là quá thuận lợi, luôn đứng trên mây chưa từng rơi xuống, không biết những người bên dưới sống khó khăn như thế nào.”

Bùi Vũ Hành im lặng không nói, cuộc gọi này của tổng giám đốc Chu không chỉ quan tâm đ ến tương lai của anh.

Tổng giám đốc Chu không để ý chuyện anh không nói gì, tiếp tục nói: “Cháu đừng lo lắng, bộ phận PR của công ty đã chuẩn bị sẵn sàng cho cháu, cháu nhanh đến công ty để cùng họp, bàn bạc cách giải quyết. Bộ phận PR công ty chúng ta cháu biết mà, là hàng đầu trong ngành, công ty chính là hậu thuẫn vững chắc của cháu.”

Ông nói rất hùng hồn, thái độ vô cùng rõ ràng.

“Cảm ơn tổng giám đốc Chu.” Bùi Vũ Hành khách sáo nói, so với sự nhiệt tình bảo vệ của tổng giám đốc Chu, như vậy có vẻ hơi lạnh nhạt.

Tổng giám đốc Chu đã quen với tính cách của anh, không để ý, thân thiết nói: “Giữa chúng ta là chú cháu, không cần khách sáo, khi nào có dịp thì dẫn vợ con đến nhà ăn cơm. Dạo này cháu bận nhiều việc, chúng ta đã lâu không trò chuyện tử tế rồi.”

“Được.”

“Được rồi, có gì thì lát nữa đến công ty nói tiếp.”

Kết thúc cuộc gọi, Bùi Vũ Hành trả điện thoại cho Lâm Uy.

Lâm Uy chủ động báo cáo: “Vừa rồi tổng giám đốc Chu hỏi em Hạo Hạo có phải con trai anh không, còn nói một số điều không tốt về chị Mỹ Tuệ.”

Trịnh Mỹ Tuệ giở trò sau lưng, chuyện này rất dễ bị điều tra ra, trong giới này, các mối quan hệ như một mạng lưới lớn, liên kết khắp nơi, người có địa vị cao hơn một chút chỉ cần hỏi thăm là sẽ biết.

Tất nhiên, Trịnh Mỹ Tuệ biết rõ điều này, có lẽ hiện tại còn đang đợi Bùi Vũ Hành liên lạc với cô ta.

Bùi Vũ Hành: “Đã biết bên tiếp theo của cô ta là ai chưa?”

“Biết rồi, là đối thủ không đội trời chung của chúng ta.”

Bùi Vũ Hành không bất ngờ.

“Anh, chúng ta có nên lấy độc trị độc không?” Lâm Uy hăng hái muốn thử, cậu đã nghĩ ra cách mở đầu và diễn đạt như thế nào, chắc chắn sẽ viết rất sinh động, đảm bảo mọi người đọc xong phần đầu là muốn đọc tiếp đến cuối.

Lâm Uy cảm thấy mình vô cùng có năng lực.

Tuy nhiên, Bùi Vũ Hành lại nói: “Đến công ty họp xong rồi tính.”

Bình Luận (0)
Comment