Cục Cưng Của Ảnh Đế - An Ninh Nhi

Chương 45

Khi Bùi Vũ Hành về đến nhà đã hơn mười giờ đêm, An Trạch Hạo đã ngủ.

An Duyệt đang ngồi ở phòng khách tầng một, gọi điện thoại cho bố mẹ.

Hôm nay là một ngày rất quan trọng, việc kết hôn trọng đại như vậy mà không báo trước cho bố mẹ, không có được sự đồng ý của họ, An Duyệt cảm thấy rất có lỗi.

Bố mẹ cô luôn rất cởi mở, sau khi cô giải thích rõ ràng mọi chuyện cùng với suy nghĩ của mình, họ nhanh chóng chấp nhận.

Tất nhiên, về việc bố của An Trạch Hạo là Bùi Vũ Hành, họ cũng có chút ngạc nhiên, nhưng chỉ là một chút thôi, vì họ luôn cảm thấy An Trạch Hạo trông giống một ngôi sao nào đó, nhưng không dám nghĩ sâu xa.

Khi con gái đi đóng phim truyền hình, có một khoảng thời gian cô rất vui vẻ, họ đoán rằng cô đang yêu. Sau đó, cô mang thai rồi tìm đến họ, có điều nhất quyết không nói bố của đứa bé là ai, họ cũng vì điều này mà lo lắng, nhưng dần dần đều bắt đầu nghĩ thông suốt hơn.

Nếu con gái không muốn nói, vậy thì không nói. Nếu cô muốn sinh con, vậy họ sẽ cùng nhau chăm sóc đứa trẻ. Sống trên đời, vui vẻ là quan trọng nhất.

An Duyệt nghe thấy tiếng xe bên ngoài bèn chào tạm biệt bố mẹ.

Lẽ ra An Duyệt và Bùi Vũ Hành nên gặp mặt bố mẹ hai bên, nhưng cô biết lịch trình làm việc của Bùi Vũ Hành gần đây rất dày đặc, không thể sắp xếp thời gian được. Cô vừa mới giải thích với bố mẹ mình, nhưng có vẻ cũng nên nói với gia đình Bùi Vũ Hành một tiếng.

Những điều này vẫn chưa kịp thảo luận, cô định tối nay sẽ nói với anh.

Chiếc xe bên ngoài không tắt máy, dừng một lúc rồi lại lái đi.

Một lát sau, Bùi Vũ Hành mở cửa bước vào, An Duyệt tiến lên đón, dịu dàng đứng cách anh hai mét: “Hôm nay anh vất vả rồi, anh có đói không? Có cần em làm đồ ăn khuya cho anh không?”

Bùi Vũ Hành thay giày xong, đứng ở đằng xa, nói với An Duyệt: “Lại đây.”

“Hả?”

An Duyệt không hiểu, nhưng vẫn ngoan ngoãn đi tới.

Chưa kịp đến gần, Bùi Vũ Hành đã nắm lấy cổ tay cô, kéo cô vào lòng, ôm chặt.

“Không cần đồ ăn khuya, chỉ cần em.”

Trên người anh có mùi rượu, giọng nói có phần mệt mỏi.

An Duyệt đột nhiên thấy xót xa, đưa tay ôm lại anh.

“Chuyện có tệ lắm không?” Cô nhỏ giọng hỏi.

Bùi Vũ Hành lắc đầu: “Không.”

Tối nay anh đã uống một chút rượu, bây giờ hơi choáng váng.

“Có chuyện gì anh phải nói với em nhé, đừng một mình gánh chịu, dù em không nhất định có thể giúp được gì, nhưng mà…” Nhưng có thể làm gì đây? Cô nhất thời không nói ra được.

Bùi Vũ Hành buông tay, nắm lấy đôi vai mảnh khảnh của cô, đẩy ra một chút khoảng cách, nhìn cô, trên mặt nở nụ cười hài lòng: “Em có thể giúp đỡ rất nhiều đó, có em ở bên, anh vừa có động lực, vừa có sức mạnh.”

Bùi Vũ Hành ngà ngà say trông dịu dàng hơn bình thường, nụ cười trên mặt khá... đáng yêu.

Lời nói cũng cảm động hơn hẳn.

Dù anh ấy là kiểu người nào, An Duyệt đều không thể kìm nén được tình cảm của mình.

Cô cười, vẻ mặt e thẹn.

Cô vừa định mở miệng nói, Bùi Vũ Hành đột nhiên cúi người, trong nháy mắt, An Duyệt cảm thấy chân mình mất trọng lực.

Anh bế bổng cô lên, không hề có dấu hiệu báo trước, An Duyệt hoảng hốt, nắm chặt lấy cánh tay anh, không để mình rơi xuống.

Bùi Vũ Hành cúi đầu nhìn đôi mắt mở to vì sợ hãi của cô, tâm trạng có vẻ rất tốt.

“Sợ gì chứ? Anh không thể để em ngã được.”

An Duyệt giả vờ tức giận, nắm chặt tay đấm vào ngực anh: “Anh đột ngột như vậy, em bị dọa đấy.”

“Vậy... lần sau trước khi bế em, anh sẽ báo trước cho em một tiếng nhé?” Lúc này mà anh còn có tâm trạng đùa giỡn.

An Duyệt trừng mắt nhìn anh.

Bùi Vũ Hành thấy vậy, trong lòng dâng lên một cảm giác nóng bỏng, bước nhanh vào nhà.

Ánh mắt anh ánh lên một cảm xúc khác, An Duyệt biết đó là tín hiệu gì, trong lòng không khỏi xao động.

Bùi Vũ Hành đi lên lầu, vẫn bế An Duyệt trên tay. An Duyệt muốn xuống nhưng anh không chịu buông tay, rất cố chấp.

Đến trước cửa phòng ngủ chính, anh dừng bước, hỏi: “An Trạch Hạo ngủ bao lâu rồi?”

“Hơn hai tiếng.”

“Sức khỏe của con ổn hơn chưa?”

“Tốt hơn nhiều so với buổi trưa rồi.”

Bùi Vũ Hành dường như thở phào nhẹ nhõm: “Vậy là ngủ rất ngon, chắc là sẽ không tỉnh dậy ngay đâu nhỉ?”

An Duyệt vừa rồi còn tưởng anh lo lắng cho con, nghe vậy đột nhiên không nói nên lời, vừa bực mình vừa đỏ mặt, trách móc liếc anh.

Bùi Vũ Hành thấy cô nửa thẹn nửa giận, trong lòng ngứa ngáy.

Ôm cô đẩy cửa vào.

Trong phòng không bật đèn, tối om, nhưng vẫn có thể thấy trên giường rất yên tĩnh.

Bùi Vũ Hành không định bật đèn, sau khi đặt An Duyệt xuống liền không nhịn được nâng mặt cô lên hôn một cái thật sâu.

Anh vốn định vệ sinh cá nhân xong rồi mới hôn, vì chính anh cũng ngửi thấy mùi rượu trên người mình. Nhưng bây giờ, anh không nhịn được nữa, chỉ muốn hôn cô, ôm cô, làm mọi chuyện thân mật với cô.

Đôi môi anh vô cùng nóng bỏng, thoang thoảng mùi rượu, An Duyệt cảm thấy mình cũng hơi say rồi.

Hai người đang hôn nhau say đắm, quần áo bị cọ xát đến xộc xệch, hơi thở ngày càng gấp gáp.

Tuy nhiên, đúng lúc này, từ chiếc giường không xa truyền đến một giọng nói trẻ con mơ màng: “Mẹ ơi…”

Hai người lập tức dừng mọi động tác, quay đầu nhìn lại.

Từ trong phần chăn hơi nhô lên trên giường, một cánh tay nhỏ thò ra, sau đó, lại yên tĩnh.

Đợi vài giây, vẫn rất yên tĩnh.

An Duyệt đột nhiên cười, nói nhỏ: “Thằng bé đang nói mớ đấy.”

Bùi Vũ Hành cũng cười, cúi người xuống muốn tiếp tục hôn.

An Duyệt đặt hai tay lên ngực anh, ngăn anh lại: “Anh đi tắm trước đi.”

“Hôn thêm chút nữa.” Anh tiếp tục cúi đầu xuống.

An Duyệt không đồng ý, kiên quyết đẩy anh ra.

Bùi Vũ Hành không được thỏa mãn, thở dài một hơi, đưa cánh tay dài ra, dễ dàng ôm cô vào lòng.

Vòng tay anh ấm áp an toàn, An Duyệt luôn thích cảm giác được anh ôm.

Chỉ là...

Chỗ đó của anh có phản ứng, An Duyệt cảm nhận rất rõ ràng.

“Anh... mau đi tắm đi.” Cô thúc giục.

“Ừm.” Miệng thì đáp lời, nhưng cơ thể không hề nhúc nhích.

An Duyệt bất lực, mặt này của anh, chỉ có cô mới được nhìn thấy.

“Mẹ ơi…”

Giọng nói của An Trạch Hạo lại vang lên, hai người nhìn qua, lờ mờ thấy một bóng người nhỏ xíu đang ngồi ngay ngắn trên giường.

“Mẹ ơi, bố ơi!” Cậu bé gọi thêm hai tiếng.

“Ơi, Hạo Hạo, mẹ ở đây.” An Duyệt vừa đáp lại, vừa mò mẫm tìm công tắc đèn, cô vẫn chưa quen thuộc nơi này.

“Tách” một tiếng, đèn được Bùi Vũ Hành bật lên.

Ánh đèn đột ngột làm mắt An Trạch Hạo bị đau, bé giơ bàn tay nhỏ mũm mĩm lên dụi mắt.

An Duyệt và Bùi Vũ Hành đi tới.

Sau khi mắt bé cảm thấy dễ chịu hơn, bé lập tức bò dậy, còn chưa đứng vững đã lao về phía bố mẹ. Kết quả, bé bị chăn vướng vào, ngã sấp mặt xuống chăn.

Bé ngẩng đầu lên, mắt mở to, miệng hơi há ra, vẻ mặt ngơ ngác.

An Duyệt và Bùi Vũ Hành thấy bé ngốc nghếch, đáng yêu như vậy đều không nhịn được cười.

Bé thấy bố mẹ cười liền cười theo, tiếng cười khúc khích, như giai điệu của hạnh phúc.

Bé cứ nằm đó cười, không có ý định đứng dậy, cười đến không còn sức mới thôi.

Anh đã nửa ngày không gặp con trai, giờ nhìn thấy bé liền không kìm được suy nghĩ muốn ôm con.

Bùi Vũ Hành bước tới, hai tay xốc dưới nách bé, nhẹ nhàng bế bé lên, trông như không hề nặng chút nào.

Rõ ràng là rất nặng, mỗi lần An Duyệt bế bé đều mệt lử.

Đây chính là sự khác biệt giữa đàn ông và phụ nữ, giữa bố và mẹ.

Bùi Vũ Hành không chỉ bế trên tay, mà còn nâng bé lên cao, để bé vui vẻ một chút.

Đây là trò chơi An Trạch Hạo thích nhất, bé vô cùng phấn khích, tiếng cười không ngừng.

Bùi Vũ Hành bế bé xoay vài vòng, bé càng vui hơn.

Không chỉ có đứa trẻ vui, Bùi Vũ Hành cũng rất vui, những chuyện phiền lòng bên ngoài, đều bị anh ném ra sau đầu.

Bầu không khí lúc này khiến anh cảm nhận sâu sắc rằng mình đã là một người có gia đình.

Gia đình quả là một thứ kỳ diệu, mọi thứ dường như đều có chỗ dựa, yên tâm, ấm áp.

Chơi đủ rồi, Bùi Vũ Hành để An Trạch Hạo ngồi trên cánh tay mình, một tay ôm lấy vai An Duyệt.

Trong lòng có rất nhiều lời muốn nói, rất nhiều cảm xúc, nhưng anh không nói gì, chỉ lặng lẽ nhìn An Duyệt, nhìn vào mắt cô, sau đó nụ cười trên mặt anh càng sâu hơn.

An Duyệt hiểu anh, thật ra cảm xúc trong lòng cô cũng giống anh, nhìn thấy tình yêu trong mắt anh, trái tim cô chợt mềm nhũn, mắt cay cay, nước mắt liền trào ra, sau đó rơi xuống.

Bùi Vũ Hành vừa bất lực vừa yêu thương: “Khóc cái gì?” Anh nói rồi lau nước mắt cho cô.

An Trạch Hạo mới rồi còn vui vẻ, nhìn thấy nước mắt của mẹ, vẻ mặt ngơ ngác nhưng vẫn nói: “Mẹ, đừng khóc.” Sau đó bé nghiêng người qua, giống như Bùi Vũ Hành, lau nước mắt cho cô, mỗi người một bên.

An Duyệt bị hành động của hai bố con chọc cười, vừa cười vừa rơi thêm rất nhiều nước mắt.

Vì cảm động dâng trào, hiện tại cô cảm thấy cực kỳ hạnh phúc.

“Mẹ khóc vì vui.” Cô đưa tay tự lau, để hai bố con họ làm thì chỉ càng lau càng nhiều nước mắt thôi.

Bùi Vũ Hành cười, cúi đầu hôn lên trán cô.

An Trạch Hạo khó hiểu, có lẽ đang thắc mắc tại sao vui mà lại khóc.

Tuy nhiên, bố hôn mẹ, bé cũng muốn.

“Bố, hôn Hạo Hạo.” Bé đưa mặt về phía Bùi Vũ Hành, cằm nhỏ nâng cao, vì bé còn thấp, bình thường muốn được hôn đều phải làm tư thế như vậy mới hôn được lên mặt.

Nhưng bây giờ bé đang được Bùi Vũ Hành bế trên tay, ngẩng cằm lên, Bùi Vũ Hành không thể hôn lên má được.

Bùi Vũ Hành hỏi: “Hôn chỗ nào?”

An Trạch Hạo: “Hôn trán.” Giống như mẹ.

Bùi Vũ Hành cười bất lực: “Vậy sao con lại đưa cằm ra cho bố?”

“Hả?” An Trạch Hạo cúi đầu xuống, bé không hiểu.

Bùi Vũ Hành hỏi: “Trán ở đâu?”

An Trạch Hạo lập tức giơ tay lên, chỉ đỉnh đầu, tự tin nói: “Ở đây nè.”

Nhóc con không phân biệt được âm n, l (*).

(*) An Trạch Hạo bị nhầm lẫn giữa hai từ “trán” (额头 - étou) và “đỉnh đầu” (头顶 - tóudǐng). Bé chưa phân biệt được sự khác nhau giữa hai âm “n” và “l”, dẫn đến việc phát âm sai và nhầm lẫn về nghĩa của từ.

“Sai rồi.” An Duyệt không nhịn được lên tiếng.

Sau đó An Trạch Hạo đổi chỗ chỉ, lần này là chỉ vào má, nhưng chưa đến một giây sau bé đã biết chỉ sai, liền chỉ lại vào cằm. Bé thấy biểu cảm của bố mẹ, biết mình lại sai, lập tức đổi chỗ, lần này cuối cùng cũng đúng.

An Duyệt vừa khóc vừa cười: “Thằng nhóc ngốc.”

An Trạch Hạo: “Mẹ ngốc!”

An Duyệt: “... Con mới là đồ ngốc.”

An Trạch Hạo cười khúc khích nói: “Mẹ là đồ ngốc.”

Học ngôn ngữ đã lâu, bắt chước mẹ nói đã là chuyện thường ngày. Đôi khi An Duyệt nói bé là thằng nhóc ngốc, heo con hay kẻ xấu, bé cũng bắt chước theo, sau đó sẽ thấy An Duyệt vừa bất lực vừa buồn cười, bé thấy rất thú vị. Lâu dần, những cuộc “đấu khẩu” như vậy thường xuyên xảy ra.

Bùi Vũ Hành nhìn hành động “trẻ con” của hai mẹ con, lên tiếng: “Ừm, Hạo Hạo không ngốc.”

An Trạch Hạo: “Mẹ ngốc.”

An Duyệt giả vờ tức giận.

Bùi Vũ Hành không đành lòng: “Mẹ cũng không ngốc.”

“Hử?” Vẻ mặt bé nghi ngờ, không biết rốt cuộc ai ngốc.

Bùi Vũ Hành đau đầu: “Đều là những đứa trẻ thông minh, đáng yêu.”

An Trạch Hạo vỗ tay, bé đã hài lòng.

Bình Luận (0)
Comment