Ba người chơi đùa một lúc, sau đó Bùi Vũ Hành đi tắm.
An Trạch Hạo hoàn toàn không buồn ngủ, An Duyệt mặc áo khoác, đi giày cho bé, bé lập tức chạy khắp nhà.
Vừa nãy chơi với bố quá vui nên từ khi Bùi Vũ Hành vào phòng tắm, bé cứ mong ngóng chờ đợi, nửa phút lại hỏi một lần “Bố xong chưa?”.
Cuối cùng An Duyệt cũng không muốn trả lời bé nữa, bèn bảo: “Con tự đi hỏi bố đi.”
Thế là bé thật sự đi gõ cửa phòng tắm. Tiếng nước bên trong ngừng lại, anh nghe thấy An Trạch Hạo hỏi, nói với bé sẽ xong nhanh thôi.
Nhưng anh có nhanh thế nào cũng không nhanh bằng An Trạch Hạo, bé quá sốt ruột.
Bùi Vũ Hành thường tắm mất khoảng mười phút, dù sao tắm là một việc thư giãn, anh thường không vội vàng làm gì, nhưng hôm nay thì khác, bị một nhóc con quấy rầy đến mức không thể tắm yên.
Anh vội tắm xong đi ra, An Trạch Hạo lập tức xông lại, ôm lấy chân trần của anh.
Anh mặc áo choàng tắm dài đến đầu gối.
Bé cảm thấy có gì đó lạ lạ, nhìn kỹ một chút, sau đó đưa tay ra định giật lông chân của anh. Bùi Vũ Hành nhìn thấu ý định của bé, không để bé thực hiện được, bế bé lên.
“Nhóc con, con muốn làm gì?”
Vẻ mặt An Trạch Hạo ngây thơ: “Bố ơi, chân có sợi chỉ.”
An Duyệt làm nghề may mặc, thường xuyên sử dụng kim chỉ, An Trạch Hạo vì vậy mà trở nên quen thuộc với mấy vật dụng này.
Bùi Vũ Hành vừa buồn cười vừa bất lực, An Duyệt ở phía trước, tay đặt lên trán, biểu cảm giống hệt Bùi Vũ Hành.
Bùi Vũ Hành giải thích: “Đó không phải chỉ, đó là lông chân, đàn ông nào cũng có, giống như râu vậy.”
An Trạch Hạo biết râu, bé dùng ánh mắt dò xét nhìn vùng da quanh miệng Bùi Vũ Hành, sau đó lại đưa tay sờ sờ, lông mày nhỏ nhíu lại.
Bố không có râu mà.
Bùi Vũ Hành giải thích: “Bố đã cạo râu rồi, ngày mai không cạo, để con xem, được không?”
An Trạch Hạo gật đầu, rất mong chờ được nhìn thấy râu của bố.
“Vậy thì, bây giờ chúng ta đi ngủ nhanh thôi.”
“Vâng!”
Cậu bé nào đó đồng ý rất nhanh, nhưng sau khi nằm trên giường, lại cứ nói chuyện không ngừng.
Bùi Vũ Hành đã nửa tháng không gặp bé, vô cùng ngạc nhiên trước sự thay đổi của bé: “Sao mới hơn mười ngày mà con đã biết nói nhiều như vậy rồi?”
“Hạo Hạo biết nói, Hạo Hạo giỏi.” An Trạch Hạo chen vào nói.
An Duyệt: “Trẻ con là vậy đó, ngày nào cũng nhìn thì thấy như không có gì thay đổi, nhưng vài ngày không gặp, sẽ thấy thay đổi rất lớn. Hơn nữa, trẻ con học tập, đôi khi dạy mãi không xong, nhưng có thể đột nhiên đến một ngày lại bỗng dưng học được, mà học được thứ đó rồi, những thứ khác cũng nhanh chóng hiểu ra. Chưa kể có những thứ rõ ràng không dạy nhưng không hiểu sao con lại biết.”
Mỗi khi nói về con, An Duyệt có thể nói mãi không ngừng. Cô nói rất sinh động, ánh mắt tràn đầy niềm vui và hạnh phúc.
Bùi Vũ Hành nhìn cô, say mê đến ngẩn ngơ.
An Duyệt nhận ra ánh mắt của anh, sững sờ một lúc, rồi đỏ mặt như gấc.
An Trạch Hạo nằm giữa hai người, khi mẹ nói chuyện bé nghe rất chăm chú, bây giờ đột nhiên im lặng, bé cảm thấy rất kỳ lạ.
“Tiếp tục nói đi.” Bùi Vũ Hành rất thích dáng vẻ hăng say của cô.
“Tiếp tục nói đi.” Giọng điệu của An Trạch Hạo giống hệt Bùi Vũ Hành.
An Duyệt và Bùi Vũ Hành đều ngạc nhiên, sau đó ăn ý cười phá lên.
Lần này, An Trạch Hạo càng không hiểu gì cả.
Tối nay bố mẹ thật là kỳ lạ.
An Duyệt thấy con trai ngơ ngác, không nhịn được véo má phúng phính của bé, nói: “Vật nhỏ này.”
An Trạch Hạo sửa lại: “Hạo Hạo là người.”
Sự khác biệt giữa “người” và “đồ vật” là do Kha Vân dạy bé trong thời gian gần đây.
“Vậy mẹ là gì?”
“Mẹ là người lớn (đại nhân).”
“Còn Hạo Hạo?”
“Ừm…” Bé suy nghĩ một chút, rồi bừng tỉnh: “Hạo Hạo là người nhỏ (tiểu nhân)!”
An Duyệt: “Hahaha!” Cô rất vui vì đã lừa được con trai mình.
Còn Bùi Vũ Hành, anh không có lời nào để nói.
An Duyệt vẫn nghịch ngợm như vậy.
Chơi được nửa tiếng, An Trạch Hạo không có chút dấu hiệu buồn ngủ nào, Bùi Vũ Hành mất kiên nhẫn, tắt đèn, đi ngủ, không cho chơi nữa.
Trong bóng tối, Bùi Vũ Hành và An Duyệt không nói gì, cả căn phòng yên tĩnh.
Tiếc là không duy trì được đến một phút, An Trạch Hạo đã tìm được lý do để nói chuyện.
“Mẹ, Hạo Hạo muốn uống nước.”
Uống nước là việc quan trọng, không còn cách nào khác, đành bật đèn lên phục vụ cậu bé.
Bùi Vũ Hành không để An Duyệt dậy, anh sẽ lo liệu.
Uống nước xong, Bùi Vũ Hành ra lệnh: “Ngủ đi.”
“Vâng.” Giọng An Trạch Hạo rất ngọt ngào, nhưng chỉ là nói miệng thôi.
Nhóc con không buồn ngủ, không thể nào yên lặng được, cứ một lúc lại bày trò.
Bé lăn đến bên An Duyệt, để An Duyệt ôm ngủ. An Duyệt chiều theo bé, nhưng mà bé lại duỗi thân vận động trong vòng tay An Duyệt.
Đúng là rất hành hạ người khác.
Động tác của bé thô bạo, sức lực lại không nhỏ, chân tay nhỏ bé lúc thì vung vẩy chỗ này, lúc thì đạp chỗ kia, thỉnh thoảng An Duyệt lại bị trúng đòn.
Bùi Vũ Hành không chịu được nữa, nói với An Trạch Hạo: “Lại đây ngủ với bố.”
An Trạch Hạo rất vui vẻ, bây giờ có ai để ý đến bé là bé vui rồi.
Bé lăn một vòng, nhanh nhẹn lăn đến bên Bùi Vũ Hành, sau đó tự cảm thấy mình rất giỏi, cười vui vẻ.
Lúc này Bùi Vũ Hành không có tâm trạng chơi với bé, bây giờ đã rất muộn, anh cũng nhịn rất lâu rồi.
Anh ôm An Trạch Hạo vào lòng, một tay nhẹ nhàng giữ chặt người bé, đồng thời kẹp chặt hai chân nhỏ mũm mĩm của bé.
Lần này, An Trạch Hạo không thể cử động được nữa.
Bùi Vũ Hành giả vờ không nhận ra ý định muốn hoạt động tay chân của bé: “Bố ôm con, giúp con sưởi ấm chân, nhanh nhắm mắt yên lặng ngủ nào.”
An Duyệt dịu dàng dỗ dành: “Hạo Hạo ngủ nhanh đi, bây giờ muộn lắm rồi, ngủ muộn sẽ bị ngốc và xấu xí đấy.”
Lời này khiến An Trạch Hạo để ý, cơ thể nhỏ bé không còn nghịch ngợm nữa.
Tuy nhiên, không kiên trì được bao lâu, An Trạch Hạo lại động đậy, mặc dù có thể cử động nhẹ, nhưng không thể “tung hoành” nữa. Bé hơi chán, nhưng phòng tối om, bố mẹ đều muốn ngủ rồi, không nói chuyện với bé, bé dần dần cũng yên tĩnh lại.
Không biết qua bao lâu, An Duyệt đang ngủ mơ màng, đột nhiên cảm thấy giường bên cạnh lún xuống.
Cô bừng tỉnh, đồng thời, giọng nói của Bùi Vũ Hành vang lên: “Thằng bé ngủ rồi.”
Tim An Duyệt đập mãnh liệt, cô biết tiếp theo sẽ là chuyện gì, vừa chờ mong vừa lo lắng.
Bùi Vũ Hành nằm xuống bên cạnh cô, một tay vỗ về gương mặt của cô, vuốt v e làn da non mềm của cô.
Trong bóng tối, cảm giác trở nên rõ ràng và mạnh mẽ, nhiệt độ trên ngón tay anh lan khắp người cô, làm cô cực kỳ rung động.
Nụ hôn của anh theo đó mà đến, An Duyệt vòng tay qua cổ anh, nhiệt tình đáp lại.
Sự chủ động của cô khiến Bùi Vũ Hành gần như mất kiểm soát, một người đàn ông đã kìm nén d*c vọng quá lâu, không thể trêu chọc được.
Bởi vì động tĩnh của họ hơi lớn, An Trạch Hạo mới vừa ngủ say bỗng lật người, tuy rằng không tỉnh nhưng Bùi Vũ Hành và An Duyệt đều ngừng lại, xem phản ứng của bé.
“Được rồi, thằng bé không tỉnh lại.” Giọng An Duyệt hơi khàn, càng tăng thêm vẻ gợi cảm, quyến rũ.
Cô chờ đợi Bùi Vũ Hành tiếp tục, nhưng anh lại không chút lưu luyến rời khỏi giường.
An Duyệt ngạc nhiên: “Sao vậy?”
“Đổi phòng.” Anh kéo cô dậy.
An Duyệt không nói gì, để anh làm theo ý mình, chỉ là mặt cô nóng bừng, cả người nóng ran.
Khi đi, Bùi Vũ Hành không quên lấy một hộp gì đó trên tủ đầu giường.
Sau khi ra khỏi cửa phòng ngủ chính, Bùi Vũ Hành không kìm được mà ôm An Duyệt hôn, hôn suốt dọc đường đến phòng ngủ phụ.
“Chưa trải giường.” An Duyệt nhắc nhở.
Lúc này Bùi Vũ Hành đang ở bờ vực bùng nổ, liếc nhìn tấm nệm trống trơn, buông An Duyệt ra, sải bước đến tủ quần áo, lấy một chiếc chăn, chỉ trong vài giây đã trải xong, rồi lấy thêm một chiếc chăn nữa ném lên giường.
Tiếp đó, anh vừa cởi dây áo choàng tắm, vừa bước về phía An Duyệt.
An Duyệt bị hành động của anh làm cho giật mình, nhưng lại không thể rời mắt.
Bùi Vũ Hành chỉ còn mỗi chiếc quần lót, hình dáng của “cái đó” rất rõ ràng và chói mắt.
An Duyệt không nhịn được nuốt nước bọt, ngay sau đó, Bùi Vũ Hành nâng mặt cô lên, cúi đầu hôn mãnh liệt, đồng thời không quên loại bỏ những vật cản.
Căn phòng tràn ngập cảnh xuân, càng về đêm càng đẹp.
*
Khi bình minh vừa ló dạng, An Duyệt nghe thấy tiếng Bùi Vũ Hành, cô hé mắt, hỏi: “Anh đi đâu vậy?”
“Đi xem con trai, thằng bé ngủ rất ngon.” Giọng anh không có chút mệt mỏi nào.
Anh nằm lại trên giường, ôm An Duyệt vào lòng, bàn tay nhẹ nhàng vuốt v e lưng cô.
Cô cảnh cáo: “Em không muốn nữa, buồn ngủ lắm.” Không chỉ buồn ngủ, mà toàn thân còn đau nhức, đến cả ngón tay còn không muốn động đậy.
Bùi Vũ Hành cười nhẹ: “Yên tâm, anh sẽ biết kiềm chế.”
Kiềm chế cái gì chứ, anh căn bản không hiểu!
An Duyệt phản bác trong lòng, nhưng không có sức để nói ra, cũng không dám nói, nhỡ k1ch thích anh, anh lại...
Cơ thể nhỏ bé của cô không chịu nổi nữa rồi.
Lần này An Duyệt ngủ rất say, khi tỉnh dậy, ánh nắng bên ngoài đã chói chang.
Mặt trời lên cao rồi!
Cô định bật dậy nhưng thất bại, toàn thân đau nhức không có sức.
Cúi đầu nhìn xuống, dưới cổ áo rộng thùng thình, dấu hôn hiện rõ mồn một.
Cô khó khăn đứng dậy đi vào phòng tắm, may mà chỉ có dưới cổ mới có, còn trên cổ anh vẫn biết là sẽ bị người khác nhìn thấy.
An Duyệt đột nhiên nhớ ra, An Trạch Hạo đâu rồi?
An Duyệt lập tức ra ngoài xem, vừa mở cửa, đã nghe thấy dưới lầu rất ồn ào, có tiếng của An Trạch Hạo, tiếng của Bùi Vũ Hành, còn có tiếng của Lâm Uy.
Chỉ có mình cô đang ngủ!
Bùi Vũ Hành nhìn sang, nở một nụ cười tuyệt đẹp, vô cùng dịu dàng với cô.
An Trạch Hạo phát hiện ra cô, vừa chạy đến vừa gọi: “Mẹ ơi!”
Lâm Uy không ở trong phòng khách, mà đang ở trong bếp.
Bùi Vũ Hành nói với cậu một tiếng, rồi đi theo sau An Trạch Hạo, cùng bé lên lầu.
An Duyệt về phòng tìm quần áo để thay, còn phải rửa mặt.
An Trạch Hạo vừa vào đã nhào vào lòng cô, đòi ôm.
An Duyệt muốn ôm, nhưng vừa cúi xuống, lông mày đã nhíu lại.
Bùi Vũ Hành thấy xót, bước tới bế An Trạch Hạo lên, nói với bé: “Vừa nãy bố đã nói rồi, mẹ rất mệt, chúng ta để mẹ nghỉ ngơi nhé.”
An Trạch Hạo có vẻ hiểu rồi lại như không hiểu lắm, nhưng vẫn ngoan ngoãn nói: “Vâng ạ."
An Duyệt không muốn nhớ lại sự điên cuồng đêm qua, ôm quần áo đi vào phòng tắm: “Mẹ đi thay quần áo, hai bố con xuống lầu đợi mẹ nhé.”