Cục Cưng Của Ảnh Đế - An Ninh Nhi

Chương 48

Bên trong nhanh chóng vang lên một giọng nói vui mừng: “Đến đây, đến đây!”

Tiếng bước chân đến gần, cửa “cạch” một tiếng mở ra.

Mẹ An xuất hiện trước mặt mọi người. Gương mặt bà hiền từ, nhìn những người đứng ngoài cửa.

An Duyệt cười gọi: “Mẹ!”

“Mẹ.” Bùi Vũ Hành gọi theo, sau đó tự giới thiệu: “Chào mẹ, con là Bùi Vũ Hành.”

Khi mẹ An nhìn về phía Bùi Vũ Hành, An Trạch Hạo hào hứng lao tới, gọi: “Bà ngoại!”

“Ừm.” Mẹ An đáp lại, tiếng này không biết là đáp ai, có lẽ là đáp cả hai.

Bà cúi xuống định bế An Trạch Hạo nhưng Bùi Vũ Hành đã nhanh tay hơn: “Để con bế cháu cho, mẹ đừng làm gì nặng.”

Mẹ An có dáng người nhỏ nhắn, đã hơn sáu mươi tuổi, An Duyệt có nói với Bùi Vũ Hành sức khỏe của bà không tốt lắm.

“Ừm ừm, được.” Mẹ An vừa nói vừa ngẩng đầu nhìn anh, có vẻ khá hài lòng với chàng rể này, ít nhất là nụ cười vẫn nở trên môi, còn gật đầu.

An Duyệt giới thiệu Lâm Uy và anh Trương cho mẹ, mọi người lần lượt chào hỏi, mẹ An nhiệt tình mời họ vào nhà.

Bố của An Duyệt đang bận rộn trong bếp, sau khi mọi người vào, ông liền cởi tạp dề ra khỏi bếp.

An Duyệt thừa hưởng nét đẹp của cả bố và mẹ. An Trạch Hạo cũng có chút giống An Duyệt, nhưng khi có Bùi Vũ Hành ở đây lại khiến người ta cảm thấy bé hoàn toàn thừa hưởng ngoại hình của bố.

Bố mẹ An Duyệt nhìn qua là người rất hiền lành, tuy nhiên, đây là lần đầu tiên Bùi Vũ Hành đến, anh vẫn có phần không tự nhiên.

Một nhóm người ngồi xuống ghế sofa, chật kín chỗ.

Bố An ngừng công việc bếp núc, đến ngồi trò chuyện với họ.

An Duyệt rất vui mừng khi gặp lại bố mẹ, nếu là trước đây, cô sẽ ôm họ một lúc, làm nũng với bố mẹ, nhưng hôm nay thì khác.

Nói thật cô cũng hơi lo lắng, sợ bố mẹ có ý kiến với Bùi Vũ Hành, dù sao thì hơn hai năm nay An Trạch Hạo đều do họ chăm sóc, dù chuyện này là lỗi của cô, nhưng bố mẹ vốn luôn thiên vị con cái mình.

Bùi Vũ Hành lễ phép nói: “Bố, mẹ, con rất xin lỗi vì bây giờ mới đến gặp hai người, chuyện kết hôn với An Duyệt, con cũng chưa xin phép hai người. Nhưng con xin hứa với bố mẹ, con nhất định sẽ đối xử tốt với cô ấy, đối xử tốt với An Trạch Hạo.”

Bố mẹ An chăm chú lắng nghe anh nói, tạm thời ngừng cười, lúc này, hai người nhìn nhau, dường như đang trao đổi ý kiến.

Bùi Vũ Hành đã chuẩn bị tinh thần để bị họ trách móc vài câu, dù sao thì những việc anh làm quả thực không chu đáo. Hơn nữa, lúc An Duyệt mang thai anh lại không ở bên cạnh cô. An Duyệt ở cùng họ, được họ giúp đỡ chăm sóc hai mẹ con, những khó khăn vất vả trong đó có thể tưởng tượng được. Đối với anh, bố của An Trạch Hạo, dù họ có mắng anh một trận, đánh anh một trận, anh vẫn cảm thấy là lẽ đương nhiên.

Tuy nhiên, không ngờ bố mẹ An Duyệt lại nhanh chóng mỉm cười.

Bố An: “Chỉ cần con đối xử tốt với hai đứa, bố mẹ đã mãn nguyện rồi.”

Mẹ An: “Đúng vậy, mong ước của bố mẹ là Duyệt Duyệt và Hạo Hạo có thể sống vui vẻ. Hai đứa có thể đến được với nhau (tu thành chính quả), bố mẹ rất vui mừng.”

An Trạch Hạo đang ngồi trong lòng bà ngoại ngẩng đầu lên nói với bà: “Hạo Hạo ăn chính quả, Hạo Hạo no rồi.” Vừa nói, bé vừa đặt tay nhỏ lên bụng, ra vẻ nghiêm túc.

Mấy người lớn nghe thấy lời bé nói, đều không nhịn được cười, sửa lại cho cậu là “đói” không phải “no”.

Bà ngoại ấn nhẹ vào mũi bé, hỏi: “Cháu có biết chính quả là gì không?”

An Trạch Hạo nghiêm túc suy nghĩ một lúc, chỉ vào đĩa hoa quả trên bàn trà, nói không rõ ràng: “Quả ở đằng kia kìa.”

Bé đói bụng, trên đường đã ăn một ít bánh quy và bánh ngọt, giờ nhìn thấy trái cây lại muốn ăn.

Trái cây đã rửa nhưng chưa cắt, An Duyệt bưng đĩa hoa quả vào bếp để xử lý.

Không khí hơi nghiêm túc ban nãy đã được An Trạch Hạo làm cho nhẹ nhàng hơn.

Hơn một tháng không gặp cháu ngoại, ngày nào bố mẹ An Duyệt cũng nhớ bé da diết, bây giờ gặp lại chỉ muốn ôm mãi thôi.

Họ kể với Bùi Vũ Hành rất nhiều chuyện thú vị trong quá trình trưởng thành của An Trạch Hạo, đồng thời kể về những năm tháng An Duyệt đã trải qua.

“Lúc đó con bé trở về, nói với bố mẹ rằng nó đã mang thai, muốn sinh con, bố mẹ đương nhiên phải hỏi bố của đứa bé là ai, nhưng nó không chịu nói.” Bố An nói đến đây.

Bùi Vũ Hành cảm thấy rất có lỗi: “Là lỗi của con.”

Bố An lắc đầu: “Bố mẹ hiểu, là do Duyệt Duyệt nghĩ quá nhiều. Bố mẹ đã để con bé suy nghĩ kỹ càng, quyết định gì bố mẹ đều tôn trọng, miễn là con bé cảm thấy xứng đáng, miễn là con bé không hối hận.”

“Trước đây là do con không cho cô ấy đủ cảm giác an toàn, mới khiến cô ấy chọn cách ra đi. Xin bố mẹ hãy tin con, sau này con sẽ không để cô ấy có suy nghĩ như vậy nữa.”

Bố mẹ An Duyệt đều mỉm cười hài lòng.

“Họ của Hạo Hạo, con có thể đổi cho thằng bé.” Bố An chủ động đề cập đến vấn đề này.

Bùi Vũ Hành lại nói: “Không đổi nữa, họ gì cũng như nhau, thằng bé là con của con và An Duyệt, con sẽ mãi yêu thương thằng bé.”

Bố mẹ An Duyệt không nói thêm gì nữa.

Lâm Uy và bạn học của Bùi Vũ Hành ngồi bên cạnh, thỉnh thoảng nói vài câu, nhưng phần lớn thời gian đều im lặng.

Đây là dịp Bùi Vũ Hành gặp bố mẹ vợ, họ nói nhiều sẽ chiếm mất sự chú ý.

Hơn nữa, họ còn ăn nói khéo hơn Bùi Vũ Hành.

Chưa kể, hiếm khi thấy Bùi Vũ Hành không lạnh lùng mà cố gắng thể hiện, họ không thể bỏ lỡ cơ hội này được.

Bùi Vũ Hành không còn căng thẳng nữa, bố mẹ An Duyệt dễ gần hơn anh tưởng tượng nhiều.

Đồng thời, anh cảm thấy rất biết ơn họ, vì đã nuôi dưỡng một cô con gái tuyệt vời như vậy, để anh có thể gặp được cô, rồi sau đó lại tiếp tục dạy dỗ An Trạch Hạo trở nên ngoan ngoãn, đáng yêu như vậy.

Cuộc gặp mặt lần này, nhờ có An Trạch Hạo ở đó, mọi người đều rất vui vẻ, bầu không khí hòa thuận.

An Duyệt mang hoa quả ra, mọi người vừa ăn hoa quả vừa trò chuyện.

Trong lúc trò chuyện, họ nhắc đến cảnh tượng lần đầu tiên An Trạch Hạo gặp Bùi Vũ Hành, ôm chặt chân anh và gọi “bố”.

Bố mẹ An Duyệt nghe xong cười rất vui vẻ, xoa đầu An Trạch Hạo, nói: “Đôi khi thằng bé cứ nhìn thấy người đẹp trai là đi gọi người ta là bố, gây ra đủ thứ chuyện cười và hiểu lầm, không ngờ, có một ngày lại gọi đúng thật.”

“Đó là duyên phận.” Mẹ An nhận xét.

Bố An rất đồng tình với lời vợ nói.

An Duyệt và Bùi Vũ Hành nhìn nhau mỉm cười.

An Trạch Hạo không hiểu thế giới của người lớn, nhìn họ với vẻ mặt ngơ ngác.

Lâm Uy gọi bé qua, chơi cùng bé.

Sau bữa tối, anh Trương có việc phải về.

Họ trò chuyện một lúc ở phòng khách, bố An gọi Bùi Vũ Hành vào phòng làm việc để nói chuyện riêng.

An Duyệt nhìn hai người đàn ông rời đi, hơi lo lắng, hỏi mẹ: “Mẹ, bố đang…”

Còn Lâm Uy ở đây, mẹ An chỉ dịu dàng nói: “Không sao đâu, bố con không làm khó Tiểu Bùi đâu.”

Lâm Uy không nhịn được nói: “Dì ơi, con nghĩ hai bác có thể làm khó anh ấy một chút.”

An Duyệt quay đầu nhìn Lâm Uy, vẻ mặt không thể tin được.

Lâm Uy đột nhiên có chút hối hận, nếu An Duyệt mách lại thì cậu tiêu đời.

Cậu cười hề hề nói: “Ý cháu là có thể để anh ấy nói thêm vài lời hay ý đẹp, hứa hẹn nhiều hơn.”

Cậu muốn bày tỏ rằng cậu đang nghĩ cho An Duyệt, nhưng lại không diễn đạt tốt.

An Duyệt nói với mẹ: “Mẹ, thật ra anh ấy rất tốt, trước đây là con bướng bỉnh rời xa anh ấy, sau này chúng con sẽ không chia lìa nữa, chúng con sẽ sống rất hạnh phúc, mẹ và bố đừng lo lắng cho con.”

Mẹ An nắm lấy tay An Duyệt, tay kia vén những sợi tóc lòa xòa của cô, vẻ mặt trìu mến: “Chúng ta đều nhìn ra, cậu ấy là người tốt, đối với con và Hạo Hạo đều chân thành. Sau này con nhớ phải cố gắng làm một người vợ tốt, có chuyện gì thì mọi người cùng nhau bàn bạc.”

An Duyệt ngoan ngoãn đáp: “Vâng ạ.”

Khoảng mười phút trôi qua, Bùi Vũ Hành và bố An vẫn chưa ra.

An Trạch Hạo đang chơi đột nhiên hỏi: “Bố đâu ạ?”

Bà ngoại nói: “Bố con đang nói chuyện với ông ngoại trong phòng làm việc.”

An Trạch Hạo nhìn về phía cửa phòng làm việc, sau đó chạy đến đó.

An Duyệt giữ bé lại, giải thích với bé: “Họ đang nói chuyện, chúng ta đừng làm phiền họ, được không?”

An Trạch Hạo không vui lắm: “Hạo Hạo muốn bố.”

“Con muốn bố làm gì?”

“Bố bế lên cao cao.”

Hôm nay chủ yếu là di chuyển trên đường, bé đã lâu không được bế lên cao rồi.

Lâm Uy tích cực nói: “Chú bế cháu lên cao cao nhé.”

Tuy nhiên bé bướng bỉnh lắc đầu: “Muốn bố.”

Mẹ An sợ cháu ngoại không vui, vội vàng nói: “Cứ để thằng bé đi đi.”

Vì An Duyệt và mọi người sẽ về nước vào trưa mai, thời gian quá gấp gáp nên bố vợ và con rể quả thực có vài chuyện cần phải nói.

Đó là cuộc trò chuyện giữa những người đàn ông.

Tuy nhiên, cả hai đều là người ít thể hiện, không giống những người khác thích tán gẫu, họ chắc chỉ nói chuyện chính sự, cũng sắp nói xong rồi.

An Trạch Hạo được đồng ý, vui vẻ chạy tới, gõ cửa: “Bố ơi, bố ơi! Ông ngoại, mở cửa.”

Cửa nhanh chóng được mở từ bên trong.

Bùi Vũ Hành cúi đầu hỏi bé: “Sao vậy?”

An Trạch Hạo giơ hai tay lên: “Bố bế con.”

Bùi Vũ Hành liếc nhìn An Duyệt ở giữa phòng khách, An Duyệt bất lực nhún vai.

Bùi Vũ Hành cúi xuống bế An Trạch Hạo lên, bé lại nói: “Bế lên cao cao.”

Bùi Vũ Hành hiểu ra, nếu không phải vì điều này, có lẽ bé sẽ không thích anh đến vậy.

Bố An cũng bước tới: “Đi thôi, ra phòng khách ngồi.”

Bùi Vũ Hành để An Trạch Hạo ngồi lên vai mình, bé vui vẻ lắc lư mông, nói với ông bà ngoại: “Hạo Hạo cao cao.”

Bố mẹ An Duyệt nhìn thấy hai bố con thân thiết như vậy, trong lòng rất vui mừng.

Lần gặp mặt này rất viên mãn, ngày hôm sau, Bùi Vũ Hành và mọi người cùng nhau rời đi.

Ban đầu anh muốn để An Duyệt ở lại thêm vài ngày, nhưng An Duyệt còn chưa kịp lên tiếng, bố mẹ cô đã nói để cô đi cùng luôn.

Dù là Bùi Vũ Hành hay bố mẹ An Duyệt, trong lòng đương nhiên đều không nỡ, chỉ là họ đều muốn cô được vui vẻ.

Bùi Vũ Hành rất biết ơn, hứa hẹn: “Khi nào có thời gian, chúng con nhất định sẽ lại đến thăm bố mẹ.”

“Được rồi, được rồi, bố mẹ ở nhà đợi các con.”

*

Rời đi chưa đầy hai ngày, lại trở về nơi cũ.

Tin tức về Bùi Vũ Hành và An Duyệt vẫn tràn ngập trên mạng, may mắn là đã tốt hơn nhiều so với trước, những bình luận tiêu cực đã được kiểm soát, một số thông tin bịa đặt đã bị xóa hoặc đính chính.

May mắn là Bùi Vũ Hành từ trước đến nay không có tai tiếng gì, công chúng có con mắt tinh tường, cuộc khủng hoảng của Bùi Vũ Hành tốt hơn dự kiến.

Tuy nhiên, có người không thích tình hình này.

Trịnh Mỹ Tuệ đã nhận lời phỏng vấn của phóng viên, nói bóng gió một số điều bất lợi cho Bùi Vũ Hành.

Phóng viên: “Cô làm quản lý của Bùi Vũ Hành nhiều năm như vậy, lúc đó anh ấy và An Duyệt ở bên nhau, cô có biết không?”

Trịnh Mỹ Tuệ: “Biết một chút, nhưng họ là người trẻ mà, lại còn trong giới giải trí phức tạp này, cụ thể thì tôi không rõ.”

Phóng viên: “Mấy năm nay Bùi Vũ Hành không có tin đồn tình ái với ai, ngay cả khi có cũng chỉ là chiêu trò từ một phía, xin hỏi, anh ấy thật sự không có bạn gái sao?”

Trịnh Mỹ Tuệ: “Chuyện riêng tư của nghệ sĩ tôi không rõ, chúng tôi chỉ làm việc cùng nhau.”

Phóng viên: “Vậy có nghĩa là có thể có, nhưng được giữ bí mật rất tốt?”

Trịnh Mỹ Tuệ: “Tôi đã nói là tôi không rõ.”

Phóng viên: “Tại sao khi An Duyệt trở về, cô và Bùi Vũ Hành lại chấm dứt hợp đồng?”

Trịnh Mỹ Tuệ thở dài, tỏ ra buồn bã: “Đúng vậy, chúng tôi đã hợp tác vài năm, đột nhiên lại chấm dứt hợp đồng.”

Phóng viên: “Có phải có người đứng sau giật dây không?”

Trịnh Mỹ Tuệ cười tự giễu: “Tôi cũng nghĩ vậy.”

...

Những lời này, nghe qua có vẻ không nghiêm trọng lắm, nhưng trong thế giới đầy những anh hùng bàn phím, mỗi từ có thể bị diễn giải theo nhiều nghĩa khác nhau.

Nếu có người cố tình làm vậy, thì càng không cần phải nói.

Cuộc phỏng vấn này vừa được đăng tải, trên mạng đã xuất hiện nhiều ý kiến trái chiều.

Có những mũi nhọn hướng về Bùi Vũ Hành, có những mũi nhọn hướng về An Duyệt.

Có người nói Bùi Vũ Hành không chung thủy như vẻ bề ngoài, nói anh lén lút qua lại với nhiều phụ nữ. Người thì nói anh giả tạo, tỏ ra lạnh lùng, còn có người nói anh vong ân bội nghĩa, sau khi được quản lý đưa l3n đỉnh cao sự nghiệp liền trở mặt.

Về An Duyệt lại càng có nhiều lời đồn đại hơn, nói cô mang thai trước khi kết hôn là không biết tự trọng, sinh con rồi để con một hai năm không có bố. Bọn họ nói cô có tâm cơ, đứa bé chắc là của người khác, giờ hết tiền nên quay lại tìm Bùi Vũ Hành. Thậm chí có người nói cô độc ác, là người đứng sau giật dây, khiến Bùi Vũ Hành chấm dứt hợp đồng với Trịnh Mỹ Tuệ.

Ngoài những điều này, vẫn còn rất nhiều lời lẽ khó nghe khác.

Tóm lại, tất cả đều đầy ác ý.

Những điều mới nhất này là do Lâm Uy nhìn thấy, cậu đọc chúng mà lửa giận bừng bừng, đây hoàn toàn là vu khống.

Lúc đó họ vừa trở về biệt thự của Bùi Vũ Hành, An Trạch Hạo đã ngủ thiếp đi trên xe, Bùi Vũ Hành cùng An Duyệt bế bé vào phòng.

Bùi Vũ Hành xuống lầu trước, Lâm Uy bèn kể chuyện này cho anh nghe.

Bùi Vũ Hành cầm lấy chiếc iPad trên tay cậu, xem video phỏng vấn của Trịnh Mỹ Tuệ, sau đó đọc những bình luận bên dưới.

Số lượng bình luận đã vượt quá mười nghìn, chưa kể những tài khoản marketing chia sẻ lại.

Khi nhìn thấy bình luận chỉ trích mình, Bùi Vũ Hành không biểu lộ cảm xúc gì trên mặt, nhưng khi nhìn thấy những người đó dùng những lời lẽ vô cùng khó nghe để nói về An Duyệt, anh bỗng siết chặt tay lại.

Xem một lúc, anh ném chiếc iPad lên bàn trà.

Anh ném nó một cách tức giận, phát ra tiếng “bịch” lớn.

An Duyệt vừa đi đến cầu thang đã giật mình, vội vàng chạy xuống.

Bùi Vũ Hành thấy cô lo lắng, đứng dậy đi về phía cô: “Em đi chậm thôi, kẻo ngã.”

Mặc dù là lời quan tâm, nhưng vẫn vô tình để lộ cảm xúc, An Duyệt đã nhận ra.

“Xảy ra chuyện gì vậy?” Cô bước chậm lại, quan tâm hỏi han.

Bùi Vũ Hành: “Không có gì đâu.”

An Duyệt nhìn là biết có chuyện, cô nhìn về phía Lâm Uy.

Lâm Uy lắc đầu: “Không có gì.”

Càng như vậy, An Duyệt càng chắc chắn rằng đã xảy ra chuyện không hay.

“Hai người không nói thì em vẫn sẽ lên mạng xem thôi.”

Lúc này cô đã đi đến trước mặt Bùi Vũ Hành, ngẩng đầu nhìn vẻ mặt lạnh lùng của anh, đưa tay nắm lấy tay anh, sau đó mỉm cười nói: “Là về em phải không? Anh đừng để ý đến những điều đó, hơn nữa đừng xem thường em. Em không phải như những gì họ nói, chỉ có các anh mới biết con người thật của em, các anh mới có quyền lên tiếng.”

Bùi Vũ Hành nắm chặt tay cô, được hành động của cô xoa dịu một chút.

Anh rất không thích An Duyệt bị những người đó nói xấu. Nói anh như thế nào, anh có thể làm ngơ, nhưng về cô, anh không làm được.

Bùi Vũ Hành kéo cô ngồi xuống ghế sofa, nói ngắn gọn với cô về những gì Trịnh Mỹ Tuệ đã làm.

An Duyệt nghe xong thì cau mày, Trịnh Mỹ Tuệ vẫn không buông tha cho họ.

Bùi Vũ Hành quay sang nói với Lâm Uy: “Ngày mai gửi đơn của luật sư cho cô ta đi.”

Lâm Uy đáp: “Vâng.”

Sau khi dặn dò xong, anh giải thích với An Duyệt: “Anh phải tính sổ với cô ta cho rõ ràng.”

Lâm Uy: “Cô ta có thể còn có chiêu trò khác.”

Bùi Vũ Hành: “Ừm, những tài liệu tôi bảo cậu chuẩn bị, cậu đã chuẩn bị xong chưa?”

Lâm Uy ưỡn ngực, nói: “Tất nhiên là chuẩn bị xong rồi, em là ai chứ? Em là trợ lý toàn năng Lâm Uy mà.”

Lúc này còn nói đùa được, nếu là trước đây, Bùi Vũ Hành chắc chắn sẽ lạnh lùng liếc cậu, nhưng hôm nay thì không, bởi vì An Duyệt đã cười.

Lâm Uy vẫn có chút tác dụng.

An Duyệt cũng trêu chọc: “Đã có hai người tài giỏi như vậy rồi thì em không cần quan tâm gì nữa nhé.”

Bùi Vũ Hành ôm lấy vai cô, nói: “Anh sẽ giải quyết những vấn đề này càng sớm càng tốt.”

An Duyệt dựa vào người anh, ngẩng đầu nhìn anh: “Không cần gấp, anh đừng quá mệt mỏi là được.”

Họ nhìn nhau, Bùi Vũ Hành cong môi cười: “Có em bên cạnh, anh không mệt.”

An Duyệt cười ngọt ngào.

Lâm Uy nhìn thấy tất cả những điều này, lúc này đây, cậu cảm thấy mình thật thừa thãi.

Cậu muốn đi tìm bạn gái ngay lập tức.

Bây giờ trong mắt Bùi Vũ Hành và An Duyệt chỉ có nhau, tuy nhiên, Bùi Vũ Hành vẫn nhớ bên cạnh còn Lâm Uy.

Anh quay đầu lại, nói: “Cậu về đi.”

Lâm Uy vừa định nói là mình sẽ về, không ngờ Bùi Vũ Hành đã nói trước. Đang trong lúc tâm hồn yếu đuối, cậu cảm thấy mình bị ghẻ lạnh.

Buồn bã, cậu muốn được chị gái an ủi.

An Duyệt: “Lâm Uy, hai ngày nay cậu vất vả nhất, bây giờ không còn sớm nữa, hay là ở lại một đêm đi.”

“Không được.”

“Không cần…”

Bùi Vũ Hành và Lâm Uy đồng thời lên tiếng.

Lâm Uy lại bị tổn thương, cậu không muốn làm bóng đèn ở đây được không hả? Cậu là người có tự trọng, cậu sẽ không ở cùng đôi vợ chồng son mới cưới.

Lâm Uy đứng dậy, trước khi đi vẫn không cam lòng hỏi An Duyệt: “Bên cạnh chị có cô gái độc thân nào tốt tốt không?”

“Hả?"

Lâm Uy: “Em cũng muốn yêu đương.”

An Duyệt bật cười: “Chẳng lẽ bên cạnh cậu không có sao? Tôi tưởng là cậu độc thân vì được quá nhiều người thích nên do dự không quyết được chứ.”

Lâm Uy thích nghe câu này, đúng là cậu khá được yêu thích: “Haiz, chưa gặp được người khiến em rung động.”

An Duyệt: “Tôi mới về nước chưa lâu, bên cạnh không có nhiều bạn bè, nếu sau này gặp được người phù hợp, tôi nhất định sẽ giới thiệu cho cậu.”

Lâm Uy hơi thất vọng, bây giờ cậu rất muốn có bạn gái.

Bùi Vũ Hành đưa tay ôm lấy vai An Duyệt, nói: “Đừng quan tâm đ ến cậu ấy, do cậu ấy ham chơi thôi, không phải không gặp được cô gái tốt.”

Lâm Uy bị vạch trần, không nán lại nữa, bỏ đi.

Trong giới này, có rất nhiều cô gái xinh đẹp, Lâm Uy cũng đẹp trai, lại là trợ lý của ngôi sao lớn, điều kiện tốt, có không ít cô gái thích cậu, nhưng cậu thật sự chưa từng yêu ai. Trước đây là vì muốn ổn định sự nghiệp trước, sau đó lại cảm thấy quen với sự tự do không vướng bận.

Còn bây giờ, nhìn thấy ông chủ lạnh lùng trở nên ngọt ngào, cậu ghen tị.

Lâm Uy lái xe rời đi, trong nhà chỉ còn lại An Duyệt và Bùi Vũ Hành.

Rất yên tĩnh.

Bùi Vũ Hành nhìn An Duyệt bên cạnh, ánh mắt nóng bỏng.

An Duyệt không nhìn anh, nhưng má cô lại đỏ bừng.

Tối qua vì hơi lo lắng, Bùi Vũ Hành đã nhịn cả đêm, ôm An Duyệt vừa an tâm vừa khó chịu.

“Chúng ta lên lầu ngủ đi.” Anh nói.

Trên đường về đã ăn tối ở ngoài rồi, thật ra bây giờ chưa muộn lắm, mới hơn tám giờ.

“Còn sớm mà.” An Duyệt đã ngủ một chút trên máy bay nên vẫn chưa buồn ngủ.

Cô còn có một số việc công việc muốn xử lý.

Bùi Vũ Hành trực tiếp bế An Duyệt lên, An Duyệt kêu lên một tiếng, đưa tay ôm lấy anh.

Anh cúi đầu nhìn cô cười: "Có một số việc cần thời gian để làm."

An Duyệt lập tức hiểu ra, mặt đỏ đến tận mang tai.

Cô cắn môi, không nói gì, đầu dựa vào ngực anh, không nhìn anh, đồng thời không để anh nhìn.

Sau hơn hai năm xa cách, khi bắt đầu lại, cảm giác vẫn tuyệt vời như vậy, cô cũng thích.

Nhưng vẫn phải giữ ý, nếu không anh sẽ cười cô.

Bùi Vũ Hành bế cô xoay người đi về phía cầu thang.

An Duyệt: “Anh thả em xuống, em tự đi được.”

Cứ bế cô suốt rất tốn sức, bình thường anh đã vất vả rồi, ở nhà thì nghỉ ngơi cho tốt.

Bùi Vũ Hành lại kiên quyết nói: “Không thả, anh thích bế em.”

An Duyệt không nói nên lời: “Chẳng lẽ anh sợ em chạy mất?” Cô mới không chạy đâu.

Bùi Vũ Hành mỉm cười lắc đầu: “Em chạy thoát được sao?”

“Không thoát được. Vậy thì anh thả em xuống đi, lát nữa lại bế.”

Bùi Vũ Hành: “Không được, để em tiết kiệm sức lực, nếu không lát nữa em lại…”

“A a a... Anh đừng nói nữa!”

Bùi Vũ Hành nhìn cô cười.

“Đã bảo anh đừng cười rồi mà.” Hiện tại An Duyệt cực kỳnkhông muốn nhìn anh cười, bình thường không thích cười, lúc này lại cứ cười mãi.

Bùi Vũ Hành: “Em không thích sao?”

An Duyệt trốn trong lòng anh, từ chối trả lời. Chắc chắn là thích rồi, chỉ là, nghĩ đến việc anh sẽ trở nên rất cuồng nhiệt sau đó, cô lại...

“Anh đang quyến rũ em, em không biết sao?” Bùi Vũ Hành nói.

An Duyệt trừng mắt nhìn anh: “Em chỉ biết bây giờ anh… tinh trùng lên não.”

“Ha ha ha!” Bùi Vũ Hành cười ha ha, chợt gật đầu nói: “Xem ra em đã chuẩn bị tốt tâm lý rồi.”

Chuẩn bị tốt tâm lý thì có ích gì, đêm nay An Duyệt vẫn bị chơi đùa mệt rã người.

Bình Luận (0)
Comment