Khi An Duyệt tỉnh dậy, bên cạnh là An Trạch Hạo đang ngủ say.
Không thấy bóng dáng của Bùi Vũ Hành.
Trên tủ đầu giường có một tờ giấy, cô chống người dậy lấy nó.
Chữ viết mạnh mẽ, cứng cáp của Bùi Vũ Hành đập vào mắt.
Anh đã đi làm, dặn cô ngủ dậy thì nhắn với anh.
An Duyệt cầm điện thoại lên xem giờ, tám giờ. Mấy năm nay cô thường thức dậy lúc sáu, bảy giờ, dù cô không tỉnh, An Trạch Hạo cũng sẽ dậy.
Cô quay đầu nhìn qua An Trạch Hạo đang ngủ chổng mông, thầm đoán có lẽ hai ngày nay bôn ba mệt mỏi nên bé mới ngủ say như vậy.
An Duyệt ngắm khuôn mặt giống Bùi Vũ Hành kia, ánh mắt dịu dàng như nước.
Cô không vội rời giường mà chống tay nhìn khuôn mặt đáng yêu khi đang ngủ của An Trạch Hạo.
Cô rất thích ngắm An Trạch Hạo ngủ, ngoan ngoãn đáng yêu, nhìn mãi không chán.
Tình mẫu tử dâng trào, cô không nhịn được dùng ngón tay chọc nhẹ vào mũi An Trạch Hạo.
An Trạch Hạo bị làm phiền liền muốn tránh né, mông chổng lên trời, mặt úp xuống, bé dùng hai tay nhỏ tì xuống giường, quay đầu sang hướng khác, sau đó lại yên tĩnh.
Cái mông nhỏ kia, vẫn ở tư thế cũ. Đọc Full Tại TruyenGG.vision
An Duyệt không nhịn được bật cười, vỗ một cái cái lên bờ mông tròn trịa của bé. An Trạch Hạo lắc lắc cái mông, không có phản ứng khác.
Đã đến giờ ăn sáng, An Trạch Hạo ngủ lâu như vậy, chắc là bụng cũng đói rồi.
Bây giờ cô phải đánh thức cậu bé dậy.
Cô bò đến bên cạnh, hôn lên má An Trạch Hạo, nói dịu dàng: “Mặt trời chiếu đến mông rồi.”
Không có phản ứng.
Cô tiếp tục: “Đồ lười dậy đi nào, không dậy là mẹ đánh mông đấy.”
Bé không mở mắt, nhưng trên mặt lại nở một nụ cười đáng yêu, sau đó lắc đầu.
“Mẹ đếm đến ba nhé, không dậy là mẹ đánh mông thật đấy.” An Duyệt “đe dọa”: “Một... hai…”
Đếm đến hai, bé nhanh chóng bò dậy, hét lên rồi chạy đến cuối giường, cảm thấy an toàn mới quay đầu nhìn mẹ, trên khuôn mặt nhỏ nhắn nở nụ cười rạng rỡ, có chút đắc ý, hoàn toàn không giống người vừa ngủ dậy.
An Duyệt ngồi lên, An Trạch Hạo lập tức lùi về sau, tránh “tấn công” của mẹ.
An Duyệt bất lực, chỉ cần chơi với bé một chút là bé lại nghịch ngợm, không biết tính cách này giống ai đây.
“Được rồi, mẹ không đùa với con nữa, lại đây mẹ cởi tã cho con.”
An Trạch Hạo lắc đầu, như thể không tin An Duyệt sẽ không đánh mông bé, hoặc là, bé vẫn muốn chơi tiếp.
An Duyệt chiều theo bé, giơ hai tay lên, lao về phía bé: “Mẹ sẽ đánh nhóc lười của mẹ, đừng chạy!”
An Trạch Hạo vừa hét vừa chạy, chiếc giường rộng 1m8, bé chạy từ đầu giường đến cuối giường, không lâu sau đã vấp ngã, thấy An Duyệt đến gần, bé liền lăn tròn trên giường.
An Duyệt phối hợp với bé, giả vờ không bắt được.
Chơi đùa một lúc thấy tạm đủ, cô bắt được bé, vỗ vào mông bé hai cái.
An Trạch Hạo cũng mệt rồi, nằm đó thở hổn hển nghỉ ngơi.
Lúc này, bé mới nhớ đến Bùi Vũ Hành.
“Ơ... Bố đâu rồi ạ?”
An Duyệt chợt nhớ ra mình chưa liên lạc với Bùi Vũ Hành, vội vàng lấy điện thoại, mở WeChat.
“Hạo Hạo, mẹ quay video gửi cho bố, con... ừm, con lăn vài vòng cho bố xem nhé.”
Hôm nay An Trạch Hạo mặc bộ đồ liền thân hình khủng long, mũ đã được tháo ra, cô tìm lại cho bé, để bé đội lên, ngay lập tức biến thành một chú khủng long mũm mĩm.
Sau khi chuẩn bị xong là có thể quay video.
An Duyệt vừa nói bắt đầu, An Trạch Hạo lập tức nằm xuống, cười khúc khích lăn một vòng sang trái, một vòng sang phải, rồi cúi đầu bò về phía trước, khi đến gần An Duyệt thì nhảy lên, nở một nụ cười thật tươi trước ống kính.
Mười giây kết thúc, An Duyệt xem lại một lần, rất hài lòng, quyết đoán gửi đi.
Khi tiếng thông báo WeChat vang lên, Bùi Vũ Hành đang thảo luận với luật sư Trương về việc kiện Trịnh Mỹ Tuệ. Điện thoại đặt trên bàn, màn hình sáng lên, anh liếc qua, thấy là An Duyệt gửi đến.
Chỉ suy nghĩ một giây, sau đó Bùi Vũ Hành nói với luật sư Trương: “Xin lỗi, tôi trả lời tin nhắn một chút.”
Luật sư Trương: “Anh cứ tự nhiên.”
Mọi người đều khá thân thiết, Bùi Vũ Hành không kiêng dè, ngồi tại chỗ mở video xem.
Tiếng cười của đứa trẻ vang lên, luật sư Trương và Lâm Uy đều mỉm cười theo.
Tất nhiên Bùi Vũ Hành cũng cười rất vui vẻ.
Sau khi xem xong, Bùi Vũ Hành trả lời: Đáng yêu.
Luật sư Trương ngưỡng mộ nói: “Không ngờ anh đã có một cậu con trai lớn như vậy rồi.”
Bùi Vũ Hành cười: “Đây là món quà mà ông trời tặng cho tôi."
Luật sư Trương nhướn mày: “Trước đây thật sự không thể tưởng tượng được chuyện anh kết hôn, chuyện anh làm bố lại càng không dám nghĩ tới, không ngờ anh sẽ vui vẻ tận hưởng vai trò này như vậy.”
Lâm Uy nói với vẻ tự hào: “Đó là vì Hạo Hạo quá đáng yêu, nếu tôi có một đứa con trai như vậy thì tôi không khác gì anh Hành đâu.”
Bùi Vũ Hành liếc cậu một cái: “Cậu có thể tự sinh một đứa.”
Đừng có mơ tưởng đến con trai của anh. Đọc Full Tại TruyenGG.vision
Đây chính là nỗi đau của Lâm Uy, trước đây có bao nhiêu cô gái theo đuổi cậu, cậu không trân trọng, giờ muốn yêu đương thì ngoảnh đầu lại, các cô gái đều đã tìm được tình yêu mới rồi.
Tuy nhiên...
Lâm Uy đột nhiên nhớ đến một người: “Luật sư Trương, cô trợ lý mới xinh đẹp của anh, đã có bạn trai chưa?”
Luật sư Trương cau mày lắc đầu: “Cái này tôi không rõ, cậu có thể tự hỏi cô ấy.”
“Bây giờ tôi sẽ đi hỏi.” Lâm Uy là người thuộc phái hành động, nói xong liền đứng dậy đi ra ngoài.
Sau khi rời khỏi văn phòng luật sư, Bùi Vũ Hành đến công ty một chuyến.
Ban đầu anh dự định chiều nay sẽ bay đến đoàn làm phim mới, vì ngày mai là lễ khai máy, sau đó lập tức bắt đầu quay phim.
Anh sẽ quay một bộ phim điện ảnh, vì phải kịp tiến độ cuối năm nên thời gian gấp rút, lịch trình quay rất dày đặc.
Lúc đó sẽ không có nhiều thời gian để ở bên An Duyệt và An Trạch Hạo.
Nhưng đây là hợp đồng đã ký trước đó, hơn nữa Bùi Vũ Hành rất hài lòng với kịch bản phim này, anh vẫn sẽ hoàn thành công việc một cách nghiêm túc.
Tuy nhiên, anh đã đổi vé máy bay, để có thể ở bên An Duyệt và An Trạch Hạo thêm vài tiếng.
Việc kiện Trịnh Mỹ Tuệ được giao cho luật sư Trương xử lý, nếu cần anh sẽ quay lại, chuyện này anh khá yên tâm.
Những tin tức hỗn loạn kia vẫn còn khá nhiều, nhưng Bùi Vũ Hành không còn quá quan tâm nữa, bộ phận PR của công ty rất có năng lực, tiết lộ ra ngoài không ít thông tin thật, còn có một số tin tức tiêu cực về Trịnh Mỹ Tuệ, khiến mọi người bắt đầu nghi ngờ những lời cô ta nói.
An Duyệt cả ngày không ra ngoài, ở nhà vừa chơi với An Trạch Hạo, vừa trao đổi với nhân viên phòng làm việc online, xử lý công việc.
Mọi người đang đi vào thực hiện bản thiết kế của váy dạ hội, An Duyệt sẽ kiểm tra và chỉnh sửa lại, sau đó để khách hàng thử đồ, như vậy công việc coi như gần hoàn thành rồi.
Cô đã mời một nhà thiết kế rất có kinh nghiệm, là chị gái khóa trên của cô, năm đó ở trường đã từng hợp tác, có chị ấy ở phòng làm việc, An Duyệt yên tâm hơn hẳn.
Mấy ngày nay An Duyệt không gặp Kha Vân, hôm nay cô ấy mới trở về, vốn định gặp An Duyệt một chút, nhưng biết chiều nay Bùi Vũ Hành sẽ về gặp cô rồi phải bay ngay nên không muốn làm phiền.
Có điều, không ngờ Bùi Vũ Hành lại đích thân mời Kha Vân đến nhà chơi.
Ảnh đế đã mời, Kha Vân sao có thể từ chối, nhận được địa chỉ liền lái xe đến ngay.
Sau khi Bùi Vũ Hành và An Duyệt tái hợp, đây là lần đầu tiên Kha Vân gặp anh một cách chính thức. Là bạn thân của An Duyệt, thật ra cô ấy có thể đứng trên lập trường cao hơn để nói vài lời nặng nề với anh.
Nhưng anh là một ngôi sao lớn, một ảnh đế, khiến cô ấy bỗng chùn bước.
Bùi Vũ Hành nhờ cô ấy khi rảnh thì đến chơi với An Duyệt, cô ấy lập tức gật đầu đồng ý: “Nhất định, nhất định.”
“Cô ấy là người khá đơn thuần, dễ bị lừa, gặp chuyện lại thích giấu tôi, có chuyện gì thì cô giúp tôi nhé.”
“Không vấn đề, tôi sẽ thay anh bảo vệ cậu ấy.”
“Ừm, cảm ơn cô.”
“Không có gì, không có gì.”
An Duyệt ngồi bên cạnh Bùi Vũ Hành không nhịn được ngắt lời họ: “Em có ngốc đến mức cần các anh chia nhau trông chừng không?”
Bùi Vũ Hành: “Có.” Anh thật sự không yên tâm về An Duyệt, cứ nghĩ đến việc phải xa cô lâu như vậy, anh lại không khỏi lo lắng, rất muốn gói cô lại mang đi.
Kha Vân gật đầu đồng ý với lời của Bùi Vũ Hành: “Bây giờ là thời điểm nhạy cảm, cậu đi đâu cũng phải cẩn thận.”
Bùi Vũ Hành: “Anh đã thuê hai vệ sĩ cho em, ngày mai họ sẽ đến.”
An Duyệt ngạc nhiên: “Không cần đâu.”
Bùi Vũ Hành kiên quyết nói: “Là người anh tin tưởng, em ra ngoài nhất định phải có họ đi cùng.”
An Duyệt vốn không lo lắng, những bây giờ lại trở nên hơi căng thẳng.
Bùi Vũ Hành nhận ra mình đã dọa cô, bèn nắm lấy tay cô, an ủi: “Chỉ là anh thấy bây giờ có nhiều người biết em, ra ngoài dễ bị vây quanh, em lại gầy gò nhỏ bé, anh sợ em không thể tự bảo vệ mình.”
Đây là tình huống thực tế, An Duyệt cũng biết, nghĩ đến việc mình không thể cứ ở mãi trong nhà được, hơn nữa còn có An Trạch Hạo, cô liền vui vẻ chấp nhận.