Cục Cưng Của Ảnh Đế - An Ninh Nhi

Chương 51

Vì chuyện này, Đan Kiệt lại nhốt mình trong nhà, cũng không muốn gặp An Duyệt và An Trạch Hạo nữa.

Một lý do khác là vì có một số bình luận không hay về An Duyệt, nói cô là phụ nữ đã có chồng mà còn suốt ngày đưa con trai đi chơi với đàn ông trẻ tuổi, không biết giữ khoảng cách.

Khi nhìn thấy những điều này, An Duyệt cảm thấy không thoải mái, thậm chí hơi bất an, sợ Bùi Vũ Hành để ý, nhưng không biết nên nói thế nào. Rõ ràng là không có gì, nhưng nói ra lại giống như có gì đó.

An Duyệt giữ chuyện này trong lòng, vô cùng bất lực.

Tối hôm đó lúc chín giờ, Bùi Vũ Hành tan làm, gọi video cho An Duyệt.

An Trạch Hạo vừa tắm xong, đang vui vẻ lăn lộn trước khi ngủ.

An Duyệt bảo bé đến nói chuyện video với Bùi Vũ Hành, bé chạy đến “chụt” một cái vào màn hình điện thoại, sau đó gọi “bố” bằng giọng ngọt ngào.

Bùi Vũ Hành mỉm cười trìu mến: “Ừm, hôm nay có nghịch ngợm không?”

An Trạch Hạo suy nghĩ một chút, rồi gật đầu.

“Ồ? Nghịch ngợm thế nào?”

An Trạch Hạo lại suy nghĩ một chút, không biết diễn đạt thế nào. An Duyệt liền giúp bé nói: “Hôm nay trời mưa, thằng bé muốn đi chơi, em không cho đi, thế là nó làm ầm ĩ một lúc.”

An Trạch Hạo đòi đi tìm anh trai chơi, tức là Đan Kiệt, An Duyệt không đi, trời mưa là một chuyện, nhưng bản thân An Duyệt cũng cảm thấy không thoải mái.

“Nó muốn đi tìm Đan Kiệt chơi à?” Bùi Vũ Hành hỏi.

Thật ra mỗi lần đi đâu chơi, đi với ai, An Duyệt đều nói với Bùi Vũ Hành, đôi khi có chuyện gì thú vị cô còn lập tức chia sẻ với anh. Cho đến nay, cô chưa từng thấy Bùi Vũ Hành không vui vì những chuyện này.

“Ừm.” An Duyệt cúi đầu.

“Khi nào thời tiết đẹp thì đưa thằng bé đi chơi nhé.”

An Duyệt nghe thấy câu này, ngạc nhiên ngẩng đầu lên, nhìn thấy biểu cảm thoải mái của anh, cô cảm thấy có phần bất ngờ. Trước đây khi đang quay phim ở đoàn làm phim, cô có quan hệ khá tốt với một chàng trai trong đoàn, Bùi Vũ Hành đã rất không vui, ghen với chàng trai đó. Bây giờ trên mạng toàn viết lung tung, anh lại không ở bên cạnh, An Duyệt rất sợ anh lại không vui.

Cô không muốn anh không vui, không muốn mối quan hệ của hai người xuất hiện rạn nứt.

Nhân tiện nói đến chuyện này, An Duyệt hỏi anh: “Lần trước báo chí viết lung tung, hình như Đan Kiệt để bụng rồi.”

Bùi Vũ Hành: “Cậu ấy còn trẻ, mới vào nghề chưa lâu, khả năng chịu đựng chưa tốt.”

“Em cũng hơi…” An Duyệt ấp úng.

Bùi Vũ Hành thở dài: “Em hơi gì? Em cũng vì những người đó viết lung tung mà sợ anh không vui sao?”

Anh luôn hiểu rất rõ cô đồng thời rất tự tin. Điểm này, An Duyệt không bằng anh.

“Ừm.” Cô nói nhỏ nhẹ.

“Ngốc quá.” Bùi Vũ Hành nói với giọng bất lực: “Anh hiểu em.”

“Hiểu hay là tin tưởng?” An Duyệt cảm thấy, hai điều này vẫn có sự khác biệt.

Bùi Vũ Hành thấy cô băn khoăn, bật cười: “Đều có cả, ngoài ra còn một điều nữa.”

Anh không nói thẳng mà chờ An Duyệt hỏi. An Duyệt hiểu ý anh, rất phối hợp: “Còn gì nữa?”

“Anh tin vào sức hấp dẫn của mình.”

Người đàn ông tự tin đôi khi lại trở nên tự luyến. Cuối cùng An Duyệt cũng cười, tâm trạng thoải mái hơn nhiều: “Em chỉ là cảm thấy tính cách của Đan Kiệt quá thẳng thắn, không hợp với giới này, hơn nữa cậu ấy rất có tài năng, không phải loại người vụ lợi... Từ cậu ấy, em nhìn thấy những ngày tháng đóng phim trong đoàn làm phim năm xưa.”

Lúc đó, cô không thể hòa nhập được, đối mặt những người giả tạo, trong lòng vô cùng khó chịu. May mà có Bùi Vũ Hành bảo vệ cô, nếu không những ngày tháng đó chắc chắn sẽ trở thành những trải nghiệm không vui.

“Trong lòng em, cậu ấy giống như em trai, phải không?”

“Sao anh biết?”

“Anh cảm nhận được khi em thường nhắc đến cậu ấy với anh.”

Lúc này, tảng đá lớn trong lòng An Duyệt cuối cùng đã hoàn toàn được buông xuống: “Anh tin tưởng em như vậy, em rất cảm động.”

“Chỉ cảm động trong lòng thôi không đủ.”

“Vậy anh muốn thế nào?” An Duyệt cố tình hỏi, mặt đỏ bừng.

Bùi Vũ Hành nhìn cô chăm chú: “Em nghĩ sao?”

“Lần sau mời anh ăn cơm được không?”

Giọng điệu rất miễn cưỡng, Bùi Vũ Hành cười, không nói gì.

An Trạch Hạo bị bố mẹ tạm thời lãng quên đang ôm thú nhồi bông lăn lộn trên giường, thỉnh thoảng nhìn về phía An Duyệt, thấy không ai để ý đến mình, bé lại tự chơi tiếp.

Bây giờ nghe thấy bố mẹ nói về chuyện ăn uống, cuối cùng cũng có cơ hội xen vào, bé liền lớn tiếng nói: “Ăn cơm cơm.”

An Duyệt và Bùi Vũ Hành bị bé thu hút sự chú ý.

An Duyệt: “Thằng bé chỉ biết ăn thôi.”

Bùi Vũ Hành: “Giống em.”

An Duyệt: “...”

“Vậy thì em sẽ tặng anh một món quà.” Ảnh đế nào đó thật khó chiều.

Bùi Vũ Hành gật đầu, nói: “Được. Nhưng em phải nhanh lên.”

“Không cần vội, dù sao anh tạm thời không nhận được.”

“Nếu có quà, có lẽ anh sẽ về nhà ngay đấy.”

An Duyệt không để ý. Ngày nào anh cũng nôn nóng muốn về nhà, nhưng có ích gì chứ? Anh không thể tự quyết định được.

Tuy nhiên, điều khiến cô hoàn toàn không ngờ tới là, tối hôm sau, anh đã xuất hiện trước mặt cô.

Tám giờ tối, An Duyệt và An Trạch Hạo đang chơi trò chơi trong phòng khách.

Mấy ngày nay, A Phong thỉnh thoảng lại mang đến một số đồ chơi cho trẻ em, bao gồm cả cầu trượt, bể bóng loại lớn, ngoài ra còn có đủ loại xe đồ chơi lớn nhỏ, có cả xe chạy bằng điện.

May mà nhà đủ rộng, đồ đạc cũng ít, nếu không sẽ không để vừa.

Còn những chiếc xe đồ chơi chạy điện thì để trong gara. Gara ô tô, đỗ vài chiếc xe trẻ em nhỏ xinh, trông thật đáng yêu.

Khi nghe thấy tiếng xe ô tô ngoài sân, An Duyệt ngạc nhiên đứng dậy.

An Trạch Hạo cũng nghe thấy, chỉ ra ngoài, nói: “Xe xe.”

An Duyệt thắc mắc: “Ai đến vậy, chẳng lẽ là A Phong?”

Mặc dù nghĩ vậy, nhưng cô cảm thấy không phải. Cách đây một tiếng A Phong đã đưa họ về rồi rời đi, dù có việc quay lại, chắc chắn sẽ gọi điện cho cô.

“Chú A Phong!” An Trạch Hạo vừa nghe An Duyệt nhắc đến A Phong liền hăng hái chạy ra cửa. Bé thích náo nhiệt, ai đến đều hoan nghênh, đặc biệt là thời gian này đã thân thiết với A Phong, đương nhiên càng hoan nghênh hơn: “Mẹ ơi, mở cửa.”

An Duyệt lắc đầu: “Chúng ta ra cửa sổ xem thử là ai đã, nhỡ là người xấu thì sao.”

Phải có ý thức an toàn, An Duyệt rất thận trọng, bình thường cũng dạy An Trạch Hạo như vậy. Bé chỉ hiểu sơ sơ, nhưng rất nghe lời quay lại, cùng An Duyệt ra cửa sổ xem.

Kéo rèm cửa, nhìn về phía chiếc xe đang đỗ, sau đó nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc bước xuống xe.

Xe đã tắt máy, bên ngoài chỉ có ánh đèn đường và ánh sáng từ trong nhà hắt ra, không nhìn rõ mặt anh, nhưng chỉ cần nhìn động tác và dáng người, An Duyệt đã nhận ra ngay.

Trái tim cô đột nhiên đập thình thịch, niềm vui không thể giấu nổi: “Là bố kìa, Hạo Hạo, bố con về rồi.”

Cô vừa nói xong, Bùi Vũ Hành vòng qua xe đi đến bên này, sau đó nhìn về phía họ.

Ánh sáng từ cửa sổ chiếu vào người anh, lần này An Trạch Hạo đã nhìn rõ, lập tức phấn khích gọi: “Bố ơi!”

Bùi Vũ Hành vẫy tay với họ, trên mặt nở nụ cười rạng rỡ, sau đó, ánh mắt khóa chặt trên gương mặt An Duyệt, ánh nhìn trìu mến.

An Duyệt cảm thấy mặt nóng lên, kìm nén sự phấn khích trong lòng để đi mở cửa cho anh.

Cửa vừa mở, Bùi Vũ Hành còn chưa kịp nói gì với An Duyệt, hai chân đã bị An Trạch Hạo ôm chặt.

“Bố ơi!” An Trạch Hạo vui mừng khôn xiết, ngẩng đầu cười gọi.

Bùi Vũ Hành không thể không tạm thời tập trung vào bé, biết bây giờ bé muốn gì nhất, nên cúi xuống bế bé lên.

“Có nhớ bố không?” Bùi Vũ Hành hỏi.

An Trạch Hạo gật đầu mạnh: “Nhớ!”

“Hôn một cái.”

An Trạch Hạo không chút do dự hôn lên má anh một cái.

Bùi Vũ Hành nhìn về phía An Duyệt, nói: “Còn em thì sao?”

An Duyệt giả ngốc: “Cái gì?”

Bùi Vũ Hành quay đầu nhìn An Trạch Hạo: “Con nói cho mẹ biết, nên làm gì nhỉ?”

An Trạch Hạo cười khúc khích, chỉ vào má Bùi Vũ Hành mà bé vừa hôn, nói: “Hôn bố.”

Bùi Vũ Hành hào phóng khen ngợi: “Vẫn là Hạo Hạo thông minh.”

An Duyệt quay người đi vào nhà, không quay đầu lại nói: “Đừng đứng ngây ở cửa nữa, vào đi.”

Bùi Vũ Hành thở dài, bế An Trạch Hạo đi vào, vừa đi vừa hỏi con trai: “Ai không ngoan nào?”

An Trạch Hạo: “Mẹ không ngoan.”

An Duyệt đi trước thầm nghĩ: “Tên nhóc không có lương tâm.”

Ba người ngồi xuống ghế sofa trong phòng khách, An Trạch Hạo ngồi trên đùi Bùi Vũ Hành, An Duyệt ngồi bên cạnh.

Bùi Vũ Hành liếc nhìn khoảng trống hơn mười cm giữa hai người, giọng điệu không cho phép từ chối: “Lại đây.”

An Duyệt do dự một lúc, Bùi Vũ Hành không kìm được mà đưa tay ôm lấy vai cô, sau đó nhẹ nhàng kéo cô vào lòng mình.

Anh mặc áo sơ mi trắng, cô mặc bộ đồ ngủ mỏng manh, dù cách hai lớp vải, vẫn có thể cảm nhận rõ ràng hơi ấm của đối phương.

Nhiệt độ ấm áp dễ chịu, khiến người ta không muốn rời xa.

“Sao anh đột nhiên trở về?” An Duyệt hỏi.

Bùi Vũ Hành nhướn mày cười: “Bất ngờ không?”

An Duyệt nói trái lòng: “Là giật mình.”

“Miệng nói một đằng, lòng nghĩ một nẻo, mặt em đỏ hết cả rồi.”

“Đó là vì em nóng.”

“Thật sao?”

“Ừm.”

“Không phải vì nhìn thấy anh nên kích động à?”

“Anh nghĩ nhiều rồi.”

“Nhưng anh rất kích động.” Anh nói thật lòng, suốt dọc đường anh đều tưởng tượng đến cảnh gặp cô, anh muốn ôm cô, hôn cô, kéo cô vào lòng.

Tuy nhiên, đã về được vài phút rồi, mà chỉ có thể ôm cô bằng một tay.

Không thỏa mãn.

“Bố ơi, Hạo Hạo có xe.” An Trạch Hạo chỉ vào “sân chơi” của mình, chia sẻ niềm vui.

Bùi Vũ Hành: “Ai mua?”

“Bố mua, chú mua, dì mua.” An Trạch Hạo đếm từng người một.

“Ai mua nhiều nhất?”

An Trạch Hạo suy nghĩ một chút, lắc đầu.

An Duyệt lặng lẽ chỉ vào Bùi Vũ Hành, An Trạch Hạo lập tức hiểu ra, nói lớn: “Bố!”

Hành động nhỏ của họ làm sao có thể qua mắt Bùi Vũ Hành, anh mỉm cười nhìn An Duyệt, không vạch trần.

An Duyệt lo Bùi Vũ Hành trở về vì có chuyện quan trọng, sau khi hỏi han, biết anh chỉ đơn giản là muốn gặp họ, cô vừa yên tâm vừa cảm thấy ngọt ngào trong lòng.

Ánh mắt hai người giao nhau, tình ý dạt dào.

Nhưng vẫn còn một bóng đèn nhỏ nhưng rất sáng chưa ngủ.

“Hạo Hạo, đi ngủ thôi.”

Mặc dù chưa đến tám giờ rưỡi, nhưng dỗ bé ngủ sớm một chút, có lẽ sẽ thành công.

An Trạch Hạo lắc đầu: “Hạo Hạo không buồn ngủ.”

Bùi Vũ Hành muốn thở dài.

Đối với sự sốt ruột của Bùi Vũ Hành, An Duyệt giả vờ không biết.

“Anh ăn tối chưa?” Giờ này, theo thói quen của anh, rất có thể là chưa ăn, hoặc là chỉ ăn qua loa.

Quả nhiên, Bùi Vũ Hành lắc đầu.

“Em nấu cho anh hai món, có thể cơm không đủ, em sẽ nấu thêm một chút.” An Duyệt đứng dậy định đi vào bếp.

Bùi Vũ Hành nắm lấy tay cô: “Em cứ nấu tạm cho anh bát mì là được rồi.”

“Có phải đói quá không? Em lấy chút bánh ngọt cho anh ăn trước nhé.”

“Anh không đói, chỉ là anh không muốn lãng phí thời gian.”

Bình Luận (0)
Comment