Bùi Vũ Hành chỉ có thể ở lại một ngày, thời gian ngắn ngủi, An Duyệt đã gác lại công việc để dành toàn bộ thời gian cho anh.
Bùi Vũ Hành rất muốn ở nhà cả ngày, nhưng còn có An Trạch Hạo.
Trẻ con vốn thích chơi đùa, ở nhà lâu đương nhiên sẽ buồn chán.
Kể từ khi gặp lại, Bùi Vũ Hành chưa từng đưa bé ra ngoài chơi đàng hoàng. Trước đây không có thời gian, cũng không nghĩ nhiều, dù sao anh không có kinh nghiệm gì cả, nên chưa thích ứng được với vai trò người bố.
Nhưng bây giờ thì khác, anh đã vào guồng, thường xuyên nghĩ làm thế nào để con vui vẻ, còn khiêm tốn hỏi Lâm Uy.
Lần này trở về, anh đã lên kế hoạch - đưa An Trạch Hạo đi sở thú.
Hôm nay không phải cuối tuần, khách tham quan chắc không đông lắm, nhưng An Duyệt vẫn hơi lo lắng.
“Anh đến chỗ đó chắc chắn sẽ bị vây quanh, lỡ có chuyện gì thì sao?”
Bây giờ là thời điểm đặc biệt, Bùi Vũ Hành là một ngôi sao nổi tiếng như vậy, bình thường ra ngoài đều phải có nhân viên đi cùng, đặc biệt là những nơi đông người như công viên.
Bùi Vũ Hành vỗ vai cô, an ủi: “Đừng lo lắng, nói cho cùng anh đâu có gì khác người bình thường, họ nhìn vài lần thấy anh không đặc biệt như họ nghĩ thì sẽ không nhìn nữa thôi. Hơn nữa, anh đâu thể đi đâu cũng có một đám người đi theo được.”
“Đây không phải cái giá phải trả khi làm minh tinh sao? Hơn nữa, anh rất đặc biệt thật mà.”
Cực kỳ đẹp trai, nhìn mãi không chán.
Bùi Vũ Hành: “Vậy thì không làm minh tinh nữa.”
An Duyệt chớp chớp mắt, không biết anh đang đùa hay nói thật, anh không phải là người thích đùa.
Bùi Vũ Hành nắm lấy vai cô, xoay người cô lại đối diện với mình, sau đó cúi xuống, nhìn thẳng vào mắt cô.
Họ ở rất gần nhau, gần đến mức có thể nhìn thấy chính mình trong đôi đồng tử đen láy của đối phương.
“Bây giờ anh là người có gia đình, có một cậu con trai đáng yêu, hiếu động, sau này chúng ta sẽ thường xuyên đưa con ra ngoài, vì vậy, luôn phải làm quen với điều đó.”
Sau khi bước vào giới giải trí, Bùi Vũ Hành rất ít khi ra vào nơi công cộng một mình, một là do yếu tố nghề nghiệp, hai là anh không có nơi nào muốn đến. Đặc biệt là hơn hai năm sau khi cô rời đi, anh không còn hứng thú với bất cứ điều gì, chỉ biết làm việc một cách máy móc.
Bây giờ thì khác rồi.
An Duyệt đương nhiên rất muốn giống như những người bình thường khác, cùng chồng đưa con đi chơi. Lúc này nghe anh nói như vậy, cô càng thêm xúc động.
Cô suy nghĩ một chút, gật đầu.
Chỉ cần là do anh quyết định, cô đều tin sẽ không có vấn đề gì lớn, cảm giác an toàn anh đem lại luôn mạnh mẽ như vậy.
Thu dọn đồ đạc xong, cả nhà ba người lên đường.
An Trạch Hạo vô cùng phấn khích, ngồi trên ghế an toàn vừa nhảy vừa múa, líu lo không ngừng.
Đến sở thú, sau khi xe dừng lại, An Duyệt thấy ở quầy bán vé trước cổng có mười mấy người đang xếp hàng, đa số là các cặp đôi trẻ, có thể là sinh viên đại học không có tiết: “Hay là để em đi xếp hàng mua vé, anh đợi trên xe.”
Bùi Vũ Hành liếc cô một cái, mở cửa xe bước xuống, sau đó mở cửa ghế sau, cúi người nói với An Duyệt đang ngồi trong xe: “Hôm nay anh không phải là minh tinh, anh là một người đàn ông bình thường đang hẹn hò với vợ.”
“Bố ơi, bế con.” An Trạch Hạo vùng vẫy muốn xuống xe, bị “trói” suốt quãng đường, bé đã muốn chạy nhảy từ lâu.
Khoảnh khắc ngọt ngào vừa nhen nhóm trong lòng An Duyệt bị cắt ngang, cô quay người tháo dây an toàn cho An Trạch Hạo.
An Trạch Hạo được tự do liền bò từ trên đùi An Duyệt ra, lao vào lòng Bùi Vũ Hành.
Bùi Vũ Hành bất lực ôm bé lên, sau đó đưa tay về phía An Duyệt.
An Duyệt: “Không cần đâu, em tự xuống được.”
Chỉ là xuống xe thôi, không cần anh phải đỡ.
Bùi Vũ Hành kiên định nói: “Đây là lãng mạn, em có biết không?”
Lãng mạn gì chứ, An Duyệt không nhịn được cười, có vẻ như những lời anh vừa nói là thật lòng, nhưng cô vẫn có ý kiến khác.
Cô đặt tay vào lòng bàn tay anh, không nhịn được nói: “Mục đích chính của anh hôm nay không phải là hẹn hò, mà là đưa con đi chơi.”
“Con trai anh ngoan như vậy, nó sẽ tự chơi, không làm ảnh hưởng đến việc chúng ta hẹn hò.”
An Duyệt thở dài: “Anh biết quá ít về con mình.”
Hôm nay thời tiết khá nóng, trước khi ra ngoài họ đã chuẩn bị mũ và kính râm. Lúc này sở thú đông hơn họ đoán, An Duyệt lấy mũ và kính cho Bùi Vũ Hành đeo vào.
An Trạch Hạo và cô cũng đội mũ, mũ lưỡi trai, kiểu dáng giống hệt nhau, là mũ gia đình cho bố mẹ và con.
Đây đều do Bùi Vũ Hành chuẩn bị, mấy hôm trước A Phong mang đến cho An Duyệt.
An Duyệt chợt nhận ra, hóa ra anh đã có kế hoạch từ trước.
Một tay Bùi Vũ Hành bế An Trạch Hạo, một tay dắt An Duyệt đi đến cuối hàng xếp hàng mua vé.
Chiếc mũ của Bùi Vũ Hành bị An Duyệt kéo xuống hơi thấp, che mất nửa khuôn mặt, nhưng anh cao ráo, lại có dáng người đẹp, rất nổi bật. Sau khi nhìn anh, ánh mắt mọi người dần bị thu hút bởi bé An Trạch Hạo mắt to long lanh trắng trẻo đáng yêu, nhìn thêm vài lần, mọi người nhanh chóng nhận ra anh.
Các cô gái trẻ vô cùng phấn khích.
“Là Bùi Vũ Hành! A a a! Là anh ấy thật kìa!”
“Con trai của ảnh đế, dễ thương quá, đẹp trai thật.”
“Bùi Vũ Hành, em yêu anh!”
...
Một đám người vây quanh họ, kích động bày tỏ tình cảm, ngay cả những người đang xếp hàng phía trước cũng xúm lại, việc mua vé gì đó đều không còn quan trọng nữa.
Nhưng Bùi Vũ Hành vẫn phải mua vé.
Hôm nay tâm trạng anh tốt, mỉm cười nói với mọi người: “Cảm ơn, nhưng chúng tôi chắn ở đây không tốt lắm, mọi người hãy xếp hàng mua vé đi.”
Các fan đều rất nghe lời, biết ảnh đế muốn đưa con trai đi sở thú, vội vàng nhường đường cho anh đi mua vé trước.
Bùi Vũ Hành nhận tấm lòng tốt của mọi người, nhanh chóng mua vé vào cổng.
Sau khi An Trạch Hạo xuống đất, bé vui vẻ chạy về phía trước, Bùi Vũ Hành nắm tay An Duyệt đi theo phía sau. Và phía sau hai người họ, không xa không gần, có một nhóm fan đi theo.
Ban đầu Bùi Vũ Hành định bảo họ đừng đi theo, nhưng An Duyệt đã ngăn anh lại.
“Không sao đâu, họ thích anh, muốn nhìn thêm một chút, hơn nữa họ không làm phiền chúng ta, cứ để họ đi.”
Bùi Vũ Hành quay đầu nhìn lại những người hâm mộ đang giơ điện thoại chụp ảnh, không nói gì thêm.
An Trạch Hạo chạy một lúc, thỏa mãn rồi quay lại chạy về phía bố mẹ.
Khi phát hiện có người đang chụp ảnh mình, bé vui vẻ cười, tạo dáng trước ống kính, chu môi làm nũng.
An Duyệt thường thích chụp ảnh cho bé, bé luôn rất hợp tác, vì vậy bây giờ vừa đối diện với ống kính đã nhập vai ngay.
Các fan đều bị An Trạch Hạo làm tan chảy trái tim.
An Trạch Hạo hợp tác một lúc, sau đó nhấc chân ngắn định chạy qua đó.
Theo thói quen của bé, hợp tác chụp ảnh xong bé còn muốn xem thành phẩm.
Bùi Vũ Hành túm lấy cổ áo phía sau của bé, bé không chạy được, quay đầu lại nhíu mày nhìn bố.
Bùi Vũ Hành: “Chúng ta đi xem cừu.”
Mỗi tối bé đều ôm con thú nhồi bông đó đi ngủ, nhưng chưa từng nhìn thấy cừu thật, trên đường biết sở thú có cừu, bé rất mong chờ.
Vừa rồi bé quên mất, bây giờ được nhắc lại, bé lập tức hào hứng: “Được, đi xem cừu.”
Bùi Vũ Hành mỉm cười buông tay, nhưng không rút tay lại: “Nào, chúng ta nắm tay nhau.”
An Trạch Hạo vui vẻ nắm lấy ngón tay út của anh, sau đó đưa tay kia ra với An Duyệt: “Mẹ ơi, nắm tay con.”
Thế là, cả nhà ba người nắm tay nhau đi dạo trong công viên.
Khoảnh khắc này đã được các fan phía sau chụp lại và đăng lên mạng.
Trong sở thú, gia đình ba người Bùi Vũ Hành ngắm động vật, những du khách khác ngắm họ.
Họ đi dạo được nửa tiếng thì Lâm Uy gọi điện đến.
“Có một lượng lớn fan đang di chuyển về phía sở thú, anh hãy cẩn thận.”
Bùi Vũ Hành không muốn nói chuyện.
Lâm Uy trở lại trạng thái bình thường, nói: “Anh, bây giờ có phải anh đang ngắm vẹt đuôi dài không?”
Một phút trước, Bùi Vũ Hành quả thực đang ở khu vực ngắm vẹt đuôi dài, vừa mới đi ra.
Không cần phải nói, chắc chắn là fan đã đăng lên mạng, vì vậy Lâm Uy mới biết.
“Trên mạng có nhiều tin tức về bọn tôi lắm à?”
“Đúng vậy!” Lâm Uy nghiêm túc nói: “Các anh lại lên hot search rồi, tiêu đề là - Bé cưng hiện đang ở đâu.”
Bùi Vũ Hành đau đầu.
Lâm Uy: “Quan trọng nhất là, rất nhiều cư dân mạng đã lên đường đến sở thú, muốn tận mắt chứng kiến sự đáng yêu của Hạo Hạo. Đúng vậy, không phải muốn xem anh, mà là muốn xem Hạo Hạo đáng yêu của chúng ta.”
Lâm Uy còn một câu không dám nói: Ảnh đế, anh đã hết thời rồi anh có biết không?
So với sự phấn khích của cậu, Bùi Vũ Hành chỉ thản nhiên nói: “Biết rồi.”
Sau khi anh cúp điện thoại, An Duyệt hỏi: “Lâm Uy nói gì vậy?”
“Cậu ấy nói chúng ta lên hot search rồi.”
“Hả?” An Duyệt biết sẽ bị đăng lên mạng, nhưng không ngờ lại lên hot search. Cô lấy điện thoại ra định xem thử, nhưng bị Bùi Vũ Hành ngăn lại.
“Lâm Uy nói có rất nhiều người đang đến sở thú.”
Anh không có biểu cảm gì trên mặt, không có biểu cảm nghĩa là không vui.
An Duyệt lại cười, nói đùa: “Bình thường đến sở thú là để ngắm động vật, bây giờ họ đến là để ngắm chúng ta phải không.”
Vừa nói, cô vừa nhìn những con vật bị nhốt trong lồng, buồn bã nói: “Chúng ta cũng giống như chúng, cùng chung cảnh ngộ.”
Biểu cảm của cô rất đúng lúc, khiến Bùi Vũ Hành một phần cảm thấy không nói nên lời, một phần lại thấy cô ấy thật đáng yêu. Anh không nhịn được đưa tay xoa đầu cô: “Thấy em đáng thương như vậy, hay là về nhà làm chim hoàng yến của anh đi.”
Chỉ cho một mình anh ngắm nhìn.
An Duyệt liếc nhìn anh: “Em không thèm, em có thể kiếm tiền, có thể bao nuôi mấy em trai.”
Bùi Vũ Hành híp mắt, hơi thở lộ ra vẻ nguy hiểm.
An Duyệt lúng túng, cười hì hì chỉ vào An Trạch Hạo nói: “Nuôi thằng bé đó, thằng bé chính là “trai tơ”.”
An Trạch Hạo ngẩng đầu nhìn An Duyệt, dáng vẻ ngơ ngác.
An Duyệt chuyển mục tiêu, dang hai tay ra, nói với An Trạch Hạo: “Con trai trắng trẻo xinh yêu của mẹ, có muốn mẹ bế không?”
An Trạch Hạo đã đi được một lúc, hơi thấm mệt, vì vậy liền tiến lên muốn bế.
Bùi Vũ Hành bất lực nhìn vợ hãm hại con trai, sau đó bế An Trạch Hạo lên, để bé ngồi trên vai anh.
Có anh ở cạnh, An Duyệt rất ít khi bế cần An Trạch Hạo, thậm chí đôi khi cô rất muốn bế con: “Để em bế một chút.”
“Em bế không nổi.”
“Ai nói em bế không nổi? Em là siêu nhân mẹ.”
“Ở trong mắt anh em bế không nổi, sau này em không cần làm siêu nhân.”
“Nhưng em muốn bế.”
“Không được, em đừng để bản thân mệt, để cho anh bế là được.”
An Duyệt: “...”
Cô đâu phải là người yếu đuối như vậy chứ?
Bùi Vũ Hành chỉ đang trêu cô, nhìn thấy phản ứng ngơ ngác của cô, anh hài lòng mỉm cười.
Sau đó, họ đi về phía lối ra, mặc dù chưa đi hết, nhưng An Duyệt đã cảm thấy mãn nguyện, chuyến đi chơi đầu tiên của gia đình ba người, thật ý nghĩa.
Kế hoạch ban đầu của họ là đi dạo đến khoảng mười một giờ rồi ra ngoài, sau đó tìm một nhà hàng để ăn trưa, ăn no rồi về nhà.
Bây giờ mới hơn mười giờ, còn sớm, chưa đến giờ ăn trưa, họ quyết định về nhà tự nấu ăn.
Sau bữa ăn, chơi được nửa tiếng, An Trạch Hạo buồn ngủ.
An Duyệt bế bé vào phòng ngủ, nằm bên cạnh bé, Bùi Vũ Hành cũng đi theo, nằm ở phía bên kia.
Có bố mẹ bên cạnh, An Trạch Hạo nhanh chóng ngủ thiếp đi.
Sau khi cậu bé ngủ, An Duyệt cảm thấy ánh mắt của Bùi Vũ Hành bắt đầu trở nên nóng bỏng.
Cô luống cuống, hiện tại cô vẫn còn cảm thấy lưng mỏi, chân đau.
“Em muốn ngủ trưa.”
Lời ngầm: Đừng có quấy rầy em.
Nhưng Bùi Vũ Hành lại không tiếp thu được ý của cô, nói chính xác hơn là cố ý không hiểu.
“Qua đây, anh ngủ cùng em.”
“Chúng ta ngủ riêng.” Cô điều chỉnh tư thế ngủ, hai mắt nhắm lại, dáng vẻ rất tập trung ngủ.
Từ phía bên kia của giường truyền đến những tiếng động sột soạt.
Bùi Vũ Hành đã đứng dậy, đi vòng qua giường về phía An Duyệt.
An Duyệt hốt hoảng ngồi dậy, nhìn anh với vẻ đề phòng.
Bùi Vũ Hành đi đến bên cạnh, không nói một lời, bế cô lên.
“Anh muốn làm gì?” An Duyệt hạ giọng hỏi.
Bùi Vũ Hành không dừng bước. “Đừng hỏi những điều em đã biết.”
“Không được, em mệt quá.”
“Không cần em động.”
An Duyệt xấu hổ, nổi giận: “Tối qua làm nhiều như vậy còn chưa đủ sao?”
“Chưa.”
“Anh thật đáng sợ.”
“Lúc trước chúng ta đang trong giai đoạn yêu đương nồng cháy, em lại bỏ đi, anh đã phải kiềm chế lâu như vậy, cũng nên được bù đắp lại chứ."
Này này này… Loại chuyện này, có thể bù được sao?