Cục Cưng Của Ảnh Đế - An Ninh Nhi

Chương 57

Một năm rưỡi sau khi kết hôn, Bùi Vũ Hành và An Duyệt vẫn rất yêu thương nhau, An Trạch Hạo đã ba tuổi, hoạt bát đáng yêu.

Con trai của Kha Vân cũng được năm tháng tuổi, trông rất khỏe mạnh, làn da hơi ngăm đen, giống hệt Đại Từ.

An Duyệt rất thích đứa trẻ nhỏ nhắn, dễ thương chưa biết nói này, bởi vì An Trạch Hạo ba tuổi nói quá nhiều, cô rất nhớ những ngày còn nhỏ của bé.

Họ thường xuyên ở bên nhau, một là vì cả hai đều làm mẹ, khi ở bên nhau, hai chị em có thể trò chuyện thỏa thích, bọn trẻ thì có bạn chơi. Hai là vì ông chủ hiện tại của Kha Vân là Bùi Vũ Hành, An Duyệt là bà chủ của cô ấy.

Sau khi Bùi Vũ Hành chấm dứt hợp đồng với công ty cũ, anh đã thành lập một phòng làm việc riêng, tên là “Hành Chi Duyệt”, do An Duyệt đặt tên.

Kha Vân, Đại Từ, Đan Kiệt đều gia nhập, đó là ý tưởng của Bùi Vũ Hành, An Duyệt chỉ biết sau khi họ chính thức gia nhập, coi như là một bất ngờ mà Bùi Vũ Hành dành cho cô. Ngoài việc họ có mối quan hệ tốt với An Duyệt, Bùi Vũ Hành cũng rất đánh giá cao năng lực của họ.

Chuyên môn của Đan Kiệt là âm nhạc, trước đây vì sự nghiệp diễn xuất mà phải đóng phim, thật sự đã khiến cậu phải chịu thiệt thòi. Sau khi gia nhập phòng làm việc của Bùi Vũ Hành, Bùi Vũ Hành để cậu tập trung vào âm nhạc, bảo cậu không cần quá vội vàng.

Làm âm nhạc khác với đóng phim, sáng tác cần cảm hứng, hơn nữa cậu không có một đội ngũ hùng hậu, cậu muốn làm những bản nhạc của riêng mình.

Chất lượng và số lượng thường không thể song hành, hầu hết các công ty giải trí đều đòi hỏi hiệu quả cao, bởi vì nếu mất quá nhiều thời gian, sự nổi tiếng của ca sĩ sẽ giảm sút, khoản đầu tư của họ sẽ không thu hồi được.

Bùi Vũ Hành để Đan Kiệt tự do làm việc, Đan Kiệt biết đây là một rủi ro lớn.

Cậu rất biết ơn Bùi Vũ Hành, coi anh như ân nhân của mình. Vì điều này, cậu có động lực rất mạnh mẽ, tâm lý cũng tốt hơn nhiều, sự u ám sau khi bước vào giới giải trí đã tan biến.

Phòng làm việc của An Duyệt cũng ngày càng phát triển, trong năm nay đã mở rộng quy mô, có thêm nhiều nhà thiết kế. Có chuyên gia quản lý, An Duyệt cảm thấy thoải mái hơn nhiều, khi có cảm hứng thì thiết kế vài bộ quần áo, phần lớn thời gian đều dành cho An Trạch Hạo và Bùi Vũ Hành.

Bùi Vũ Hành đi đâu cũng muốn đưa cô theo, không đi không được, quả thật coi cô như trợ lý mà sai bảo. Tất nhiên, cô trợ lý này phần lớn thời gian là được phục vụ.

Bọn họ liên tục chạy ngược chạy xuôi, tuy rằng thời gian ở cạnh An Trạch Hạo không ít nhưng hiếm khi có thể chơi vui vẻ cả một ngày.

Hôm nay hiếm khi họ được nhàn hạ.

Ban ngày một nhà ba người đi ra ngoài chơi, buổi tối ăn cơm cùng Kha Vân rồi mới về nhà, lăn lộn cả ngày nên tám giờ An Trạch Hạo đã buồn ngủ không mở nổi mắt.

“Bố, Hạo Hạo muốn ngủ.” An Trạch Hạo nắm ống quần Bùi Vũ Hành, ngửa đầu nhìn anh, dáng vẻ cực kỳ đáng thương.

An Duyệt biết ý đồ của con trai, thằng bé đang nhân cơ hội làm nũng. Cô và Bùi Vũ Hành nhìn nhau cười.

“Muốn bố bế lên lầu?” Bùi Vũ Hành hỏi.

An Trạch Hạo gật đầu: “Hạo Hạo mệt quá.”

Bùi Vũ Hành: “Bố cũng mệt, phải làm sao bây giờ?”

An Trạch Hạo ngây người như chưa từng nghĩ bố cũng sẽ mệt, bé suy nghĩ một chút, nhìn về phía An Duyệt.

An Duyệt thấy bé quá đáng thương, mềm lòng, tiến lên dang hai tay ra: “Mẹ bế.”

Không ngờ An Trạch Hạo từ chối, nói năng rất hùng hồn đầy lý lẽ: “Bố nói, mẹ là con gái yếu ớt, Hạo Hạo là nam tử hán không thể để cho mẹ quá cực khổ.”

Trẻ nhỏ dễ dạy.

An Duyệt hơi cảm động: “Mẹ không sao.”

Một giây sau, An Trạch Hạo được Bùi Vũ Hành bế lên: “Con của bố là một nam tử hán chân chính!”

An Trạch Hạo được công nhận cười híp mắt: “Hạo Hạo là tiểu nam tử hán, bố là đại nam tử hán.”

“Đại nam tử hán bế tiểu nam tử hán lên lầu tắm rồi đi ngủ có được không?””

"Vâng ạ! Cảm ơn bố."

Bùi Vũ Hành bế An Trạch Hạo lên lầu, An Duyệt đi theo sau họ. Chỉ trong đoạn đường ngắn này, An Trạch Hạo đã dựa vào vai Bùi Vũ Hành và ngủ thiếp đi.

Cả hai đều không nỡ đánh thức bé, họ chuẩn bị nước tắm, cùng nhau tắm cho bé.

An Trạch Hạo vẫn chưa ngủ say, chỉ là buồn ngủ quá không mở mắt ra được, lúc c ởi quần áo vẫn rất hợp tác.

Khi cơ thể được ngâm vào nước ấm, An Trạch Hạo nhắm mắt lại, phát ra một tiếng thở dài thoải mái, khiến An Duyệt và Bùi Vũ Hành đều bật cười.

An Trạch Hạo nghe thấy tiếng cười của bố mẹ, mở mắt ra, sau đó cười theo, phát ra tiếng “khúc khích”.

An Duyệt vừa tắm cho bé vừa hỏi: “Con cười gì vậy?”

An Trạch Hạo đã nhắm mắt lại, ngủ thiếp đi một lần nữa.

Bùi Vũ Hành: “Thằng bé buồn ngủ lắm rồi.” Bé đã chơi đùa cả ngày ở bên ngoài, buổi chiều trên xe cũng chỉ ngủ chưa đến nửa tiếng.

“Hôm nay thằng bé rất vui, có cả hai chúng ta chơi cùng. Thằng bé rất thích náo nhiệt mà.”

Phòng làm việc dần đi vào hoạt động ổn định, Bùi Vũ Hành ngày càng bận hơn, đã lâu rồi anh không dành cả ngày để ở bên An Trạch Hạo như hôm nay.

“Gần đây anh rất xin lỗi, không thể dành nhiều thời gian cho hai mẹ con.”

“Không sao đâu, thật ra Hạo Hạo chỉ cần có người ở bên là vui rồi, khi chơi với mấy bạn nhỏ, thằng bé nghịch lắm. Một thời gian trước thằng bé còn thích con mèo nhà hàng xóm, gần đây lại thích cậu con trai nhà Kha Vân.”

An Duyệt nói say sưa, nghĩ đến lúc ăn tối hôm nay, bé hỏi Kha Vân có thể cho mượn em trai một ngày không, cô không nhịn được cười.

Bùi Vũ Hành cũng nghĩ đến cảnh đó: “Ừ, con trai Kha Vân khá đáng yêu.”

“Đúng vậy, rất ngoan, lại lanh lợi, Kha Vân còn hay nói thằng bé không đủ đẹp trai, muốn sinh một cô con gái xinh đẹp giống cô ấy.” An Duyệt nói đến đây, cẩn thận quan sát phản ứng của Bùi Vũ Hành.

Đáng tiếc, cô không nhìn ra được gì, sự chú ý của Bùi Vũ Hành dường như không nằm ở đó, đang nghiêm túc tắm cho An Trạch Hạo.

An Duyệt không bỏ cuộc, tiếp tục: “Hạo Hạo rất thích em bé, có phong thái của người anh cả lắm đó, anh xem tối nay nó chăm sóc em bé rất tốt kìa.”

“Ừ, con trai chúng ta rất hiểu chuyện.”

An Duyệt thấy Bùi Vũ Hành không có ý nghĩ gì khác, tạm thời nhịn lời trong lòng không nói ra.

Sau khi bế An Trạch Hạo trở về phòng, An Duyệt duỗi cái lưng mỏi, nói: “Em mệt quá, em đi tắm rồi ngủ đây.”

Bùi Vũ Hành rất tự nhiên theo sau ôm lấy eo cô, khom người nói bên tai cô: “Tắm cùng đi.”

Giọng anh cố tình hạ thấp, hơi thở phả vào tai An Duyệt khiến cô thấy nhột, một cảm giác tê dại dâng lên trong lòng An Duyệt, hơi nóng lan tỏa khắp cơ thể. "Không muốn."

Bùi Vũ Hành cười nhẹ, vẫn ôm cô, cọ vào đầu cô, nói: “Tiết kiệm thời gian.”

“Có hai phòng tắm, chúng ta mỗi người dùng một phòng.” An Duyệt đã có sẵn kế hoạch cho tối nay.

Dù sao không thể tắm chung được, tắm chung không thể nói chuyện nghiêm túc được.

Tuy nhiên, đối với chuyện này, sự phản đối của cô thường không có tác dụng.

Bùi Vũ Hành đã có phản ứng, cô cảm nhận được. Cô nắm lấy tay anh để kéo ra, muốn thoát khỏi vùng nguy hiểm, nhưng tiếc là lại bị Bùi Vũ Hành bế lên, nhanh chóng bước về phòng ngủ, vào thẳng phòng tắm.

Sau khi xong việc, lúc Bùi Vũ Hành bế An Duyệt trở lại giường, cô đã mệt đến mức không muốn mở mắt.

Bùi Vũ Hành lên giường, ôm cô từ phía sau, nhẹ nhàng dỗ dành: “Ngủ đi.”

An Duyệt lắc đầu, khó khăn lật người đối diện với anh. Cô nhìn vào mắt anh, nghiêm túc nói: “Em có chuyện muốn nói với anh.”

“Ngày mai nói đi.”

“Không, em muốn nói bây giờ.”

Thái độ của cô rất kiên quyết, Bùi Vũ Hành thở dài, ra hiệu cho cô nói.

“Em muốn sinh thêm một đứa nữa.”

“Không được.”

“Tại sao?” An Duyệt không hiểu.

“Sinh con quá nguy hiểm.”

Bùi Vũ Hành biết sinh con là một việc khá nguy hiểm, Kha Vân đã bị băng huyết trong lúc sinh, tình hình rất nguy cấp.

Mặc dù Bùi Vũ Hành không có mặt ở đó, nhưng anh đã chứng kiến sự căng thẳng và sợ hãi của An Duyệt, cũng như nỗi kinh hoàng sau đó. Anh không thể tưởng tượng được nếu chuyện này xảy ra với An Duyệt thì sẽ như thế nào.

Không nói đến nguy hiểm, sau khi nghe An Duyệt kể về quá trình sinh An Trạch Hạo khó khăn và đau đớn, anh đã thề trong lòng sẽ không để cô phải chịu đựng nỗi đau này một lần nữa.

“Thật ra cũng ổn mà, làm gì mà không có nguy hiểm đâu, nhưng thường sẽ suôn sẻ thôi, anh xem chẳng phải em sinh Hạo Hạo rất tốt sao?”

“Không phải rất đau sao?”

“Đau cũng đáng mà, hơn nữa không đau lắm đâu, những người đã sinh con rồi sẽ dễ dàng hơn một chút, không cần sợ.”

“Không được.” Thái độ Bùi Vũ Hành kiên quyết.

An Duyệt biết bây giờ nói chắc chắn không được, cô không nói nữa, dù sao cô đã nghĩ ra rất nhiều cách rồi.

Bình Luận (0)
Comment