Sau một ngày nghỉ ngơi, lịch trình làm việc của Bùi Vũ Hành càng dày đặc hơn.
Anh phải đi công tác ba ngày, ban đầu An Duyệt đã đồng ý sẽ đi cùng anh, nhưng khi thức dậy vào buổi sáng, An Duyệt lại ngồi trên giường ôm chăn nói không đi.
“Tại sao?”
“Mệt.” Cô có vẻ uể oải.
Bùi Vũ Hành nhất thời không nói nên lời, dù sao anh chính là người có lỗi.
“Vậy em ngủ thêm một chút nữa, anh chuẩn bị xong sẽ gọi em.”
An Duyệt lắc đầu, cằm tựa trên đầu gối, miệng hơi bĩu ra: “Em không đi, em muốn ở nhà.”
Bùi Vũ Hành nhíu mày, động tác cài cúc áo sơ mi dừng lại, ngồi xuống bên giường: “Không vui sao?”
“Hừ!” An Duyệt quay mặt đi không nhìn anh, sự bất mãn thể hiện rất rõ ràng.
Bùi Vũ Hành bất lực cười, đưa tay sờ mặt cô, dịu dàng nói: “Chúng ta có Hạo Hạo là đủ rồi, phải không?”
“Hạo Hạo muốn có em trai em gái.”
“Thằng bé chỉ thích chơi với các bạn nhỏ thôi.”
“Em muốn có con gái.”
“Ngoan, sinh con rất vất vả.”
“Em không thấy vất vả.”
Bùi Vũ Hành nhìn cô không nói gì nữa.
An Duyệt: “Anh không phải là không muốn con, anh chỉ sợ em sinh con không thuận lợi phải không?”
Bùi Vũ Hành không phủ nhận.
An Duyệt tiến lên ôm anh: “Em khỏe mạnh, sẽ rất thuận lợi, anh đừng lo lắng thái quá.”
Bùi Vũ Hành: “Chuyện này, để sau hãy nói.”
Thời gian không còn sớm, cần chuẩn bị để ra sân bay.
An Duyệt vẫn kiên quyết ở nhà, cuối cùng Bùi Vũ Hành cũng chiều theo cô.
*
Nửa năm trước bố mẹ của Bùi Vũ Hành đã chuyển về nước sinh sống, vì chỉ có trở về mới có thể thường xuyên gặp cháu trai. Trước đây dồn hết tâm sức vào công việc, bây giờ tuổi cao mới nhận ra đã bỏ lỡ quá nhiều niềm vui. An Trạch Hạo đã chinh phục hoàn toàn trái tim của họ.
Ngày thường An Trạch Hạo đều ở bên ông bà nội, An Duyệt và Bùi Vũ Hành bận xong việc sẽ đến đón bé về nhà.
Bố mẹ đã lớn tuổi, dù có yêu thương đến mấy, chăm sóc lâu vẫn sẽ mệt mỏi, ngay cả khi có người giúp việc cũng vậy.
Lần này Bùi Vũ Hành đi công tác vài ngày, An Duyệt quyết định ở lại nhà bố mẹ chồng.
An Duyệt và mẹ chồng có mối quan hệ khá tốt.
Một người lăn lộn trên thương trường nửa đời, hiểu biết rộng, có niềm đam mê lớn với những điều mới mẻ và xu hướng thời trang. Một người là nhà thiết kế thời trang, vừa hay có chung chủ đề để trò chuyện.
Ngoài ra, còn có những câu chuyện về con cái, hai mẹ con thường trò chuyện về kỷ niệm thú vị của con mình.
Một cặp bố con, mặc dù tính cách khác nhau khá nhiều, nhưng những việc đã làm, những lời đã nói, thật kỳ lạ là luôn có nhiều điểm tương đồng.
Trong khi hai mẹ con đang trò chuyện sôi nổi, mẹ Bùi đột nhiên nói: “Nếu sinh con gái, nhất định phải giống con mới tốt.”
Bà nói xong, sợ An Duyệt suy nghĩ lung tung, nên giải thích: “Mẹ không thúc giục con sinh đứa thứ hai, chỉ là cảm thán thôi, mẹ biết sinh con rất vất vả, đặc biệt là khi hai đứa đều bận rộn như vậy. Con xem mẹ đây, chỉ sinh có một mình Vũ Hành.”
An Duyệt thở dài, có vẻ rất phiền não: “Con muốn sinh, nhưng anh ấy không đồng ý.”
Mẹ Bùi hiểu ra: “Nó thương con đấy.”
“Vâng, anh ấy không tin thể chất của con tốt sẽ không sao.” Về điều này, An Duyệt vô cùng bất lực, Bùi Vũ Hành trước đây không phải là người “nhát gan” như vậy.
“Thằng bé quá yêu con.” Mẹ Bùi chưa bao giờ nghĩ rằng con trai mình lại yêu một cô gái đến vậy, trước đây bà rất lo lắng rằng với tính cách khép kín như vậy, anh sẽ cô độc cả đời.
“Hai đứa mới kết hôn được hơn một năm, chuyện này không cần vội, có thể một thời gian nữa nó sẽ thay đổi suy nghĩ.”
“Vâng.”
Miệng thì đáp lại như vậy, nhưng An Duyệt không muốn chờ đợi, hai đứa trẻ cách nhau ba bốn tuổi là vừa đẹp.
Ba ngày sau, cuối cùng Bùi Vũ Hành cũng trở về.
Anh đến thẳng nhà bố mẹ đón An Duyệt, còn An Trạch Hạo, anh lấy cớ buổi tối có tiệc, để bé ở lại nhà ông bà thêm một đêm nữa.
An Trạch Hạo không muốn xa bố, Bùi Vũ Hành nhìn An Duyệt, hy vọng cô dỗ dành con trai, nhưng An Duyệt lại tránh ánh mắt của anh, giả vờ như không biết gì.
Bùi Vũ Hành bất lực, bế con trai sang một bên, không biết nói gì đó, một lúc sau An Trạch Hạo đã vui vẻ chấp nhận sự sắp xếp của anh.
An Duyệt thắc mắc, hỏi An Trạch Hạo: “Bố con nói gì với con vậy?”
An Trạch Hạo mở miệng định nói, nhưng dưới ánh mắt cảnh cáo của Bùi Vũ Hành, bé cười lắc đầu: “Bố nói đây là bí mật giữa chúng ta, không được nói đâu ạ.”
“Ừm, con trai của bố là một đứa trẻ biết giữ chữ tín.” Bùi Vũ Hành không tiếc lời khen ngợi.
An Trạch Hạo càng đắc ý, kiên quyết không nói.
An Duyệt tỏ vẻ không vui, hừ một tiếng: “Vậy mẹ không về nhà nữa, mẹ muốn ở đây.”
An Trạch Hạo và Bùi Vũ Hành đồng thanh: “Không được.”
Hai bố con ăn ý nhìn nhau, đập tay một cái.
An Duyệt: “Tủi thân.”
Cô tỏ vẻ không muốn nói chuyện với ai, An Trạch Hạo quan sát sắc mặt, phát hiện mẹ không vui thì hơi hoảng hốt, đến kéo tay An Duyệt: “Mẹ ơi…”
An Duyệt không để bé nắm tay, đi sang một bên, không để ý đến bé.
Lúc này An Trạch Hạo lo lắng, đi đến bên cạnh An Duyệt, lại gọi: “Mẹ ơi.”
An Duyệt hừ một tiếng.
An Trạch Hạo nhìn về phía Bùi Vũ Hành, dùng ánh mắt cầu cứu.
Bùi Vũ Hành đến gần, hai tay nắm lấy vai An Duyệt, nhẹ nhàng dỗ dành: “Đừng giận nữa, chúng ta về nhà thôi.”
“Không muốn để ý đến anh.”
“Em không để ý đến anh sao được? Anh sẽ buồn lắm.”
“Mẹ ơi, bố buồn rồi.” An Trạch Hạo phụ họa, biểu cảm có phần hơi khoa trương, như thể bố buồn là một chuyện rất nghiêm trọng.
An Duyệt cố nhịn cười.
“Mẹ ơi.” An Trạch Hạo thấy cô không phản ứng, gọi cô.
An Duyệt lại hừ một tiếng, nói: “Mẹ cũng không muốn để ý đến con.”
Lúc này, An Trạch Hạo sợ hãi: “Mẹ ơi, mẹ để ý đến Hạo Hạo đi, Hạo Hạo ngoan mà.”
“Con mới không ngoan, cùng bố bắt nạt mẹ.”
Bùi Vũ Hành thở dài, an ủi vợ: “Chúng ta về nhà, anh để em bắt nạt lại.”
“Không về.”
An Duyệt cố tình làm nũng, như vậy mới có thể nhận được nhiều lợi ích hơn, Bùi Vũ Hành mới nghĩ mọi cách để dỗ dành cô, đến lúc đó cô đưa ra yêu cầu gì anh đều sẽ đồng ý.
“Mẹ về đi.” An Trạch Hạo giống An Duyệt, đều rất kiên trì.
“Mẹ về làm gì? Không về.”
An Trạch Hạo: “Mẹ về đi, Hạo Hạo không về, mới có em trai em gái.”
An Duyệt sửng sốt, nhìn An Trạch Hạo, rồi nhìn Bùi Vũ Hành.
Bùi Vũ Hành ôm trán, không muốn đối mặt với tình huống hiện tại.
An Duyệt nhanh chóng tỉnh táo lại, nhìn Bùi Vũ Hành với ánh mắt đầy mong đợi: “Thật sao?”
Bùi Vũ Hành mím môi không nói. Anh chỉ nói với An Trạch Hạo là có khả năng có em trai em gái, không đảm bảo chắc chắn có, nhấn mạnh khả năng khá nhỏ.
Anh đâu có nói chắc chắn có.
Tuy nhiên, bây giờ những lời này từ miệng An Trạch Hạo nói ra lại khác. Quan trọng nhất là, bất kể bé nói gì, chỉ cần đề cập đến việc sinh con đã đủ khiến An Duyệt phấn khích.
Thật ra mấy ngày nay anh suy nghĩ kỹ rồi. An Duyệt muốn sinh con thứ hai không phải là chuyện mới ngày một ngày hai, trước đây cô đã nhiều lần ám chỉ, còn lần trước là lần đầu tiên nói thẳng ra. Vì cô muốn như vậy, nên sự phản đối của anh sẽ làm tổn thương cô.
Anh sợ những điều ngoài ý muốn, nhưng đúng như An Duyệt nói, bất ngờ có thể xảy ra bất cứ lúc nào, họ chỉ cần cẩn thận là được.
“Chúng ta mới kết hôn được hơn một năm."
“Làm tròn lên thì đã hai năm rồi.”
Bùi Vũ Hành: “...”
An Duyệt quét sạch vẻ buồn bực vừa rồi, nở nụ cười rạng rỡ, đầy hy vọng nói: “Chúng ta về nhà thôi.”
Cuối cùng cũng nhận được câu nói này từ cô, Bùi Vũ Hành lại không thể cười nổi.
An Duyệt vừa nhìn đã biết anh đang nghĩ gì, cô cúi đầu hỏi An Trạch Hạo: “Hạo Hạo, con nói xem, lời đàn ông nói ra thì phải như thế nào?”
An Trạch Hạo suy nghĩ một chút, tự tin nói: “Quân tử nhất ngôn, tứ mã nan truy.”
Bùi Vũ Hành thường dạy bé những đạo lý làm người, câu này được nói nhiều nhất, An Trạch Hạo hoàn toàn có thể áp dụng vào thực tế.
An Duyệt rất hài lòng xoa đầu bé, sau đó kiêu ngạo nhìn Bùi Vũ Hành, vẻ mặt như muốn nói: Con trai em còn hiểu đạo lý này, anh cũng phải hiểu.
Lời đã nói ra, phải làm được.
Sau khi về nhà, hai người lần lượt đi tắm.
Bùi Vũ Hành tắm xong nằm trên giường, đợi mấy phút, cuối cùng An Duyệt cũng xuất hiện.
Khi nhìn thấy cô, Bùi Vũ Hành không khỏi mở to hai mắt.
“Đẹp không?” An Duyệt đứng ở cuối giường, tự nhiên cười hỏi.
Cô mặc một chiếc váy ngủ xuyên thấu màu hồng gợi cảm, cực kỳ mê người.
Bùi Vũ Hành híp mắt lại, ánh mắt trở nên sâu thẳm: “Em mua khi nào vậy?”
Đây là trọng điểm ư?
“Ngại quá, em đi thay cái khác đây.” Cô mua mấy bộ, không tin không mê hoặc được anh.
“Qua đây.”
An Duyệt dừng lại, nghiêng đầu nhìn anh, chờ anh nói câu tiếp theo.
Nét mặt Bùi Vũ Hành không có biểu cảm gì, thế nhưng trong lòng lại mãnh liệt muốn bắt tiểu yêu tinh kia, mạnh mẽ…
Chỉ có anh tự biết, d*c vọng trong cơ thể sắp bùng phát.
An Duyệt cũng tỏ ra rất kiên nhẫn: “Anh chưa trả lời câu hỏi của em? Rốt cuộc có đẹp hay không?’
Bùi Vũ Hành vẫn không trả lời, anh dùng hành động để trả lời.
Anh đứng dậy, bước tới.
An Duyệt muốn chạy trốn, đáng tiếc mới chạy được hai bước đã bị bắt lại, Bùi Vũ Hành bá đạo bế cô lên, sau đó đặt lên giường.
An Duyệt đấu tranh: “Anh chưa trả lời câu hỏi của em mà.”
Phụ nữ ấy, có đôi khi cố chấp đến đáng sợ.
Bùi Vũ Hành áp trên người cô, chống tay, ánh mắt lướt qua người cô, cổ họng chuyển động lên xuống.
Da thịt trắng nõn, hồng hào xinh đẹp, lấp ló ẩn hiện…
Điều này có thể dùng từ “đẹp” để đánh giá sao?
“Em thành công rồi.”
“Cái gì?” An Duyệt giả ngốc, nói xong liền c ắn môi dưới, không muốn cười quá rõ ràng.
“Em đã nghĩ đến hậu quả chưa?” Giọng Bùi Vũ Hành trầm thấp đến đáng sợ, cơ bắp trên cơ thể căng cứng.
An Duyệt đưa hai tay lên, nhẹ nhàng vòng qua cổ anh, nói: “Đã nghĩ rồi, nhưng em không sợ.”
Khóe miệng Bùi Vũ Hành nhếch lên một nụ cười, sau đó cúi đầu hôn lên môi cô. Anh cuốn lấy chiếc lưỡi mềm mại của cô, chiếm lấy hương thơm của cô.
Cả hai càng hôn càng say đắm, tình cảm dâng trào, An Duyệt đột nhiên đẩy Bùi Vũ Hành ra.
Bùi Vũ Hành thở gấp, khó hiểu hỏi: “Sao vậy?”
An Duyệt má đỏ ửng, ngại ngùng nói: “Anh không cần cái đó nữa sao?”
“Cái gì?” Bùi Vũ Hành nhất thời không hiểu.
“Bao.” Giọng cô yếu ớt.
“Không phải em đã vứt hết rồi sao?”
“Sao anh biết em vứt rồi? Em đổi chỗ cất không được à?”
“Không phải hôm nay em đã chuẩn bị rất nhiều thứ sao?”
“Anh…”
“Ngốc ạ. Muốn tạo người thì tạo đi.”