Cục Cưng Phúc Hắc: Mẹ Vẫn Còn Rất Thuần Khiết

Chương 202

Đông Bác Hải dẫn Vô Song đi tới phố quà vặt mà cô đã từng dẫn anh tới, bởi vì là ban ngày, cho nên con đường này vẫn còn yên tĩnh, cửa hàng bánh trôi đã mở cửa, mà bên trong chỉ có vài khách hàng! Anh nắm tay của cô đi tới trước bàn bột mì làm bánh trôi, Vô Song thấy anh cuốn tay áo nên không hiểu mà hỏi: “Anh muốn làm gì?” “Bao bánh trôi!” Anh trả lời rất dứt khoát lưu loát, trên mặt còn tràn đầy nụ cừơi ấm áp của chàng trai mới lớn.

“Mình bao bánh trôi để ăn sao?” Vô Song lại có vẻ rất kinh ngạc, còn có quán bảo khách từ mình làm đồ ăn? “Ừ.” Đông Bác Hải gật đầu một cái, rồi sau đó lại nắm tay của cô, “Đi rửa sạch tay, chúng ta cùng nhau làm.” “Không cần!” Hất tay của anh ra, Vô Song nhìn anh có chút tức giận, “Đồ anh làm bẩn!” Cô mới không cần ăn đồ anh ta làm! Nhất thời nụ cười bên môi của Đông Bác Hải cứng lại, nhìn cô nhưng cũng không có tức giận, chỉ là có loại khổ sở như bị gai châm! “Anh yêu, đến rồi! Đến rồi! Chỗ này chính là quán bánh trôi của Vương bà.” Lúc này có một đôi tình nhân trẻ tuổi đi vào, cô gái hưng phấn đi tới trước bàn bột mì, liếc mắt nhìn chính là nơi này không sai, cô gái vừa mừng vừa sợ gần như là muốn nhảy dựng lên, “Anh yêu, em nghe đồng nghiệp nói, ăn bánh trôi đồng tâm mà đối phương tự tay bao cho mình, thì hai người sẽ vĩnh kết đồng tâm!” Bánh trôi đồng tâm! Rất quen thuộc, giống như là đã nghe qua ở đâu rồi? Cô đi tới nhìn các loại nhân bánh đặt ở trên mặt bàn một chút, Đông Bác Hải thấy cô có phản ứng, nên hỏi dò: “Em thích ăn nhân bánh gì.” “Hoa hồng!” Cô không chút nghĩ ngợi mà bật thốt lên, chợt cô sửng sốt một chút, cô làm sao biết có nhân bánh hoa hồng, chẳng lẽ trước kia cô thật sự đã ăn rồi.

“Hiện tại muốn ăn không?” Nụ cười lại một lần leo lên gương mặt tuấn tú của anh, Vô Song bắt đầu có ấn tượng.

“.

.

.

.

.

.

Muốn!” Cô có do dự, nhưng cũng chỉ do dự một giây, lý trí áp chế khát vọng trong lòng, cô thật sự muốn nếm nhân bánh hoa hồng rốt cuộc là có vị gì.

“Vậy chúng ta đi rửa tay, rồi bắt đầu làm đi!” Anh vung bàn tay về phía cô, phát ra xin mời.

Vô Song nhàn nhạt nhìn anh một cái, thật sự có một xúc động muốn cầm tay của anh, ngón tay xanh nhạt giật giật, cuối cùng cô dời mặt đi, đem bàn tay không nghe sai bảo nắm chặt thành quả đấm, đi thẳng tới vòi nước.

Thu hồi lại bàn tay trống rỗng, Đông Bác Hải an ủi mình, cho cô ấy một chút thời gian, nhất định cô ấy sẽ nhớ tới mình! Hai người rửa tay xong trở lại, thì cặp tình nhân kia đã bắt đầu rồi, hiển nhiên nguyên liệu bao bánh trôi của hai người đó cũng không được, bột mì không phải quá khô thì chính là quá nhão, Vô Song có chút nhịn không được, tiến lên nói: “Đem bột mì làm thành một cái bao, rót nước vào bên trong gần một nửa, sau đó trộn đều bột mì, như vậy cũng sẽ không quá khô hoặc quá nhão rồi !” Cặp tình nhân làm theo lời cô nói, quả nhiên, lần này bột mì rất vừa vặn, không khô cũng không nhão, cô gái liên tục nói cảm tạ cô, cô nhẹ nhàng cười một tiếng, như gió xuân tắm mình, ấm áp lòng người.

Đông Bác Hải nhìn có chút ngây dại, Đông phu nhân của anh rốt cuộc cũng cười! “Anh nhìn tôi làm gì?” Phát hiện ánh mắt của anh đều không nháy mà nhìn mình chằm chằm, Vô Song thu lại nụ cười, có chút hung ác mà trừng mắt liếc anh một cái, rồi cúi đầu, thật ra thì cô ngượng ngùng! Đông Bác Hải cười cười, “Vô Song, em biết cũng rất nhiều.” “.

.

.

.

.

.” Tay nhào bột mì của cô dừng lại, và chau chặt lông mày, đúng a! Sao cô lại biết nhiều như vậy? Thấy cô sững sờ, Đông Bác Hải lặng lẽ đưa tay qua, ở trên mặt cô lau bột mì, cô kích động đến mức giống như con nhím bị kinh sợ, theo bản năng lộ ra gai cả người, rống lớn một tiếng với anh: “Anh làm gì vậy, cách tôi xa một chút!” Một tiếng rống này của cô, đưa tới vô số ánh mắt, nhất là khi cặp tình nhân ở bên cạnh cô, bị cô rống đến ngây người, mới vừa rồi cô ấy còn dịu dàng như vậy, sao đột nhiên lại hung như vậy! Ánh mắt giận dữ của cô nhìn chằm chằm vào Đông Bác Hải, chán ghét mà lau đi phấn bột mì ở trên mặt, vốn là tâm tình tốt, trong nháy mắt đã không còn sót lại gì, cô tức giận mà xoay người đi ra khỏi quán.

“Vô Song! Vô Song!” Đông Bác Hải đuổi theo, giữ cánh tay của cô lại, và vội vàng giải thích: “Anh đùa với em thôi.” “Buông tay!” Cô không nhịn đựơc mà phun ra hai từ lạnh lùng này.

“Vô Song!” Cô không thích, anh không đùa cô nữa thì đựơc rồi, anh cũng là đang giúp cô khôi phục trí nhớ, cũng không phải trêu cô! “Tránh ra!” Cô hoàn toàn tức giận, đã dùng sức đẩy anh ra, vì dùng sức rất lớn nên Đông Bác Hải bị cô đẩy lui một bước, và cô bực tức bước đi! Cô giận dỗi nên đi rất xa, đến khi tỉnh táo lại thì mới phát hiện mình lạc đường, mà Đông Bác Hải cũng không có đuổi theo! Cô nhìn chung quanh một chút, lại có chút mong đợi sự xuất hiện của anh, bởi vì cô không quen cuộc sống ở nơi đây! Mà cô lại không dám đi loạn, nên ở nguyên tại chỗ, chờ anh đến tìm cô, nhưng chờ mấy tiếng đồng hồ, sắc trời cũng dần dần tối, gió mát vào đêm cuối mùa thu lại lạnh tận xương bao quanh lấy thân thể, nên Vô Song lạnh đến run lẩy bẩy! Vừa sợ, vừa mong đợi, sao anh còn chưa tới? Người xấu! Biết rõ cô không có chỗ đi, còn để cho cô một mình lang thang ở bên ngoài! Thời gian lại qua bao lâu cô cũng không tính đựơc, chỉ là sắc trời hoàn toàn tối rồi! Bốn phía đen như mực, Vô Song đứng ở bên dưới đèn đường, ánh sáng màu vàng nhạt kéo bóng dáng của cô thật là dài rất dài, không nhìn thấy người nhưng lại có thể nghe được tiếng kêu của các loại động vật, vào ban đêm có vẻ đặc biệt thê lương, kinh khủng! Nơi này vốn là khu hoang vắng, ngoại trừ mấy hộ dân nghèo khổ thì cũng có một vài hang ổ của đám lưu manh, cô gấp đến độ sắp khóc, trong lòng mắng Đông Bác Hải không có lương tâm, thậm chí hoài nghi anh cố ý ném mình ở nơi này tự sanh tự diệt! Tư vị bị người vứt bỏ, không dễ chịu! Thật sự không dễ chịu chút nào! Cô ngoại trừ khổ sở, còn có đau lòng, nghĩ đến mặt của Đông Bác Hải thì trong đầu có vô số đoạn ngắn vội vã thoáng qua, cô cũng đã thành thói quen không bắt lấy, bởi vì căn bản bắt không được! Được rồi! Cô thừa nhận, hiện tại cô rất muốn anh, rất muốn rất muốn anh lập tức xuất hiện ở trước mặt mình mang cô đi khỏi địa phương quỷ quái này, cô thật sự rất sợ, thật sợ hãi! “Ơ, hình như trước mặt có một em gái!” “Ở đâu? Ở đâu?” “Thì ở bên dưới đèn đường phía trước!” “Đúng! Đúng rồi, nấc! Đi, đi xem một chút!” Hai tên du côn uống say, say khướt đi tới phía Vô Song, cô đang ủ rũ cúi đầu nên cũng không có ý thức được là có người đang đến gần, đợi cô phát hiện thì hai con quỷ say thì đã chắn cô hai bên, một tên trong đó nói: “Này dáng dấp của em gái này thật sự đẹp.” “Thật sự là em gái xinh đẹp” Một tên khác bỉ ổi mà nuốt nuốt nước miếng.

Vô Song chán ghét nhìn hai tên đó một cái, đang muốn đi về phía trước, thì tên nuốt nước miếng nhảy chân qua ngăn cản cô, “Em gái đã trễ thế này rồi, sao em còn ở chỗ này một mình?” “Tôi ở chỗ này chờ người!” Cô cố làm ra vẻ bình tĩnh và nói.

Hai tên nhìn nhau, cười ha ha, tên nọ nói tiếp: “Em gái, bọn anh chính là người em đang đợi!” “Các người muốn làm gì, tránh ra!” Tên nọ đột nhiên ôm cổ cô, cô gấp đến độ hô to, giơ chân lên dùng sức húc, tên nọ đau đến khóc cha kêu mẹ, buông tay ra cong người xuống, bưng kín mệnh căn của gã.

Được thoát khỏi, đương nhiên là Vô Song muốn chạy trốn rồi, nhưng cô còn chưa kịp chạy trốn thì lại rơi vào bên trong lồng ngực của một tên khác, lần này là cô bị người ôm lấy từ phía sau, hơn nữa còn ôm rất chặt, vô luận cô giãy giụa thế nào cũng không đựơc, sức lực của đàn ông quá lớn! “Cứu mạng, cứu mạng a!” Cô gấp đến độ hô to, cái tên bị cô húc một cước, miễn cưỡng đứng thẳng lên, cực kỳ tức giận mà cho cô một cái bạt tai vang dội, “Con điếm thúi, giả bộ trinh tiết cái gì, ông mày đây là để mắt tới mày nên mới muốn mày, mẹ kiếp, mày còn dám làm hại anh em của ông đây, ông đây xem là mày không muốn sống rồi.” “Mẹ kiếp, mày nói nhảm nhiều như vậy làm gì, giúp một tay đi!” Tên kia đá gã một cước, hai tên ấn cô lên trên mặt đất, Vô Song thét lên và khóc, “Tránh ra, cứu mạng a, cứu mạng, Đông Bác Hải cứu mạng.

.

.

.

.

.” “Mày trước hay là tao trước.” “Nói nhảm, tao lớn hơn mày, nhất định là tao tới trước!” ” Là tao phát hiện nó trước, nên tao tới trước.

“Ba!” Một cái tát hung hăng vỗ lên trên đầu tên bị đau, gã đó khinh bỉ: “Không phải tao, mày có thể giải quyết nó?” Tên bị đau im lặng, lặng yên một chút, rồi buồn buồn thốt ra: “Được rồi, mày trước đi!” “Cút ngay, cứu mạng, Đông Bác Hải cứu mạng!” Vô Song chân tay run rẩy, môi còn run hơn, cả người cô đều đang phát run, bị run sợ tới mức giống như lá rụng trong gió.

Mặc kệ cô kêu thế nào, cũng vô dụng, tên kia đang thô lỗ cởi y phục của cô, rất nhanh đã giật áo khoác của cô ra, cô thật sự sợ hãi, nên mất khống chế mà thét lên —— “Ba!” Không chút thương hương tiếc ngọc, cô bị tát một cái thật mạnh.

“Không được quấy! Ồn ào quá, ông cho mày chết!” Tên đàn ông đánh cô, không kiên nhẫn nên quát khẽ một tiếng, cô mới không sợ gã đe dọa, vẫn như cũ liều mạng hô to: “Đông Bác Hải cứu mạng, cứu mạng.

.

.

.

.

.” “Ba!” Lại một cái tát lên trên mặt cô, khóe miệng toé ra máu, nháy mắt, trí nhớ trong đầu giống như là nước lũ tràn lan vọt tới phía cô —— .

.

.

.

.

.

“Mẹ kiếp, ông đây coi trọng mày nên để mắt mày, đừng thấy cho chút mặt mũi mà lên mặt!” “Mẹ kiếp, mày còn lộn xộn nữa, có tin ông đây trước hiếp sau giết hay không!” Máu, đầy đất là máu! Đầy tay là máu! Khắp người cũng là máu! .

.

.

.

.

.

Cô đã từng gặp qua tình hình này, hơn nữa.

.

.

.

.

.

Hơn nữa cô còn giết người! “A.

.

.

.

.

.” Cô đột nhiên giống như nổi điên mà gào thét! Vô Song! Đông Bác Hải ngồi trên xe rùng mình, đột nhiên trợn to hai mắt.

“Tổng giám đốc, bên kia có người!” An Sâm lái ô-tô chỉ vào đèn đường phía trước và nói, Đông Bác Hải chỉ liếc mắt, con ngươi sâu thẳm liền giận đỏ, hoảng sợ mà đẩy cửa xe ra, nhảy xuống xe, và hỏa tốc chạy tới, còn An Sâm theo sát phía sau.

“Cút ngay! Cút.

.

.

.

.

.” Miệng của tên đàn ông ghê tởm hôn lên trên cổ trắng nõn của cô, cô bị sợ tới mức mềm như bún, chỉ có thể khóc nức nở.

“Khốn kiếp!” Đông Bác Hải đã chạy tới, tức cũng không kịp mà đạp một tên đàn ông ở trên người cô một phát rồi lôi dậy, lại một quyền nữa đánh lên làm hai cái mũi phun máu như bão tố! “Vô Song!” Anh vội vã cởi áo khoác Tây phục xuống đắp lên y phục mỏng của cô, đỡ cô từ trên mặt đất lên, ôm vào trong ngực và an ủi cô: “Không sao, không sao!” “Ô ô.

.

.

.

.

.” Tựa vào trong ngực anh, Vô Song sợ tới mức run lẩy bẩy, nức nở không ngừng! “Không sao, ngoan, đừng sợ!” Anh lấy cô đầu đặt ở trên lồng ngực, để cho cô cảm nhận được tiếng tim đập của anh, cho cô ấm áp! Tên đàn ông bị đánh phun máu mũi không phục, nên bò dậy muốn dạy dỗ lại, An Sâm đi tới một cước đáp gã bay ở mặt đất lần nữa, hơn nữa còn dùng giày da đạp mu bàn tay gã, chà chà mấy cái, gã đau đến mức nhe răng trợn mắt, đây coi như là trừng phạt đối với gã, nhìn xem sau này gã còn dám làm xằng làm bậy hay không! Tên đàn ông bị đau thì đã sớm bị thân thủ của họ làm cho sợ tới mức ngã ngồi ở trên mặt đất, hoảng sợ nhìn bọn họ, vội vàng cầu xin tha thứ: “Đại ca! Đại gia! Van cầu các ngừơi bỏ qua cho tôi, tôi biết sai rồi, tôi không bao giờ làm bậy nữa!” An Sâm chỉ lạnh lùng liếc mắt nhìn, cứt chuột, nhìn lâu một chút cô cũng ghê tởm, chuyển mắt qua nhìn về phía tổng giám đốc và Vô Song! “Anh đã đi đâu? Tại sao ném tôi ở chỗ này một mình?” Cô nức nở mà chất vấn.

“Anh đi tìm em.” Đông Bác Hải hình như còn chưa từ trong kinh hồn lấy lại tinh thần, chân mày vẫn chau chặt như cũ.

“Anh gạt người!” Tìm cô, sao vào lúc này mới đến, thiếu chút nữa cô liền bị.

.

.

.

.

.

“Anh không có lừa em!” Anh trả tiền xong chuẩn bị đi tìm cô thì cô đã biến mất không thấy thân ảnh, nên anh gấp đến độ tìm cô khắp nơi, nhưng không thấy người cô, sau đó anh thấy một cô gái mặc quần áo giống cô leo lên xe taxi, anh cho rằng đó là cô, nên đã đuổi theo xe taxi, anh tốn một thời gian rất dài mới lái ô-tô đuổi theo xe taxi kia, nhưng sau đó lại phát hiện không phải! Anh nóng nảy mà gọi điện thoại cho An Sâm sai người tìm cô khắp nơi, cũng giống như chín năm trước, gần như lất cả thành phố SHI lên trời cũng không thấy người cô, cuối cùng An Sâm đề nghị lái ô-tô trở lại tìm, quả nhiên cô thật sự vẫn còn ở nơi này! Cám ơn trời đất, anh tới kịp thời! Nếu không, anh lại sẽ cho mình thêm một vết sẹo! “Đông Bác Hải, anh thả tôi đi có được hay không, tôi không muốn ở lại chỗ này!” Nơi này quá đáng sợ, cô nhớ lại có quá nhiều đau khổ.

Nghe được những lời này của Vô Song, An Sâm cũng không nhịn mà được âm thầm thở dài, cô cũng khó chịu thay tổng giám đốc! “.

.

.

.

.

.” Đông Bác Hải im lặng, ánh mắt không có tiêu cự nhìn cô, hồi lâu anh mới nặng nề mở miệng: “Em thật sự muốn rời khỏi anh như vậy?” “Ừ!” Cô cũng không có chút do dự mà liên tục gật đầu.

Đông Bác Hải hít mũi thật sâu, đem nước mắt sắp tràn mi bức trở về, không cho cô câu trả lời chắc chắn, chỉ đỡ cô lên giao qua tay An Sâm, An Sâm đỡ cô, cô vặn cổ không hiểu mà nhìn Đông Bác Hải, dừơng như đang đợi đáp án của anh! “Phu nhân, cô thật sự không có chút cảm giác nào với tổng giám đốc sao?” An Sâm thật sự nhịn không được nên mới hỏi.

Cảm giác? Đương nhiên là có! Chỉ là cô cự tuyệt động lòng với anh, lòng của cô đối với anh đã khóa lại! Bởi vì cô hận mình yêu anh.

.

.

.

.

.

Vô Song không trả lời câu hỏi của An Sâm, mà là vặn cổ về cúi đầu xuống, An Sâm vừa đưa cô lên xe, sau khi đóng cửa xe, thì quay đầu lại nhìn thấy gã đàn ông bị đau ngồi dưới đất bò dậy, vọt tới phía Đông Bác Hải, cô còn chưa kịp gọi anh ‘ cẩn thận ’ chỉ thấy sắc mặt anh bỗng chốc thay đổi.

.

.

.

.

.

Sau đó anh đạp một cước cho tên kia ngã lên trên mặt đất, máu nhiễm đỏ bên hông áo sơ mi trắng của anh! “Tổng giám đốc.

.

.

.

.

.” An Sâm đang muốn hỏi thăm thương thế của anh, anh giơ tay lên ngăn cô, ý bảo cô không cần kêu lên.

Tên bị đau đả thương người, bị dọa đến mức chạy lăn một vòng, một tên khác cũng chạy theo.

Chịu đựng đau đớn, Đông Bác Hải bước từng bước một khó khăn đi tới, mỗi một bước đều là máu, mỗi một bước đều giống như đi trên mũi dao, đi tới trước cửa sổ xe, anh gõ cửa sổ xe một cái, Vô Song mở ra, anh chống một tay lên trên xe, mỉm cười tao nhã với cô: “Anh đồng ý cho em tự do.” “Anh đồng ý.” Vô Song cho rằng nghe lầm, kinh ngạc nhìn anh.

“Đúng, anh đồng ý!” Giọng điệu của anh có chứa một chút vô lại, nói mà chẳng quan tâm! Trong lòng Vô Song có chút mất mát không nói ra được, tự do không phải là cô muốn sao? Vì sao cô lại cảm thấy khổ sở.

.

.

.

.

.

“Anh làm sao vậy?” Thấy trán anh đổ mồ hôi lạnh, sắc môi trắng bệch, lo lắng bật thốt lên, cô theo bản năng thò đầu ra, muốn xem anh có bị thương hay không ——
Bình Luận (0)
Comment