Cục Cưng Phúc Hắc: Mẹ Vẫn Còn Rất Thuần Khiết

Chương 203

“Đây là em đang quan tâm anh sao, coi chừng anh sẽ đổi ý không thả em đi đó!” Anh đè lại đầu đang muốn vươn ra của cô, bộ dáng bất cần đời cười đến mức vẻ mặt vô lại với cô! “Ai quan tâm anh chứ!” Lườm anh một cái, Vô Song ngồi trở lại mạnh miệng nói.

Con ngươi sáng của Đông Bác Hải ngay sau đó ảm đạm xuống, nụ cười ngụy trang cứng ở bên môi, nghiêng đầu sang nói với An Sâm: “Đưa cô ấy trở về!” “Tổng giám đốc anh thì sao?” An Sâm nhìn anh che vết thương và hỏi, anh thế mà lại không đi bệnh viện, để cho cô đưa phu nhân về nhà, có lầm hay không! “Một lát sẽ có người tới đón tôi, các cô đi trước đi!” “Tổng giám đốc!” “Suỵt!” Anh dùng một ngón tay đặt ở bên môi, nháy mắt với An Sâm, ý bảo cô không được cho Vô Song biết! “Tổng giám đốc, phu nhân biết rõ sự thật, anh cảm thấy cô ấy sẽ cảm kích anh sao?” An Sâm liếc mắt nhìn Vô Song nằm ngủ ở chỗ phía sau xe, và nhẹ giọng hỏi.

Đông Bác Hải nhàn nhạt nhếch khóe môi, “Tôi không cầu cô ấy cảm kích.” “Nếu như tôi là phu nhân, tôi nhất định sẽ hận anh!” Nhiều lần lừa gạt cô ấy như vậy! Hận anh? ! A.

.

.

.

.

.

Đây chính là anh hy vọng! “Mau mang cô ấy trở về đi, cô ấy mệt mỏi rồi!” Nhìn Vô Song mệt mỏi, anh thúc giục một tiếng, là bởi vì anh cũng sắp cầm cự không nổi mà ngã xuống ở trước mặt cô.

“Tổng giám đốc, anh thật là một tên ngu ngốc!” An Sâm ngồi lên xe thì vành mắt đỏ rồi thấp giọng khiển trách anh một câu, sau đó lái xe đi.

“Vô Song, anh yêu em!” Nhìn bóng xe biến mất, cánh môi ẩn nhẫn nước mắt chua xót của anh đã không “nhẫn” đựơc nữa mà rơi xuống soàn soạt soàn soạt, đau lòng! Người đau! Thân thể không chịu nổi gánh nặng mà sụp đổ, anh ngã lên trên mặt đất.

.

.

.

.

.

Thật ra thì cũng không có người tới đón anh! Anh muốn cứ yên tĩnh như vậy mà chết đi.

.

.

.

.

.

Mất cô ấy, loại đau đớn không muốn sống này, anh đã hưởng qua một lần rồi! Đủ rồi! Nếu như không chiếm được cô, anh tình nguyện chết, ít nhất như vậy là một loại giải thoát xong hết mọi chuyện! **** Vô Song có một giấc mộng rất kỳ quái, cảnh tượng thay đổi trong nháy mắt, một lát là diều ở sân cỏ, một lát là bánh trôi ở cửa hàng nhỏ, một lát lại là pháo hoa ở bờ biển, rõ ràng là hư ảo như thế, rồi lại chân thật như vậy, những thứ này giống như đều cô đã từng trải qua, cô có phần ngây ngốc không rõ ràng lắm! Mơ mơ màng màng mở mắt, cô từ trên chỗ ngồi bò dậy, cô nhìn xuyên qua kiếng chiếu hậu thì nhìn thấy An Sâm đang khóc, liền hỏi: “Cô làm sao vậy?” “Phu nhân cô đã tỉnh?” An Sâm hít mũi một cái, lau nước mắt lung tung một cái.

“Mới vừa rồi gió cát thổi tới, nên mắt bị xót.” “À!” Cô nhàn nhạt đáp một tiếng, bộ dạng u sầu giống như là có lời muốn nói, An Sâm xuyên qua kiếng chiếu hậu nhìn cô và hỏi: “Phu nhân, có phải cô có lời gì muốn hỏi tôi hay không.” “Làm sao cô biết? Ách.

.

.

.

.

.

Cô biết thuật đọc tâm?” An Sâm không có tâm tình nói cười với cô ấy, vào thẳng chủ đề, “Muốn hỏi cái gì, thì tôi sẽ thành thực nói!” “Mới vừa rồi tôi nằm mộng, cảnh tượng trong mộng cũng chân thật giống như là đã từng xảy ra, mà tôi nghĩ như thế nào cũng nghĩ không được, nên muốn hỏi cô một chút , tôi cùng với anh ta thả diều sao?” Anh ta, chỉ Đông Bác Hải.

“Ừ!” An Sâm nghẹn ngào ừ một tiếng.

“Chúng tôi còn cùng nhau bao bánh trôi qua?” “Ừ!” “Còn cùng nhau xem qua pháo hoa?” “Ừ!” Đột nhiên, An Sâm không nhịn được mà rơi lệ! Xích —— Xe thắng gấp một cái rồi ngừng lại, Vô Song không hề chuẩn bị nên đầu đụng ở trên đệm dựa, cô đau đến nhăn lông mày.

“Phu nhân, trước mặt không xa là đến nhà rồi, tôi đưa cô đến đây thôi.” An Sâm nóng nảy đuổi cô ấy xuống xe, mở cửa xe ra cho cô ấy.

“A!” Cô không giải thích được mà đáp lời, chui ra cửa xe, chân trước cô vừa xuống xe, thì chân sau An Sâm đã đóng cửa xe lại, quay đầu xe lái đi —— “Thật là người lập dị!” Nhìn đuôi xe của cô ta nghênh ngang rời đi , Vô Song nhỏ giọng mà nói thầm một câu.

**** “Cha, cha nhất định phải chống đỡ nha!” Trong bệnh viện, Đông Bác Hải đựơc đẩy vào phòng cấp cứu khẩn cấp, cậu nhóc và Chúc Kỳ bị chắn ở bên ngoài cửa phòng giải phẩu, mặt cậu bé đầy nước mắt níu vạt áo cậu mình thật chặt, nâng lên khuôn mặt nhỏ nhắn đầy nước mắt nhìn cậu mình: “Cậu, cha sẽ không chết chứ!” “Phi phi phi!” Chúc Kỳ liền phi ba lần, vuốt đầu của cậu bé, an ủi cậu bé: “Anh rể phúc lớn mạng lớn, không có việc gì đâu!” “Nhưng mà cha chảy rất là nhiều máu, so với lần trước còn nhiều hơn, ô ô.

.

.

.

.

.” “Yên tâm đi, tiểu QQ ngoan nha, cậu bảo đảm với con, cha con nhất định không có việc gì!” “Thật sao? Cậu ơi, trái tim nhỏ của con đau!” “Tới, cậu xoa cho con.” “Thân nhân bệnh nhân, thân nhân bệnh nhân ở đâu?” Lúc này, từ trong phòng giải phẫu đi ra một nữ y tá, ở ngoài cửa vội vàng hô lên.

Chúc Kỳ và cậu bé đi tới, Chúc Kỳ nói: “Tôi ở chỗ này.” “Bệnh nhân hiện tại đang ở trong thời kỳ nguy hiểm, cần lập tức làm giải phẫu, mời ký tên lên phần phiếu đồng ý này.” Tiểu Hộ Sĩ đưa giấy bút cho anh, Chúc Kỳ vừa nhận lấy vừa hỏi: “Tỷ lệ giải phẫu thành công có bao nhiêu?” “.

.

.

.

.

.” Cô y tác ấp úng không trả lời được.

“Bao nhiêu?” Động tác ký tên dừng lại, Chúc Kỳ nghiêng cổ liếc mắt cô ấy, có chút không nhịn được mà nhíu chặt lông mày.

“Khoảng 20% đi!” “Cái gì?” Chúc Kỳ kích động đến mức thiếu chút nữa đã nhảy dựng lên, chỉ có 20, đây không phải là lấy tánh mạng của bệnh nhân làm thí nghiệm sao? Ném phiếu đồng ý đi, anh chỉ tay vào phòng phẫu thuật, “Đi vào bên trong gọi bác sĩ điều trị ra cho tôi!” “Bác sĩ đang vô máu cho bệnh nhân, tiên sinh ngài vẫn là nhanh chóng ký tên vào phiếu đồng ý đi, nếu mà trì hoãn thời gian điều trị cho bệnh nhân, sẽ.

.

.

.

.

.” “Sẽ thế nào?” Cô y tá bị ánh mắt lạnh của Chúc Kỳ dọa đến mức nói không ra lời, vẫn là An Sâm vội vàng đi tới, nhặt phiếu đồng ý từ trên mặt đất lên, ký tên rồi đưa cho cô y tá, kiềm lại Chúc Kỳ tâm tình đang nóng nảy.

“Tiểu Kỳ, việc cấp bách là cứu tổng tài!” An Sâm nói.

“Cô có biết tỷ lệ thành công của giải phẫu chỉ có 20% hay không, đây không phải là bắt mệnh người giỡn sao? Đclmm!” Anh khó chịu đến cực điểm nên cào cào tóc đuôi gà.

“Cho dù chỉ có 1%, cũng chỉ có thể đánh cuộc một lần!” Không làm giải phẫu là chết, làm giải phẩu ít nhất còn có một chút hi vọng.

“Ô ô.

.

.

.

.

.

Con ghét mẹ.” Đây là lần đầu tiên cậu bé nói ra lời này, hai ngừơi lớn đều kinh hãi, Chúc Kỳ ấn đầu của cậu nhóc vào trong ngực của mình, không có trách cứ cậu bé, chỉ là nói an ủi cậu bé: “Ngoan, mẹ cũng không phải là cố ý, khó chịu thì hãy khóc ra đi, cậu cùng với con!” “Ô ô!” Hai tay nhỏ của cậu bé vòng chắc hông của cậu mình, An Sâm im lặng nhìn bọn họ một lúc, rồi quay đầu ngơ ngác nhìn phòng giải phẩu.

Ba giờ sau, cửa phòng giải phẩu đựơc đẩy ra, bác sĩ điều trị đi ra, lấy khẩu trang xuống nói với An Sâm: “Chúng tôi tận lực rồi!” Tận lực? “Có ý gì?” “Não của anh ta có một lần thiếu dưỡng khí, nên tế bào não bị tổn thương, còn nữa, ví trí anh ta bị thương là chỗ anh ta đã từng trúng đạn qua, ruột khâu lại đã đứt một lần nữa, bây giờ đã không còn cách nối lại, chỉ có thể tạm thời dùng ruột giả nối qua, phòng ngừa vật bỏ đi ở bên trong chảy vào nội tạng, bệnh nhân còn chưa có vượt qua giai đoạn nguy hiểm, các người phải chuẩn bị tâm lý, có thể anh ta .

.

.

.

.

.

không chịu đựng nổi qua tối nay.” Không chịu đựng nổi qua tối nay! Mấy chữ này giống như sét đánh ngang tai, xông thẳng vào làm ba người trợn mắt hốc mồm, Chúc Kỳ lấy lại tinh thần trước níu lấy y phục của bác sĩ điều trị, tóm lấy ông ta: “Các người làm ăn cái gì vậy? Bệnh viện lớn như vậy mà cứu người cũng không cứu sống, mẹ kiếp, toàn bộ đều là phế vật, tôi mặc kệ các người dùng biện pháp gì cũng phải chữa khỏi anh ấy cho tôi, nếu không tôi đốt một cây đuốc cho bệnh viện này cháy luôn.” Anh thật sự sắp điên rồi, nên mới có thể nói bừa mà đe dọa! “Thân nhân bệnh nhân đừng kích động, chúng ta thật sự là tận lực rồi!” Bác sĩ khuyên bảo, lại chọc cho anh gầm thét một trận, “Tôi không cần ông tận lực, tôi muốn ông chữa khỏi cho bệnh nhân!” Bác sĩ lặng yên! “Cha!” Cậu bé khóc vọt vào, An Sâm theo sát phía sau, thấy bọn họ tiến vào, thì Chúc Kỳ cũng không muốn lãng phí thời gian với bác sĩ, nên đẩy ông ta ra rồi đi vào! Đông Bác Hải bị tiêm thuốc tê, nhắm chặt mắt yên lặng nằm ở trên giường, không khác gì một thi thể, sắc mặt tái nhợt giống như là một tờ giấy, trên lông mi dài cong còn dính chút nước mắt.

An Sâm cúi đầu khóc, Chúc Kỳ cũng ửng hồng cặp mắt, nắm chặt quả đấm.

Cậu bé chạy tới nằm ở bên tai của anh kêu gọi từng tiếng đau xót! “Cha, cha, cha.

.

.

.

.

.” **** “A!” Vô Song bị một cơn ác mộng làm cho thức tỉnh, lật người từ trên giường ngồi dậy, cả người mồ hôi lạnh chảy ròng ròng! Đông Bác Hải! Cô mơ thấy cả người Đông Bác Hải đều là máu, gần chết, trong mộng anh thật thê thảm.

.

.

.

.

.

Bởi vì ác mộng mà trái tim sợ hãi từ từ khôi phục bình tĩnh, cô nhẹ nhàng xuống giường, đi tới trước cửa sổ kéo màn cửa sổ ra, bên ngoài trời đã rất sáng rồi, cô duỗi lưng mỏi, lau mồ hôi lạnh trên trán.

“Đinh đong! Đinh đong!” Tiếng chuông cửa vang lên, Vô Song ngơ ngác một chút rồi chạy ra phòng khách mở cửa.

“Xin hỏi anh tìm ai?” Đứng ngoài cửa là một ngừơi đàn ông áo đen xa lạ, cô cảnh giác hỏi.

“Vô Song tiểu thư, xin chào ngài, tôi là phụng mệnh của tổng giám đốc, tới đưa cho ngài đến phi trường đấy!” Người đàn ông cung kính và nói.

“Ai?” Lệnh của ai? “Đông Bác Hải, tổng giám đốc Đông!” Người đàn ông giải thích.

“À!” Không có một chút hưng phấn, chỉ có mất mát vô cùng tận, cô còn chưa nói đi nhanh như vậy, mà anh ta lại hạ lệnh đuổi khách nhanh như vậy! “Ngài đã thu thập đồ xong chưa?” Ngừơi đàn ông hỏi.

“Chưa!” Cô vội vàng lắc đầu, “Anh chờ tôi một chút, tôi rất nhanh sẽ thu thập xong!” Bùm một cái, cô nhốt người đàn ông ở ngoài cửa.

Nửa giờ sau, cô ăn mặc chỉnh tề, kéo valy hành lý đi ra! “Tiểu thư để tôi!” Ngừơi đàn ông lễ phép nhận lấy valy hành lý từ trong tay cô, Vô Song có chút khó chịu trong lòng nên hỏi, “Anh ta ở đâu?” Cho dù là bạn, cũng nên tới đưa tiễn cô đi chứ! Ngừơi đàn ông chỉ cười cười với cô, cũng không trả lời câu hỏi của cô.

Đụng phải lạnh lùng, Vô Song lộ vẻ tức giận mà ngậm miệng lại, sau đó ngồi lên xe, mở xe cửa sổ ra nhìn biệt thự trước mắt, cô thậm chí có chút luyến tiếc, cô nắm chặt điện thoại ở trong tay, bên trong chỉ có ba số điện thoại, theo thứ tự là của Đông Bác Hải! Của cậu bé! Của Chúc Kỳ! Nhưng mà cô chưa một lần gọi đi, trong một lúc cô rất muốn gọi cho Đông Bác Hải, nhưng mà nói cái gì đây? Suy nghĩ một chút, linh cảm chợt lóe trong đầu, cô biết nên nói cái gì!
Bình Luận (0)
Comment