Phụ trách: ღĐộͼ ßướͼღ (Đức.BK)
Phụ trách: ღĐộͼ ßướͼღ (Đức.BK)
“Như vậy chính là võ quán đường đường chính chính mở thu đồ. Lựa chọn thứ hai là danh gia cao thủ đến từ Trung Nguyên, Đoạn Hồn chưởng Lý Nhiễm.” Lộ Thắng cẩn thận nghe qua người này, ở Trung Nguyên bị cừu gia đả thương kinh mạch, bị ép bất đắc dĩ, mang theo vợ con đi vào Duyên Sơn thành, xem như mai danh ẩn tích rời xa thị phi.
“Dù bị đánh tổn thương mà vẫn có thể xông ra thanh danh ở Duyên Sơn thành, thủ hạ khẳng định không tầm thường. Mà lại chưởng pháp cũng giống ta, có thể xem xét.”
“Ngoài ra, phương diện ngạnh công, chính là hai người, Bất Đảo Ông Trần gia và Đồng trụ Dương Phúc Thụy.” Lộ Thắng tự mình đi xem đạo trường võ quán hai người này mở, Bất Đảo Ông đã bảy mươi mấy, truyền thụ chỉ là công phu phổ thông bình thường. Mà Đồng trụ Dương Phúc Thụy hào phóng rất nhiều, chỉ cần đóng học phí thì có thể học cơ bản ngạnh công Thối Thiết công, về sau xem biểu hiện, có cơ hội được tuyển nhập làm học viên thân truyền, truyền thụ Đồng Trụ công.
“Bái nhập võ quán đạo trường học tập với ta mà nói quá chậm, ta chỉ cần bí tịch là được. Chỉ cần có thể nhập môn và đạt được bí tịch…” Hắn nghĩ nghĩ, quyết định trước tìm đấu giá hội trong thành xem, có lẽ có thể tìm tới công phu lợi hại giống Hắc Sát công.
Nghĩ đến phòng đấu giá, Lộ Thắng bỗng nhiên sờ lên hầu bao, ngón tay đụng phải mấy trương ngân phiếu và vàng lá thật mỏng bên trong, hắn thở dài một tiếng.
“Cần nghĩ biện pháp kiếm tiền.”
Nếu không phải chuyện Vương Tử Tuyền, nếu không đụng phải Hồng lâu họa thuyền, hắn cũng không muốn vội vàng như vậy, cũng sẽ không vội vã muốn tăng lên thực lực.
Thu thập xong đồ vật quần áo, Lộ Thắng một đường chạy về quan đạo Duyên Sơn thành, dọc theo quan đạo tiến vào thành. Hắn quyết định đi kiến thức danh gia Trung Nguyên Đoạn Hồn chưởng Lý Nhiễm trước.
Ngăn cản cỗ xe ngựa, Lộ Thắng mặc cho xe ngựa chở mình chạy thời gian uống cạn chung trà thì đến một chỗ quảng trường vắng vẻ.
Nơi cuối cùng quảng trường tọa lạc một phủ đệ trạch viện cổ kính, bảng hiệu gỗ đào. Đây là Thanh Mộc đạo trường tiếng tăm lừng lẫy. Cũng chính là đạo trường Đoạn Hồn chưởng Lý Nhiễm mở.
Đúng lúc đại môn mở rộng, chính là thời gian mỗi ngày mặc người tham quan đạo trường.
Đám người ồn ào, Lộ Thắng chen ở giữa đi theo tiến vào phủ, nhìn thấy bên trong bày một cái tứ phương lôi đài rất lớn.
Trên đài có một trung niên nam nhân có sợi râu hoa râm đang đánh một bộ liên hoàn chưởng pháp, hổ hổ sinh phong, thỉnh thoảng truyền đền tiếng rít phá không mơ hồ.
“Tốt!”
Đánh tới chỗ đặc sắc, người phía dưới phun trào, nhao nhao khen hay.
Lộ Thắng nhìn chăm chú trên đài.
“Đây là trình độ danh gia Trung Nguyên?”
Hắn có chút hoài nghi con mắt của mình, chưởng pháp của nam nhân này cũng không tệ lắm, tốc độ độ chuẩn xác cũng còn tốt, giữa lúc nối liền lại có một tia trì trệ. Mà rõ ràng lực lượng không đủ, suy yếu bất lực. Tiếng xé gió kia là dựa vào kỹ xảo đền bù đánh ra.
Im lặng nhất là, Lộ Thắng còn nghe được người bên cạnh nói:
“Hôm qua Lý tông sư mở lôi đài, mời tất cả đồng đạo giang hồ Duyên Sơn thành đánh lôi đài tranh thắng bại, ngay cả đệ nhị thống lĩnh Phi Liêm quân đều bị kinh động, đến đây cùng Lý tông sư qua mấy chiêu. Các ngươi không biết đâu! Không đến ba mươi chiêu, đệ nhị thống lĩnh đã bị một chưởng đánh vào lồng ngực, lùi lại mấy bước, ôm quyền nhận thua!”
“Lợi hại! Không hổ là danh gia Trung Nguyên! Thật bất phàm!”
“Điều này tính là gì, trước đó Lý tông sư còn lần lượt đánh bại tràng chủ Đồng Trụ đạo trường, Cuồng Sư đạo trường, Vân Thủy đạo trường, Cửu Khúc Càn Khôn đạo trường…” Một người khác nhịn không được khoe khoang nói: “Ta thế nhưng xem qua từng tràng một. Không ai có thể chống nổi năm mươi chiêu dưới tay Lý tông sư.”
Lập tức chung quanh một trận tiếng than thở.
Lộ Thắng nghe ra được không phải qua loa với tâng bốc, mà chân chính kính nể tán thưởng.
Hắn cẩn thận lại nhìn Lý Nhiễm diễn luyện trên đài một chút, lúc này đã có người lên đài khiêu chiến. Có lẽ không nên gọi khiêu chiến, mà gọi nếm thử.
Tiểu tử lên đài kia dáng người cường tráng nhưng rất tôn kính với Lý Nhiễm, trong miệng nói thẳng là thỉnh giáo Lý tông sư chỉ điểm.
Hai người rất nhanh hổ hổ sinh phong đánh lên.
Mới nhìn lần đầu, Lộ Thắng đã minh bạch vì sao Lý Nhiễm được tôn sùng như thế.
“Thì ra lực lượng và tốc độ của Lý Nhiễm, đối với người thường mà nói, đã cực kỳ khủng khiếp rồi…” Nhìn thấy tư thế tiểu tư kia về sau, Lộ Thắng mới tỉnh ngộ. Hắn bởi vì không có tham chiếu, cũng không có giao thủ với cao thủ khác, vẫn giấu kín thực lực yên lặng tu tập, thậm chí ngay cả thực lực của mình đến cấp độ gì, cũng chỉ có thể dựa vào suy đoán.
“Hiện tại xem ra… Lý Nhiễm này, trong vòng ba chiêu ta có thể giải quyết.” Lộ Thắng khẽ lắc đầu, quay người xuyên qua đám người, không còn nhìn nhiều.
“Uy lực Đoạn Hồn chưởng so với Phá Tâm chưởng của ta chỉ mạnh hơn một chút, không cần nội lực thôi vận, có lẽ hắn có thể cùng ta giao thủ, một khi dùng nội khí…” Lộ Thắng nghĩ nghĩ, có lẽ ba chiêu còn tính đánh giá cao đối phương.
Một chiêu, hắn có thể tại chỗ xử lý người này.
Hắn vận dụng nội khí với không sử dụng nội khí, chênh lệch mấy lần uy lực.
“Ta muốn tìm không phải loại cao thủ này.” Lộ Thắng một đường rời đi Thanh Mộc đạo trường, lúc đầu hắn còn muốn đi Đồng Trụ đạo trường, nhưng sắc trời đã tối, bèn về nhà nghỉ ngơi trước.
Ngày thứ hai, Lộ Thắng đi Đồng Trụ đạo trường cùng mấy nhà đạo trường khác.
Biểu diễn ngạnh công, hắn xác thực thấy được. Đồng Trụ trong truyền thuyết, có thể dựa vào cổ họng chống một thanh trường mâu cong lên. Nhìn qua thật không tệ. Nhưng Lộ Thắng trước kia cũng nhìn qua ngạnh công như vậy, có điều là ngạnh khí công mà thôi. Luyện pháp rất đơn giản, đó là cần chịu khổ và kiên trì.
Mà tu tập Đồng Trụ ngạnh công, cần đại lượng dược liệu tẩy luyện, nếu không sẽ lưu lại rất nhiều ám thương di chứng. Mấy đạo trường ngạnh công đối với công pháp ngược lại rất hào phóng, trực tiếp công bố ra ngoài, nhưng phương thuốc tẩy luyện trong đó lại một chữ không đề cập tới.
Lộ Thắng cẩn thận tìm hiểu, chỉ có gia nhập đạo trường mới có thể hưởng thụ được được liệu tẩy luyện.
Trong lòng của hắn thất vọng, không có phương thuốc tẩy luyện, coi như hắn luyện cũng sẽ rơi vào một thân tổn thương, mặc dù luyện pháp của máy sửa chữa và luyện pháp của thường nhân không giống nhau, nhưng hắn không muốn lãng phí thời gian nếm thử, đột phá tầng ba Hắc Sát công làm hắn dưỡng nội thương nửa năm, nếu một lần nữa, vậy hắn không phải nhiều năm đều không động thủ được?
Rời đạo trường, một ngày đi qua hơn phân nửa.
Lộ Thắng không thu hoạch được gì, dưới thất vọng bèn thuận đường đi một con đường Quỷ thị nổi danh trong Duyên Sơn thành.
Quỷ thị Duyên Sơn thành là nơi chuyên môn bán các loại vật phẩm mộ táng, đầu cơ trục lợi, vật phẩm trộm cướp, hoặc một ít tang vật và đồ vật khó giải quyết.
Lộ Thắng sửa sang lại toàn bộ gia sản trên thân, còn cộng thêm ngân phiếu và vàng lá giá trị hai ngàn lượng. Mà hoa hồng trên danh nghĩa cửa hàng bán văn phòng tứ bảo kia, một tháng mới mấy chục lượng, đối với hắn mà nói là hạt cát trong sa mạc.
“Cuối cùng dạo chơi, nhìn xem có thể tìm tới một ít hàng tốt hay không.” Hắn sở dĩ chạy tới nơi này, là vì luôn nghe Trịnh Hiển Quý nói, bọn hắn bán đấu giá không ít đồ tốt đều lật ra từ Quỷ thị.
Từ đó về sau, hắn thường xuyên đến Quỷ thị Duyên Sơn thành dạo chơi, muốn tới thử thời vận.
Quỷ thị không nhiều người, chỉ mười cái quầy hàng, chen ở trong một cái ngõ nhỏ hẹp.
Lộ Thắng một đường dọc theo ngõ nhỏ, thỉnh thoảng sẽ ngồi xổm người xuống đưa tay sờ đồ vật trên quầy hàng.
Đi dạo sau một lúc, hắn vẫn như cũ không thu hoạch, đang định xoay người lại tu tập nội khí. Bỗng nhiên một chỗ khác ngõ nhỏ, đối diện truyền tới giọng nam mang theo chần chờ.
“Ngươi là… Lộ Thắng… Lộ Nguyệt Sinh?”
Lộ Thắng ngẩng đầu nhìn lại, người đối diện là một công tử trẻ tuổi, mặc một bộ áo vàng, eo đeo Hoàng Ngọc, dáng người thẳng tắp, mặc dù hắn không biết đối phương nhưng vừa nhìn đã nhận ra thân phận của người này.
“Ngươi là… Huynh trưởng của Trần Vân Hi? Trần Tiêu Vinh?”
Trần Tiêu Vinh khuôn mặt tuấn tú khẽ giật mình, lập tức cười: “Lộ huynh quả thật mắt sáng như đuốc.”
“Không phải ta mắt sáng như đuốc, ngươi và lệnh muội thật sự quá giống nhau….” Lộ Thắng lắc đầu nói.
Khuôn mặt Trần Tiêu Vinh so sánh với Trần Vân Hi, vẻn vẹn chỉ là nam tính hóa chút. Nhìn qua hai người xác thực rất giống.
“Đã ở chỗ này đụng phải Lộ huynh, không bằng ngồi một chút? Chấn Quốc thế nhưng thường xuyên ở chỗ ta nâng lên Lộ huynh.” Trần Tiêu Vinh cười cười đề nghị.
Lộ Thắng ổn định lại, gật đầu đáp ứng.
Hai người ra Quỷ thị, ở một bên tìm nhà tửu phường, ngồi xuống uống rượu.
Trong đại sảnh người đến người đi, tiếng tiểu nhị đưa rượu lên, tiếng khách nhân đàm tiếu nối liền không dứt. Nhưng hai người đều không bị ảnh hưởng, chỉ trầm mặc một hồi.
“Ta nghe Vân Hi nói, Lộ huynh phẩm hạnh cao thượng, là ta lúc trước coi thường Lộ huynh.” Trầm mặc về sau, Trần Tiêu Vinh trước tiên mở miệng.
Hắn dừng một chút, lại nói: “Chuyện Vương Tử Tuyền, quan phủ đã tham dự, không phải Chấn Quốc huynh báo án, là biểu đệ và người nhà của hắn.”
Lộ Thắng bưng chén rượu, có chút nhấp miệng, mặc cho rượu hơi cay chậm rãi chảy xuôi trong miệng.
“Sự tình Vân Hi, trước không đề cập tới, quan phủ nha môn nói thế nào?”
Trần Tiêu Vinh lắc đầu: “Chấn Quốc cũng mời ta đi hỏi, xác định là trượt chân rơi xuống nước mất tích, bộ đầu khắp nơi điều tra kết luận cũng như thế. Nghe nói còn có người tận mắt thấy hắn ngã vào Tùng Bách Giang. Nhân chứng vật chứng đều có.”
Lộ Thắng không lên tiếng, ngửa đầu một ngụm uống cạn rượu.
“Vậy chuyện này quyết định như thế?”
“Đúng vậy, còn có thể thế nào?” Trần Tiêu Vinh bất đắc dĩ nói: “Kỳ thật hàng năm người mất tích trên Tùng Bách Giang không ít, như Vương Tử Tuyền không phải số ít. Quan phủ đều xử lý như thế, hơn nữa còn không cho phép tuyên truyền ra ngoài, nếu không chắc chắn muốn chịu tội vào tù.”
Lộ Thắng lúc này đã hiểu, thanh danh Duyên Sơn thành trị an tốt tới như thế nào.
“Muội muội ta, nói nguyên nhân ngươi không tiếp thụ là bởi vì lẫn nhau chưa đủ hiểu.” Trần Tiêu Vinh đổi chủ đề.
“Chuyện Vương Tử Tuyền, thật sự cứ tính như vậy?” Lộ Thắng tiếp tục hỏi.
“Đúng vậy, cứ tính như vậy.” Trần Tiêu Vinh trả lời: “Tùng Bách Giang lớn như thế, chẳng lẽ ngươi còn muốn người lặn xuống nước tìm một bộ thi thể khả năng bị cá ăn hết?”
Lộ Thắng thở hắt ra, ngồi thẳng thân thể, trong lòng có chút khó chịu. Vô luận là quan phủ Cửu Liên thành hay quan phủ Duyên Sơn thành, đều một bộ cố ý không làm. Điều này khiến trong lòng hắn phiền muộn.
“Quan phủ để làm gì?” Hắn thốt ra một câu.
Trần Tiêu Vinh lập tức sững sờ, đưa tay vô ý thức bóp Hoàng Ngọc giữa eo.
“Đúng vậy… Quan phủ, đến cùng để làm gì?”
Hai người trong lúc nhất thời tâm tình phiền muộn, riêng phần mình nghĩ đến chuyện khác.
Trầm mặc một hồi.
Ánh mắt Lộ Thắng bất tri bất giác rơi vào Hoàng Ngọc trên tay Trần Tiêu Vinh, ánh mắt hơi động.
“Trần huynh, có thể cho ta xem khối ngọc này của ngươi một chút không?”
Trần Tiêu Vinh gật đầu, tiện tay đưa Hoàng Ngọc cho Lộ Thắng: “Đây là lễ vật hồi trước một bằng hữu tri kỉ tặng ta. Là Cửu Nguyên Ngọc thạch tốt nhất.”
Lộ Thắng nhận lấy, mới vừa đến tay đã cảm thấy trong ngọc thạch có một cỗ khí tức băng hàn thuận bàn tay ùa vào thể nội.
Khí tức băng hàn kia, thế mà cùng lúc trước hắn hấp thu bột phấn, cảm giác giống nhau như đúc.
“Âm khí thật dày!” Lộ Thắng chấn động trong lòng, hắn mệnh danh loại khí tức này là Âm khí, mà Âm khí trong khối ngọc thạch này rất lớn, so với bột phấn hắn hấp thu mạnh hơn quá nhiều, đến mức hắn không cần nhỏ máu cũng có thể dựa vào làn da tiếp xúc hấp thu.