Phụ trách: ღĐộͼ ßướͼღ (Đức.BK)
Phụ trách: ღĐộͼ ßướͼღ (Đức.BK)
“Xin hỏi Trần huynh, sợ rằng thứ này được đào ra từ trong huyệt mộ?” Lộ Thắng giả bộ như tùy ý hỏi một câu.
Trần Tiêu Vinh gật đầu: “Đúng từ trong huyệt mộ lấy ra, ngươi vẫn chưa trả lời ta, như muội muội ta nói, đến mức nào mới xem như hiểu rõ lẫn nhau?” Hắn lại chuyển dời chủ đề lên chuyện hôn sự muội muội nhà mình.
Trước đó Lộ Thắng đã tránh qua một lần, hiện giờ bị hỏi, lập tức thở dài.
“Loại chuyện này, không vội vàng được. Sau này Trần huynh sẽ thấy rõ ràng, mà lại ta và Vân Hi mới nhận biết nhau thời gian ngắn như vậy, trong nhà các ngươi cứ như vậy yên tâm ta?”
“Ngươi có thể nói ra lời này, ban đầu ta vốn không yên lòng, hiện giờ mới thật sự yên tâm.” Trần Tiêu Vinh cười nói: “Nếu ngươi đồng ý, chúng ta còn có thể thêm gấp đôi đồ cưới!”
Lộ Thắng nở nụ cười khổ.
Hắn biết phương diện này là Trần Vân Hi thật thích mình, một phương diện khác, thật ra là Trần gia vẫn luôn khổ vì nữ nhi của mình không gả ra được, thật vất vả gặp được người thích hợp, tất nhiên chết sống không buông tay.
“Việc này, sau này hãy nói đi, chí ít cũng chờ ta công danh xác định lại nói.” Lộ Thắng lôi ra khoa khảo làm tấm mộc.
Trần Tiêu Vinh nghe vậy, lập tức trong mắt lộ ra càng thêm khâm phục. Đây chính là dụ hoặc chỉ cần đáp ứng thì có thể trong nháy mắt gia tài bạc triệu. Nếu đổi thành hắn tình cảnh giống vậy, gặp được tình huống này, hắn tuyệt đối một ngụm đáp ứng, dù sao kết thân rồi còn có thể cưới thiếp, tìm tam phòng tứ phòng ngũ phòng. Mặc dù muội muội Trần Vân Hi chân dài một điểm, cùng những người trên mặt hủy dung không sai biệt lắm, đều có sinh lý thiếu hụt, nhưng chung quy có phương diện khác thêm điểm.
“Như thế, quyết định vậy đi, chờ Lộ huynh thi xong mới quyết định, Vân Hi cũng trưởng thành, nên đến tuổi kết thân, mong rằng Lộ huynh không nên kéo dài.”
Lộ Thắng bất đắc dĩ trong lòng, chỉ có thể gật đầu. Hai người ra tửu phường thì tách nhau, Lộ Thắng thấy sắc trời đã muộn bèn quay người về nhà.
Nghỉ ngơi một đêm, ngày kế tiếp hắn lại đi học viện, mới vừa ngồi xuống đã nghe thấy bên ngoài truyền đến một trận tiếng huyên nào.
“Bên ngoài có chuyện gì vậy?” Lộ Thắng nhìn về phía Tống Chấn Quốc đang một bên chỉnh lý sách vở.
Tống Chấn Quốc sắc mặt lo lắng, trầm thấp trả lời: “Người nhà Vương Tử Tuyền tới.”
Lộ Thắng nhìn thấy không ít người trong học đường đứng dậy, đi tới trước cửa sổ và cửa nhìn. Bên ngoài cũng mơ hồ truyền tới tiếng khóc của nữ nhân và tiểu hài.
Hắn đứng người lên, nghe được mấy đồng học đang thở dài.
“Tử Tuyền giống như mất tích, trong nhà tới một thiếu phụ mang theo hai đứa bé, nghe nói lão cha hắn vì báo quan tìm người, ở quan phủ nha môn bị sinh sinh đánh thành trong thương, về nhà thì một bệnh không dậy nổi, ài…”
“Sao quan phủ nha môn lại đánh người?”
“Còn không phải lão cha hắn không tin nhi tử mình chết đuối, quỳ gối trước cửa nha môn, kết quả tính cách Tri phủ mới nhậm chức ghét nhất loại điêu dân này…”
“Đáng thương cô nhi quả mẫu…”
“Đúng vậy, đáng tiếc… Lão cha hắn mắt thấy cũng không được…”
Lộ Thắng càng nghe càng cảm thấy khó chịu, nhà Vương Tử Tuyền cũng là thương nhân, mặc dù sinh ý không lớn nhưng cũng có chút gia tài, nhưng bây giờ huyên náo thành cửa nát nhà tan.
Tống Chấn Quốc cũng nghe thấy tiếng nói chuyện chung quanh, gạt mở người đi tới, cùng Lộ Thắng đứng chung một chỗ.
“Là lỗi của ta, nếu không phải hôm đó ta gọi hắn ra ngoài…”
“Đừng nghĩ nhiều, chuyện không liên quan tới ngươi.” Lộ Thắng vỗ xuống bả vai hắn. Nhưng Tống Chấn Quốc vẫn sắc mặt âm trầm, không đáp lời.
Hai người một trước một sau ra học đường, nhìn thấy một thiếu phụ xinh đẹp một thân thuần trắng, tuổi chừng mười tám mười chín, mang theo hai đứa nhỏ mới một hai tuổi, quỳ gối trên đường lớn học viện phải qua, đốt giấy giấy để tang.
Người vây quanh đã không dưới mấy chục, còn có xu thế càng ngày càng náo nhiệt.
“Đi thôi, đi qua nhìn một chút.” Lộ Thắng giật giật Tống Chấn Quốc, dẫn đầu đi ra ngoài.
“Không cần! Ta một người được rồi, đây là lỗi của ta! Ta đi là được!” Tống Chấn Quốc kéo lại hắn, trầm giọng nói.
Lộ Thắng sững sờ. Còn chưa lấy lại tinh thần đã nhìn thấy Tống Chấn Quốc ba chân bốn cẳng đứng ở trước mặt thiếu phụ, đang nhỏ giọng nói chuyện với nhau.
Bên trong học sinh học viện chung quanh cũng chui vào hai lão sư học viện, tiến lên hỏi thăm tình huống. Rất nhanh, Tống Chấn Quốc vịn thiếu phụ và hai đứa nhỏ nhanh chóng rời đi học viện.
Lộ Thắng cũng theo sát cùng đi ra học viện, đuổi theo hai người.
Còn chưa đuổi theo được mấy bước thì nhìn thấy có quan sai nha môn đến đây, nói chút lời với Tống Chấn Quốc và thiếu phụ rồi nhanh chóng lên một chiếc xe ngựa rời đi.
Lúc gần đi, Tống Chấn Quốc cho Lộ Thắng cái thủ thế không cần đi theo, để hắn trở về lên lớp.
“Đừng chậm trễ thi năm, trở về đi! Việc này ta đến xử lý!” Tống Chấn Quốc xa xa đối với Lộ Thắng hô câu rồi nhanh chóng lên xe.
Lộ Thắng đưa mắt nhìn chiếc xe ngựa màu đen hoa văn đỏ rời đi, nhìn ra kia là kiểu dáng xe ngựa chuyện dụng của quan phủ nha môn.
Hắn đứng ở cửa học viện chờ đợi một hồi, vẫn quay thân, tiếp tục lên lớp.
Chuyện nhà Vương Tử Tuyền, ở trong học viện lưu truyền một trận nhưng rất nhanh bị ép xuống. Lộ Thắng nhiều lần nhìn thấy người quan phủ đến đây cùng mấy học quan học viện nói chuyện, có lẽ lời đồn bị đè xuống là bọn hắn thúc đẩy. Mà người nhà Vương Tử Tuyền cũng không đến gây chuyện nữa.
Tống Chấn Quốc từ khi cùng đi một chuyến hôm đó về sau, trên mặt cũng nhiều mấy phần dễ dàng và thoải mái, đoán chừng làm cái đền bù cho người nhà Vương Tử Tuyền.
Vụ án mât tích này huyên náo xôn xao một hồi, rất nhanh thì bình ổn lại. Phong ba qua đi, học viện cũng chầm chậm khôi phục bình thường, phảng phất việc này chưa hề phát sinh.
… . . . . .. . . …. . . ..
Tống gia.
Tống Chấn Quốc yên lặng ăn đồ ăn thị nữ đưa tới, gà vịt ngỗng cá bày một bàn, nhưng hắn không thấy ngon miệng, trong lòng treo đồ vật.
Bên ngoài mơ hồ truyền đến tiếng bước chân và tiếng nói chuyện của lão cha đi ngang qua, hắn cũng không ra ngoài chào, chỉ ngồi trong phòng ngủ, thở thật dài một cái.
Bọn hắn cũng là từ bên ngoài chuyển đến Duyên Sơn thành, sinh ý của lão cha mới mở ra, cực kỳ bận rộn, tâm tình vốn không tốt, lại thêm chuyện của hắn, tâm tình càng tích tụ.
“Nhưng vì sao phụ thân không để ý tới Quân Nhi tốt? Nếu ta cưới nàng, về sau nhất định trong nhà hòa thuận, sự nghiệp có thành tựu, có Quân Nhi tương trợ, trong nhà yên ổn, thi năm ta nhất định có thể có sở thành…” Tống Chấn Quốc ai thán trong lòng.
Phốc phốc phốc phốc.
Đang lúc ăn cơm, bỗng nhiên một con bồ câu đen bay tới cửa sổ, mở to một đôi mắt phấn hồng nhìn chằm chằm hắn.
Ục ục.
Bồ câu kêu hai tiếng.
Tống Chấn Quốc thấy vậy, trên mặt lập tức lộ ra nét mừng.
Hắn mấy bước đi qua, vội vã bắt lấy bồ câu, theo dưới chân nó lấy ra một cuộn giấy, cấp tốc mở ra.
‘Lời nói trước đó của Quân Nhi đã không cần lo lắng, Quân Nhi lấy cái chết bức bách, đầu thuyền (chỉ đứng đầu thuyền) rốt cục đáp ứng, đêm mai thừa dịp ngày lễ, chỉ cần Tống đại ca có thể xuất ra một vạn lượng bạc thì có thể chuộc thân cho Quân nhi. Tống đại ca không cần lo lắng, một vạn lượng tuy nhiều, nhưng những năm này Quân Nhi tích súc cũng không ít, chí ít có thể bổ khuyết hơn phân nửa.
Đêm mai, Tống đại ca cần phải một người đến đây. Quân Nhi, sẽ đem thân thể mình, hoàn hoàn chỉnh chỉnh giao cho đại ca, Vọng Quân… Thương tiếc…’
Tống Chấn Quốc xem hết, chỉ cảm thấy vui sướng từ sâu trong đáy lòng không đè nén được bay thẳng đỉnh đầu. Hắn ngồi dậy, sắc mặt đỏ lên, nắm lấy cuộn giấy không ngừng đi tới đi lui trong phòng.
“Quân Nhi… Quân Nhi… Ngươi là của ta! Ta nhất định sẽ mang ngươi ra thuyền hoa, mang ngươi rời đi địa phương quỷ quái kia. Cho ngươi danh phận!” Hắn nắm chặt nắm đấm trầm thấp thì thào. Lại đem Tiểu Quân nhắc nhở hắn trước đó, không nên tại lễ xông gấm đi thuyền hoa, quên mất không còn một mảnh.
Kích động trong phòng một lúc, Tống Chấn Quốc mới chậm rãi tỉnh táo lại.
“Có điều Quân Nhi trước đó có nói, lễ xông gấm đừng đi thuyền hoa? Sợ ta bị mắc lừa?”
Hắn nghĩ nghĩ, sắc mặt dần dần tỉnh táo lại, đứng tại chỗ chần chờ một chút.
“Chờ gặp Quân Nhi lại hỏi vì sao trước đó không cho ta ở lễ xông gấm đi thuyền hoa, có lẽ có duyên cớ đặc thù gì đó.”
Mang theo tràn ngập vui sướng, Tống Chấn Quốc bắt đầu chuẩn bị ngân phiếu, một vạn lượng bạc, đối với hắn mà nói cũng là số lượng lớn. Những năm này hắn để dành được một ít vốn liếng, cũng ở đoạn thời gian này tiêu toàn bộ tiêu vào trên thân Quân Nhi, muốn trong lúc vội vã gom góp một vạn lượng cũng có chút độ khó. Mặc dù Quân Nhi nói chính nàng sẽ bổ khuyết hơn phân nửa, nhưng hắn há lại để cho nữ nhân của mình gánh vác những việc này?
“Mặc kệ, trước đi tìm tỷ tỷ mượn một ít quay vòng.” Hắn cơm cũng không ăn, vội vã chạy đến cổng đang muốn ra ngoài. Bỗng nhiên lại nhớ tới chuyện gì đó, dừng lại.
“Chuyện tốt như vậy, mặc dù Quân Nhi mắc cỡ nói muốn ta đi một mình. Nhưng việc vui như thế, làm sao cũng nên để hai hảo hữu cùng nhau chia sẻ chúc mừng một phen mới đúng.” Tống Chấn Quốc mau chóng ngồi trở lại bàn đọc sách, mài mực đổ nước, bắt đầu nâng bút viết thư cho hai hảo hữu mình hiện có.
Nhưng mới bắt đầu chuẩn bị bút mực, hắn lại do dự, để bút xuống.
“Được rồi, ta vẫn nên một người đến. Miễn cho phức tạp, tăng thêm biến số. Chờ sự tình định ra, thông báo những người khác cũng được.”
Hắn cấp tốc tìm tới tỷ tỷ mình, từ nơi đó mượn một vạn năm ngàn lượng ngân phiếu, nói là mình dùng tiền làm ăn, rất nhanh chuẩn bị sẵn sàng hết thảy.
….. …. .. .. . ..
Khoảng cách thi năm càng ngày càng gần, trong nhà Lộ Thắng cũng đưa tới Xảo Nhi, liên đới theo còn đưa tới một ngàn lượng ngân phiếu, xem như bổ sung chi tiêu những ngày gần đây của hắn.
Nhưng Lộ Thắng rất rõ ràng, trong nhà đang bán các loại địa sản cửa hàng thành tiền, chuẩn bị di chuyển, mà bởi vì lần nổ lớn kia ở Cửu Liên thành, di chuyển rất nhiều người, giá cả cửa hàng cũng thật to bị giảm giá trị, trong nhà ngày sau muốn mua địa sản, cũng nhất định phải lưu lại một bút tiền tài lớn.
Cho nên có thể cho hắn một ngàn lượng bạc đã là trong kẽ răng gạt ra chi tiêu. Dù sao hiện tại Lộ gia đang đứng ở kỳ bấp bênh.
Phong ba chậm rãi bình ổn lại, Lộ Thắng cũng chầm chậm đem chuyện của Vương Tử Tuyền đặt ở sau đầu, bắt đầu tập trung tinh thần tăng lên mình, đồng thời cũng bắt đầu tìm kiếm biện pháp kiếm tiền.
“Bên trong núi Bắc có thanh tuyền nha! Trong Hồng Câu có Quyên Hoàng! Trên cát trắng ngoài trấn chim đầy đất nha! Mặt sông Tân Chiêu trôi cây nghệ!”
“Duyên Sơn thành! Cố hương của ta~~~ Duyên Sơn thành! Quê hương của ta~~~~ na na na~~~ na na na na~~~….”
“Na na na! ~~~ Na na na~~~!”
“Na na na~~~! Na na na!!”
Lộ Thắng mặt không thay đổi đứng ở cửa sổ, nghe giọng nam tiếng ca bén nhọn.
Hơn ba giờ sáng hắn bị đánh thức, cũng chính là giờ Dần thì bị huyên náo rời giường, sau đó thì nhìn thấy từng nhánh từng nhánh đội ngũ bên ngoài liên tiếp không ngừng, có âm thanh bén nhọn, có âm thanh thô hào, không ngừng từ trên đường phố trải qua.
Lúc này đội ngũ trên đường phố thổi kèn lớn tiếng ca hát một chuỗi dài, ăn xanh xanh đỏ đỏ, phần lớn có chút đại thúc bác gái, gõ trống nện chiêng, hô hào phòng giam, chính là trước lễ xông gấm dân ca thêm nhiệt, hướng trong thành chậm rãi tiến đến.
Càng làm cho Lộ Thắng im lặng là, dân chúng chung quanh bên đường xem náo nhiệt, thế mà một điểm không cảm thấy ầm ĩ, ngược lại cao hứng bừng bừng đi theo đội ngũ, có còn cùng một chỗ đi theo hát. Còn chuyên môn có quan sai nha môn duy trì trật tự.