Phụ trách: ღĐộͼ ßướͼღ (Đức.BK)
Phụ trách: ღĐộͼ ßướͼღ (Đức.BK)
Từ lão đầu tử hiểu rõ mấy cứ điểm nhỏ của Xích Kình Bang và đặc thù nhân viên kết cấu trong bang, Lộ Thắng bèn rời đi mộ viên.
Ngày thứ hai, Lộ Thắng đi dạo từ sáng sớm, dự định tìm kiếm cứ điểm Xích Kình Bang.
Lúc đi ngang qua một con đường phồn hoa, một cửa hàng lớn trong thành đang cử hành hoạt động ưu đãi, hoạt động ưu đãi nơi này không gọi ưu đãi, mà gọi quân lễ.
Một đoàn con nít ghé vào cửa hàng, nơi đó xây dựng một cái đài bằng gỗ, bên trên có người lớn tiếng nói chuyện, hấp dẫn không ít người đi ngang qua quan sát.
Lộ Thắng vốn chỉ nhìn sang thi dự định nhanh chóng rời đi.
Nhưng lúc đi ngang qua đài cao, nửa đường lại chú ý tới, trong đám người vây xem, có không ít quần áo tả tơi xanh xao vàng vọt.
“Dân chúng Duyên Sơn thành luôn sinh hoạt không tệ, trước kia cũng chưa từng thấy qua có nhiều nạn nhân như vậy đi lại trên đường, làm sao thoáng cái tăng thêm nhiều như vậy?”
Lộ Thắng không để ý thương gia cửa hàng trên sàn gỗ đang lớn tiếng nói chuyện. Mà cẩn thận quan sát những nạn dân giống dân chúng này.
Bọn họ sắc mặt đau khổ, trong mắt từng người không hề có hi vọng, chỉ đứng một bên sàn gỗ, kỳ vọng cửa hàng phát điểm đồ vật có thể đỡ đói.
Lộ Thắng về trước một khoảng cách thì nghe được phía trước bên phải có một đám người tụ lại, đám người này còn thỉnh thoảng châu đầu ghé tai, nghị luận ầm ĩ.
Hắn đến gần, tách ra đám người xem xét.
Một đôi vợ chồng đói đến da bọc xương, quần áo rách rưới, đang ôm một bé gái mới ba bốn tuổi quỳ trên mặt đất, trên cổ treo một khối vỏ cây, bên trên dùng chì than vẽ đồ án đơn giản xiêu xiêu vẹo vẹo, dường như là hình một chuỗi đồng tiền lớn.
“Xin các vị thương xót, nữ nhi của ta năm nay mới ba tuổi, nghe lời hiểu chuyện, ngũ quan đoan chính, cầu người hảo tâm phát từ bi… Thưởng phần cơm ăn…” Phu nhân quỳ xuống đất kia buồn bã nói.
Bé gái đứng bên này còn một mặt ngây thơ, cái gì cũng không biết.
Lộ Thắng nhíu nhíu mày, xuyên qua đám người, lại đi về trước một đoạn, lại nhìn thấy có bán nữ nhi nhi tử. Đều là hài tử niên kỷ rất nhỏ.
“Trong thành ở đâu ra nhiều nạn dân như vậy?” Lộ Thắng nhịn không được lẩm bẩm nói.
Đi dạo trên đường, trên đường đi hắn thấy không dưới năm chỗ bán bán nhi bán nữ. Điều này khiến trong lòng của hắn hơi trầm xuống, trong lòng cùng càng ngày càng nổi lên nghi ngờ.
Dù sao từ lúc hắn đi vào thế giới này, chưa từng thấy thảm sự như vậy, muốn một gia đình đến tình trạng bán nhi bán nữ, cái này cần gặp rủi ro tới trình độ nào, mới không thể không làm ra lựa chọn như thế?
Đợi đến chênh lệch thời gian không nhiều lắm, Lộ Thắng trở lại trước lầu nhỏ mình ở, cổng tửu phường lầu một thế mà cũng có một nữ nhân tuổi trẻ quỳ trên mặt đất bán chính mình. Sử dụng khẩu âm nơi khác, đang khi nói chuyện cũng nghe không rõ ràng lắm.
Lộ Thắng liếc nhìn, gặp tiểu nhị tửu phường cũng đang ở bên cạnh xem náo nhiệt, bèn đến gần mấy bước hỏi một câu:
“Làm sao gần đây trong thành nhiều nạn dân tiến vào như thế? Bên ngoài có tai họa gì sao?”
Tiểu nhị vừa thấy là Lộ Thắng, cũng biết vị quý nhân này ở trên lầu tửu phường nhà mình, bèn vội vàng gật đầu cúi người trả lời:
“Hồi công tử, đây là Vân Châu gặp đại hạn, không biết bao nhiêu người không ăn, tán loạn khắp nơi, nhân số chết đói đều đủ một phần mười nhân khẩu Duyên Sơn thành. Dọc theo đường đi thật thảm…” Tiểu nhị lắc đầu thở dài:
“Vừa mới bắt đầu, nghe nói thành chúng ta còn không có những nạn nhân này tiến đến, về sau thấy thực sự quá thảm, nha môn lão gia cũng không đành lòng nên hạ lạnh mở thông hành, để số lượng không nhiều nạn dân vào thành. Kỳ thật thành chúng ta còn tốt, phía Trung Nguyên, có không ít thành trì đều gặp nạn dân chen chúc, giá lương thực điên cuồng tăng cao.”
“Vân Châu sao…” Lộ Thắng biết nơi này ở phía Tây Trung Nguyên, là gọi chung một khối khu vực, không nghĩ tới tình hình đại hạn chỗ kia nghiêm trọng như vậy. Nhiều người bình thường như thế muốn từ địa phương xa như vậy tới nơi này, không biết nửa đường tử thương bao nhiêu người.
“Đúng vậy… Nghe nói…” Tiểu nhị nhìn chung quanh một chút, hạ giọng: “Nghe nói, Vân Châu bên kia là gặp yêu ma họa loạn, ngài nói thời tiết này, nào có trước hạ mưa đá mười ngày rồi đến đại hạn mấy tháng?”
“Mưa đá mười ngày? Đại hạn mấy tháng?” Lộ Thắng nghi ngờ nói.
“Nghe nói, mưa đá kia lớn như trứng gà, sau đó chính là tám chín tháng đại hạn, một giọt mưa cũng không có… Chậc chậc, quá thảm rồi. Nghe nói phát sinh cả chuyện người ăn người.” Tiểu nhị cũng là nói nhiều, nhịn không được mới mở miệng nói ra một hệ liệt mình biết.
“Mưa đá lớn chừng quả trứng gà, tám chín tháng đại hạn…” Lộ Thắng kinh ngạc, phải biết trong nhận thức của hắn, liên tục ba tháng không mưa đã xem như nạn hạn hán, chín tháng đại hạn, khó trách toàn bộ Vân Châu hỏng mất. Đoán chừng hoa màu đều chết hết, ngay cả nước cũng không nhất định có uống.
“Nghe người ta truyền, mỗi khi muốn mưa, ngay cả mây đen đều có, nhưng lập tức có chuyện kỳ quái phát sinh, giống như xuất hiện cơn lốc đám mây, xuất hiện tiếng sấm các loại, sau đó mây đen vừa mới hiển hiện lập tức không còn bóng dáng.” Tiểu nhị lại nhỏ giọng nói.
Thăm dò được tin tức, Lộ Thắng về đến nhà, trong lòng còn có điểm sợ hãi thán phục.
Loại thời tiết không hợp với lẽ thường này, trước hạ mười ngày mưa đá, sau đó thì trực tiếp nạn hạn hán, hoàn toàn không phù hợp quy luật tự nhiên.
Hắn đi vào thế giới này lâu như vậy, đã đại khái rõ ràng, nơi này ước chừng cùng Z cổ đại khác biệt không lớn, trừ phong thổ có chút khát nhau ra, quy luật tự nhiên cũng không có gì khác.
Duy chỉ có yêu ma quỷ quái loại hình siêu tự nhiên hiện tượng.
“Loại thời tiết hoàn toàn không phù hợp quy luật tự nhiên này, nhất định có ngoại lực thúc đẩy.” Lộ Thắng suy đoán trong lòng, trực giác của hắn nói cho hắn biết, nạn hạn hán này tám chín phần mười có liên quan tới yêu ma.
Về đến nhà, Tiểu Xảo đang may vá thứ gì, nhìn thấy Lộ Thắng vào cửa, vội vàng đứng dậy: “Công tử ngài trở về rồi? Muốn tắm rửa không, Tiểu Xảo đi nấu nước nóng.”
“Không cần. Trong nhà còn bao nhiêu tiền bạc?” Lộ Thắng thuận tiện hỏi một câu.
“Ước chừng hai mươi mốt lượng.” Tiểu Xảo rất nhanh đáp lại một cái số lượng bất đắc dĩ.
Lộ Thắng bó tay, hắn thậm chí muốn tìm Tống Chấn Quốc và Trần Tiêu Vinh mượn, hoặc bán đi bạch ngọc Kỳ Lân Trần Tiêu Vinh tặng, đây chính là đồ vật gí trị vạn kim, cực kỳ đắt đỏ. Còn có trâm gài tóc tử ngọc, âm khí mặc dù bị hấp thu không còn nhưng chất liệu bản thân là tử ngọc, giá cả cũng cực quý.
“Những này chỉ là kế hoạch tạm thời, vẫn dựa theo biện pháp trước đó của ta, nói không chừng còn có thể làm ra một mảnh căn cơ Lộ gia ở Duyên Sơn thành.” Lộ Thắng tính toán trong lòng, bắt đầu ăn đồ ăn Tiểu Xảo bưng lên.
Đồ ăn đều mua từ trên tửu lâu, mùi vị không tệ, Tiểu Xảo đứng ở một bên rót rượu cho Lộ Thắng, thỉnh thoảng cùng hắn nói mấy câu.
“Bao lâu nữa thì Yết bảng?” Lộ Thắng tùy ý hỏi một câu.
“Khoảng một tháng sau, đến lúc đó học viện sẽ thông tri, Xảo Nhi sẽ chú ý đi xem.” Tiểu Xảo tranh thủ thời gian trả lời.
“Đừng quên là được, trong khoảng thời gian này ta có thể đi làm ít chuyện, một mình em ở nhà, cẩn thận chút, nạn dân vào thành khó mà tránh khỏi người có tâm làm loạn.”
“Xảo Nhi biết.” Tiểu Xảo nhu thuận trả lời.
Ăn cơm xong, Lộ Thắng lại ra cửa, mấy cái cứ điểm của Xích Kình Bang hắn đều thăm dò rõ ràng vào buổi sáng.
Giữa trưa, chính là muốn xem dùng biện pháp gì gia nhập vào.
Lộ Thắng một đường chậm rãi ung dung, ngồi lên một chiếc xe ngựa, chậm rãi đến trước cửa một nhà sòng bạc.
Kim Ấn sòng bạc.
Danh tự nhà này rất tục khí nhưng cũng rất chuẩn xác. Toàn bộ cửa chính sòng bạc nhìn như một con dấu kim sắc, vuông vức, rất đáng chú ý.
Lộ Thắng xuống xe, lấy ra một cái quạt xếp tơ vàng làm ra vẻ, bá một cái mở ra, chậm rãi chen đám người đi vào sòng bạc.
Vào sòng bạc, bên trong tiếng huyên náo loạn thất bát tao, âm thanh đánh bạc lập tức vọt tới. To to nhỏ nhỏ chiếu bạc bày trong đại sảnh, bên cạnh mỗi một chiếu bạc đều vây đầy dân cờ bạc, từng cái mắt đỏ lớn tiếng hò hết, dường như âm thanh đủ lớn thì có thể thắng tiền.
Lộ Thắng không hứng thú cược tiền, mà liếc mắt qua, trước tiên thấy được một người đàn ông trung niên mặt đỏ đứng tận cùng bên trong nhất Kim Ấn sòng bạc.
Nam nhân này lẳng lặng đứng một bên chiếu bạc tận cùng bên trong nhất, nhìn tràng cảnh sòng bạc vô cùng náo nhiệt, mặt không biểu tình, ăn mặc thì không có gì khác với hộ vệ sòng bạc xung quanh.
Nhưng Lộ Thắng biết, vị này chính là tiểu đầu mục mặt đỏ Triệu Kiệt của Kim Ấn sòng bạc. Cũng là người bình thường trông giữ sòng bạc. Nếu như muốn gia nhập Xích Kình Bang, tìm hắn dễ dàng nhất.
Hắn chậm rãi thẳng tắp đi đến Triệu Kiệt.
Đối phương rất nhanh chú ý đến hắn tiếp cận, ánh mắt kinh ngạc nhìn qua.
“Huynh đài không đi khoái hoạt, tới nơi hẻo lánh này làm gì?” Triệu Kiệt thuận miệng hỏi. Hắn mặc dù cũng dựa vào một trương chiếu bạc, nhưng nơi này cũng không đánh cược, chẳng qua dùng như cái bàn bình thường.
“Học sinh là học viên Đông Sơn học viện, muốn gia nhập Xích Kình Bang, không biết có thể diễn tiến một hai hay không?” Lộ Thắng trực tiếp làm rõ mục đích, mỉm cười nói.
“Học sinh Đông Sơn học viện?” Triệu Kiệt sững sờ.
Hắn gia nhập Xích Kình Bang nhiều năm như vậy, còn lần đầu tiên nhìn thấy học sinh học viện chủ động gia nhập Xích Kình Bang.
Mặc dù Xích Kình Bang là đệ nhất đại bang, nhưng học sinh học viện luôn luôn tự cho thanh cao, trừ một ít thượng tầng đại lão gia nhập, hay lợi dụng một chút đặc thù sự kiện bức bách gia nhập, bình thường chưa từng thấy qua có học sinh chủ động muốn gia nhập bang.
Dù sao chí hướng những học sinh này cũng không phải một bang phái có thể trói buộc, người ta là người muốn làm quan.
Sững sờ một chút, Triệu Kiệt bắt đầu từ trên xuống dưới đánh giá Lộ Thắng.
“Các hạ nói mình là học sinh học viện, có chứng minh không?”
Lộ Thắng cười cười xuất ra minh bài của thư viện, bên trên có họ của mình và tiêu chí danh tự học viện.
Một chứ Đông to lớn, phía dưới là là một chữ Lộ rất nhỏ. Minh bài chế thành từ đồng thau, có điểm hơi nặng, còn có hoa văn tinh xảo bao trùm, rất khó làm bộ.
Nhìn thấy minh bài thì Triệu Kiệt tin ngay, minh bài này thường nhân không lấy được, coi như muốn giả tạo cũng rất khó. Tất cả công tượng trong thành đều không tiếp việc tư, mà một số nhà công tượng tự tạo thứ này, đây chính là đại tội, phán mất đầu cũng có thể.
“Vì sao ngươi muốn gia nhập chúng ta?” Triệu Kiệt hỏi. Ngày bình thường muốn gia nhập bang, phần lớn là tầng dưới chót xã hội hoặc thương nhân, hoặc công tượng có kỹ thuật tay nghề, giống loại trước mắt này, xem xét chính là thư sinh công tử học viện có của cải, thật đúng là không cần thiết gia nhập bang phái.
“Nghe nói Xích Kình Bang là đệ nhất đại bang Bắc Địa, trong bang cao thủ nhiều như mây, công pháp cường hãn. Bản công tử muốn tập luyện công pháp tốt nhất, cho nên hi vọng gia nhập.” Lộ Thắng trực tiếp nói ra mục đích của mình, hắn lười làm cái gì cong cong quấn quấn, thẳng thắn hơn.
“Võ công sao..” Lần này Triệu Kiệt bình thường trở lại. Võ công của Xích Kình Bang đúng là mạnh nhất Bắc Địa, còn lại cái gì hội cái gì môn, đều không cách nào so.
“Được, mời đi đăng ký danh tự, tuổi tác, am hiểu.” Hắn trực tiếp chỉ chỉ một cái cửa nhỏ bên phải cho Lộ Thắng.
“Trước đó nhắc nhở một câu, đệ tử trong bang muốn tập võ, đều tập được từ trong Tuyên Vũ Các, mà tiến Tuyên Vũ Các, cần đánh giá cấp độ thực lực và trình độ cống hiến cho bang của các hạ.”