Phụ trách: ღĐộͼ ßướͼღ (Đức.BK)
Phụ trách: ღĐộͼ ßướͼღ (Đức.BK)
Tối thiểu Lộ Thắng chưa từng nghe qua danh túc một chưởng không cần nội lực đã có thể kém chút đánh chết cao thủ Thông Ý. Phải biết cao thủ Thông Ý, toàn thân khí lực hợp nhất, tăng thêm Thông Ý có thể trong thời gian ngắn tăng cường khí huyết vận chuyển bộc phát, lực lượng tốc độ càng thêm.
Một cái Thông Ý không sai biệt lắm có thể tương đương hai cái Thông Lực đỉnh phong điệp gia.
Nội khí cũng chỉ có thể dùng để gia tăng tốc độ lực lượng, cho nên nhưng danh túc danh gia nội ngoại kiêm tu kia, so với cao thủ Thông Ý tới nói, coi như mạnh, cũng không có khả năng mạnh hơn nhiều như vậy.
Thật vất vả, Vương lão đầu tử rốt cục được cứu sống, lại nhổ ngụm tụ huyết, chậm ung dung hồi tỉnh lại, ở một đám bang chúng vây xem, hắn cố gắng chống lên thân thể nhìn lại Lộ Thắng.
“Đây mẹ nó không phải Phá Tâm chưởng sao!?? Là tên quái thai nào dậy dỗ Phá Tâm chưởng!? Ngươi nói cho lão tử, lão tử cam đoan không đánh chết hắn!!”
Lộ Thắng lập tức sửng sốt.
“Phá Tâm chưởng… Chẳng lẽ chính là Vương lão gia truyền Phá Tâm chưởng??” Một đám người lập tức ngây dại.
“Lão đầu tử hổ thẹn!” Vương lão đầu từ quát to một tiếng, một cái xoay người, tránh thoát người chung quanh nâng đỡ, đứng lên.
“Ngươi học Phá Tâm chưởng từ chỗ nào, quả thực là lỗ hổng chồng chất, kình lực đều dùng sai, dùng sai coi như xong, thế mà còn có thể một chưởng đánh lão đầu tử thành trọng thương! Đơn giản không có thiên lý!!”
Hắn vừa tức giận, vừa uể oải nhưng hai mắt nhìn chằm chằm Lộ Thắng càng ngày càng sáng.
Lộ Thắng có chút im lặng, cái này cũng có thể dính líu quan hệ, Phá Tâm chưởng hắn học được từ Trương Tuần bộ đầu, không nghĩ tới lại là công phu gia truyền của lão đầu tử này. Nhìn dáng vẻ người chung quanh, rất có thể Phá Tâm chưởng ở trong tay lão nhân đã thành danh không ít thời gian. Không giống như giả.
“Ngươi so với ta mạnh hơn! Còn mạnh rất nhiều rất nhiều!” Vương lão đầu chân thành nói, đẩy ra Triệu Kiệt bên cạnh muốn đỡ hắn.
“Ta không dạy được ngươi, nhưng Đại huynh của ta nhất định có thể! Đại huynh hắn… Hắn nhất định có thể! Thiên tư của ngươi, tăng thêm thực lực của Đại huynh! Có lẽ có thể tìm ra một con đường, một đầu hi vọng!”
Lộ Thắng nghe được không hiểu thấu.
Người chung quanh cũng nghe không hiểu, duy chỉ có trung niên phụ nhân kia hai mắt lóe lên, dường như minh bạch ý tứ Vương lão đầu nói tới.
“Tiểu huynh đệ, ngươi có bằng lòng trở thành một viên Xích Kình Bang ta không.” Vương lão trịnh trọng đến gần Lộ Thắng, bỗng nhiên hắn lại vỗ ót một cái:
“A đúng, là ta quên, ngươi vốn là đến gia nhập bản bang!”
“Vương lão… Ngài vẫn đi nghỉ ngơi trước đi, nơi này để ta tới được rồi.” Mỹ phụ kia nói khẽ.
“Cũng tốt, vậy Ngưng Chỉ, tiểu huynh đệ này trước hết giao cho ngươi.” Vương lão cũng cảm thấy thương thế của mình không kéo được, nhất định phải trở về tu dưỡng tĩnh dưỡng.
Lộ Thắng vẫn luôn không có cơ hội nói thì đã nhìn thấy một đám người vây quanh Vương lão, cấp tốc rời đi. Sau đó Âu Dương trưởng lão mang theo một bộ phận người lưu lại.
Lưu lại những người này, cả đám đều dùng ánh mắt mịt mờ giống Triệu Kiệt Tiếu lão dò xét hắn.
“Lộ tiểu huynh đệ, không bằng chúng ta trước vào buồn trong ngồi xuống nói chuyện?” Tiếu lão đề nghị.
“Được.” Lộ Thắng lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Hắn không sợ đắc tọi ai, nhưng hắn sợ chính là mình không cẩn thận đánh chết một lão đầu không oán không cừu, kết thù oán như vậy với Xích Kình Bang thật quá oan.
Tiếu lão thấy Lộ Thắng đáp ứng, lại đi xin phép trung niên phụ nhân, đạt được nhận lời về sau thì dẫn hai người cùng nhau vào buồng trong, chỉ ba người đi vào. Mấy người Triệu Kiệt cũng không có tư cách dự thính.
Ba người vào nhà, Âu Dương trưởng lão và Lộ Thắng phân biệt ngồi xuống, Tiếu lão đứng ở một bên nghe.
Âu Dương Ngưng Chỉ nhìn qua tuổi trẻ, chỉ có chừng ba mươi nhưng trên thực tế hơn năm mươi, hai chân thon dài mượt mà của nàng chồng lên nhau, khẽ nghiêng đặt vào, bộ ngực sung mãn, ngồi trên ghế, thân eo thẳng tắp, dáng người tinh tế yểu điệu, bộ dáng thanh lệ, tự có một phen đoan trang công chính.
“Thực lực của Lộ huynh đệ, chúng ta kiến thức qua, xác thực bất phàm, vị trí trong bang thích hợp ngươi nhất, hẳn là Ngoại vụ sử, nhưng vị trí này chúng ta cũng không có tư cách bổ nhiệm, chỉ có thể báo cáo bang chủ, chờ đến tất cả trưởng lão thương thảo về sau mới có thể định ra.”
“Không sao.” Lộ Thắng cười cười: “Mục đích ta gia nhập Xích Kình Bang là vì học tập giao lưu võ học mạnh hơn, vị trí nào ngược lại không quan trọng.”
“Võ học mạnh hơn, về điểm này bang ta hoàn toàn là số một toàn bộ Bắc Địa. Bang chủ được xưng là danh gia đệ nhất kiếm thuật Bắc Địa, nếu muốn tìm võ học mạnh nhất, Xích Kình Bang ta việc nhân đức không nhường ai. Dù như quan phủ nha môn cũng không kịp chúng ta.” Âu Dương Ngưng Chỉ cười nói.
Tiếu lão cũng ở một bên đi theo giải thích: “Mặt mũi Bang chủ lão nhân gia, tại toàn bộ Bắc Địa lấy ra đều là số một, ngay cả Duyên Sơn thành Tổng binh Tổng chỉ huy sứ, ở trước mặt Bang chủ chúng ta cũng chỉ có thể lấy vãn bỗi tự xưng.”
“Ồ?” Lộ Thắng hơi kinh ngạc, quan phủ nha môn mặc dù không có tác dụng gì, nhưng tốt xấu có thể đứng trên đời lâu như vậy, nhất định có chỗ hơn người. Một lão đại bang phái có thể cùng đầu mục quan phủ bình khởi bình tọa, cái này biến tướng thể hiện ra, nội tình Xích Kình Bang không phải đơn giản như vậy.
“Trước mắt quỷ vật làm loạn, không ít địa phương dân chúng lầm than, không ít trưởng lão trong bang đều ra ngoài hiệp trợ quan phủ xử lý chuyện phiền toái các nơi, khả năng vị trí Ngoại vụ sử còn muốn trễ một chút mới có thể phê xuống. Ta trước hết đem vị trí của Lộ tiểu huynh đệ nâng lên Cửu Ngư chi vị, còn xin tiểu huynh đệ thứ lỗi.” Âu Dương Ngưng Chỉ mỉm cười nói.
“Không có việc gì. Đừng thiếu phúc lợi nên có là được rồi.” Lộ Thắng cười cười, lại hỏi: “Không biết cống hiến cái gì mới có thể tiến vào Tuyên Vũ Các trong bang?”
“Tuyên Vũ Các có một bộ phận công khai phổ cập võ học, Ngũ Ngư trở lên thì có thể miễn phí xem duyệt, mà Cửu Ngư chi vị, có thể xem duyệt tất cả võ học Thông Lực cấp, tất cả võ học có thể luyện đến Thông Lực cảnh giới, vô luận nội ngoại công đều có thể miễn phí.” Âu Dương Ngưng Chỉ nghiêm túc trả lời.
“Thông Lực cấp độ đều có thể?” Lộ Thắng hai mắt tỏa sáng.
Thông Lực cấp độ, chính là sở học Hắc Hổ đao pháp của hắn, trên thực tế luyện theo bí tích Hắc Hổ đao, nhiều nhất chỉ có thể đến Thông Lực, mà về sau Thông Ý chỉ có thể dựa vào mình lĩnh ngộ.
Lộ Thắng chính là như thế, được Trương Tuần chỉ điểm vài câu sau đó tự hành lĩnh ngộ.
Mà trên thực tế phía trên Thông Lực còn có bí tịch Thông Ý, kia là bí tịch làm như thế nào đến Thông Ý, từng bước một cấp ra trình tự, càng thêm trân quý.
“Mà tầng thứ cao hơn và thỉnh giáo cao thủ trong bang thì cần tiêu hao bang phái cống hiến.” Âu Dương Ngưng Chỉ cười nói.
Về sau nàng và Tiếu lão lại giảng một chút thường thức liên quan tới Xích Kình Bang cho Lộ Thắng.
Tỉ như tiêu ký quần áo nhân viên bang phái. Phổ thông bang chúng đến tiểu đầu mục hoặc đại đầu mục, đều lấy số lượng cá trên quần áo phân chia, từ một đến chín, tối ao cao là Cửu Ngư.
Sau đó chính là tiêu ký Bạch Kình, đây là trưởng lão, nội ngoại vụ sử, sử dụng tiêu ký song Bạch Kình, đây là đặc hữu tiêu ký của hai vị Phó bang chủ.
Cuối cùng là Xích Kình, đại biểu Bang chủ.
Sau một phen trò chuyện, không sai biệt lắm thì đến lúc chạng vạng tối buổi chiều, Âu Dương Ngưng Chỉ sớm cáo từ rời đi.
Tiếu lão và Triệu Kiệt thì mời Lộ Thắng đi tửu lâu hung hăng bày tiệc rượu, xem như vì hắn chúc mừng nhập bang.
Một phen uống rượu về sau, Tiếu lão ngồi ở vị trí trước, thở dài một tiếng: “Nói thật, thế đạo này gian nan, khắp nơi nguy hiểm, trong bang chúng ta tỷ số thương vong cũng cực cao, cho nên mới nhu cầu rất lớn đối với cao thủ.”
“Tỷ số thương vong cực cao? Lời này của Tiếu lão ca là thế nào?” Lộ Thắng nghi ngờ nói. Mặc dù trong lòng hắn có chút suy đoán nhưng không lên tiếng.
Tiếu lão cười khổ: “Lộ lão đệ khả năng không biết, Duyên Sơn thành, nhìn qua bình thản phú quý nhưng sau lưng mỗi ngày không biết có bao nhiêu uy hiếp nguy hiểm bị bóp chết trong bóng đêm. Xích Kình Bang chúng ta chính là một viên bên trong hỗ trợ xử lý những chuyện này, hoặc nói long đầu. Bằng không thì ngươi cho rằng vì sao triều đình còn cho phép nhiều bang phái tồn tại như vậy?”
Lộ Thắng híp híp mắt, trong lòng có chút ngoài ý muốn đối phương thẳng thắn.
“Nguy hiểm? Không biết Duyên Sơn thành còn có thể có cái gì nguy hiểm?”
Một bên Triệu Kiệt cũng không nhịn được,chen lời nói: “Lộ huynh đệ, ta trèo cao một tiếng, gọi ngươi một tiếng huynh đệ không ngại chứ?”
“Không sao.” Lộ Thắng cười khoát khoát tay.
Triệu Kiệt tiếp tục vẻ mặt đau khổ nói: “Ngươi không biết thế đạo này nguy hiểm, nhân số gia nhập bang phái mỗi ngày từ trong tay của ta trải qua thì có mười mấy người, một ngày mười mấy người, một năm hơn ba trăm ngày, đó chính là ba bốn ngàn người! Nhiều người như vậy, đã nhiều năm như thế vì sao trong bang vẫn chỉ có mấy vạn người như vậy? Những người còn lại đi đâu? Còn không phải chết thì chết, tàn thì tàn.”
“Triệu Kiệt nói tình huống, Xích Kình Bang chúng ta tính là thật tốt. Tối thiểu không làm được sống, còn có chút lợi tức có thể cầm. Môn phái còn lại mới gọi thảm…” Tiếu lão thở dài nói.
Trong phòng ánh đèn chập chờn, trong lúc nhất thời ba người đều không nói chuyện.
Lộ Thắng trầm mặc một lát mới chậm rãi mở miệng hỏi: “Không biết cái gọi là nguy hiểm, chỉ…?”
“Không có gì kiêng kỵ.” Tiếu lão khoát tay: “Chuyện chúng ta xử lý, chủ yếu là nhân họa, bắt phạm nhân, những kẻ giết người phóng hỏa cướp bóc cưỡng gian, sau đó đoạt địa bàn, đoạt tài nguyên, cùng đối thủ cũ xoay cổ tay, những này đều xem như nhân họa.
Ngẫu nhiên chúng ta cũng sẽ gặp được hắc họa, chính là một ít chuyện cổ quái kỳ lạ, không hiểu thấu, giống đoạn thời gian trước hai nữ trong nhà Vương viên ngoại bỗng nhiên nửa đêm mất tích, đợi khi tìm thấy người, đã nằm dưới một cây liễu ở Tùng Bách Giang ngoài thành, toàn thân mọc đầy lông đen, việc này nếu không phải ta tận mắt nhìn thấy, chính mình nói ra cũng không dám tin tưởng.”
“Việc này… Là thật?” Triệu Kiệt cũng kinh ngạc.
“Thật, thiên chân vạn xác, ta tận mắt thấy nữ hài kia, mới mười một mười hai tuổi, toàn thân lông dài, cả y phục cũng ngăn không được. Về sau Vương viên ngoại tìm tới bang phái chúng ta, còn là Ngoại vụ sử Lý đại nhân xuất thủ, tự tay giết cô bé kia. Nghe nói thời điểm buổi tối động thủ, bên trong cả viện vang rền như bị sét đánh.” Tiếu lão cảm khái.
“Hắc họa… Chuyện như vậy rất nhiều sao?” Lộ Thắng híp mắt, minh bạch đây là Xích Kình Bang thống nhất xưng hô đối với nhưng sự tình linh dị.
“Không nhiều, nhưng mấy tháng gần đây, tần xuất ngẫu nhiên xuất hiện cũng không nhỏ. Trên cơ bản không quan tâm đến nó, rất nhanh thì sẽ tự mình biến mất. Có coi như không biến mất cũng sẽ không mở rộng phạm vi, chỉ ở một khu vực nhỏ ngay chỗ cũ, chỉ cần tránh đi nơi đó thì an toàn.” Tiếu lão giải thích nói.
Lộ Thắng gật đầu, cũng coi như hiểu rõ người bình thường xử lý sự kiện quỷ dị như thế nào.
“Nói đến, kề bên này gần nhất phát sinh một kiện quái sự, không biết Lộ huynh đệ nghe nói qua không?” Triệu Kiệt xen vào nói.
“Quái sự gì?” Lộ Thắng hỏi.
Triệu Kiệt nhíu mày, trầm giọng nói: “Phía trước một thư sinh ở phụ cận, gọi là Vương Tử Tuyền, nghe nói không hiểu thấu đêm khuya đi thuyền hoa một chuyến thì rốt cuộc không trở về, trước đó không lâu còn làm ầm ĩ đến xôn xao.”
“Việc này ta cũng nghe nói, ta còn hỏi bên trên muốn xử lý hay không, dù sao đưa tới khủng hoảng quá lớn. Bên trên trực tiếp trả lời, việc này không cần để ý đến, qua một thời gian sẽ tự mình yên tĩnh.” Tiếu lão nói tiếp.
Hai mắt Lộ Thắng nhíu lại, trong lòng ẩn ẩn có chút minh bạch.