Phụ trách: ღĐộͼ ßướͼღ (Đức.BK)
Phụ trách: ღĐộͼ ßướͼღ (Đức.BK)
Ban đêm đình viện, gió thật to, thổi đến lá khô mặt đất hoa hoa tác hưởng.
Lộ Thắng nhìn chung quanh một chút, không phát hiện bóng người, chậm rãi tăng tốc bước chân, vòng qua phòng ngủ đến hậu viện. Nhà xí thì đơn độc xây ở hậu viện, độc lập hai cái nhà tranh.
Lúc Lộ Thắng đi qua, lại ngoài ý muốn nhìn thấy một bóng người đứng bên ngoài nhà xí. Người này dường như cũng nhìn thấy hắn, thân thể rõ ràng xiết chặt.
“Ai?!”
Lộ Thắng sững sờ, đến gần mới nhìn rõ, lại là nội gia hảo thủ tuấn mỹ công tử phía trước.
Tay người này cầm một thanh đoản kiếm, trong mắt tinh quang lấp lõe, hiển nhiên ở vào tình trạng báo động.
“Vị huynh đài này, ngươi cũng ra tìm người mất tích?” Lý Thuận Khê trầm giọng hỏi. Hắn cũng nhận ra Lộ Thắng.
“Người mất tích?” Lộ Thắng nhíu lại mắt, trong lòng nổi lên một tia không ổn.
“Làm sao? Huynh đài không biết?” Lý Thuân Khê sững sờ.
“Hai huynh đệ của ta đi nhà xí, qua một đoạn thời gian còn chưa trở về, ta không yên lòng, ra nhìn xem.” Lộ Thắng đơn giản giải thích.
Lý Thuân Khê hơi biến sắc mặt: “Nói như vậy, lại nhiều hai người mất tích.”
“Huynh đài có ý tứ gì?” Lộ Thắng tiến lên mấy bước, nhìn lại trong nhà xí, cửa gỗ mở rộng, bên trong hôi thôi không chịu nổi, bên trong không gian thu hẹp không có một người, trống rỗng.
Sắc mặt Lộ Thắng thoáng cái thay đổi.
“Ngươi nói là, lúc trước nhiều người như vậy, những nữ tử và hộ vệ cùng nhau tiến đến…”
“Không còn một mống, toàn bộ mất tích.” Lý Thuân Khê thấp giọng nói: “Nhiều người như vậy, có lẽ bọn họ bị vây ở chỗ nào đó.”
“Tìm xem đi, điền trang này cứ lớn như vậy, có lẽ có thể tìm tới đầu mối.” Lộ Thắng đề nghị. Hắn liếm liếm bờ môi, trong lòng có chút lửa cháy, còn không thấy chính chủ đã tổn thấy hai người.
Lý Thuận Khê gật đầu, hai người sáp nhập cùng một chỗ, dạo qua hậu viện một vòng. Rất nhanh thì phát hiện phòng bếp trong một góc.
Lý Thuận Khê cầm trong tay đoản kiếm thứ nhất đẩy cửa đi vào.
Cửa gỗ vô thanh vô tức rộng mở, lộ ra phòng bếp bên trong tràn đầy tro bụi.
Nồi lớn ngã ngửa trên mặt đất, bát sứ vỡ một chỗ, trên bếp nhóm lửa bò đầy mạng nhện. Bên trong nơi hẻo lánh trên mặt đất nơi còn có một số đồ ăn màu đen mốc meo rơi vãi.
“Phòng bếp này, bao lâu không đốt lửa rồi?” Lý Thuận Khê nhíu mày. Hắn liếc nhìn Lộ Thắng, phát hiện đối phương cũng không có thần sắc kinh hoảng, hiển nhiên không phải lần đầu gặp được sự kiện quỷ dị như này.
“Huynh đài, trước kia đã từng tao ngộ qua quỷ vật sao?” Hắn thuận miệng hỏi một câu.
Lộ Thắng có chút ngoài ý muốn, công tử phú quý này thế mà còn một bộ rất có kinh nghiệm.
“Đúng, trước kia đã từng trải qua dị sự như vậy.”
“Khó trách.” Lý Thuân Khe nhìn Lộ Thắng nhiều một chút: “Theo ta thấy, người mất tích tạm thời hẳn bị khốn trụ, nhiều người như vậy, coi như tốc độ lại nhanh cũng sẽ không thoáng cái giải quyết toàn bộ, mà trước đó ta cũng đã kiểm tra, không phát hiện bất luận độc tố gì lưu lại.”
“Huynh đài có nắm chắc?” Lộ Thắng trầm giọng hỏi.
“Tám chín phần mười.” Lý Thuận Khê chân thành nói, hắn ngồi xổm người xuống, bắt đầu cẩn thận kiểm tra đấu chân và vết tích trên mặt đất.
Lộ Thắng không rõ ràng cho lắm, đi theo hắn một đường di chuyển, rất mau tới lối vào tầng hầm.
“Ta họ Lý, tự Thuận Khê, huynh đài xưng hô thế nào?” Lý Thuân Khe một phát bắt được móc kéo hầm phiến đá, hung hăng nhấc lên.
Phốc.
Một cỗ khí tức hôi thối đối diện tuôn ra.
“Họ Lộ, danh Thắng, tự Nguyệt Sinh.” Lộ Thắng ngắn gọn trả lời.
Hai người đợi đến mùi thối tản một chút mới nhìn lại trong hầm ngầm.
Lộ Thắng xuất ra đá lửa, hung hăng quẹt mấy lần, hỏa hoa màu vàng bắn tung tóe, mượn ánh lửa ngắn ngủi, hai người đều thấy được vài bóng người nằm ngửa trong hầm ngầm.
“Quả nhiên ở chỗ này!” Lý Thuận Khê thở hắt ra. Cấp tốc nhảy xuống: “Lộ huynh giúp ta trông coi cửa vào.”
“Được.” Lộ Thắng cũng nhìn thấy bên trong nằm mấy người, có chút nhẹ nhàng thở ra.
Đoạn Mông An thình lình ở trong đó.
Ngoài ra còn có hai nữ tử và hai tên hộ vệ. Dường như đã hôn mê, nằm ở bên trong.
Lý Thuận Khê một tay một cái, nhanh chóng nâng từng người tới, Lộ Thắng tiếp được đặt ở trên mặt đất phòng bếp.
Rất nhanh hai người toàn bộ mang ra năm người hôn mê trong hầm ngầm.
“Đều có hô hấp.” Lý Thuận Khê thăm dò hơi thở một nữ tử trong đó: “Không biết huynh đài nhìn ra bọn hắn phạm vào cái gì không?”
Hắn ngẩng đầu nhìn về phía Lộ Thắng, thấy vẫn như cũ mặt không đổi sắc, ánh mắt bình tĩnh, lập tức trong lòng biết Lộ Thắng cũng không đơn giản.
“Lý huynh có biện pháp?” Lộ Thắng trầm giọng hỏi.
“Tự nhiên có biện pháp, xem chiêu này của ta.” Lý Thuận Khe có chút mặt lộ vẻ tự mãn, đưa tay rút ra một tấm giấy dầu màn đen, hắn cắn rách ngón trỏ, ở bên trên thám một ít máu của mình.
Sau đó đem thứ này đè lên trán người hôn mê ấn xuống một điểm.
Lộ Thắng lẳng lặng nhìn xem, không lên tiếng, cũng không có động tác.
Chỉ chốc lát sau, từng người nằm trên đất chậm rãi tỉnh táo lại.
“Ta đang ở đâu?”
“Thanh Thanh, ngươi không sao chứ?”
“Tiểu thư! Không có bị thương không?”
“Công tử!” Đoạn Mông An tràn đầy xấu hổ đi đến trước người Lộ Thắng, cúi đầu.
“Ngươi không có việc gì thì tốt. Ninh Tam đâu?” Lộ Thắng trầm giọng hỏi.
“…” Đoạn Mông An cúi đầu, không dám nhìn mặt Lộ Thắng.
Lộ Thắng sắc mặt bình tĩnh nhưng trong mắt lại phảng phất càng thêm âm trầm.
“Về trước lại nói.”
“Ta cho rằng chúng ta hiện tại không nên tách ra.” Lý Thuận Khê lại đề nghị.
“Đa tạ hai vị cứu giúp, tại hạ Cung Như Thanh, đây là muội muội Cung Như Mông của ta. Lần này nếu không phải hai vị cứu sợ rằng dữ nhiều lành ít.” Trong hai nữ tử được cứu, thình lình chính là nữ tử khí chất ôn nhu giấu kiếm trong tay áo.
Mà muội muội của nàng, bất ngờ là nữ tử khả ái như Xảo Nhi.
“Đa tạ hai vị công tử cứu giúp. Nhưng mà chúng ta còn có đồng bạn hãm ở chỗ này, có thể mời hai vị tương trợ một phen không, tìm tới đồng bạn còn lại.” Cung Như Mộng muội muội của Cung Như Thanh thỉnh cầu: “Chúng ta biết thỉnh cầu này có chút quá phận, nhưng làm thù lao, chúng ta nguyện ý ra một trăm lượng hoàng kim ngân phiếu.”
“Ồ?” Lý Thuận Khe có chút nhíu mày, liếc nhìn Lộ Thắng. Mọi người tại đây duy chỉ có Lộ Thắng để hắn nhìn không thấy, nhìn cách ăn mặc bề ngoài, hẳn là con em nhà giàu, Lý Thuận Khê suy đoán tình huống hẳn không khác mình là mấy, mặt ngoài che giấu tung tích, trên thực tế lại là hạng người thân thủ bất phàm.
Cùng là phú gia công tử, rất nhiều chi tiết trên hành vi quần áo, không phải dễ dàng từ bỏ như vậy, sức quan sát của Lý Thuận Khe cực kỳ cẩn thận, đã sớm chú ý tới chỗ khác biệt giữa Lộ Thắng và hai người địa phương.
Ngày bình thường hắn vẫn luôn bị giam trong phủ, bởi vì đối thủ cạnh tranh quá nhiều, muốn ẩn giấu thực lực làm át chủ bài nên một mực không có cơ hội cùng ngoại giới giao lưu, vì vậy cũng không biết mình đến cùng ở vào cấp độ gì.
Hiện giờ đụng phải một cái cùng thế hệ tựa hồ tương tự mình, còn là công tư cả đồng dạng che giấu tung tích, đồng dạng người mang tuyệt nghệ mà thâm tàng bất lộ.
Điều này khiến trong lòng của hắn như cách giày gãi ngứa, muốn nghiêm túc cùng đối phương so tay, giao lưu trao đổi một chút.
“Lộ huynh thấy thế nào? Cần giúp một tay không?” Lý Thuận Khe hỏi Lộ Thắng.
Lộ Thắng sắc mặt âm trầm, Lý Thuận Khê này quả thật có điểm thủ đoạn, hắn nhìn đối phương nhiều chút.
“Có thể.”
Hắn vốn đến điều tra nội tình điền trang này, hiện tại không nghĩ tới nội tình chưa tra được, dưới tay mình lại thiếu một người, chuyện này làm trong lòng hắn có chút buồn bực. Đương nhiên sẽ không tùy tiện rời đi.
“Vậy thì tốt, ta cũng đáp ứng.” Lý Thuận Khê cười nói: “Đi thôi, các ngươi đã bị bắt từ phòng ngủ tới cái hầm này. Nguyên bản phòng ngủ nhất định có vết tích động thủ, chúng ta trở về nhìn xem. Đương nhiên, điều kiện mấu chốt nhất là, chúng ta phải tìm được tiểu cô nương kia trước. Nàng là một trong chủ nhân của điền trang này, nghe nói còn có cái đại ca luyện đan.”
“Không sai! Nhất định là tiểu nha đầu này giở trò quỷ! Còn có đại ca nàng khẳng định là kẻ xấu! Nhìn thấy người bắt trước nói sau!” Đoạn Mông An rống lớn.
“Ngậm miệng!” Lộ Thắng trừng mắt liếc hắn một cái.
Đoạn Mông An lập tức toàn thân co rụt, không dám nói lời nào.
Một đám người đều đồng ý đề nghị của Lý Thuận Khê, như ong vơ tổ đi đến gian phòng ở giữa đình viện.
Trong đình viện đen như mực không có một ai, một đám người nhốn nháo ầm ầm đi đến trước cửa phòng ngủ chính.
Bành bành bành!
Dùng sức đập cửa, tro bụi trên khung cửa lả tả rơi xuống, lập tức bị gió thổi đến tản ra, có chút sặc người.
“Mở cửa!”
Bành bành bành, lại mấy lần gõ cửa.
Két két.
Cửa phòng tự mình mở ra.
Lý Thuận Khê nhìn thoáng qua hai tên hộ vệ có chút sợ hãi, người thứ nhất nhấc chân đi vào gian phòng.
Lộ Thắng thứ hai đi vào, những người còn lại lúc này mới tranh thủ thời gian vào cửa.
“Có ai không?” Trong tay Lý Thuận Khê nắm thứ gì đó giấu trong tay áo, la lớn.
Bên trái trong phòng bày một cái đan lô rất lớn, phía bên phải là cái bàn và giường chiếu tràn đầy tro bụi cũ nát. Bên trong không có một ai, có loại cảm giác lạnh như băng.
Cung Như Thanh gan lớn một điểm, đi đến trước giường, xốc lên cái màn giường.
Phốc!
Bỗng nhiên một đoàn bóng đen bổ nhào ra.
“Lấy!” Lý Thuận Khê giương một tay lên, tinh chuẩn đánh vào bóng đen.
Bóng đen lập tức kêu thảm một tiếng, phát ra quái khiếu giống như trẻ con, rơi xuống trên đất, rõ ràng là một con dơi lớn chừng quả đấm.
Cung Như Thanh bị giật mình kêu lên, gặp khóe miệng con dơi kia còn có vết máu màu đỏ. Liên tiếp lui về phía sau mấy bước.
“Nơi này, tại sao có thể có dơi??”
“Đây là Âm Bức, địa phương phổ thông không thể nuôi ra đồ chơi này.” Lý Thuận Khê hơi lộ ra đắc sắc, liếc nhìn Lộ Thắng.
Thấy Lộ Thắng vẫn sắc mặt âm trầm như cũ, không chút nào động dung hoặc kinh ngạc, trong lòng hắn thoáng có chút thất vọng.
“Lộ huynh có cao kiến gì không?” Hắn hỏi.
Lộ Thắng nhìn hắn một cái, bình tĩnh nói: “Không có, Lý huynh thủ pháp cao minh, Lộ mỗ bộ phục. Chỉ là, chúng ta vẫn nhanh chóng tìm tới những người mất tích đi. Cô bé kia và đại ca nàng, chỉ sợ nhất thời bán hội cũng tìm không thấy.”
Lý Thuận Khê híp mắt nhìn xuống Lộ Thắng, suy đoán có lẽ đối phương phát hiện cái gì. Có điều hắn cũng không hỏi: “Vậy đi thôi, Âm Bức đã ra, chẳn hẳn cũng không xa.”
Một đoàn người không tìm được người, lại ra phòng ngủ chính, lục soát từng những phòng khác.
Bên trong quá trình Lý Thuận Khê lại đánh chết liên tiếp năm đầu Âm Bức, trong đó một đầu tốc độ quá nhanh, hung hăn cắn một phát trên cổ một gã hộ vệ, kém chút thì hắn trực tiếp bị cắn chết.
Nếu không phải Lý Thuận Khê động thủ rất nhanh, hộ vệ này cũng khó giữ được cái mạng nhỏ. Lần này, bao quát Cung Như Thanh và Cung Như Mộng ở bên trong, tất cả mọi người càng ỷ lại và bội phục Lý Thuận Khê. Đặc biệt là hai cô gái xinh đẹp ưu ái làm Lý Thuận Khê càng phát ra đắc ý.
Hắn cũng liên tiếp nhìn về phía Lộ Thắng. Vẫn không thấy có bất kỳ phản ứng nào, chỉ là dường như bởi vì không tìm thấy người, sắc mặt càng thêm ngưng trọng.