Cực Đạo Thiên Ma (Dịch)

Chương 63 - Tống Gia Trang 7

Phụ trách: ღĐộͼ ßướͼღ (Đức.BK)

Phụ trách: ღĐộͼ ßướͼღ (Đức.BK)

“Lộ huynh, nhìn sắc mặt ngươi, chẳng lẽ có phát hiện chỗ nào không giống bình thường?” Lý Thuận Khê nhịn không được lại hỏi.

Một đám người tìm một phen, không tìm được người nên bắt đầu tụ hợp dưới cây khô trong đình viện.

Lộ Thắng nghe vậy, chỉ ngắm nhìn bốn phía một vòng.

Trong đình viện đen như mực chỉ có mấy người bọn hắn, gian phòng bốn phía đều trống rỗng, không có ánh đèn, cũng không có động tĩnh.

“Còn có người không đến? Cung Như Mông cô nương đâu?” Hắn bỗng nhiên nói.

Mọi người nhất thời sững sờ, lúc này mới phát hiện Cung Như Mộng vậy mà không ở trong đội ngũ, Cung Như Thanh lại sắc mặt trì trệ.

“Không phải muội muội đang sau lưng ta sao?” Nàng ngạc nhiên nói, cùng nhau đi tới nàng đều có thể cảm giác được phía sau đi theo một người, vừa rồi nàng còn nói qua mấy câu với muội muội.

“Ngươi xác định?” Lộ Thắng thoáng cái nhìn về phía nàng.

Lúc này đám người đều nhìn về phía Cung Như Thanh.

Phía sau nàng vẫn đứng một nữ tử váy trắng, chỉ là hai gò má bị tóc Cung Như Thanh che khuất, trong lúc nhất thời mọi người cũng không thấy mặt của nàng. Cho nên cho rằng nàng chính là Cung Như Mộng.

Lúc này nữ tử kia yên lặng đứng sau lưng Cung Như Thanh, không nhúc nhích, hai tay rủ xuống.

“Nhưng đằng sau ta rõ ràng…” Sắc mặt cung Như Thanh thoáng cái trắng bệch, nàng nhìn thấy ánh mắt đám người nhìn về phía sau lưng nàng, nhao nhao bắt đầu trở nên hoảng sợ quỷ dị.

Phía sau nàng đã không phải muội muội Cung Như Mộng, vậy nữ nhân luôn ở sau lưng nàng đến cùng là ai?

Lông mao toàn thân Cung Như Thanh dựng đứng, nổi da gà từ đầu đến chân lít nha lít nhít một thân.

Thân thể nàng run rẩy, chậm rãi xoay người.

“Đừng quay đầu!!” Lý Thuận Khê bỗng nhiên một bước xông lên, hung hăng bắt lấy bả vai Cung Như Thanh kéo một phát.

Phốc!

Hai người lập tức đụng vào nhau.

Cùng lúc trong tay Lý Thuận Khê bay ra một điểm ngân quang, dường như là cái phi tiêu, xoẹt một cái đánh tới nữ tử váy trắng.

Đúng lúc này, trước mắt mọi người một hoa, nữ tử váy trắng chớp mắt biến mắt không còn thấy bóng dáng tăm hơi.

Ngân quang rơi trên mặt đất, chuyển động vài vòng, ngừng lại, lại là ngân sắc con quay lớn chừng bàn tay.

Cả người Lý Thuận Khê bị Cung Như Thanh đè ở trên, tư thế hai người mập mờ, Cung Như Thanh vô cùng sợ hãi, gắt gao ôm lấy hắn như bạch tuộc, tuyệt không dám buông tay.

“Thanh Thanh tiểu thư, không sao không sao… Ngươi thả ta ra trước.” Lý Thuận Khê dở khóc dở cười.

Đám người lúc này mới kịp phản ứng, hai tên hộ vệ nhanh chóng tới đỡ dậy hai người.

Lộ Thắng cau mày, bên người Đoạn Mông An dọa đến muốn chết, toàn thân đổ mồ hôi không nói, trên thân còn đang không ngừng phát run.

“Lão… Lão đại… Chúng ta vẫn rời điền trang này trước đi rồi nói sau…”

Lộ Thắng lườm hắn một cái, không đáp lời.Vừa rồi tất cả mọi người không thấy rõ mặt nữ tử váy trắng, cũng không thấy rõ nàng biến mất thế nào.

Có lẽ đồ vật của Lý Thuận Khê thật sự có tác dụng.

“Đó là Niệm Phách, mọi người không nên phân tán… Niệm Phách nguy hiểm… Rất khó giải thích rõ ràng, dù sao từ giờ trở đi, chư vị xin đừng rời đi bên cạnh ta trong vòng mười mét.” Lý Thuận Khê đứng dậy trịnh trọng dặn dò: “Nếu như ta đoán không sai, chìa khóa của điền trang này vô cùng có khả năng chính là những cây khô kia.”

Ngón tay hắn chỉ cây khô trong viện, thấp giọng nói.

Lộ Thắng nhìn người này một chút.

“Lý huynh có cao kiến gì?”

Lý Thuận Khê thản nhiên nói: “Nếu muốn tìm đến những người mất tích trước đó, có lẽ chúng ta nên hủy tất cả cây khô trong điền trang này trước.”

“Cây khô?” Sắc mặt Lộ Thắng vẫn không thay đổi như cũ.

“Ta hoài nghi những cây khô này là căn nguyên cấu thành trận pháp trong điền trang, cho nên chúng ta một bên cần hủy đi cây khô, một bên khác, chúng ta còn cần tìm tới một vật thể thuộc kim trong phòng ngủ. Đó hẳn là chân chính trận nhãn trong điền trang này.” Lý Thuận Khê tiếp tục nói.

“Chúng ta có thể thử rời đi điền trang.” Lộ Thắng bỗng nhiên xen vào một câu nói.

Lý Thuận Khê lập tức trì trệ, nghiêm túc liếc nhìn Lộ Thắng.

“Xem ra Lộ huynh và ta có cách nhìn khác nhau, bây giờ rời đi điền trang cũng không có chút tác dụng nào.”

“Thử một chút đi.” Lộ Thắng thản nhiên nói.

Lý Thuận Khê đưa mắt nhìn Lộ Thắng một lát mới chậm rãi gật đầu: “Được, Lộ huynh đã nói như vậy, chúng ta cũng có thể trước tiên đưa những người này ra ngoài. Cam đoan an toàn của bọn hắn lại nói.”

“Thế nhưng muội muội ta!” Gương mặt xinh đẹp của Cung Như Thanh trắng bệch, truy vấn.

“Chúng ta sẽ trở lại tìm.” Lý Thuận Khê mỉm cười an ủi nàng, thuận thế đưa tay nhẹ nhàng vây quanh, ôm vào trong ngực.

Cung Như Thanh đỏ mặt, nhưng lúc này đang hoang mang lo sợ, Lý Thuận Khê lại là duy nhất dựa vào, lại thêm Lý Thuận Khe người này xem xét không phú thì quý, thân gia có lẽ so với nàng còn mạnh hơn rất nhiều, nàng xuân tâm có chút nảy mầm cũng thuộc về bình thường.

Lúc này bị ôm, Cung Như Thanh thoáng vùng vẫy thì không tiếp tục phản kháng, mặc cho hắn nhẹ nhàng ôm lấy chính mình.

“Yên tâm đi, có ta và Lộ huynh ở đây, muội muội của ngươi nhất định không có việc gì.” Lý Thuận Khê cười cam đoan.

“Ân!” Cung Như Thanh cau mày nhẹ nhàng gật đầu.

Hộ vệ xung quanh cũng hung hăng nhẹ nhàng thở ra, điền trang này thật sự có chút quỷ dị. Nếu không phải bọn hắn không dám đơn độc rời đi, đã sớm bỏ qua tiểu thư chạy trước. Bây giờ có thể rời đi, chính hợp ý bọn hắn.

Còn có Đoạn Mông An cũng đại hỉ, hung hăng nhẹ nhàng thở ra.

Một đám người thống nhất ý kiến thì bắt đầu đi đến lối ra đại môn điền trang.

Đi đến một nửa thì đám người cảm giác được không bình thường.

Đại môn điền trang rõ ràng cách đó không xa, nhưng mọi người đi trọn vẹn mấy trăm bước vẫn cách đại môn hơn mười mét.

Hai mắt Lý Thuận Khê nhíu lại, nhìn về phía Lộ Thắng. Xem đi, quả nhiên bị chính mình nói trúng.

“Công tử…” Đoạn Mông An cũng theo sát sau lưng Lộ Thắng, toàn thân phát run: “Chúng ta… Chúng ta có phải… đụng quỷ không?”

Lộ Thắng âm trầm không lên tiếng.

“Quả nhiên có vấn đề!”

Lý Thuận Khê đứng ở một bên lạnh lùng nói: “Hầm nơi đó hẳn còn có manh mối, ta dự định lại đi nhìn xem. Lộ huynh cùng một chỗ chứ? Nơi đó hẳn là hang ổ điền trang này.”

Lộ Thắng khẽ lắc đầu.

“Ta không đi, ngay ở chỗ này.”

Lý Thuận Khê sửng sốt một chút.

“Lộ huynh nghiêm túc?”

“Đương nhiên.” Lộ Thắng nghiêm túc trả lời.

Lý Thuận Khê nhìn Lộ Thắng thật kỹ, khẽ cười cười: “Vậy thì tốt, chư vị, xem ra các ngươi dự định đi theo ai. Ta đi hầm, Lộ huynh thì lưu tại nơi này.”

Cung Như Thanh và hai tên hộ vệ nhìn chung quanh một chút.

Lý Thuận Khê đứng ở một bên, phong thần như ngọc, khí chất bất phàm. Lộ Thắng đứng ở một bên, khí chất âm trầm, sắc mặt hờ hững.

“Tiểu nữ tử vẫn theo Lý công tử đi.” Cung Như Thanh quả quyết lựa chọn Lý Thuận Khê.

“Chúng ta cũng đi theo Lý công tử!” Hai người hộ vệ vội vàng nói, trước đó Lý Thuận Khê hiện ra một loạt thủ đôạn, so với Lộ Thắng một đường im lặng, rõ ràng muốn để người tin phục đáng tin rất nhiều.

Đoạn Mông An cũng thân thể lung lay, cũng muốn theo tới. Nhưng nhìn Lộ Thắng đứng phía trước một chút lại không dám động thân.

Lần này bên Lý Thuận Khê bốn người, bên Lộ Thắng hai người.

Hai bên đều là cách ăn mặc phú gia công tử, nhưng nhân số khác biệt rất rõ ràng.

“Đã như vậy, vậy thì cầu chúc Lộ huynh ở lại bình an.” Trong giọng nói của Lý Thuận Khê mang theo không hiểu ý vị, quay người mang đám người đi về hậu viện.

Mấy người Cung Như Thanh hơi lộ ra khinh thường, Lộ công tử này rõ ràng là khiếp đảm, muốn bo bo giữ mình, so với Lý công tử nóng lòng cứu người, kém không biết bao nhiêu.

Lộ Thắng đưa mắt nhìn đối phương rời đi, không nói một lời.

… . ..

Lý Thuận Khê một đường đi ở mặt bên phòng ốc, một đôi mắt phượng xinh đẹp như có điều suy nghĩ, hắn làm sao cũng không hiểu Lộ Thắng vì sao bỗng nhiên quyết định lưu ở cổng.

Dưới loại tình huống này, lưu ở cổng không có chút tác dụng nào, ngược lại chỉ có thể không duyên cớ lãng phí thời gian.

“Không biết Lộ huynh nghĩ thế nào, vậy mà…” Nói còn chưa dứt lời, hắn bỗng nhiên cảm giác rùng mình từ sau lưng phun lên. Đột nhiên quay đầu.

Sau lưng đen kịt một màu, một điểm âm thanh cũng không có, yên lặng, trống rỗng, mới vừa rồi một đoàn người Cung Như Thanh còn ở bên cạnh mình, thế mà lúc này không còn một mảnh, toàn bộ biến mất??

“Thanh Thanh tiểu thư?” Lý Thuận Khê sắc mặt xiết chặt, lớn tiếng kêu câu.

Âm thanh quanh quẩn trong điền trang, lại không người đáp lại.

“Chướng nhãn pháp?” Trên tay hắn cấp tốc nhiều hơn một trương lá bùa màu vàng, nhẹ nhàng ném lên trước, ngón trỏ ba một cái tinh chuẩn xuyên qua nó.

Lập tức trước mắt bỗng nhiên sáng lên, thân ảnh mấy người Cung Như Thanh lần nữa xuất hiện ở chung quanh hắn. Từng cái đều cứng ngắc tại nguyên chỗ, chỉ có hai con mắt loạn chuyển, con ngươi khuếch tán, mảy may không cách nào tập trung.

Lý Thuận Khê vừa nhìn thì biết bọn hắn trúng Chướng nhãn pháp, đồng dạng lấy ra lá bùa, đối với đám người điểm từng cái.

“Thanh Thanh tiểu thư, không sao chứ?” Hắn mau chóng đỡ thân thể như nhũn ra của Cung Như Thanh.

“Không có… Không có việc gì…” Gương mặt xinh đẹp của Cung Như Thanh trắng bệch, dường như bị dọa không nhẹ.

Chỉ là đỡ dậy Cung Như Thanh về sau, Lý Thuận Khê lại lâm vào nghi hoặc, nếu có người ở chung quanh thả ra Chướng nhãn pháp, hắn hẳn có chỗ phát giác mới đúng, nhưng mới vừa rồi thế mà ngay cả hắn cũng trúng chiêu. Còn không có mảy may phát giác.

“Công tử, nếu vừa nãy không có ngươi…” Cung Như Thanh hoa lê đái vũ, gắt gao dựa tới hắn, thân thể có lồi có lõm gần như hoàn toàn thiếp ở trên người hắn.

Loại xúc cảm mềm mại kia lập tức để đầu óc Lý Thuận Khê nóng lên, nhịn không được đưa tay muốn sờ bộ vị mấu chốt của Cung Như Thanh một thanh.

Xoẹt!

Bỗng nhiên, hắn biến sắc, hung hăng đẩy Cung Như Thanh ra.

Một đạo ngân quang chợt lóe lên giữa hai người, vậy mà Cung Như Thanh cầm đoản kiếm trong tay, hung hăng xẹt qua lồng ngực hắn.

Còn tốt hắn phát giác kịp thời, ngực chỉ bị quẹt một lỗ hổng. Mặc dù không ngừng chảy máu nhưng cũng không trí mạng.

“Thanh Thanh cô nương ngươi!!?” Hắn không kịp nghĩ nhiều, đã nhìn thấy Cung Như Thanh vung đoản kiếm hung hăng đâm vào bụng một tên hộ vệ bên người.

“Ta đây thế nào?! Lý công tử giúp ta một chút!!” Cung Như Thanh quá sợ hãi. Dường như thân bất do kỷ, điên cuồng huy động đoản kiếm, hung hăng đẩy ra tên hộ vệ vội vàng không kịp chuẩn bị, bỗng chốc lại nhào về phía Lý Thuận Khê.

Lý Thuận Khê trái cản phải tránh, nhưng thân thủ Cung Như Thanh giống như thoáng cái trở nên cực kỳ cường hãn, sau mấy hiệp,hắn có chút ngăn cản không nổi.

Hắn khẽ cắn môi, từ trong túi tiền lấy ra một cái dùi ám kim sắc, bên trên có khắc tinh mịn phức tạp hoa văn.

Nhưng nhìn đến Cung Như Thanh lê hoa đái vũ, hắn lại sượng mặt. Dù sao nữ tử này chỉ bị phụ thân mà thôi, ra tay nhưu vậy, chẳng phải tương đương mình tự tay hại một mạng?

Do dự một chút, hắn lập tức bị hung hăng vẽ một đao.

Bình Luận (0)
Comment