Cực Đạo Thiên Ma (Dịch)

Chương 64 - Tống Gia Trang 8

Phụ trách: ღĐộͼ ßướͼღ (Đức.BK)

Phụ trách: ღĐộͼ ßướͼღ (Đức.BK)

Xoẹt!

Lý Thuận Khê bỗng nhiên hướng trên đất lăn một vòng. Lúc này mới tránh đi Cung Như Thanh trí mạng một kiếm đâm về cổ của hắn.

Trong lúc nhất thời tay chân hắn luống cuống, mặc dù mình có thủ đoạn bỏ đi phụ thân nhưng đối phương nhất định phải ở vào trạng thái yên tĩnh mới được. Lúc này không ai hỗ trợ, căn bản không có cách nào.

Liên tiếp trốn tránh, bỗng nhiên hắn nghe được một trận tiếng bước chân dồn đập truyền đến.

Lý Thuận Khê vội vàng ngẩng đầu nhìn lại, lại là Lộ Thắng, hắn từng bước một đi trong bóng tối ra từ, mặt không biểu tình.

Lý Thuận Khê đại hỉ.

“Lộ huynh! Mau tới giúp ta một cái!”

Lộ Thắng mặt không đổi sắc, trong tay xách theo trực đao, nhìn Lý Thuận Khê lăn lộn trên mặt đất một chút.

“Mau cứu ta!!” Cung Như Thanh lúc này cũng đánh tới Lộ Thắng. Trên mặt mang nước mắt, y phục trên người cũng bị xé rách đến quần áo không chỉnh tề, xuân quang ngoại tiết.

“Mau giúp ta đè lại nàng, ta có biện pháp để nàng giải trừ phụ thân!!” Lý Thuận Khê từ dưới đất nhảy lên, hướng phía Cung Như Thanh tiến đến.

“Cửu chuyển tâm hồn quy phụ an, thiên ninh hoàng tự…”

Phốc!!

Lý Thuận Khê còn chưa niệm xong kinh văn thì nhìn thấy một đao chém nghiêng qua.

Đao quang sáng tỏ trong bóng tối như thanh tuyền phi lưu mà ra, thanh tịnh thuần túy, một đao đem Cung Như Thanh từ đầu tới chân hung hăng chém thành hai khối.

Loan nguyệt đao mang trong nháy mắt chia một mỹ nhân sống sờ sờ thành hai mảnh, Lý Thuận Khê còn chưa kịp phản ứng, đã thấy dưới chân Lộ Thắng chấn động, cơ bắp cả người cấp tốc bành trướng biến lớn, quần áo xé rách, một đạo dây đỏ từ ngục bụng bay thẳng đỉnh đầu, tại chỗ mi tâm hình thành một chữ Xuyên. (川)

Xoát!

Trường đao vung lên, trong hậu viện giống như thổi lên một trận gió lốc, Lộ Thắng dùng sống đao đập bay một tên hộ vệ ra ngoài. Sau đó hai bước phóng tới Lý Thuận Khê.

Đúng lúc này, một cái bóng từ bên cạnh Lý Thuận Khê bay vụt mà lên.

Bành!!

Hai bóng người cường tráng hung hoành hung hăng đụng nhau giữa không trung.

“Rống!!”

Ngao!!

Gần như cùng một thời gian, hai người đồng thời phát ra cuồng hống đinh tai nhức óc, như mãnh thú lại lần nữa nhào tới đối phương.

Keng keng keng!!

Từng đợt tiếng vang chấn động đến toàn thân tê dại ở bên cạnh Lý Thuận Khê hung hăng nổ tung.

Răng rắc!

Một đạo lôi quang xẹt qua bầu trời, trong nháy mắt chiếu sáng hai người đang giao thủ.

Thân thể Lộ Thắng so với trước đó giống như lại bành trướng một vòng, bắp thịt cả người cuồn cuộn, tóc đen tung bay, trực đao trong tay như chiến trùy điên cuồng đập mạnh tới đối phương.

Mà đổi thành người kia thế mà cũng từng cái toàn bộ tiếp được.

Lý Thuận Khê liếc nhìn lại, kém chút bị dọa đến kêu thành tiếng.

“Thi… Thi phách!!!” Hắn dọa chảy mồ hôi lạnh ướt sũng cả người.

“Đi mau!” Đoạn Mông An không biết từ chỗ nào chạy đến, tranh thủ thời gian đỡ hắn dạy chạy xa xa.

Mặt khắc còn lại hai hộ vệ, lúc này bị dọa đến sắc mặt trắng bệch, đuổi theo sát hai người, tránh đi nơi này.

Người đang cùng Lộ Thắng giao thủ, toàn thân xám đen, làn da hoàn toàn trần truồng bên ngoài, cơ bắp mạch máu hư thối có chút biến thành màu đen, đều có thể thấy nhất thanh nhị sở.

Một đôi mắt của hắn triệt để màu trắng, dáng người so với người bình thường cao hơn không ít, nhìn qua có chút gầy yếu nhưng sức mạnh bùng lên, gần như đến tình trạng kinh khủng.

Lộ Thắng điên cuồng vận chuyển toàn thân công lực, Huyết Sát công cơ hồ đến tốc độ cực hạn tối đỉnh phong. Cũng chỉ khó khăn lắm cùng đối phương ngang hàng.

Keng!

Hắn lại hung hăng chém một đao vào người đối phương, lưỡi đao sắc bén dưới lực lượng khổng lồ thôi thúc, chém vào trên người người này vậy mà lông tóc không thương.

“Ta cũng không tin!!!” Lộ Thắng trong lòng ngoan lệ cùng một chỗ, đang muốn vận chuyển Hắc Hổ Ngọc Hạc công.

“Đi mau! Đó là Thi phách, mình đồng da sắt căn bản giết không chết!” Âm thanh Lý Thuận Khê lo lắng từ đằng xa truyền đến.

“Thi phách? Giết không chết?” Chữ bằng máu trên mi tâm Lộ Thắng càng phát ra rõ ràng, hai tay của hắn cầm đao. Lực lượng toàn thân tụ vào một điểm.

“Hổ Sát!!” Hắc Hổ đao pháp là đao pháp duy nhất thông suốt chân ý của hắn, cũng là chiêu thức tuyệt sát uy lực lớn nhất.

Một chiêu Hổ Sát này tụ tập nội khí Huyết Sát công lớn nhất. Ở dưới ánh trăng, phảng phát một đạo ngân xà, ầm vang điện xạ, rơi vào đỉnh đầu Thi phách.

Keng!!!!!

Lưỡi đao rung rung hung hăng lay động trên dầu Thi phách.

Bành!!!

Lực lượng khổng lồ đè xuống, thân đao vậy mà nổ nát vụn thành vố số mảnh vỡ, hung hăng nổ tung trên thân Thi Phách.

Bên trong vô số mảnh vỡ như mưa, Lộ Thắng dứt bỏ chuôi đao, hai tay xích hồng như máu, Phá Tâm chưởng liên hoàn hung hăng khắc trên trán Thi Phách.

“Chết!!” Lộ Thắng gầm thét một trận, dưới Huyết Sát công thôi vận, lực lượng toàn thân thẳng tắp đánh vào trên mặt Thi Phách.

Cuối cùng một chường về sau, Lộ Thắng phi thân mà rơi, nhìn xem Thi Phách bị hắn một chưởng đánh cho lõm vào.

Rống!!!

Thi Phách cả người bị đánh bay ra ngoài, toàn thân cắm dầy mảnh vỡ lưỡi đao, thê thảm vô cùng. Nó nổi giận gầm lên một tiếng, sau khi hạ xuống lộn vài vòng, cả người giống như lồng hấp chuyển hồng, thậm chí đỉnh đầu bắt đầu toát ra khói trắng và khét lẹt.

Rống!!!

Thi Phách lăn lộn trên mặt đất, cuối cùng phát ra gầm lên giận dữ, vậy mà cứ như vậy hòa tan, hóa thành một bãi hắc thủy.

Song chưởng của Lộ Thắng còn đang toát ra từng tia từng tia khói trắng, hắn sau khi hạ xuống thở ra một hơi thật dài, hơi nước màu trắng giống như sương mù, trọn vẹn phun ra bảy tám hơi thở mới hoàn toàn nôn ra khí thải trong thể nội.

Thân thể hắn cũng chậm rãi khôi phục hình dạng lớn nhỏ ban đầu, hồng sắc huyết tự ở mi tâm chậm rãi tán đi.

“Lý huynh, không sao chứ.” Lộ Thắng quay đầu nhìn về phía Lý Thuận Khê đứng chung một chỗ với Đoạn Mông An.

Lý Thuận Khê trợn mắt hốc mồm, mặt đỏ tới mang tai. Lúc này còn chưa lấy lại tinh thần từ một màn cuồng bạo vừa xong: “Không có… Không có việc gì…Đa tạ Lộ huynh cứu giúp….” Hắn tranh thủ thời gian lắp ba lắp bắp trở về câu.

Thật vất vả lấy lại tinh thần, hắn bỗng nhiên lại có chút bi phẫn, nghĩ đến Cung Như Thanh bị một đao phân thây: “Vì sao Lộ huynh xem mạng người như cỏ rác như thế?! Cung Như Thanh cô nương thế nhưng là một cái mạng sống sờ sờ! Lộ huynh đã có thực lực như vậy, vì sao không sớm lấy ra!?”

Lúc này Lộ Thắng đã đến gần, trên thân một lần nữa choàng kiện áo ngoài.

“Thực lực gì? Ta lại không hiểu đạo thuật thần thần quỷ quỷ, Cung Như Thanh kia sao? Bị phụ thân không phải là quỷ à?”

“Không hiểu? Lộ huynh ngươi đang nói giỡn? Không hiểu còn có thể sinh sinh đánh chết Thi Phách?” Lý Thuận Khê phẫn nộ nói.

“Ta không hiểu cái gì Thi Phách với không Thi Phách, chỉ cần là quái vật, đánh chết không phải tốt?” Lộ Thắng không hiểu thấy nhìn hắn một cái.

“Phụ thân là phụ thân, quỷ vật là quỷ vật! Phụ thân chỉ là người bị quỷ vật phụ thể, trên thực tế chỉ cần đuổi quỷ vật, người vẫn là người!” Lý Thuận Khê lập tức ngạc nhiên.

“Phụ thân chính là quỷ, quỷ thì phải chết.” Lộ Thắng nghiêm túc uốn nắn.

“Nhưng đó là người! Người sống sờ sờ!” Lý Thuận Khê như quên một màn Lộ Thắng hung hãn trước đó, dựa vào lí lẽ biện luận.

“Đối với ta có hại đều là quỷ.” Lộ Thắng tùy ý trở về câu: “Ngươi hẳn nên may mắn mình không bị phụ thân.” Hắn thản nhiên nhìn mắt Lý Thuận Khê.

Lý Thuận Khê toàn thân phát lạnh, còn muốn nói điều gì, nhưng làm sao cũng không nói ra miệng.

“Đi thôi.” Lộ Thắng hất lên quần áo đi đến hầm ngầm hậu viện.

“Lão đại, đao đây.” Đoạn Mông An nhanh chóng đưa lên đao trong tay. Trong tay hắn còn nhặt được đao của hộ vệ vừa rồi.

Lộ Thắng tiếp nhận đao, nhanh chân đi đến phòng bếp.

Mọi người vừa tới gần phòng bếp, xe nhẹ đường quen, thuận con đường phía trước đi đến hầm ngầm.

Lộ Thắng một nắm để lộ hầm ngầm, quả nhiên thấy bên trong đang nằm mấy người, thình tình chính là Ninh Tam và hai tên hộ vệ, tiểu thư còn lại mất tích.

“Nơi đây không nên ở lâu, chúng ta lập tức rời đi ra ngoài.” Lộ Thắng thản nhiên nói: “Nhưng người này tất cả xem một chút có thể làm tỉnh lại hay không.”

“Lộ huynh, trước đó ngươi đã biết bên cạnh ta có Thi Phách ẩn núp?” Lý Thuận Khê lúc này mới có cơ hội hỏi.

“Ân, ta cảm giác có địa phương bất thường, nhưng trong lúc nhât thời tìm không ra là ai nên dứt khoát đự định cùng ngươi tách ra. Quả nhiên, vừa chia tay lập tức lộ ra chân ngựa.” Lộ Thắng đơn giản giải thích câu.

Từ khi cứu tỷ muội Cung Như Thanh, hắn đã cảm thấy có chút là lạ, dường như có chỗ nào không thích hợp.

“Thi Phách, tại sao có thể có đầu óc như vậy, thế mà còn biết ẩn núp ngụy trang…” Lý Thuận Khê rùng mình một cái, biết mình và một cái Thi Phách ở gần lâu như vậy, trong lòng lập tức kinh dị.

“Cung Như Mộng đâu?” Lý Thuận Khê cảm thấy một đoàn đay rối.

“Hoặc chết rồi, hoặc mất tích, không biết.” Lộ Thắng thản nhiên nói: “Sống chết của bọn hắn không có quan hệ gì với ta, ta chỉ đến điều tra một vụ án mà thôi.”

“Ngươi… Ngươi làm sao lãnh huyết như thế!?” Lý Thuận Khê giận dữ.

“Lãnh huyết? Không thân chẳng quen, cái này liên quan gì lãnh huyết?” Lộ Thắng không hiểu nói.

Lý Thuận Khê lập tức không có cách nào, hoàn toàn không có cách nào phản bác.

Hắn và Đoạn Mông An nâng đỡ từng người trong hầm ngầm, dùng sức đánh tỉnh. Lộ Thắng ngay ở một bên nhìn xem, cũng không động thủ.

Đám người nhao nhao tỉnh lại.

“Vừa rồi ta còn nghỉ ngơi trong phòng, làm sao chỉ chớp mắt đã tới chỗ này?”

“Chuyện gì xảy ra? Làm sao ta lại ở đây?”

“Thanh Thanh và Mộng Mộng đâu? Làm sao không thấy bọn họ?”

Một đám tiểu thư hộ vệ tỉnh táo lại, lập tức bắt đầu ầm ĩ không ngừng, thất kinh.

“Chúng ta vẫn rời khỏi nơi này trước thì tốt hơn.” Lý Thuận Khê đề nghị.

“Lý công tử, xin hỏi có nhìn thấy Thanh Thanh và Mộng Mộng không?” Một tiểu thư hướng Lý Thuận Khê hỏi thăm.

“Rời đi trước rồi nói sau.” Hắn thấp giọng nói.

Lộ Thắng quét mắt đám người, lại nhìn Ninh Tam một chút.

“Công tử!” Ninh Tam chạy tới, cúi đầu đứng trước mặt Lộ Thắng.

“Không chết thì tốt rồi. Đi thôi, đi ra ngoài trước.” Lộ Thắng thản nhiên nói.

Ninh Tam xấu hổ gật đầu.

“Chờ một chút! Tiểu thư của chúng ta đâu? Có phải các ngươi làm hết tiểu thư nhà chúng ta rồi!” Một tên hộ vệ xông lại ngăn trở Lộ Thắng, mặt lộ vẻ giận dữ.

“Đúng rồi! Chúng ta tỉnh lại sau giấc ngủ ngay ở chỗ này, khẳng định hai người này giở trờ quỷ!” Một hộ vệ khác cũng xông lại, xông Lý Thuận Khê nghiêm nghị nói: “Lý công tử, còn xin hiệp trợ chúng ta bắt người này!”

Lộ Thắng liếc nhìn hai người cản đường trước mắt, lại nhìn Lý Thuận Khê lộ vẻ khó xử.

“Ngươi có đi hay không?” Hắn thuận miệng hỏi.

Câu này nói ra, không biết thế nào, chung quanh rõ ràng nhiều người như vậy nhưng Lý Thuận Khê cảm giác được Lộ Thắng hướng về một người mình hỏi.

“Ta đi? Vậy bọn họ đâu?” Hắn nhịn không được hỏi.

“Bọn hắn vốn là người ở đây.” Lộ Thắng nói câu.

Lời này vừa ra, lập tức trong nháy mắt, tất cả người còn đang âm ĩ đều yên tĩnh trở lại. Một nháy mắt giống như triệt để không có âm thanh.

Hộ vệ cũng tốt, tiểu thư cũng tốt, trên mặt đều hiện ra nụ cười quái dị.

Lý Thuận Khê run lên bần bật, thấy lạnh cả người từ phía sau tuôn ra, hắn mấy bước cũng làm một bước, chạy đến bên ba người Lộ Thắng.

Lại quay đầu nhìn lại những tiểu thư hộ vệ này.

“Lý công tử… Ngươi phải làm chủ cho chúng ta…. Là người kia, người kia hại tiểu thư của chúng ta….” Hộ vệ nói chuyện trước đó lớn tiếng kêu. Chỉ là trên mặt của hắn mang theo một cỗ xanh xám sắc chỉ có người chết mới có.

“Lý công tử…”

Sau lưng một tiếng cọt kẹt, cửa gỗ phòng bếp mở ra, một bóng người xiêu xiêu vẹo vẹo chậm rãi đi vào.

“Lý công tử, trên thân Thanh Thanh đau quá, ngươi vì cái gì không đợi Thanh Thanh… Một người thì đi…”

Cung Như Thanh bị chặt thành hai mảnh trước đó, lúc này lại xuất hiện ở trước cửa, thân thể của nàng từ chính giữa bị chặt thành hai mảnh, lúc này còn lưu lại một đầu huyết tuyến khe hở dài nhỏ.

Sắc mặt Lý Thuận Khê trong nháy mắt xanh.

“A!!” Đoạn Mông An dọa đến đẩy ra người hộ vệ còn đứng bên cạnh. Hộ vệ kia cũng sắc mặt trắng xanh, trên thân tản mát ra một cỗ mùi hôi thối.

Ninh Tam đầu đầy mồ hôi lạnh, vừa nghĩ tới mình vừa rồi thế mà ngủ cùng một đống tử thi lâu như vậy thì hắn trong lòng run lên.

“Đi thôi.” Lộ Thắng nhìn cũng không nhìn một đám hộ vệ tiểu thư, nhanh chân đi đến cửa phòng bếp.

Bình Luận (0)
Comment