Cực Phẩm Cướp Đoạt Hệ Thống (Bản Dịch)

Chương 12 - Tiêu Hồn Thực Cốt 2

CHƯƠNG 12: Tiêu hồn thực cốt 2

Kịch tình trong nguyên tác, Vương Ngữ Yên bị sự si tình cảu Đoàn Dự làm cảm động, chuyển sang yêu tên mọt sách này.

Đời này, nếu mình đã trở thành Mộ Dung Phục, tự nhiên sẽ không cho phép tình huống này xuất hiện như vậy. Mộ Thanh Tiêu hắn không phải thánh nhân, hăn muốn biểu muội tài mạo song toàn này mãi mãi biến thành người đàn bà của chính mình.

Vương Ngữ Yên hồn nhiên bị biểu ca mình ôm vào ngực, thân thể mền nhũn tê tê dại dại, không có lấy một tia sức mạnh để phản kháng, e thẹn một mực ở trong lòng Mộ Thanh Tiêu, không chút có ý tứ muốn phản kháng,

Hai người ở trong vườn hoa lẳng lặng ôm nhau sau đắm.

Mộ Thanh Tiêu quả thực là yêu chết cái hệ thống này, lần này xuyên qua không hề áp lực.

Xuyên qua lần này chính mình lại là một cường hào, còn đưa cho mình nhiều điền sản như vậy, còn có Đấu Chuyển Tinh Di, mà quan trọng nhất chính là lại có giai nhân yêu thương hắn như vậy.

Nếu như không thể hoàn thành hết thảy nhiệm vụ, Mộ Thanh tiêu thật sự là rất có lỗi với hệ thống lão nhân gia a.

Vương Ngữ Yên tựa ở trong lòng Mộ Dung Phục, nhu tình như nước nói: "Biểu ca, ngươi đã bốn tháng rồi không có đến thăm ta rồi".

Mộ Thanh Tiêu mỉm cười nói: "Chính là như bài thơ Ngữ Yên đã ngâm, ta cũng không thể bỏ xuống được Ngữ Yên biểu muội a".

Nghe vậy, Vương Ngữ Yên nhất thời mặt đỏ đến tận mang tai, nàng là lần đầu tiên nghe được lời tâm tình từ miệng của biểu ca, trước kia khi biểu ca đến tìm mình, không phải là để đàm luận võ công thì chính là đàm luận về vấn đề thiên hạ đại sự.

Một thiếu nữ hoài xuân như nàng mà lại ở nơi đó quản về truyện đại sự quốc gia sao, thế nhưng vì để có thể có cùng đề tài cùng biểu ca đàm luận, nàng thà rằng từ bỏ cầm kỳ thi họa, cùng với những ham muốn và hứng thú của mình, cố nén sự cô quạnh mà đi xem võ học kinh thư.

Trước những lời tâm tình, Vương Ngữ Yên ngượng ngùng ra mặt, nắm đấm trắng nhỏ nhắn nhẹ nhành đánh trên lồng ngực của Mộ Thanh Tiêu: "Biểu ca đừng vội ở lúc này, bằng không ta liền sẽ không để ý tới ngươi nữa".

Nghe vậy, Mộ thanh tiêu tự nhiên không nhắc lại, mà là cùng với Vương Ngữ Yên lời chàng ý thiếp, vườn hoa ở sâu trong sơn trang không một bóng người, nếu không làm điểm bồi đắp tình cảm thì thật xin lỗi với cảnh tượng này.

Vương Ngữ Yên cũng nhanh chóng tập trung vào trong đó, tuy nàng không hiểu, vì sao biểu ca hôm nay là chủ động như vậy, nhưng biểu ca là người nàng thực sự yêu thích nên nàng cũng không có quan tâm nhiều nữa.

Tuy nàng là bông hoa đại khuê nữ, ngượng ngùng cực kỳ, thế nhưng đối mặt với người mình yêu, Vương Ngữ Yên vừa xấu hổ vủa tức giân, tê tê dại dại, không hề có một tia sức mạnh chống lại.

Mộ Thanh Tiêu hành động đường đột như vậy không phải là không có nguyên nhân, khuôn mặt Vương Ngữ Yên đẹp như tiên như vậy, quan trọng thứ nhất là nếu hiện tại nếu đưa nàng ăn hết, như vậy đời này kiếp này của nàng đều sẽ là người đàn bà của chính mình.

Cái thời đại này nữ nhân đều là như vậy, đương nhiên cũng có một vài trường hợp ngoại lệ, Lý Thu Thủy không phải là mộ ví dụ điển hình sao.

Nếu đã muốn làm thì phải thẳng thắn mà làm, Mộ Thanh Tiêu tay to trực tiếp đưa vào bên trong cái yếm của Vương Ngữ Yên, trực tiếp năm chặt bộ nhũ phong cứng ngắc mà chậm rãi nhào nặ. Cảm thụ được cái cảm giác tiêu hồn thực cốt, tà hỏa của Mộ Thanh Tiêu trong nháy mắt liền dâng cao đến tột cùng.

Nơi tư mật quý giá của mình bị biểu ca đánh lén, Vương Ngữ Yên thân thể liền mềm mại mà run lên, toàn bộ thân thể đều xụi lơ ở trong lòng Mộ Thanh Tiêu, bên trong đôi mắt những giọt lệ đã phun trào: "Biểu ca…".

Nghe được một chút âm thanh thủ thỉ của Ngữ Yên, tay Mộ Thanh Tiêu cũng không có dừng lại động tác của mình,hai bút cùng vẽ,không ngừng khiêu khích Vương Ngữ Yên, âm thanh ôn nhu nói: "Ngữ Yên, Thiên là chăn, địa là giường, trở thành nữ nhân chân chính của ta có được hay không".

Nghe được những lời tâm tình của Mộ Thanh Tiêu, Vương Ngữ Yên hạnh phúc đến sắp ngất đi, trong tâm phun trào, ngực dường như có hai con chuột đang chạy loạn xạ, thân thể mềm mại dường như có hỏa thiêu đốt từng cơn liên tột, tê dại không dừng được, nàng nhẹ giọng nói: "Biểu ca, Ngữ Yên đồng ý cho ngươi".

Bình Luận (0)
Comment