CHƯƠNG 13: Vô thượng thánh điển 1
Mộ Thanh Tiêu muốn là người đàn ông của nàng, tự nhiên Vương Ngữ Yên sẽ không từ chối, cái này không phải là kết quả mà nàng mong muốn sao?
Mộ Thanh Tiêu nhu tình nói: "Ngữ Yên, bất luận mợ có phản đối đi chăng nữa, ngươi đều sẽ vẫn là người đàn bà của ta".
Vương Ngữ Yên thân thể mềm mại khẽ run run cắn đầu ngón tay, trong mắt tràn đầy kiên định: "Biểu ca, Ngữ Yên tin tưởng ngươi".
Đối với tình yêu của chính mình nàng thực sự không một chút hối hận nào, nàng biết rõ Lý Thanh La mẹ nàng sẽ không dễ dàng đáp ứng cho bọn họ ở cùng nhau. Nữ thần đã có sự kiên định như vậy, Mộ Thanh Tiêu hắn là một đại nam nhân thì nơi nào lại có thể léo nha léo nhéo chứ.
Hắn ôn nhu ôm nàng vào lòng, Ngữ yên thân thể mềm mại càng ngày càng mềm ra, sắc mặt như lửu đốt, sóng mắt di chuyển như mị thuật, xinh đẹp không gì tả nổi.
Mộ Thanh Tiêu một chút cũng không nhịn được nữa, liền đem Vương Ngữ Yên đẩy nàng nằm vào bên trong bụi hoa, nhanh trong cởi bỏ y phục của chính mình, thân thể trực tiếp ép xuống hôn lên đôi môi thơm của nàng.
Hắn mò tay xuống phía dưới, trực tiếp luần tay vào bên trong chiếc áo của Vương Ngữ Yên, bắt đầu tháo từng nút áo của nàng ra.
Mấy phút sau, tất cả các khâu chuẩn bị cũng đã xong, Mộ Thanh Tiêu cũng không nhịn được nữa, nương theo một tiếng rên mê người, Vương Ngữ Yên cuối cùng cũng từ một thiếu nữ mà biến thành một nữ nhân thực thụ, Mộ Thanh Tiêu cũng tạm biệt mười tám năm xử nam của mình.
"Biểu ca, đau quá!" Tay ngọc Vương Ngữ Yên ôm mạnh ở sau gáy Mộ Thanh Tiêu, nước mắt long lanh đã rơi ra từ khi nào rồi.
Mộ Thanh Tiêu nhẹ nhàng hôn lên trên mắt của nàng, ôn nhu nối: "Ngữ Yên, lập tức sẽ hết đau nhanh thôi".
Nương theo nhịp độ của Mộ Thanh Tiêu, phía trong bụi hoa liền vang lên những tiếng thở gấp kèm theo tiếng rên rỉ cực kỳ thỏa mãn của Vương Ngữ Yên, nó mang theo một tia âm thanh nhu mị, khiến Mộ Thanh Tiêu càng trở nên ra sức hơn, liên tiếp hơn một giờ điên ương long phượng, Vu Sơn mây mưa.
Kết thúc cuộc mây mưa, Mộ Thanh Tiêu ôm thân thể hoàn mĩ của Ngữ Yên.
Vương Ngữ Yên thân thể mềm yếu, sự chịu đựng tự nhiên là rất kém, hơn một giờ đồng hồ bị Mộ Thanh Tiêu dằn vặt đến chết đi sống lại, nằm trong lòng của Mộ Thanh Tiêu, mặc cho hai tay của hắn đang ác oai tác quái lộng hành khắp thân thể nàng mà đi khắp nơi: "Biểu ca, huynh nói nếu bị mẫu thân ta biết được liệu có hay không sẽ đánh chế ta".
Mộ Thanh Tiêu cười nói: "Ngữ Yên, đừng suy nghĩ nhiều quá, mợ nếu muốn đánh cũng là đem ta đánh chết trước, nơi nào lại đem con gái bảo bối của nàng mà đánh chết chứ."
Nghe vậy, trong mắt Vương Ngữ Yên lộ ra đầy vẻ lo lắng, ở trong lòng âm thầm kiên định nghĩ: "Nếu như mẫu thân nhất định muốn đánh chết ngươi, vậy ta tuyệt đối sẽ không sống một mình, cho dù có chết, ta cũng sẽ cùng biểu ca chết cùng nhau".
Mộ Thanh Tiêu nhìn nàng rồi âm vào lòng, ở bên tai nàng ôn nhu nói: "Ngữ Yên muội yên tâm đi, mợ không thể làm gì ta được đâu".
Vương Ngữ Yên ừ một tiếng, giây phút này nàng cũng sẽ tin tưởng vào lời của hắn.
Hai người cứ như vậy mà trần truồng lõa thể ôm nhau ở trong khóm hoa, ngăn ngắn một lúc sau, cảm giác dực lửa lại tới nữa, ở bên trong Đầu Vương Ngữ Yên kinh ngạc mà thốt lên rồi nhào lới lần thứ hai.
Lại là sau mấy tiếng phiên vân phúc vũ, Vương Ngữ Yên vừa ngượng ngùng lai ngọt ngào, biểu ca để lại cho nàng các loại dư vị ngượng ngùng mà các động tác xấu kia đem lại, cũng không biết biểu ca từ đâu mà học được những thứ này.
Cuối cùng, Vương Ngữ Yên thực sự không thể tiếp tục kiên trì được nữa, nhấc tay đầu hàng, mềm mại không xương tựa vào trong lòng Mộ Thanh Tiêu: "Biểu ca, ta có chết mệ mỏi a".
Dứt lời, nàng uốn éo thân mình mềm mại mà chui sâu vào lòng Mộ Thanh Tiêu mà vui vẻ ngủ một giấc, trên khuân mặt xinh đẹp khẽ nở ra một nụ cười hạnh phúc.
Mộ Thanh Tiêu ôm giai nhân vào trong lòng, đem trường bào của mình đắp ở trên người nàng, trong mắt tràn đầy vẻ đau lòng, Vương Ngữ Yên sơ kinh nhân sự, chính mình sao lại muốn nhiều lần như vậy.
Chính mình nội tình võ công được tăng lên, thân thể trở nên cường tráng như vậy, có điều chính là đã làm khổ Vương Ngữ Yên nha đầu ngốc này rồi.