Cực Phẩm Hệ Thống Thần Tôn

Chương 1 - Hệ Thống Thần Tôn? Buột Định!

Bầu trời trên cao là một mảng xanh trắng, tại vùng ngoại ô dãy đường dóc khó đi nhất.

Một chiếc xe hơi không trần màu đen lướt đi nhanh như bay xuống dóc, nếu nhìn kỹ ta có thể thấy được, đây là xe hơi của một hãng thương hiệu nổi tiếng trên thế giới, là xe hơi đời mới nhất NTY2512 mới được sản xuất cách đây mấy tháng không quá 20 chiếc trên thế giới.

Điều này đủ để thấy được chủ nhân sở hữu nó là một nhân vật giàu có không thể khinh thường.

Lúc này, tại trong chiếc xe hơi đời mới  vừa lướt qua, Bạch Thiên Viễn thảnh thơi run đùi mà vừa lái vừa hát, trong miệng ngâm nga vài câu khiến cho dáng vẻ của hắn đặt biệt đáng khinh, xe hơi được bật lên một điệu nhạc sôi động vang vẳng suốt một đường đi.

Bạch Thiên Viễn, hắn chính là chủ nhân của cái xe hơi đời mới này, năm nay vừa tròn hai mươi tuổi, là một tên phú nhị đại ăn chơi trác táng, suốt ngày chỉ biết ăn bám vào gia đình.

Nhưng điều này cũng không có nghĩa là hắn vô dụng, ngược lại hắn rất có tài.

Bề ngoài nhìn vào thì hắn chính là một tên phú nhị đại vô dụng, nhưng thật ra hắn cái gì cũng thông thạo.

Lúc nhỏ hắn đã từng đoạt qua rất nhiều huy chương vàng và giải thưởng trên khắp thế giới về âm nhạc, hội họa, những cuộc thi về chỉ số IQ, có thể nói hắn lúc đó là một thần đồng vô cùng nổi tiếng.

Nhưng bảy năm trước hắn bắt đầu trở nên tùy tiện, cũng không tham gia một giải đấu nào, cũng vì thế mà mọi người trên thế giới dần quên lãng đi từng có một vị thần đồng nhỏ tuổi vô cùng tài hoa. Sự chú ý của bọn họ lần lượt chuyển dời qua những thiên tài nhỏ tuổi khác.

Gia đình hắn cũng không bắt buột hắn gì cả, để mặc cho hắn thích làm gì thì làm, dù sao chỉ cần hắn muốn gì đều có bọn họ lo liệu được, bởi vì có một đôi cha mẹ cưng chiều cùng ông nội bà nội yêu thương, Bạch Thiên Viễn cứ thế buông xuống một thời danh hiệu huy hoàng mà bắt đầu cuộc sống ăn bám vào gia đình, trở thành một tên phú nhị đại trong giới thượng lưu.

Nguyên nhân năm đó hắn từ chối tham gia các cuộc thi cũng không quá phức tạp.

Bởi vì Bạch Thiên Viễn cảm thấy bản thân chịu đựng quá nhiều áp lực và căn thẳng, gia đình hắn đều là những người nổi tiếng, nên từ khi hắn sinh ra đã định là sẽ được nhiều người chú ý đến.

Từ nhỏ đã được theo cha mẹ đi đến nhiều nơi, tham gia những buổi tiệc với những nhân vật tai to mặt lớn, nếu không phải là thương gia nổi tiếng thì chính là Chủ tịch của một công ty lớn nào đó.

Điều này khiến cho hắn từ nhỏ đã chịu rất nhiều áp lực, hắn thậm chí còn không quen được một người bạn bè, dần dần liền chịu không nổi nữa mà vì thế cứ dứt khoát rời bỏ đi, nếu không phải vì gia đình quá cưng chiều yêu thương hắn, hắn e rằng còn muốn cắt đứt quan hệ trực tiếp sống một cuộc sống tự do thoải mái không ràng buột nha.

Bảy năm thời gian trôi qua, hắn vô cùng tận hưởng sự thoải mái vô tư này, hắn muốn gì được đó, thật là như thiên đường vậy.

Bạch Thiên Viễn hôm nay chính là đi du lịch một chuyến đến biển ở Bồng Tây, đây chính là một địa điểm du lịch nổi tiếng, phong cảnh đẹp cùng thời tiết mẻ quanh năm, chỉ có điều đường đến nơi này hơi khó khăn.

Vì muốn đến đó phải qua một con dóc cao nguy hiểm, ở đoạn cuối con dóc còn có một khúc cua qua phải, nếu không cẩn thận điều khiển tại khúc cua sẽ trực tiếp đâm thẳng hàng rào chắn mà rơi xuống biển.

Bạch Thiên Viễn nhìn phía trước, vừa hay chính là đoạn khúc cua kia, hắn liền nhấn phanh giảm tốc.

Nhưng đợi một lát vẫn không thấy xe đi chậm lại, ngược lại nó vẫn tiếp tục lao về phía trước.

" Hử, chẳng lẽ phanh bị hư sao? Nhưng lúc nãy còn sài được rất rốt mà a!"

Nhấn vài lần mà không có tác dụng, điều này liền trực tiếp khiến cho Bạch Thiên Viễn biến sắc, trong lòng có một dự cảm bất an mãnh liệt vô cùng.

Ơ cái đậu phộng luộc, đây không phải nói là hãng xe hơi đời mới nhất sao? Được sản xuất từ thương hiệu nổi tiếng trên thế giới đâu? Số lượng có hạn đâu?

Tại sao hắn mới dùng có mấy ngày liền hư rồi, hơn nữa còn hư ngay thời điểm quan trọng nhất!

Bạch Thiên Viễn trong đầu đã muốn phát bạo chửi đến mười mấy đời tổ tông của đám khốn nạn đã tạo ra cái xe rách nát choa má này rồi.

Nhưng nhìn đến trước mắt càng ngày càng gần hàng rào chắn, hắn liền muốn khóc, trong lòng đã hoảng sợ.

Xong rồi xong rồi, hắn chẳng lẽ phải chết ở cái địa phương xa lạ này sao?

Hay là bây giờ hắn nhảy xuống xe...không được, với tốc độ càng đi càng nhanh này thì hắn nhảy xuống có mà thịt nát xương tan, không què thì chính là hấp hối a.

Bạch Thiên Viễn thử tưởng tượng đến tình cảnh đó liền không chịu nổi mà run lên, hắn liền sợ hãi a.

Còn không đợi hắn suy nghĩ tiếp, mắt thấy đã sắp muốn tông phải hàng ráo chắn, hắn liền bất chấp tất cả mà liều mạng cầm tay lái màcua qua.

Nhưng xe với tốc độ cao muốn cua qua đột ngột liền gặp khó khăn, vẫn là hắn may mắn cua qua khúc này thành công.

Nhưng còn chưa kịp để hắn vui vẻ bao lâu, không biết vì sao giữa đường lại xuất hiện một cục đá to cản đường, vô tình làm lệch đi bánh lái xe, vốn còn giữ nguyên tốc độ vì thế mà trực tiếp bay thẳng ra, mạnh mẽ mà đâm qua hàng rào chắn mà rơi xuống vực biển.

Bạch Thiên Viễn vì bất ngờ không kịp đề phòng mà bị một mảnh hàng chắn bị vỡ đập vào mạnh vào đầu, nhất thời bị choáng váng.

Cuối cùng khi hắn cùng xe lao xuống vực biển, ý thức của hân đã có chút mơ hồ.

Bạch Thiên Viễn cảm thấy đau đớn trên phần đầu, đau đến mức làm hắn trở nên vô cùng thanh tỉnh, chẳng còn thấy sợ hãi như lúc ban đầu nữa, trong lòng đột nhiên bình tĩnh lại, sự bình tĩnh này đến mức quỷ dị vô cùng.

Có lẽ là vì cảm nhận được khốn cảnh sắp đến nên hắn mới thế, hắn đã từng nghe qua một câu nói rằng : ''con người khi rơi vào một hoàn cảnh nào đó quá tuyệt vọng sau cùng sẽ đột nhiên thả lỏng ra, trở nên bình tĩnh hơn bao giờ hết.''

Có lẽ câu trên hoàn toàn giống như hắn hiện giờ, tại khoảng khắc sinh tử đối mặt với cái chết thật sự, hắn trở nên thật bình tĩnh.

Nhưng Bạch Thiên Viễn vẫn là hận tại sao bản thân lại đi xe không có trần a, nếu không sẽ không bị mảnh vỡ hàng rào chắn đập đau như vậy!

Đau quá má ơi, không biết hắn chết đi rồi gia đình, cha, mẹ, ông nội bà nội có thương tâm hay không? A, chắc hẳn là có, bọn họ thương hắn như vậy mà...chỉ tiếc rằng hắn không thể báo hiếu cho bọn họ.

Ây, đến lúc chết hắn vẫn vô dụng như thế a, thật sự, là...vô dụng...mà!

Ý thức mơ hồ dần, hắn còn có thể cảm  nhận được áp lực khi bị rơi xuống từ trên cao, nặng nề đến mức khiến tim hắn như muốn ngừng đập, làm hắn vô cùng khó thở, cảm giác cứ như lòng ngực bị một tảng đá vô hình đè ép lên vậy.

Từng đợt cảm giác mệt mỏi chậm rãi dâng lên, hắn hai mắt đã nhắm chặt đến mở không ra, bên tai bị gió thổi đến ù ù, hắn còn cảm nhận được sự đau đớn từ trên đầu truyền đến đại não, nhức nhối khó chịu cứ tuần hoàn dày vò khiến hắn chỉ muốn dứt khoát một lần tự kết liễu mạng sống của bản thân.

Hai mươi năm cuộc sống cứ thế mà kết thúc, hắn còn nợ gia đình bọn họ rất nhiều thứ...

Hắn còn chưa tìm được chân lý sống thật sự là cái gì...

Hắn còn chưa sống thoải mái, hắn còn chưa hưởng thụ hết những điều tốt đẹp nhất mà...

Vì sao, hắn lại có thế chết một cách đơn điệu không người biết đến như vậy? Một cái chết hãm như thế này a!

Bạch Thiên Viễn lúc này còn thực sự cảm thất uất ức, hắn vô cùng không cam lòng!

Hắn.Không.Cam.Lòng aaaa!!

" Ầm..ầm...rào!"

Tiếng nước dữ dội như bị một vật thể nặng quăng xuống, một tích tắc vang dội lại một tích tắc trong nháy mắt im hơi lặng tiếng, chỉ để lại những màn sóng lăng tăng rồi trở về quỹ đạo ban đầu vốn có của nó.

Tựa như cuộc đời Bạch Thiên Viễn của hắn vậy, đã từng huy hoàng nổi tiếng, đã từng là một thần đồng vang danh khắp thế giới nay lại chấm dứt cuộc một cách thầm lặng, không người biết đến này.

Cho dù sau này được người phát hiện ra, cũng chỉ để lại một làng sóng dư luận tin tức như: '' Tin mới nhất! Từng là thần đồng Phú nhị đại vì một tảng đá mà rơi xuống biển!'' hay thậm chí chính là '' Cái chết khốn nạn nhất trong năm! Phú nhị đại vì tảng đá mà lệch bánh xe lao xuống biển chết không nhắm mắt!" sau một thời gian thì cũng sẽ chẳng có người nào nhớ đến nữa rồi, thế giới chung quy nó vẫn cứ tiếp tục quay.

A, ông trời chính là thích trêu đùa người khác như vậy nga.

Bạch Thiên Viễn hắn chết thảm như vậy, có lẽ là do ăn ở đi.

Trước khi hoàn toàn nhắm mắt, Bạch Thiên Viễn mạnh mẽ cười nhạo một phen, cái nụ cười nhạo này cũng không biết là hắn cười nhạo bản thân hay là cười nhạo số phận éo le đây? Rồi hắn cũng dứt khoát mà ngất đi, cùng chiếc xe hơi không trần đã sớm tan nát khốn nạn kia chìm vào trong biển sâu.

...

Không biết bao lâu sau đó.

[ Ting! Xác nhận đã tìm được một tên vô dụng hận đời! ]

[ Ting! Hệ thống tiếng hành kiểm tra mức độ các chỉ số....]

[ Ting! Các chỉ số đạt mốc quy định, xác nhận ngươi là tên phế vật cấp Nguy Cơ, cần cấp tốc đào tạo! ]

Một trận thanh âm tiếng nói trẻ con khả ái quỷ dị vang vọng trong đầu, khiến Bạch Thiên Viễn run rẩy trong lòng.

Cái đậu phộng luộc, tên nào nói chuyện còn có duyên hơn cả hắn thế?

Vừa mở miệng đã chửi người ta là phế vật a. Thật sự là...

A, hình như có cái gì đó sai sai ở đây thì phải?

Đúng rồi, hắn thế nhưng còn chưa chết? Không đúng, tại sao nghe lại giống như tiếc nuôi bản thân còn chưa chết a...

Vậy thì, tại sao hắn còn sống nhỉ?

Cái này càng có vẻ không ổn hơn nữa thì phải, nhưng mà hắn còn suy nghĩ được, chắc hẳn là chưa chết đi a.

Bạch Thiên Viễn sau một hồi rối rắm còn chưa kịp suy nghĩ thông suốt , thì đã nghe thanh âm trẻ con khả ái quỷ dị kia lần nữa vang lên:

[ Ting! Nhận thấy tình trạng hấp hối sắp chết của ngươi, bản hệ thống cho ngươi mười giây để suy nghĩ, muốn sống thì cùng ta buột định, muốn tiếp tục chết thì ta trực tiếp giúp ngươi đi nhanh cho thống khoái. Bắt đầu đếm ngược: 10, 8...6...]

Bạch Thiên Viễn sửng sốt, chờ hắn kịp tiêu hóa thông tin thì đã nghe thấy tiếng đếm ngược, liền vội vàng hết lên:

" Ta buột định mà! Đừng đếm nữa, ngươi ngừng a!"

Trời má, mười giây đếm ngược? Từ số 10 trực tiếp nhảy qua số 8 hả? Còn có số thứ 7 đâu mất rồi a.

[ Ting! Buột định thành công! Hệ thống thần tôn xin chào ký chủ! ]

Bạch Thiên Viễn trong lòng đã không kịp tiêu hóa hết sự việc vừa diễn ra.

Hệ thống thần tôn? Là cái sinh vật gì vậy a?

Một tên phú nhị đại suốt ngày ăn chơi trác táng như Bạch Thiên Viễn hắn ta, căn bản là trước giờ chưa từng xem qua những tiểu thuyết trên mạng, vì vậy mà hoàn toàn không biết gì về cái 'sinh vật lạ' này .

Bạch Thiên Viễn cảm thấy sinh vật tự xưng là Hệ thống này không đơn giản,  một lời nó phát ra đều đáng khinh như vậy, thật là khiến hắn mở rộng kiến thức nha.

Hệ thống : [ Nhận thấy đã cùng ký chủ buột định, thân thể ký chủ đã tắc thở chết đến vô cùng thê thảm. Cảm nhận được thế giới này không quá thích hợp, Hệ thống bắt đầu tiến hành truyền tống đến một thế giới mới để phục sinh ký chủ. ]

Bạch Thiên Viễn cảm thấy bản thân đầu óc có chút lâng lâng như đang ở trên mây vậy, mơ mơ hồ hồ.

Vì cái gì từng chữ hắn đều nghe hiểu, nhưng ghép vào hắn lại chẳng hiểu cái gì cả nga!

Còn không chờ đợi hắn hỏi thêm hay gì cả, sinh vật lạ tự xưng là Hệ Thống Thần Tôn đã lên tiếng:

Hệ thống :[ Bắt đầu đếm ngược truyền tống: 3...2...1! ]

Một trận choáng váng cùng quay cuồng dữ dội, Bạch Thiên Viễn đáng thương lại một lần nữa mất đi ý thức, chỉ có điều lần này hắn nhận ra được rằng, cái thứ vừa xuất hiện có thể đem lại cho hắn hy vọng, có thể làm cho hắn nột lần nữa sống lại.

Bình Luận (0)
Comment