Trong vũ trụ bao la rộng lớn này, ở nơi nào đó có tồn tại một thế giới gọi là Thiên Thực.
Thiên Thực Giới là một thế giới tu tiên, nó là một đại thế giới trong ba nghìn thế giới trong vũ trụ.
Tại Thiên Thực Giới có chia ra làm năm mảnh đại lục và gồm vô số các quốc gia lớn bé khác nhau, cùng trải rộng ở khắp mọi nơi.
Năm mảnh đại lục chia làm: Đông Thiên, Tây Mễ, Nam Đoàn, Bắc Ngạn đại lục.
[ Ting! Đã truyền tống ký chủ đến Thiên Thực Giới, bắt đầu tiến hành chọn địa điểm để hồi sinh ký chủ...]
[ Ting! Lực chọn thành công, bắt đầu tiến hành hồi sinh ký chủ tại Bắc Ngạn đại lục...]
[ Ting! Cảnh báo! Cảnh báo! Quá trình hồi sinh bị cản trở bởi thiên đạo của thế giới này, hệ thống cạn kiệt năng lượng!...]
[ Cái đậu má thiên đạo chết tiệt! Hệ thống bắt đầu mở ra năng lượng dự trữ! Tiêu hao năng lượng bảo vệ...tiêu hao...! ]
Một trận thanh âm ồn ào từ hệ thống liền khiến Bạch Thiên Viễn đang chìm trong mê man liền tỉnh lại.
Hắn lúc này có thể cảm nhận được bản thân đang cuộn tròn linh hồn lại, bị một tấm màn phủ lên bao bọc toàn diện bản thân, không thể nhúc nhích.
Bạch Thiên Viễn khi nghe đến Hệ thống cảnh báo bị cản trở quá trình hồi sinh liền giật mình, có chút lo lắng.
Nhưng tiếp theo hắn nghe được hệ thống mở ra năng lượng dự trữ thì thở phào nhẹ nhõm, trong lòng còn liền nghĩ thì cái Hệ thống này không ngờ còn biết chửi tục nữa a.
Nhưng không để hắn vui vẻ bao nhiêu lâu, liền nghe Hệ thống lại thông báo:
[ Tích, tích...Xin chú ý! Xin chú ý! Vì tiêu hao năng lượng quá nhiều, hệ thống hoàn toàn không đảm bảo trong quá trình hồi sinh ký chủ có đủ an toàn và nguyên vẹn hay không!]
Bạch Thiên Viễn trong lòng trợn tròn mắt, một cổ dự cảm không lành chầm chậm dâng lên, trong lòng gào thét thảm thiết: Này này, hệ thống ngươi bình tĩnh đi nha! Có chuyện gì chúng ta từ từ nói có được hay không a.
Không nghe được tiếng lòng của hắn, Hệ thống đã bắt đầu đếm:
[ Ting! Quá trình hồi sinh ký chủ bắt đầu! 1,2...3! ]
Một trận quay cuồng lại diễn ra, Bạch Thiên Viễn đáng thương vừa tỉnh lại liền tiếp tục mất đi ý thức.
Trước khi mất đi ý thức, hắn có cảm giác như bản thân có chút không muốn sống, nghe hệ thống cảnh báo chú ý hắn liền sợ, cái gì mà trong quá trình hồi sinh không đảm bảo an toàn và nguyên vẹn? Nghe thật sự là muốn khóc đó, khó khăn lắm mới được sống lại lần nữa, hắn chẳng lẽ phải trở thành một tên tàn tật?
Thậm chí là thân thể không được nguyên vẹn? Lỡ như mất đi một bộ phận quan trọng nào đó thì hắn phải làm sao đây a...
Như vậy, liền không phải rất thảm thương và đáng sợ hay sao...
....
Tại Bắc Ngạn Đại Lục, một trong tứ đại quốc gia Tuyên Vỹ Quốc.
Lúc này đây ở Sơn Hàn Lâm, trong đêm tối truyền đến tiếng đánh nhau kịch liệt, tiếng la hét, kêu khóc, tiếng bước chân đan xen vào nhau vô cùng thảm thiết.
Cảnh tượng trở nên khốc liệt, cây cỏ ngả nghiêng, một cỗ xe ngựa xa hoa bị đổ vỡ ở một bên lặng lẽ bóc cháy, một đám thi thể nằm ngổn ngang trên mặt đất, hai đám người kịch liệt đánh nhau, một nhóm người không rõ diện mạo nhân lúc tình cảnh hoảng loạn mà trong đêm tối vội vàng chạy đi.
...
Tần Lập một thân vết thương trên người, đau đớn nhẫn nhịn mà cắn răng nói : " Biên Hạo, Khúc Nhan! Hai người các ngươi mau mau đem theo thất hoàng tử rời đi, ta cầm chân bọn hắn." ít nhất, hắn cũng chỉ có thể giữ chân bọn người kia vài nhan giờ.
Trần Khúc Nhan sắt mặt tái nhợt, nàng vội vã nói : " Không được! Nếu đi thì chúng ta cùng đi, ta làm sao có thể để ngươi một mình chịu chết?!"
Tần Lập chỉ lắc đầu, cười khổ nói :" Biên Hạo đem thất hoàng tử chạy trốn đi, càng xa càng tốt. Nếu còn chần chờ, thì e rằng chúng ta và cả thất hoàng tử đều phải bỏ mạng tại Sơn Hàn Lâm hoang sơ này..." đến lúc đó, chúng ta làm gì còn có hy vọng trở về báo thù đây?
Tần Lập nhìn Biên Hạo vẫn thủy chung im lặng, cùng tiểu nam hài ngủ say nằm trong lòng Khúc Nhan, sắc mặt hắn nhợt nhạt nói :" Biên Hạo,ta giao thất hoàng tử trông cậy vào người, hy vọng của Thần Tịnh Quốc cũng giao cho ngươi!"
Phía xa truyền đến từng trận ánh sáng đỏ rực cửa ngọn lửa, âm thanh bước chân lúc có lúc không truyền đến, khiến cả ba người đều biến sắc.
Tần Lập xoay người, lạnh lùng nói : " Còn đứng đó làm gì? Đi nhanh đi! Sau này liền lại gặp..." phần còn lại, cứ để ta lo là được rồi.
Khúc Nhan hai mắt đã sớm khóc đêm đỏ bừng, nàng biết một hồi trận chiến này là cửu tử nhất sinh, làm sao có thể gặp lại? Cho dù Trần Lập hắn tu vi đã là Kết Đan hậu kỳ, nhưng làm thế nào có thể so sánh được với bọn người kia?
Nhưng quả thật không thể chần chờ thêm nữa, nếu không liền nhiều người bọn họ hy sinh đều tốn công vô ích.
Biên Hạo trầm trọng gật đầu, dứt khoát nói: " Hẹn gặp lại." liền nhanh chóng lôi kéo Khúc Nhan đang còn ngây ngẩn rời đi.
Tần Lập hơi mỉm cười, nụ cười của sự bất đắc dĩ và đau xót. Hẹn gặp lại? Một câu nói này nghe thật đơn giản, nhưng là rất khó để thực hiện a.
Chờ bọn họ đi không lâu, một nhóm người toàn thân áo choàng đỏ rực xuất hiện, mặt mũi không rõ ràng, nhìn sơ qua toàn bộ chính là hai mươi mấy tên, càng kinh hãi chính là tất cả đều có tu vi Kết Đan, thậm chí còn có cả một tên Kết Đan hậu kỳ sắp đột phá.
Tần Lập lạnh lùng nhìn, toàn thân đã bọc phát ra một cỗ khi tức Kết Đan cuồng bạo kinh người, khinh thường nói : " Cho dù ngày hôm nay ta đã bị thương, nhưng một chút ít tổn thương này các ngươi nghĩ có thể đánh lại ta? Hừ, mơ tưởng!"
Tên áo choàng đỏ rực có tu vi cao nhất đứng ra, gã chính là tên cầm đầu, cười nhạo nói : " Như thế nào? Bằng một thân thương tích hiện giờ, ta còn sợ không đánh lại ngươi sao? Chỉ là một Hộ vệ nhỏ bé mà đã dám ngông cuồng như vậy! Lên!"
Gã rã hiệu cho một đám người phía sau, một đám chia ra thành hai, một xông về phía Tần Lập, còn lại xông về hướng của đám người Biên Hạo đã chạy đi.
Tần Lập cũng cười lạnh : " Có ta ở đây, cho dù là Liệt Phiên Lâu các ngươi hay ai cũng đừng hòng đụng vào thất hoàng tử!"
Trên tay hắn nhanh chóng xuất hiện một thanh Kiếm đen tuyền, truyền linh khí vào liền mạnh mẽ chém về phía đám người Liệt Phiên Lâu đang có ý định bám theo đám người Biên Hạo.
Nhất thời, một đoàn hắc khí bay ra, bám vào bọn người Liệt Phiên Lâu mà mạnh mẽ ăn mòn, cắn nuốt bọn hắn.
Chỉ trong một vài giây ngắn ngủi đã trực tiếp ăn mòn năm tên Kết Đan trung kỳ.
Tên cầm đầu cùng cả đám người Liệt Phiên Lâu sắc mặt hơi đổi, gã cầm đầu thật không ngờ được, cái tên Hộ vệ nhỏ bé trong miệng gã trong tình trạng bị thương như vậy còn có thực lực mạnh mẽ như thế, trong vài giây giết chết năm tên Kết Đan trung kỳ là cái khái niệm gì?
Thực lực cỡ này có bao kinh khủng, nếu để hắn ta dưỡng thương xong, thì e rằng để lại mối họa cho sau này.
Nếu nói so sánh Tần Lập có thực lực mạnh mẽ Kết Đan hậu kỳ, tương lai có thể trở thành cường giả Nguyên Anh với Biên Hạo chỉ mới tới tu vi Trúc Cơ hậu kỳ mà nói thật khác xa.
Cho dù mục tiêu lần này là vị thất hoàng tử nhỏ tuổi kia, nhưng gã cũng chẳng để vào mắt. Bởi vì ai chẳng biết vị này thất hoàng tử mới có ba tuổi từ khi mới sinh ra đã bị trúng độc nên chỉ sống được mười mấy năm nữa a?
Ngược lại, gã cảm thấy cái tên Tần Lập hộ vệ này lại nguy hiểm hơn nhiều, cũng thật khiến cho gã cảm thấy hứng thú, muốn giao đấu một phen a.
Suy nghĩ thông suốt, trước tiên tiêu diệt tên hộ vệ trước mắt rồi đuổi theo sau cũng được, gã cho đám người kia lui xuống trước, rồi bản thân rút ra vũ khí, cùng Tần Lập đấu một trận kịch liệt.
...
Bên này xảy ra một trận đánh dữ dội, bên kia ngược lại cũng rất nhanh đã chạy trốn ra khỏi Sơn Hàn Lâm.
Trần Khúc Nhan đã mệt mỏi đến tay chân bủn rủn, nàng ôm thất hoàng tử một hồi lâu cộng thêm thể lực yếu lại phải chạy suốt một đường dài a, nàng hơi dừng lại nói :" Biên Hạo, ngươi mau giúp ta ôm thất hoàng tử một chút đi a."
Biên Hạo gật đầu, đưa tay liền đem tiểu nam hài đến trong tay. Hắn hơi giương lên khóe môi, nói: " Được rồi, kể từ giờ liền để ta chăm sóc thất hoàng tử..."
Trần Khúc Nhan gật đầu, vừa đi vừa nói: " Được rồi, ngươi không cần nghiêm trọng như vậy, đợi ta hồi sức liền được rồi."
Biên Hạo nhìn bóng lưng của nàng, lại nhìn đến tiểu nam hài trong lòng, ánh mắt khẽ híp lại thành một đường nguy hiểm, nói : " Ồ, vậy sao? Không cần phiền như vậy, hay là để ta tiễn người một đoạn đi."
Trần Khúc Nhan đi phía trước không nghe rõ lắm, liền xoay người lại : " Ngươi đoạn sau nói cái gì..."
Thanh âm nàng đột nhiên ngừng lại, sau đó khuôn mặt xinh đẹp hiện lên vẻ không thể tin nổi mà trợn mắt, khiếp sợ lấy tay che ngực :" Biên Hạo...ngươi!"
Chỉ thấy trước ngực phải nàng bị thủng một lỗ, vết thương nhìn thập phần khủng bố.
Biên Hạo híp mắt, nhàn nhạt nói: " Ngươi đừng giả vờ nữa, ở đây không có Tần Lập hay ai khác."
Trần Khúc Nhan vẻ mặt thoáng chốc cứng đờ ( ngu người), rồi hơi cuối đầu xuống im lặng một hồi, rồi lại đột nhiên ngẩn đầu lên, khuôn mặt biểu hiện hoàn toàn khác khi nãy, tựa như hai người khác nhau vậy.
Nàng nở trên môi nụ cười quái dị vô cùng, ruốt cuộc liền nói: " Ngươi làm sao biết a, rằng ta không phải 'Khúc Nhan' đâu?" cái tên này thông minh thật, mới đó liền nhận ra sao.
Biên Hạo lẳng lặng nhìn 'Khúc Nhan', liền lạnh lùng nói: " Ta cũng chỉ vừa mới phát hiện, từ chỗ Tần Lập hắn đề nghị để hắn đi chịu chết kia."
' Trần Khúc Nhan' hơi ngạc nhiên, lại cuối đầu suy nghĩ một hồi, có vẻ nghĩ không ra chỗ nào nàng diễn xuất sai lầm liền hỏi: " Chỗ nào làm ngươi phát hiện a?"
Biên Hạo thở dài một hồi, chậm rãi nói: " Khúc Nhan nàng ấy không như những cô nương khác, sẽ không vì bằng hữu mà khóc. " có lẽ, đối với nàng ấy mà nói chỉ có chủ tử mới là quan trọng nhất.
'Khúc Nhan' :"..." chậc, nàng chọn nhầm đối tượng diễn xuất rồi.
Cho nên ' Trần Khúc Nhan' giả mạo này liền xuất hiện sai lầm, Khúc Nhan thật sự sẽ không phải khóc vì Tần Lập đi chịu chết, ngược lại nàng sẽ đồng ý không chút chần chờ, vì nàng muốn tốt cho thất hoàng tử, dù đau lòng đến mấy cũng tuyệt không khóc. Nàng ấy chính là một cô nương kiên cường.
Biên Hạo lạnh lùng nhìn ' Khúc Nhan' giả mạo, một tay liền đánh ra linh khí trực tiếp xuyên qua người nàng ta.
Những kẻ sinh ra đã là thuộc hạ như bọn họ, sẽ làm mọi giá để bảo vệ chủ tử của mình, cho dù là hy sinh tính mạng cũng tuyệt đối không chân chờ.
Có lẽ Tần Lập cũng đã nhận ra điểm này, cho nên hắn chỉ nói đến :" Biên Hạo,ta giao thất hoàng tử trông cậy vào người, hy vọng của Thần Tịnh Quốc cũng giao cho ngươi" mà không phải là từ 'các ngươi'.
Hắn nhìn đến vừa bị hắn đánh chết ' Khúc Nhan' giả mạo đột nhiên bốc cháy, cuối cùng cũng chỉ để lại một đống tro tàn.
Quả nhiên, đây chính là thủ đoạn của Liệt Phiên Lâu, không hổ danh là một trong mười thế lực tà đạo ở Thiên Tịnh Quốc, nhưng đây chỉ là một nhánh rất nhỏ đi.
E rằng cái người giả mạo vừa rồi chính là kẻ mà bọn họ gài vào, lựa chọn một tên cùng thực lực và biết thuật dịch dung để biến thành ' Khúc Nhan', nếu là ai khác xem ra cũng bị lừa, nhưng trò này không áp dụng được với những người thân nhau từ nhỏ như bọn hắn, một cử động nhỏ cũng đủ để nhận ra câu là thật và đâu là kẻ giả mạo.
Biên Hạo thở dài một tiếng, nhiều người phải hy sinh như vậy, còn mời đến cả thế lực tà đạo Liệt Phiên Lâu một đường truy giết đến Tuyên Vỹ Quốc, Thái tử lần này quả nhiên muốn tuyệt đường sống của bọn họ.
Nhìn đến thất hoàng tử trong lòng, này tiểu nam hài chính là hy vọng cuối cùng của Thiên Tịnh Quốc_Bạch Thiên Viễn.
Biên Hạo nhanh chống đem theo 'thất hoàng tử' rời đi. Cũng hoàn toàn không phát hiện ra cái tiểu nam hài xảy ra vấn đề gì.
Đúng vật, Bạch Thiên Viễn thế nhưng hồi sinh thành thất hoàng tử của Thần Tịnh Quốc! Hơn nữa hắn bây giờ chỉ mới có ba tuổi thôi trời ạ!
Bạch Thiên Viễn từ đầu đến cuối luôn giả ngủ thầm chảy mồ hôi lạnh, trong lòng cảm thấy càng thêm vô cùng bất an.
Hắn gào thét cùng Hệ thống trò chuyện : " Hệ thống! Ta quả thật rất vui vẻ khi được hồi sinh, nhưng tại sao ta chỉ mới có ba tuổi a?" hắn sống hai mươi năm qua, bây giờ lại đột ngột trở tiểu nam hài, cảm thấy rất ngượng. Hơn nữa được mỹ nữ ôm thật sự rất hạnh phúc a, nhưng một đường ôm cứ sốc nảy, lại cứ bị truyền tay nhau hắn quả thật là mệt tâm, còn tâm tình gì mà hưởng thụ chứ.
Hệ thống : [ Ký chủ ngươi nên cảm thấy hạnh phúc mới phải! Không những được trẻ đi 17 tuổi, còn có thân phận cao quý nga.]
Bạch Thiên Viễn khóe môi giật giật : " Thân phận cao quý thì sao? Bây giờ còn không phải là bị người người truy sát? Sau này có mà sống trốn trốn tránh tránh, cả ngày lo sợ có bị người nào đó đột nhiên nhảy ra giết chết hay không. Còn không bằng cả thân phận bình thường, hừ."
Hệ thống cũng không cho là đúng phản bác : [ Ngươi thì hiểu cái gì? Để đào tạo ngươi trở thành Thần được người người tôn kính, đương nhiên phải có xuất thân cao quý, được người người chú ý nha! Hơn nữa có bổn hệ thống, ký chủ ngươi không lo bị giết đâu a.]
Bạch Thiên Viễn bĩu môi, hơi có vẻ thỏa hiệp nói : " Vậy thì ngươi nhớ mà giữ lời, nếu ta có mệnh hệ gì ngươi liền phải bảo vệ ta!"
Hệ thống vô cùng đảm bảo nói : [ Ký chủ ngươi yên tâm, chỉ là muốn bảo vệ ngươi cần năng lượng, nhưng năng lượng của ta đã cạn gần hết, nếu ngươi không làm nhiệm vụ thì ta cũng không còn cách nào khác.]
Bạch Thiên Viễn giật mình, hỏi : " Nhiệm vụ? Nhiệm vụ gì a?"
Hệ thống rất vô tội nói : [ Nhiệm vụ để kiếm năng lượng a, như thế ta mới có thể bảo vệ ngươi chứ.]
Nghe cũng có lý lắm, Bạch Thiên Viễn nghĩ một hồi liền nói: " Nhiệm vụ thế nào ?"
Hệ thống :
[ Nhiệm Vụ chính : Trở thành Thần.
Nhiệm vụ chi nhánh 1: Xoát độ Ngầu.
Nhiệm vụ chi nhánh còn lại: hiện chưa có.]
Bạch Thiên Viễn cảm thấy mình nghe nhầm, thành thần? xoát độ Ngầu? Là cái quái gì?
Hệ thống quở trách nói :
[ Ngươi ngay cả xoát độ Ngầu mà cũng không biết? Quả nhiên là phế vật cấp Nguy cơ...o(╯□╰)o]
Bạch Thiên Viễn : "..." đậu phộng luộc! Cái Hệ thống này quả thật là đáng ghét. (='.'=)
Hệ thống ruốt cuộc giải thích : [ Này a, xoát độ Ngầu, đơn giản chính là ngươi chỉ cần ra vẻ ngầu lòi, anh tuấn tiêu soái nè. Xoát độ Ngầu chia làm mười tầng, mỗi tầng chia làm 5 cấp độ. Sau mỗi lần thăng cấp ký chủ ngươi sẽ được một phần thưởng nhỏ, khi lên cấp mỗi tầng sẽ được tặng một bảo vật ngẫu nhiên. Ngoài ra khi hoàn thành xong nhiệm vụ này sẽ mở ra một nhiệm vụ khác.]
Bạch Thiên Viễn liền hiểu rõ, này xoát độ Ngầu thôi, hắn còn không phải ở thế giới trước hay diễn sao.
Nhiệm vụ này cũng thật dễ đi, hơn nữa còn giống như sẽ được phần thưởng rất nhiều.
Nhưng, nhiệm vụ có thể đem lại năng lượng cho hệ thống, năng lượng hệ thống có thể đem hắn xuyên qua thiên đạo, giúp hắn hồi sinh. Thật là không đơn giản a.