Cực Phẩm Thần Y

Chương 934

Chương 934

Tiếp sau đó, Tô Nguyên Hùng để một tay ra sau lưng, tay còn lại xòe năm ngón tay ra, nhẹ nhàng chặn đứng cú đấm toàn lực từ cánh tay có mang bao tay vàng đó của Abbott rồi khó chịu nói: “Chỉ là thực lực của một Tông Sư trung kỳ nhỏ bé mà cũng dám hổn láo trước mặt tôi, người của giáo hội phương tây các người đều không biết trời cao đất dày như vậy sao?”

Phong thái ung dung, sức mạnh có thừa.

Trần Gia Bảo hơi bất ngờ, thực lực của “bán bộ truyền kì” đúng là rất đáng sợ.

Ưng Kiến Hoa thì lại không có chút gì bất ngờ, gia chủ nhà họ Tô đích thân ra tay thì dù là kỵ sỹ hoàng kim của giáo hội phương tây thì đã sao, chẳng phải vẫn cứ không chống cự nỗi như thường đó sao?

“Chuyện này… Chuyện này sao có thể? Đến giáo hoàng bệ hạ cũng từng kinh ngạc vì cú đấm toàn lực của Abbott, sao có thể bị người khác dễ dàng chặn lại như thế được?” Thắng Mộng Việt vô cùng bất ngờ, trong lòng trỗi lên một dự cảm không lành.

Abbott lại càng bất ngờ hơn, từ khi anh ta trở thành kỵ sĩ hoàng kim đến nay thì chưa từng gặp phải chuyện như thế này, anh ta thu nắm đấm lại và lùi về sau như một phản ứng bản năng của cơ thể.

“Hừm, trốn xong chưa?”

Tô Nguyên Hùng hừm một tiếng, nội công trên tay ông ta đột nhiên bộc phát ra, lập tức có một tiếng “rắc”

vang lên, tay phải của Abbott liền gãy nát vụn.

Abbott hét lên thảm thiết, trong lúc đau đớn cực độ, dù cho anh ta có ý chí chiến đấu của một nửa chiến thần thì cũng đau đến mức ngũ quan méo mó.

“Người tiếp theo sẽ là cậu, Trần Gia Bảo.”

Tô Nguyên Hùng đá bay Abbott bằng một chân rồi quay người lại, nhìn về phía Trần Gia Bảo, ánh mắt tràn đầy sát ý.

Một chiêu, chỉ với một chiêu thì “Thần thái dương” Abbott đã trở thành kẻ tàn phế!

“Abbott lại… Lại bị tiêu diệt chỉ trong tích tắc, Việt Nam lại có một cao thủ như thế tồn tại sao? Thượng đế của tôi ơi, nếu chuyện này mà bị truyền về phương tây thì nhất định sẽ làm dậy lên một làn sóng lớn, thậm chí còn có thể làm chấn động cả đoàn kỵ kĩ giáo hội.”

Ánh mắt Thắng Mộng Việt tràn đầy sự ngạc nhiên không thể tin nỗi, trong lòng anh ta cảm thấy cực kỳ sốc. Nhưng tiếp ngay đó, anh ta đảo mắt một cái thì liền nghĩ ngay đến mục đích mà anh ta mời Abbott đến chính là để tìm Trần Gia Bảo báo thù, chỉ cần có thể chắc chắn Trần Gia Bảo sẽ chết ở đây thì anh ta cũng không quan tâm người ra tay là ai, hơn nữa người đối phó với Trần Gia Bảo càng lợi hại thì càng có thể đảm bảo không có sơ sót gì xảy ra.

“Đến “Thần thái dương” Abbott mà cũng bị Tô Nguyên Hùng hạ gục chỉ với một chiêu, nghĩ thôi cũng biết được sức mạnh của Tô Nguyên Hùng, có ông ta đối phó với Trần Gia Bảo thì lần này Trần Gia Bảo nhất định khó thoát được kiếp nạn!”

Thắng Mộng Việt nghĩ đến đây thì trong lòng đã đột nhiên cảm thấy phấn khích, anh ta đã chuẩn bị sẵn sàng để được nhìn thấy Trần Gia Bảo bị giết chết.

Không chỉ có anh ta, Ngụy Nhã Huyên cũng cảm thấy vô cùng căng thẳng. Cô ấy biết Trần Gia Bảo rất giỏi và cũng biết chị Lưu Ly lại càng lợi hại hơn nhưng cô ấy lại không có được sự hiểu biết trực quan về sức mạnh của Trần Gia Bảo và Lưu Ly, sao có thể bì được với sự chấn động khi Tô Nguyên Hùng hạ gục Abbott chỉ bằng một chiêu?

Vì vậy trong lòng cô ấy bắt đầu thấy lo lắng cho Trần Gia Bảo.

Lúc này Tô Nguyên Hùng chầm chậm tiến về phía Trần Gia Bảo, ông ta nói với giọng bình thản nhưng lại sặc mùi sát khí: “Trần Gia Bảo, tôi cho cậu một cơ hội để tự kết liễu, nếu như bắt buộc để tôi ra tay thì tôi chắc chắn là cậu nhất định sẽ sống không bằng chết.”

Lúc đối mặt với Tô Nguyên Hùng đang áp sát đến, nụ cười trên khóe môi Trần Gia Bảo lại càng đậm nét hơn, anh đột nhiên nói: “Ông thả Hoàng Thiên Hạnh ra thì tôi sẽ nói cho ông biết một bí mật.”

“Ồ?” Tô Nguyên Hùng dừng bước, giật mí mắt rồi nói: “Đây là khẩn cầu trước lúc chết của cậu sao?”

“Khẩn cầu? Bộ dạng tự cho mình là hay của ông thật sự rất đáng ghét đấy!” Trần Gia Bảo cười nhạo một tiếng rồi lướt mắt nhìn qua bảy người Tô Nguyên Hùng với vẻ kinh miệt và nói: “Ông tưởng rằng chỉ dựa vào mấy người bọn ông mà có thể giết được tôi sao?”

Giọng nói khinh miệt, đầy vẻ ngông cuồng và ngạo mạn.

Bình Luận (0)
Comment