Cực Phẩm Thần Y

Chương 935

Chương 935

Sắc mặt Tô Nguyên Hùng lập tức tối sầm lại, ông ta nói: “Trong mắt tôi thì sự huênh hoang của cậu lại càng là sự ngu dốt, nếu như cậu đã không trân trọng cơ hội tự kết liễu mà tôi đã cho cậu thì thôi vậy, tôi sẽ đích thân ra tay. Tôi sẽ giết người phụ nữ của cậu trước mặt cậu trước rồi sẽ cho cậu nếm thử mùi vị đau đớn đến không muốn sống, sau đó thì cho cậu chết đi trong sự đau đớn và tuyệt vọng!”

Tô Nguyên Hùng nói xong thì nhìn về Hoàng Thiên Hạnh, Lưu Ly và Ngụy Nhã Huyên với ánh mắt đằng đằng sát ý.

Rõ ràng là ông ta đã xem cả ba cô gái ở đó đều là phụ nữ của Trần Gia Bảo.

Thắng Mộng Việt lập tức mở to hai mắt, cái tên này đúng là ác mà, ba cô gái đẹp như hoa như ngọc thế kia mà ông ta lại không biết thương hoa tiếc ngọc, muốn giết hết tất cả, đúng thật là… Đúng thật là cao thủ tuyệt đỉnh, cảnh giới tình cảm cũng khác người.

Hoàng Thiên Hạnh thì còn đỡ, cô vốn dĩ một lòng một dạ muốn trở thành người phụ nữ của Trần Gia Bảo, mặc dù sợ chết nhưng cô cũng không lên tiếng phản bác.

Nhưng Ngụy Nhã Huyên thì lập tức thấy không vui, không kiềm được mà phản bác lại: “Nè, chắc ông nhầm lẫn rồi đấy, tôi không phải là người phụ nữ của Trần Gia Bảo, liên quan gì đến tôi?”

Lưu Ly cũng khẽ chau mày, mặc dù cô ấy không vui khi bị người khác nói là người phụ nữ của Trần Gia Bảo nhưng lại không mở miệng bác bỏ.

“Cô có phải là người phụ nữ của Trần Gia Bảo hay không không quan trọng, quan trọng là Trần Gia Bảo quen biết cô, như vậy đã đủ rồi.” Tô Nguyên Hùng hừm nhẹ một tiếng, một luồng sát khí tự dưng bốc lên.

“Vậy tôi có thể hiểu thành chỉ cần là người mà Trần Gia Bảo quen biết thì ông đều có ý định giết chết hết không?” Lưu Ly đột nhiên lên tiếng, giọng điệu vẫn cứ lạnh lùng như thế nhưng với những gì hiểu được trong mấy ngày ở cùng với Lưu Ly, Ngụy Nhã Huyên đã nghe ra được một sự lạnh lùng trước giờ chưa từng có trong giọng nói của cô ấy.

Nụ cười trên môi Trần Gia Bảo càng đậm nét hơn, chỉ cần Lưu Ly đứng ra thì đừng nói là một Tô Nguyên Hùng nhỏ bé, dù “Lục đại hộ pháp” của nhà họ Tô cùng nhau xông lên thì cũng không phải là đối thủ của Lưu Ly.

“Đúng thì thế nào? Trần Gia Bảo đã giết đứa con yêu dấu của tôi, tôi muốn tất cả những người mà cậu ta quen biết đều phải bồi táng cùng con trai của tôi!” Tô Nguyên Hùng kiêu ngạo nói: “Đây vốn dĩ là thế giới của người chiến thắng, vì tôi mạnh hơn các người nên tôi có quyền quyết định sự sống chết của các người.”

Mặc dù Abbott đã bị Tô Nguyên Hùng phế một cánh tay nhưng anh ta cũng bất giác thầm gật đầu, thật lòng tán thành câu nói đó của Tô Nguyên Hùng. Dù sao thì dù là ở phương đông hay là ở phương tây thì kẻ mạnh mãi mãi vẫn có thể đứng ở trên đỉnh của kim tự tháp, còn những người bình thường thấp kém thì chẳng qua cũng chỉ là kiến cỏ mà thôi.

“Đủ rồi!”

Đột nhiên Lưu Ly khẽ hét lên và đứng dậy, đôi mắt sáng ngời hiện rõ lên sự căm ghét, cô ấy nói: “Tôi đã chịu đựng các người đủ rồi, thái độ coi thường sinh mệnh của ông thật làm cho người khác muốn buồn nôn, người như ông sống trên thế giới này rõ ràng là bất kính với hai chữ “lương thiện” mà!”

“Không phải ông nói “người thắng cuộc có quyền” sao? Vậy được, tôi sẽ cho các người một cơ hội, nếu như có thể đánh bại tôi thì tôi sẽ mặc cho các người xử lý!”

Lưu Ly nói xong thì khẽ giơ tay lên, một luồng khí công cực mạnh bao trọn lấy Hoàng Thiên Hạnh, Lục Đình Nhân vẫn chưa kịp phản ứng thì Hoàng Thiên Hạnh đã bị luồng khí đó hút vào và bay về phía Lưu Ly.

Mọi thứ xảy ra đột ngột, bọn người Tô Nguyên Hùng đều không ngờ rằng Lưu Ly lại là người trong võ đạo, hơn nữa tu vi lại còn cao như thế, lúc bọn họ phản ứng lại thì Hoàng Thiên Hạnh đã bay đến bên cạnh Lưu Ly.

Lưu Ly đã bộc lộ ra tu vi của mình thấp nhất cũng phải đến cấp Tông Sư chỉ bằng một chiêu làm Tô Nguyên Hùng và Abbott đều cảm thấy kinh ngạc, rõ ràng là đang phô trương thanh thế.

Hoàng Thiên Hạnh được tự do thì kích động đến mức ôm chầm lấy Trần Gia Bảo, sém chút nữa là khóc nấc lên vì sống sót được qua kiếp nạn.

Trần Gia Bảo vỗ nhẹ lên vai Hoàng Thiên Hạnh, nhẹ nhàng đẩy cô ra rồi thật lòng nói với Lưu Ly: “Cảm ơn cô.”

“Không cần khách sáo.” Lưu Ly lạnh lùng nói và liếc nhẹ Trần Gia Bảo một cái rồi tập trung sự chú ý lên thế lực nhà họ Tô.

“Không ngờ tôi lại nhìn đến lóa mắt, thì ra cô cũng là một cao thủ Tông Sư, ở độ tuổi này đúng là hiếm có.” Sau khi Tô Nguyên Hùng phản ứng lại thì trong lòng ông ta cảm thấy vô cùng kinh ngạc.

Trong chiêu đơn giản lúc nãy của Lưu Ly thì cô ấy chỉ mới dùng ba phần lực nhưng lại bị Tô Nguyên Hùng cho rằng cô ấy là một Tông Sư.

Bình Luận (0)
Comment