Sau cuộc thi cũng là
hai tuần sau, tuyết ào mùa đông lại rơi càng dày hơn. Gió lạnh từ bên
ngoài như tát vào mặt người đi đường. Những cành cây trơ trội bị phủ đầy tuyết, trên cành lá những cây thông cũng chẳng tránh khỏi tuyết phủ
trắng xóa, đường đi bị tắt nghẽn, ngày nào cũng lên truyền hình lại nghe về chúng, riết người xung quanh cũng quen thuộc. Một những nơi ổn định
hơn sẽ cử người đến giúp hoặc quyên góp tiền hỗ trợ cho những người nơi
khác gặp khó khăn hơn.
Ngồi trên ghế sô pha, mắt không rời khỏi
chiếc laptop, tay lại bấm như điên. Biết làm sao được, cả nhóm Yuki cùng Kyo, ngày cả Akito cùng nhắn tin hỏi tình hình về cô. Có cả cô bé Tohru và nhóm Saki hỏi cuộc sống cô giờ này ra sao. Còn cô bé Nanami than
phiền miết. Meyami là ngừoi chịu khổ ngồi chơi với họ. Lúc trước cô cũng đưa họ vào nhóm, chẳng hiểu tại sao họ rời ra dần hết sau đó nhắn tin
riêng với cô. Meyami đưa vào hai lần họ cũng như thế, đành bó tay.
Ở nhà Asahina một thời gian, Meyam bắt đầu làm việc nhà giúp chị Chi, sau đó sắp xếp giúp các anh phòng riêng mình khi họ nhờ. Và đương nhiên cô
chẳng dám bén mãn đến phòng người tình của chị. Mới sáng nay, Meyami bị
Ema ôm trong phòng khóc sướt mướt, nào là căn dặn nào là giữ sức khỏe.
Tự nhiên cô cảm thấy sắp phải đi chết vậy, cô chỉ ở trên trường được hai tuần sau đó về nhà vào cuối tuần. Tuy số lần về nhà ít nhưng cũng có
thời gian ở nhà chứ có chạy đi xuyên nữa quả cầu đâu mà khóc lóc ghê dữ
vậy? Còn nữa nha~ Tại sao Ema khóc xong cô dỗ không được lại để anh
Yusuke hay anh Subaru, còn có bộ hai Nastume với Louis nữa.
Thật là con em này ra lề rồi này!
Chẳng ai còn thương cô nữa hết mà!! Thế là giữ tư thế ủ rũ ra khỏi phòng chị
để họ muốn làm gì thì làm. Nhưng thật tâm đang muốn tung hoa.
Thoát rồi!
Bà chị Ema càng ngày lại càng mít ướt, cô dỗ cả hai ngày còn không xong
lấy đâu mà hiền dịu dỗ. Gọi cho đám đó còn may ra còn sống được mà về
phòng chết. Tới Papa Rintarou cũng chẳng dỗ được chị nữa mà. Ừm mà papa
có mama Miwa rồi mấy bữa nay cũng chẳng them gọi điện cho con gái luôn.
Thật là tủi thân hết sức.
Ông nội bà nội chuẩn bị nhìn mặt con rể đi a~!
Ngồi chơi được một chút lại nhận được email của Tompa. Vì hôm nay cũng đã
làm xong việc nhà, ngồi xả hơi một chút. Nhìn email lão, hình như có cảm giác không muốn bấm vào đấy. Lão chẳng có chuyện gì gửi email cho cô,
vì một lý do duy nhất: “ Hết gái rồi! Làm mồi câu cho anh nữa đi!”.
Cho cô xin đi, tiền lương cô lão còn chưa trả lại muốn thuê nữa. Miễn đi.
Đùa thôi! Bây giờ chị Ema đã yên ổn rồi. Papa cũng có người chăm sóc, như
thế càng dễ dàng khi cô chuẩn bị trở về nhận lại dòng họ. Cô để ý từ nhỏ đến lớn, papa chưa bao giờ không nhận những bức thư từ một địa chỉ lạ.
Lúc đó cô ra ngoài lấy thư vào, nhìn địa chỉ thắc mắt, là từ nước Pháp,
địa danh rất lạ. Chạy vào hỏi papa lại không tìm ra được thông tin gì mà còn ngược lại bị papa đuổi khéo ra ngoài chơi. Bên ngoài vì lớ ngớ, Chi lại ngã, nên Meyami cũng chẳng để ý lắm vội chạy ra ngoài đỡ chị.
Bây giờ mối liên lạc của dòng họ của cô cũng mất, từ trước nghĩ họ không
quan tâm mình nên không đến tìm mộ cha mẹ. Nhưng sau đó ý kiến đó bị bác bỏ, vì hằng tháng dường như papa đều nhận được thư từ địa chỉ lạ kia.
SAu này chuyển sang nhà anh em Asahina, papa cũng rời đi qua nước ngoài
công tác với mama, cô cũng không thể hỏi ông có còn giữ được liên lạc
với những người kia nữa không.
Tin nhắn của Tompa chỉ vỏn vẹn hai câu: “ Đến rồi! Mau đến giúp anh”
Meyami nhìn tin nhắn rồi nghĩ nghĩ, đến rồi. Cô không đoán sai đúng không? Tên điên kia đã bắt đầu hết gái rồi. Mà tin nhắn mờ ám này …. Mấy anh mà
thấy nhất là tên Fuutan kia chắc chắng sẽ không xong. Hắn ta sẽ làm âm
lên cho xem. Nào là tại sao lại để email cho người khác biết, rồi tại
sao lại nhắn những cái tin mờ ám như thế. Và rồi vân vân và mây mây.
May mắn bây giờ tên điên đó không có ở nhà nếu không chắc chắng. Cô tiêu,
khi cô mở lotop lên cậu ta cứ kè kè theo mãi, đến nỗi Kyo hay Yuki nói
gì thì nhào vào nói, sau đó là giật luôn lotop của cô để chửi lộn. Akito thì hình như khác hai ngừoi kia, biết lời nhắn của cô thay đổi cậu im
luôn. Tên này cô công nhận càng ngày càng lạnh rồi.
“ Này mèo hoang, khi nào em đi học?! Nghe nói em thi vào học viện âm nhạc nhỉ?!”
“ Ừm, hình như sang năm mới giống các học viện khác!”
“Ừm anh nghe nói học viện Saotome bắt đầu học sớm hơn các học viện khác.
Không biết năm nay có thay đổi gì không. Nhưng nếu học sớm thì nhớ giữ
sức khỏe, thời tuyết thất thường sẽ không tốt cho em.”
“ Vâng … thật là quan tâm thái quá.”
Trên dòng nhắn của cô hiện lên đã xem, rồi nick cậu cũng tối đen. Có lẽ là
gia tộc có việc. Meyami cũng quen những cuộc trò chuyện bì ngắt quãng
hay bị Fuutan chiếm lotop. Akito thì khá im lặng, lâu rồi không gặp anh, trong tin anh cũng đã đổi luôn cách xưng hô. Cô cũng chẳng tính toán
cho lắm những chuyện xưng hô sau đó tắt máy. Yuki cùng Kyo sau khi chửi
với Fuutan mệt lại quay sang rầy cô: “ Lần sau nhắn tin với mình nhớ vào phòng, cấm cho tên khùng kia nhìn thấy tin hiểu chưa?!”
Meyami
không hiểu chỉ cười trừ, rồi gửi lại rằng: “Đã hiểu”. Có xem hay không
cũng có sao đâu chứ, những câu truyện bình thường thôi, tuy nhiên có
những lúc họ hỏi về mối quan hệ của cô và Fuutan, chưa kịp trả lời đã bị cậu ta cốc đầu rồi giật mất. Bảo rằng không bao giờ chịu nghe lời, rồi
ngồi cãi ầm lên.
Cô cũng dần quen với những trường hợp đột ngột
như thế, và cung quen dần với những lời giải thích sau các cuộc tranh
cãi. Riết rồi cô có cảm giác mình trở thành nhà đàm phán tài ba luôn.
“ Mimi…!!”
Iori từ trên lầu đi xuống, tay cầm điện thoại của cô. Meyami cũng vừa tầm đặt lotop xuống đến nhận lại.
“ Điện thoại của em kêu suốt. Và cái tính quên đồ vẫn không chừa”
“ Hihihi … cảm ơn anh ạ, em đang cố gắng sửa đây.”
Iori nhìn cô rồi xoa đầu, thời gian anh gặp cô em gái này vẫn không nhiều.
Nhiều nhất chỉ là vào những ngày cuối tuần trong những ngày học. Lễ nghỉ đông năm nay kéo dài khá lâu, anh cũng ở nhà được một khoảng thời gian. Mọi chuyện trong nhà tiến triển quá nhanh, khi anh về cũng không tránh
khỏi bất ngờ. Ngôi nhà bị chia ra làm hai bên, không phải là thành viên
trong nhà bị thu hút bởi hai mấu chốt khác nhau. Anh Louis, cùng Yusuke
hay anh Subaru, Nastume đang hẹn hò với Ema, chuyện này anh không ý
kiến. Cô em gái khác dòng máu cùng chẳng có huyết thống nào với các anh
hay người cha dượng, tính cách cũng khác thân mật khiến anh không ghét
bỏ cô bé. Với lại dù sao tình cảm của các anh là thật long, vậy thì để
họ tiếp tục theo đuổi đi. Anh cũng vô tư có rựou ngon uống. Nhưng xem ra bên Ema đã thành công rồi, công cuộc dường như hạnh phúc tốt đẹp. Còn
……….Cô bé này khiến anh cười, nụ cười lâu nay chưa từng có khi cha mất.
Cùng với các anh chỉ là một tình cảm huyết thống. Hai tháng ở nhà, cùng
sống với cô bé, ưu điểm anh chẳng thấy, mà rõ nhất chỉ là cái tính hậu
đậu không sửa được của cô. Hỏi tại sao anh biết?
Một ngày còn
hơn 24 lần để quên điện thoại ở một góc ngách nào đó. Cái chính là cô bé toàn lo suy nghĩ chuyện gì đâu à. Và cái lý do ngớ ngẩn khi cô đi tìm
điện thoại là cô đã vứt nó ở trong só nào rồi. Đầu tiên có thể là nghe
câu nói đùa, nhưng mà thật ra cô em gái này vứt thật đấy. Lúc nào tìm ra cũng là ở một góc tường chật hẹp hay dưới nệm ghế sô pha. Và đến khi
tiệt vọng ngồi thở mới tình cờ phát hiện.
Iori cũng bó tay.
Còn nữa, khi nói cái gì ra trêu người thì bờ môi lại mỉm mỉm, ánh mắt sang
rực. Rất dễ nhận ra. Lời nói dối vụng về nữa giả nữa thật khiến người
khác tò mò. Còn có ngón tay nhỏ thường đặt trên môi hay chống cằm khi
nghe chăm chú tiếng lanh canh của chiếc chuông gió hay nhìn về phong
cảnh với ánh mắt sâu thẳm buồn rười rượi vô định hình.
Còn rất
nhiều thứ nữa khiến Iori yêu cô. Một cô bé có chỉ số thông minh cao ngất ngưỡng, là một luật sư tài ba, lại còn là nghệ sĩ trên sân khấu khiến
cá nước yêu thích. Nhưng sau lưng lại là vẻ mặt vô tâm vô cảm của của
người ngoài cuộc, ngay cả cái hậu đậu thường ngày và thói quen không ai
giống mình. Meyami đã trở thành một phần trong đời sống đến nổi đi đâu
cũng cần gọi cho cô bé lo rằng cô bỏ quên điện thoại ở đâu đó lại bò ra
đi tìm.
“ Anh Iori …. Anh Iori!..”