Hai tuần sau khi cơn bão đã qua. Hôm nay cũng là ngày giỗ của cha mẹ Meyami.
Buổi sáng cô đã ra ngoài từ rất sớm, mang theo một bó hoa cẩm tú mà mẹ thích nhất, đem đặt trên mộ cha mẹ. Đưa tay phủ nhẹ tầng tuyết trên mộ, sửa
sang lại đám cỏ quanh mộ, lau bụi bám lên ảnh của hai người. Rồi ngồi
thừ ra đó rất lâu. Cô đang nghĩ, cô có rất nhiều thứ cần làm. Sau năm
này khi nhận được bằng thì chính cô phải chạy đi tìm gia tộc mình. Nhưng cái vấn đề chính ở đây là làm sao lấy được chìa khóa từ tay papa
Rintarou để mở chiếc vòng trên cổ.
Loại vòng này rất chắc, và
Meyami cũng không có ý định muốn phá hư kỉ vật của mẹ còn soát lại trên
đời này. Và tâm cô cũng dấy lên lo sợ về con đường tương lai quá mù mịt.
“ Con phải làm sao đây!”
Đem tay trần vút lên tấm ảnh nhỏ trên mộ, ánh mắt mông lung muốn khóc.
Chuyện nhận lại gia tộc nếu papa Rintarou biết sẽ buồn. Dù không phải cha ruột nhưng ông cũng là người nuôi dưỡng cô từ nhỏ, từ cái thời mới
đẻ lọt lòng.
Tiiiiing …….Tiiiiiing….
Tin nhắn điện thoại,
từ khi cô không nhân được cuộc gọi của anh Masaomi thì không biết tại
sao Wataru cũng không dám chạm đến điện thoại cô mà đổi nhạc chờ nữa. Có lẽ cậu bé bị anh cả rầy, nhưng cô thường hay bị quên lãng cho điện
thoại một xó nào đó, tìm đến khi mệt mới lôi được “đầu” chúng ra, riết
anh Iori chuyển luôn chức năng nhận dạng chủ nhân trong điện thoại. Bây
giờ thì khỏe rồi, rời được điện thoại nửa bước nó lại kêu inh ỏi. Trừ
cái giờ ngủ hay ăn ra, cô lại bỏ nó bên mình suốt. Đến nổi khi anh
Masaomi thấy lại nhăn mặt đem điện thoại cô muốn đập nát.
“ Mimi em ra đây làm gì?! Trời lạnh lắm đây?!”
Ngẩn người, ra đây làm gì? Xem lại tên chủ gửi, không có tên trong danh bạ
của cô, đây là số lạ. Tên Mimi có thể là biệt danh, nhấn nút gửi lại,
thông báo với họ đã báo nhầm. Rồi bỏ nó vào túi trở về. SÁng nay cô cần
làm bữa sáng, anh Ukyo nói anh còn một sấp tài liệu chưa làm xong, chị
Ema thì đã bận cùng anh Subaru và Yusuke có chuyện phải đến trường. Còn các anh khác vì công việc nên một số ở công ty, một số khác đang chờ ăn sáng của cô. Tuy vẫn thắc mắc về tin nhắn của người lạ mặt nhưng mang
theo ý nghĩ là tin nhắn nhầm thì cô cũng chả quan tâm làm gì cho mệt óc.
“ Mimi em xong chưa, lên phòng anh nhờ chút chuyện”
“Dạ”
Loay hoay trong bếp, rửa bát đĩa. Bữa sáng hôm nay cũng không có nhiều
người. Ngày nghĩ đông chưa hết, nhưng công ty phải chạy theo số lượng
khác. Với lại ở bệnh viện anh Masaomi còn có ca phẫu thuật, lát nữa cô
cần mang cơm cho anh ấy. Anh Iori tự nhiên nói có chuyện ở câu lạc bộ
hoa, thế là bữa sáng này anh không ăn, chạy đi luôn. Meyami dành phần
cơm lại cho anh, nhưng không chắc anh có về vào buổi trưa, vì nếu là hoa thì Iori mê chết lên chết xuống đến quên trời quên đất, lấy đâu ra về
nhà.
Cái tính này Meyami cũng biết về anh khi đọc qua truyện, tuy nhiên nếu nói về thế giới cô đang sống. Có vẻ như cái tính của anh gọi
là cuồng chứ không còn là yêu nữa rồi.
Đem tạp giề tháo xuống.
Bước chân lên bậc cầu thang đến phòng của anh hai_Ukyo. Gõ cửa bước vào khi nhận được câu đồng ý. Buổi sáng khí hậu khá lạnh, mới bước vào đã
khiến các tập giấy từ trên bàn bay lả tả trên mặt đất.
“ Á em xin lỗi!”
Vội cúi đầu xin lỗi rồi đưa tay nhặt lên. Cảm giác được luồn sát khí từ
trên đầu mình giáng xuống, cô chỉ biết cuối đầu. Ukyo nổi giận cô chưa
thấy bao giờ, nhưng nếu nổi giận mà đem sát khí đem lên cho cô thế này…. Được rồi cô sợ hắn sẽ bẻ gảy cổ cô mất.
“ Vào phòng trời lạnh nên đóng cửa lại. Anh không ăn thịt em đâu miễn lo”
“ Dạ không phải ….”
“ Bên kia, một số hồ sơ anh cần sắp xếp, giúp anh chuẩn bị nó đi. Được chứ?!”
“Dạ”
Run lên, anh đưa cho cô chất giọng lạnh tanh, và uy nghiêm như một ông
hoàng. Còn về phần khi chưa nói hết lời giải thích thì bị anh cắt ngang. Đây chứng tỏ một điều, nếu cô không ngoan ngoãn chắc chắng ……. Mất
đầu!!
Sắp xếp xong tài liệu trên đất, quay sang kệ sách sắp xếp
lại theo ý anh. Đây mới là bất ngờ, Ukyo là luật sư, sách luật có thể dễ tìm kiếm, nhưng với sách y?!!! Anh còn có nhiều hơn cả luật, vậy có lẽ
ước mơ của anh không phải là luật sư. Cô được biết anh Masaomi có một kệ sách riêng về y học, dù có chật đến mức nào anh cũng sẽ không bỏ nhờ
qua chỗ em trai mình. Vì cái chính, Masaomi không muốn làm phiền em trai về công việc của mình.
“ Cái này là của anh khi còn nhỏ!”
“ À …”
Định quay lại nhưng cơ thể đã bị khống chế ở phía sau. Từ khi nào? Cô không
biết, chỉ biết hiện tại Ukyo đang dán người mình vào lưng cô, một tay
khác vòng qua eo giữ chặt. Tay kia lại đem quyển sách đặt lên kệ cao.
“ Anh…”
“ Tóc em thơm thật đấy Mimi”
“ Tư thế này ….”
“ Chẳng sao cả, anh thích như thế”
“ Nhưng mà …”
“ Biết không Mimi?! Em quá ngốc khi tự mình nhận ra. Vì thế anh sẽ chỉ em cách tăng chỉ số EQ lên”
“????!!”
Gỡ tay anh ra xoay người lại nhìn anh. Cô biết EQ là gì. Chẳng phải là chỉ số tình cảm sao? Chỉ số của cô có vấn đề gì? Mà không cần anh chỉ,
chuồn nhanh thôi chị Ema mà thấy chắc chắng xách cô ra đánh ghen mất.
Với lại anh ba lần bảy lượt cắt lời nói của cô. Rồi tự nhiên ngửi mùi
tóc. Bây giờ đòi chỉ dạy cái chỉ số bình thường của con người kia.
Không có hứng!
“ Em giỏi thì chạy đi!”
Ukyo bắt lấy eo cô cọ sát vào người, đến nổi chốt mũi của hai người chạm vào nhau. Meyami còn nghe được hơi thở từ anh ra. Chất giọng ồn ồn, làm
người cô nóng ran lên, nhất là hai má. Nó sắp phòng rồi. Bộ dáng đến
đáng yêu như mèo nhỏ xù lông.
“ Sao anh chắc rằng tôi không thoát được?!”
“ Thử đi!?”
Giọng nói cô trở nên lạnh hơn, Ukyo ôm chặt cô nhếch mép cười như không nhận
thấy chuyện gì. Bàn tay trái rảnh ran đến nổi xoa lên mặt cô, ánh mắt
say đắp lướt qua bờ môi đỏ thơm ngọt ngào.
“ …. Buông ra …”
Rùng mình với hành động vừa rồi của anh. Tuy cô quý anh nhưng không phải là
cách này thể hiện tình anh em. Cố sức vùng vẫy đến vo vọng. Cô đành dùng đến tay, vẫn không được. Bất quá lên gối lại bị anh bắt lại xoa nắn bắp đùi. Tức chết cô rồi! Không thể tin được!
“ Biết tại sao tôi biết cách đánh của em sao?!”
“ Mỗi buổi sáng em không phải thường ra vườn sau để tập sao?”
Meyami dừng hành động của mình nheo mắt. ANh có thấy được? Vậy anh ta ở nơi
nào? Cô không cảnh nhận được, ít nhất cũng phải cảm nhận được hơi thế
chứ!!!
“ Năm 6 tuổi, tôi đã học về y học. Cộng thêm đó cùng các anh chạy đi học Karate. Chính vì thế tôi nhận biết được …”
Cúi người liếm vào vành tai cô, phả một luồn khí khiến cô càng đỏ hơn. Vùng vẫy đến dữ dội. Ukyo chỉ cười, nhẹ nhàng áp cô vào kệ sách, đưa môi lại gần cô
“ DỪng lại, Ukyo anh nên nhớ chúng ta là …”
“ Anh em chứ gì?!”
Ukyo cắt luôn lời nói của cô, ánh mắt nhìn cô cười đến đau sót.
“ Meyami đừng nói thế được không? Nếu không phải lo lắng về mối quan hệ
anh em thì anh đã không đợi em nhận ra. Nếu không phải lo cho mọi người
trong nhà trách phạt em thì không có chuyện anh để em tự do chạy nhả với đám anh em trong nhà cùng hai tên nhóc họ Sohma đến bây giờ. Nhưng rồi
sao? Em rất vô tâm Mimi … Em không phải em gái của anh nữa. TRong trái
tim này, không còn nữa … Hiểu không?!”
“ …”
ĐỨng sửng
người nhìn giọt nước mắt của anh lăng dài trên má. Cơ thể cũng được thả
lỏng hơn, đầu trống rỗng. Cô sợ nước mắt, nhất là gặp nước mắt của một
nam tử như thế này. Đem tay gạt đi nước mắt cho anh, mỉm cười.
Nụ cười trong mắt Ukyo lại trở thành ngây thơ đến vô (số) tội. Và cuối
cùng vẫn không thể giúp cô bé này tăng 0,000001 EQ nào. Vậy thì để anh
dạy cô……
“Mimi này…. Em biết hôn không?!”
“ Hả?!”
Chưa kịp suy nghĩ đã bị chặn miệng bởi bờ môi ướt át từ anh. Lại giẩy, càng
ngày càng giẫy nhưng vẫn không được. Nụ hôn bá đạo tự tiện luồn lách
khắp khuôn miệng, đem mật ngọt hút lấy. Cuối cùng cô chống không lại
được nữa rồi, sắp hết khí mà chết rồi. Có ai nói cho cô biết một linh
hồn bước qua hai kiếp chết vì cái hôn đầu ra sao không?!!
Không! Chẳng ai nói! Chỉ có giờ nhờ trời cứu thôi!
Nhưng đúng lúc:
“ Mimi, anh Ukyo hai người có trong đó không. Bọn em có chuyện cần Mimi”
Được cứu rồi!
“ Được rồi đợi đây!”
Ukyo giọng khó chịu, mày đẹp khẽ cau. Liếc sang cô, tay vẫn giữ chặt như
thế. Cúi xuống lướt qua bờ môi một lần nữa sau đó đem lau sạch. Nếp ửng
đỏ trên môi khiến anh hài lòng, cúi đầu khẽ thủ thỉ: “ ANh biết sau
chuyện này em sẽ ghét và tránh mặt anh … Nhưng Mimi này … EM có thể trở
thành vợ anh không?!”