“ Mimi em đâu rồi?!”
” Em bên này ạ!”
Meyami ôm đống đồ lên gác, nếu không kịp trấn định đã bị Ema đẩy cho ngã ra
sàn. Rồi cô lại thu dọn, cực lắm đấy. Ema nhìn thấy cô, đưa tay ôm một
chút cho cô đem lên sân thượng. Tối nay không biết làm gì mà các anh đều ra ngoài chỉ còn hai chị em và anh cả Masaomi đang ốm trên phòng. Cả
một đống đồ, dọn dẹp. Từ khi về đến giờ hai người lui cui, làm việc
không nghĩ đến thời gian ăn tối đã đến. EMa để cho cô dọn dẹp tiếp xuống nhà làm bữa tối, thực ra Meyami bảo chị ấy đi đấy, cô lười phải nấu
cơm. Không vì sợ mùi dầu hay mắm muối, mà là cô lười thật. Nghĩ đi, một
đứa nhin ăn sáng từ đầu buổi đến giờ, những ngày mệt mỏi quá lại không
xuống căn tin mà ôm gối ngủ. Mấy ngày trôi qua, tự nhiên trên trường
những người kia đột ngột thay đổi. Nói ngoài miệng có nghĩa cô rất vui
lòng để họ làm cha nuôi mình nhưng thực chất, những hành động của họ
khiến Meyami sợ thật sự, cô không biết phải nói sao. Nhưng nếu đúng ra
thì những cư xử đó tại sao nhắm vào cô? Chẳng phải họ nên chăm sóc cho
Nanami sao?
Cái này mới lo sợ hơn này!
Meyami chán nản
rời khỏi sân thượng sau khi đã phơi xong quần áo. Quần áo của mấy ông
anh hơn cả kích thước chiều cao của họ quá cỡ với cô. Phơi lên sào là
một cực hình. hết với đến nhón gót, cuối cùng Meyami đành đem ghế kê
chân. Bước chân đến phòng bếp, lại nhận được tin nhắn Ema để trên giẩy ở bàn ăn, chị ấy phải đi học sao? Mà cuối tuần học gì? CÓ hơi lạ không?
Meyami có thắc mắc nhưng lại không hỏi thêm. Có vẻ như Ema không chịu
nói rõ, trong bức thư cũng ấp ấp úng úng. Nhưng nếu chị đã không chịu
nói, cô cũng không nên quá quan tâm đến đời tư của chị ấy.
Tiiiiiiiiiiiing........Tiiiiiiiiiiiing.......
” Mimi-chan anh nhớ em”
”...”
Cái giọng này, lâu lắm rồi không nghe. Nhưng hình như bản chất con người
này không chịu thay đổi. Và có thể....tăng lên theo cấp độ hiệu ứng nhà kính. Trán chảy đầy hắc tuyến, nhưng vẫn tiếp tục muốn nghe xem người
anh này rảnh rỗi gọi làm phiền giữa đêm khuya.
” Này sao không nói chuyện?!”
“...”
” Này em bơ anh nhiêu lắm rồi đấy! Chính xác là 2 phút 30 giây”
Meyami không thể im lặng thêm, ông anh này rất giỏi về việc bói thời gian, mà
thời gian thì.... Như đã nghe lời anh ta. Có lúc khi cô hỏi anh giờ
đồng hồ, anh ta không cần nhìn vào mặt đồng hồ, thậm chí chiếc đồng hồ
quả lắc ở sau lưng cái tủ mà vẫn nói đúng thời gian. Một lần hai lần,
Meyami có thể nghĩ anh ấy đã xem giờ trước và trùng hợp, nhưng hai năm
làm việc chung với nhau, chuyện đó xảy ra thường xuyên thì không còn là
trùng hợp nữa. Và có thể Tonpa biết về cái gì đó mà chính anh cũng không biết.
” ANh Tonpa”
” Cuối cùng chịu nói chuyện. Em thật vô tâm!”
” Chuyện gì vậy ạ?!”
” Chẳng có chuyện gì, anh sắp đám cưới rồi!”
” Dạ!”
” Không ngạc nhiên sao?!”
Meyami mỉm cừoi không nói, nghe Tonpa nói hết về ngừoi vợ tương lai của anh.
Thật là ngừoi anh này, đào hoa, phong lưu chỉ cũng được thế. Từ này sẽ
có người quản anh rồi, cô sẽ không bị ăn đạn lạc nữa. Cái này là tin
mừng cho cô đấy. Tonpa là ngừoi cẩn thận trong công việc, ngược lại anh
ta chưa bao giờ để cho cô yên khi bàn công việc bên ngoài, một nói những ngừoi ngọt sớt khiến ngừoi khác hiểu nhầm. Hai Tonpa lại như đứa trẻ kè kè bên cạnh cô, kẻ ra hai anh em rất thân thiết. Nhiều lúc có ngừoi
công ty nhìn vào nghĩ là anh em ruột thịt, mặc dù trên khuôn mặc không
có nữa điểm giống nhau trên khuôn mặt mỗi người. Bây giờ là có vợ rồi
.... Nói thật thì...Thật ra thì....
Meyami muốn mở tiệc ăn mừng nha. Thoát được một kiếp ngừoi bị đạn mắt như thế thì phải vui a. Nhưng mà... Tự nhiên cô thấy thương cho chị gái nào lại đi làm vợ ông anh
kia, đẹp cũng đẹp thạt đáy, vui vẻ cũng vui vẻ thật đấy. Nhưng có lẽ cô
không chịu nổi những cái tính trở trời thay tính của Tonpa. Cô đầu hàng. Những lúc như thế, cô dùng biện pháp lơ nhau đi cho yên bình.
Đem chút cháo lên phòng Masaomi, anh ấy dường như chưa thể xuống giường.
Thật ra trong một tháng qua anh cả đã làm gì để bệnh đến như thế này?
Bước lên từng bậc đem tô cháo trên khay đến phòng của anh gõ cửa. Tiếng
cửa vang lên rồi chìm không tỉnh mịch. Có lẽ là anh đã ngủ đi, Meyami
thử gõ cửa vài lần nữa. Không còn nghe động tĩnh đành rời đi. Bữa cơm
này có thể anh không ăn được, vậy để lát nửa đêm anh dậy cô sẽ tự xuống
hâm lại đồ ăn giúp anh.
” Meyami hả? Vào đi!”
” Vâng ạ!”
Meyami đẩy cửa bước vào. Căn phòng mang loại hương như kẹo vậy. Nó xông vào
cánh mũi khi người mới mở cửa. Đến gần anh, đặt khay cháo lên bàn, đưa
mắt nhìn. Masaomi rất tỉnh, đúng hơn là không nói một lời nào, là lạnh
lùng sao? Không phải như trong mắt có ngọn lửa giận khi nhìn vào cô,
cùng vẻ mặt đáng thương như bị ruồng bỏ. Cô cứ nhìn anh, rồi lại nhìn.
chính cô không thể đoán suy nghĩ được, đành đem ý chí muốn giải mã vứt
sang một bên. Cúi đầu ra khỏi phòng.
” Em ghét anh đến thế sao? Meyami?”
” Dạ?”
Quay người, bất ngờ. Cô chỉ đưa anh cháo, và không có bỏ độc, với lại cô
chưa nói hay hành động gì với anh được cho là vô lễ mà. Tại sao anh lại
liếc cô đến thế? Meyami đã làm sai gì sao? Hoặc là.... cô sẽ tiếp tục
bị ghét bỏ.Vội cúi đầu xin lỗi anh, cho dù đó không biết chuyện gì xảy
ra. Cô biết bị ghét và được ghét là hai chuyện khác nhau, và dường như
bị ghét không cần lý do cũng là do hai kiểu này sinh ra.
” Meyami lại đây!”
Cô không nói nghe theo lời anh, nếu không nghe anh sẽ ra sao? Cô không
biết, và mình sẽ bị như thế nào cô không biết. Chỉ là bây giờ nếu không
nghe lời người kia, thì cảm giác bị ghét bỏ lại tăng lên cho mà xem.
Bước gần đến bên giường anh, đứng chờ lệnh.
” Meyami ngồi đi! Anh muốn hỏi chuyện!”
” Dạ!”
Masaomi nhìn cô rồi với tay xoa đầu, bất ngờ đem lực tay kéo mạnh cô vào lòng
mà siết chặc. Đầu lại cúi xuống hòm vai cô dụi sâu.
Giật mình
nhìn anh, rồi cố gắng khán cự. Meyami không hiểu những gì đang xảy ra,
vì cô không đọc được suy nghĩ của từng ngừoi một. Và càng đáng sợ hơn
khi mọi người ngày một đổi khác.
ĐỢi cho ngừoi trong lòng thả
lỏng, Masaomi kéo cô sát lại bên người, dường như có thể cho cô ngồi vào lòng mình. Ngửi mùi tóc phả ra trong không khí, lại làn da trắng mịn,
hàng mi cong như cánh bướm khẽ run, môi nhỏ đỏ mọng. Ngày một trưởng
thành, Meyami khi mới bắt đầu biết đến bây giờ chẳng thể đổi khác chút
nào, cười thì không thật, vui vẻ lại giấu trong lòng. Muốn khóc lại trốn mất dạng. Anh thật sự muốn biết ngôi trường mới sẽ ra sao đối với cô.
Cô sống tốt không? Xiết chặc vòng tay hơn, ôm ấp cô như muốn khảm vào
sương tủy. Cô ôm quá, ngày càng ôm đi.
” Meyami em tốt chứ?”
” À....dạ...”
Khoảng cách gần đến thế này, cái cảm giác kia.... Khuôn mặt bất giác đỏ lên,
lại sợ sệch rút mình. Ukyo đã làm như thế, nhưng ôm cô từ phía sau.
Akito cũng như thế, cái hôn cưỡng bức. SYo.... cậu bạn bất chợt lướt
qua môi cô. Còn bây giờ đến anh cả-Masaomi. Thật sự Meyami trở thành đồ
chơi của họ, muốn khi dễ thì làm đúng rồi! Mùi hương nam tính từ ngừoi
cảnh phả ra khi cử động, cơ thể bắt đầu cức ngắt khi anh càng lại gần.
Cảm giác run sơ ập đến
” Bỏ em ra!”
” Có thể nhưng giúp anh ăn cháo!”
” ĐƯợc nhưng xin bỏ em ra!”
Anh cười, lới lỏng tay bưng bát cháo sát bên cạnh đưa cho cô. CÒn một tay
vẫn giữ lấy vòng eo mà siết chặc. Cô khó hiểu đưa mắt nhìn anh rồi lại
vòng tay kia. Anh nói “được” phải không? Cô nghe không nhầm đúng không?
Lời nói chấp nhận của anh khiến cô có thể thở dài, trái tim treo ngược
lên cổ đã đem xuống. Nhưng sau lời nói lại là cái siết chặc đau nhức ở
eo mình. Hắc tuyến đổ, tiếp tục đổ, trái tim giữ lồng ngực nhảy lên đến
cổ họng muốn phun ra ngoài. Masaomi làm vậy có ý gì?
” Ăn...”
Anh không nói, chỉ cười đưa bát cháo vào tay cô. Hai tay rảnh ran xoay cô
ngồi một bên của mình, ôm eo giám sát. Còn Meyami đem từng muỗng cho anh ăn, cháo cũng không còn nóng, tại sao phải bắt cô thổi? Nó đã được cô
để bớt nóng rồi mới lên đây, vẫn đủ độ ấm cho người ăn tốt mà. Nhưng
phải nghe lời, cô nghĩ anh ta sợ cô bỏ chạy nên đã giữ cô thế. Để anh ta ăn no rồi cô sẽ được giải thoát. Và lần sau cô hứa sẽ để chị Chi đưa
lên phòng cho các anh, một tạo mối quan hệ tốt cho các cặp đôi. Hai cô
cũng không phải bị hành hạ kiểu ngược tinh thần này nữa. Cứ thế này cô
không chết vì bị strees mới lạ.
Tại sao a~? Tại vì cô luôn lo sợ, cái kia... của Ukyo cô cũng đủ đáng sợ rồi. ANh ta mạnh bạo cắn nuốt
cô, đau lắm. Cái cảm giác hết không khí với kiểu ăn thịt người của đám
ngừoi như Ukyo hay Akito. Meyami nhanh mang dép chạy đi!.
Ăn xong bát cháo, MAsaomi than mệt muốn đi ngủ. Đợi anh ngủ say, Meyami mới kéo chăn đắp cho anh rồi đem bát ra khỏi phòng. Ánh mắt nhìn xung quanh
phòng chắc chắng các cánh cửa hay căn phòng đã ngăn nắp mới rời đi.
Nhưng một vật gì đó đơn sơ đặt trên bàn khiến cô chú ý. Nuốt nước bọt,
quay sang nhìn anh. Masaomi đã ngủ rất say rồi, bước chân lại không tự
chủ đến gần quyển sổ. Nó là....là...nhật kí của anh cả! Quay ngừoi rời đi, cô không muốn xâm phạm vào quyền riêng tư của ngừoi khác.
” Em có thể xem nó Meyami”
” Anh.... không phải...”
” Anh không ngủ được khi còn em trong phòng! Mở nó ra xem đi!”
Meyami lắc đầu cúi ngừoi rời ra khỏi phòng, đem cửa phòng đóng lại. XUống nhà
bếp rửa sạch bát rồi trở lại phòng. Đem đồ vào phòng tắm, sau khi rời ra thì lên giường nằm xuống. Cả ngày hôm nay cô mệt lắm rồi........ÁNh
mắt nặng trĩu trút xuống bao trùm cả tầm nhìn của cô.
--- ------ ------ ------ ------ -----phân cách---- ------ ------ ------ ------ ------
Sáng hôm sau, khi vừa mở mắt thì Ukyo đã chuẩn bị sẵn hộp cơm cho cô đặt
trên bàn. Lá thư để lại nói anh ấy phải đi phiên tòa sáng nay. Gọi đến
Tompa, anh nói sẽ cùng Ukyo hợp tác phá phiên án này nên không cần lo
lắng. Meyami cũng yên tâm, lâu nay vì chỉ nghe tin tức trên báo đài về
việc hai công ty luật sư đã hợp lại với nhau nhưng không chắc những
ngừoi kia có thật như bên ngoài, Tompa cũng không gọi đến, Meyami lại
không làm phiền anh. Đã lâu rồi cô cũng không ra tòa án nhìn một chút.
” Meyami đã lâu không gặp”
Xoay người, Iouri trên người mặc áo thun trắng với quần lửng đen, nhìn anh
khá là bụi bặm khi thêm trên tay vòng tay sắc với vòng cổ đầu lâu. Phả
vỡ hình tượng thư sinh yêu hoa hằng ngày. Cúi đầu chào anh khi Iouri đến gần.
” Đã không gặp rồi Meyami!”
” Chị út lâu quá em nhớ chị!”
Lần lượt tiếp đến là anh tư và anh ba. Cậu em út Wataru chạy đến nhào vào
lòng cô ôm ấp. Meyami đưa tay xoa đầu bé, cúi ngừoi bẹo chốt mũi đỏ
hồng, cười vui vẻ
” Chị cũng nhớ Wataru lắm đấy!”
” Thật ạ!”
” Ừm..nhớ Wataru không ai đem điện thoại chị chơi game nha!”
Wataru phụng phịu cùi đầu. Meyami không ngờ cậu bé lại đáng yêu đến thế chỉ
chọc một chút lại đỏ mặt tía tai. Nhìn bộ dạng nhóc này.... đúng chuẩn
rồi...rất đúng chuẩn luôn...
Làm tiểu thụ tương lai!
(ta giết ngươi ngay lập tức!/ Không được nha/ Tell me why? *liếc sang*/ ta chết lấy đâu người viết tiếp?)
” Mimi một ngày tốt lành!”
Masaomi từ đâu đến ôm chặt cô rồi cười vui vẻ. Khó khắn lắm cô mới thoát khỏi
ma chảo của anh. Thực chất là anh ôm đưa em út nhưng sao lại thành ôm
cô? Meyami khó hiểu quay sang nhìn anh mà không biết được, ánh mắt của
Masaomi đã sớm xét qua tia sáng rồi nhanh vụt tắt. ANh thả cô ra, ôm
Wataru ngồi ngay ngắn trên ghế. Meyami cũng cúi đầu chào các anh rồi
ngồi lại vị trí của mình. Bữa cơm hôm đó diễn ra rất tốt, nhưng có điều
tại sao... Ở đây lại có điện nổ? Lâu lâu lại chạm mạch nổ sát bên người
cô giật bắn người. Cô không phải là ngừoi dễ thương. ĐƯợc cô nhận, nhưng cô cũng không phải là ngừoi chịu đòn mà.
Các anh trai có chiến có thể để vắng mặt cô rồi chiến được không?
Mõi lần hổ cọp chiến thì ruồi mũi cô sẽ chết mất!
TRong lúc Meyami khóc không ra nước mắt lại cố gắng ăn nhanh. Wataru vô can
ngẩn đầu những tia điện trong không trung rồi lại nheo mắt nhìn về phía
nguyên nhân nào kia vẫn vô tư đến không phải chuyện của mình. Lòng âm
thầm thở dài, bà chị này giỏi thì giỏi thật đấy nhưng sao EQ lại thấp
đến thảm thương thế kia? Chẳng phải đã xảy ra những chuyện quá thân mật
sao? nhưng dường như chị út chỉ một trốn, hai làm bộ mặt không quan tâm
cho qua. Thật là, xem ra con đường của mấy ông anh tội nghiệp như thế
kia bắt đầu càng gian nan thêm rồi.
Ai nói dụng tốc sẽ bất đạt?
Nhanh lên một chút nếu không tâm chị út mà mất đi thì tiếc lắm đấy. Nghĩ rồi
lại nghĩ, bất chợt vui vẻ ngẩn mặt lên, đem chất giọng ngây thơ hồn
nhiên nhất nhìn về phía cô
” CHị út này”
” Hửm?”
DỪng hoạt động của mình, nhìn sang cậu bé. Trông có chuyện vui sao?
” Chị có ngừoi yêu chưa vậy?”
” Hả... À chưa? Sao vậy?”
Meyami nghiên đầu khó hiểu, một đứa nhóc mới lên cấp hai học năm ba vậy muốn
hỏi những vấn đền này? Chỉ sợ tuổi trẻ hiện đại đã phát triển nhanh hơn
cả những người lỗi thời như cô đây. Wataru có ý trung nhân rồi.
” Không có gì, chỉ còn vài năm nữa thôi em sẽ cao hơn chị!”
” Ừm, em sẽ cao hơn chị!”
” Lúc đó hay chờ em...”
Meyami mỉm cười chồng cằm nghe tiếp câu nói của cậu bé. Chờ nhóc làm gì? Để
chị đợi đưa đi học nữa hả? CHuyện này không được được đâu đấy, vợ em mà
thấy chị chết chắc nha.
” Chờ em?”
” Vâng chờ em sẽ lớn lên, lớn lên”
” Ừm lớn lên, Wataru sẽ lớn rất nhanh mà”
ĐƯa tay xoa đầu nhóc, môi mỉm cười. ĐƯa trẻ nào cũng muốn mình lớn thật
nhanh, nhưng rồi chỉ có những hoàn cảnh sống mới biết được, tuổi thơ là
quan trọng nhất với mỗi ngừoi, họ còn muốn trở về nơi đó để được sống
lại để được thưởng thức lại. Giống như cô... nhưng mọi thứ hiện giờ, cô
có thể níu kéo không? Câu trả lời không trở lại.
” Meyami khi em lớn rồi, đã đủ sức che chở cho chị. Kiếm thật nhiều tiền, có thể nuôi chị!”
” Này sao không nuôi bọn anh?”
Tsubaru và Azusa đồng thanh phản bác. Mặc khác Kaname, Masaomi, Hikaru nhíu mày nhìn về phía đứa em út trong nhà. Một ác quỷ đội bên ngoài lớp vỏ thiên thần. Bọn họ thật muốn bịp miệng đứa trẻ này lại tránh gây thêm chuyện, nhưng nơi này...
” Em không nuôi người yêu em à? Còn cả mẹ nữa?”
” Đã có các anh nuôi rồi!”
” Tại sao nuôi chị?”
” Meyami nghe cho kĩ, thật kĩ giúp em!”
Meyami gật đầu, mắt chăm chú nhìn cậu. Hành động thể hiện như “ chị rất chăm
chú nghe em” Lúc này Wataru mỉm cười, đứng phắng dậy. Chạy đến bên gần
cô, được cô bế lên đặt trên đuồi mình.
” Sau này em lớn...”
” Wataru có kẹo này!”
Tsubaki đem hộp kẹo huê trên tay cắt ngang lời nói của cậu bé, lập tức cậu nhảy xuống, chạy đến bên anh mà xin lấy. Ăn kẹo ngon lành rồi vẫn tiếp tục
ôm hộp kẹo chạy về phía cô. Ngẩn mặt ngây thơ đưa cho cô phân nửa.
” Chị xem em sẽ chia cho chị phần hơn em, chỉ cần chị đồng ý! Tất cả mọi thứ em có chị sẽ có nhiều hơn! Chị sẽ đồng ý chứ?!”
” Ừm, nếu là điều kiện của Wataru...”
” Meyami cẩn thận trước tiên”
Nghiên đầu nhìn Hikaru, với một đứa trẻ thì cẩn thận kiểu gì?n Bên này Wataru nheo mắt kéo tay chị, làm nũng
” Nha chỉ một điều kiện thôi nha!”
” ĐƯợc rồi, chị sẽ lấy kẹo của em. Nhưng chuyện của Wataru chị đồng ý!”
” Thật ạ?! Móc nghoéo nha!”
Meyami nhìn ngón tay nhỏ trước mắt mình, mỉm cười. Một đứa trẻ đáng yêu, cô
không muốn làm lụi tàn ước mơ của nó khi chính mình lại mất ước mơ từ
khi mới ra đời. Gặp quá nhiều ác mộng rồi.
” Khụ.. Wataru đến giờ đi học rồi!”
” Vâng ạ!”
Masaomi lên tiếng, kéo cậu bé rời khỏi người cô. Những ngừoi nam nhân còn lại
đều thở ra tiếng. Cặp song sinh liếc sang đứa nhỏ rồi, quay vào bàn,
Kaname đem nước uống vào, Masaomi mỉm cừoi thực chất, lòng cũng thả lỏng ra.
” CHị Meyami... Lớn lên em sẽ cứoi chị... Vì thế chị đã hứa rồi thì phải thực hiện. Chị sẽ là vợ em!”
Tiếng vọng từ ngoài cửa truyền vào, lặp đi lặp lại trong trí óc từng người. Và...
” Phụt....”
” KHụ.. khụ....”
” Ặc...”
Ai bị sặc thì hiểu rồi há. Nhưng ngừoi trong cuộc chẳng liên quan. Đứng
dậy lên lầu, chỉ là lời nói của đứa trẻ thì không nên tin là thật. Lớn
lên nó sẽ có những điều cần có, đến lúc đó nhóc còn có thể sẽ quên luôn
cái ngày này rồi.
Nhìn đồng hồ cô có một việc phải đi ngay. Đến với khu vực giả ngoại tập huấn.