“ Một vụ án tiếp diễn ra ở thị trấn X, một kĩ nữ lại bị giết. Vết thương
cắt ngang qua cơ thể. Nạn nhân không kịp một lời trăng trối.”
” Hết rồi?”
” Không còn”
” Vậy đi làm việc của anh đi”
Willian cúi người, rồi ra khỏi phòng.
Meyami liếc mắt nhìn tờ bào đỡ lại trên bàn, đem tay dũi người, đánh cái ngáp
dài, thả người trên nệm, chui rút vào chăn ấm. Thưởng thức giấc mơ của
mình.
Làm người phải biết hưởng thụ, sống biết bằng lòng với cái mình đã có.
Meyami là con lười, nói ngắn gọn thế thôi.
Nhưng mà...bằng lòng với cái mình đã có...
Mở mắt nhìn ra cửa sổ, gió thổi vào phòng làm phất phơ màn cửa. Đứng dậy,
bước ra vén màn rồi kéo cửa lại. Ánh mắt chợt dừng lại bóng đen dưới gốc cây, nheo mắt nhìn kĩ. Hình dáng một con người mờ mờ ảo ảo, đứng thẳng
đó. Không chuyển động. Màn đêm xuống, ánh trăng mờ nhạt lên cao.
Meyami cúi cùng bỏ cuộc, mắt cô rất đau. Không muốn nó khóc là máu thẫm.
” Tiểu thư, tôi nghĩ cô đã ngủ”
” Bên gốc cây, nhìn xem là cái gì vậy?”
Willian bước vào phòng, nhìn sang đệm không nhìn thấy chủ nhân. Tâm hoáng hoảng định kêu tìm, ánh mắt đúng nhìn thấy bóng người sau tấm màn. Anh quên
mình chưa đóng cửa.
Nghe lời cô, Willian nhìn sang. Đáng tiếc
trong mắt anh chỉ là một bóng cây to, phũ kính bởi những chiếc lá. Quay
đầu nhìn cô, Meyami cười nhìn anh thở dài. Không nói thêm, bảo anh đóng
cửa sổ giúp cô. Lần sau không được quên. Rồi bỏ mà anh lẽo lên giường.
Ngồi đó nhìn Willian lưu loát làm viêcj của mình, sau đó ra ngoài đóng
cửa.
Đợi cánh cửa gỗ đóng lại, Meyami mới từ từ nằm xuống rồi chìm vào giấc mộng.
Đêm hôm đó, ác mộng lại trở lại. Trong mộng, Meyami mơ thấy mình khi là búp bê, mơ thấy mình là một sát thủ. Mơ về căn biệt thự trắng, những người
không nhìn thấy rõ mặt, quây quanh, quây quanh cô. Nở những nụ cười, hay những câu thoại không hiểu được. Những câu nói cứ thì thào, thì thào,
và nghe vào tai chẳng hiểu gì cả. Hoàn cảnh nhanh chóng thay đổi, khi
mắt cô nhìn thấy vũng nước đen ngòm, không đó là...
” Tí tách, tí tách,..”
Từng giọt từ đâu đó rơi xuống vũng nước, tạo ra những gợn sóng, sóng sánh
lại nhẹ nhành. Chỉ có điều nó khác biệt với nước, nó chưa nhiều hơn nước và còn đầy đủ kèm cho người sống. Và màu cũng không giống nước.
Máu!!!
Nó là máu, nhưng mà đó là máu của...
” Tiểu thư, mau dậy đi. Hôm nay còn rất nhiều chuyện.”
Mơ màng mở mắt, ánh sáng mặt trời đột nhiên loạt qua, chiếu mạnh vào mắt.
Đưa tay che đi luồn ánh sáng cực đại kia, đến khi ổn định rồi lờ mờ ngồi dậy, nhận lấy cốc sữa từ Willian.
” Lịch trình hôm nay”
” Học tiếng Pháp, đến công xưởng, bữa tiệc cho Ceil Phantomhive đến, buổi chiều thiết kế quảng cáo”
Meyami không nói, đợi Willian dọn dẹp ra khỏi phòng, mới từ từ rời khỏi
giường, vào phòng tắm. Thay bộ váy mới, xuống nhà đến phòng bếp ăn sáng.
” Tiểu...”
Meyami không nói, tiếp tục đem miếng trứng bỏ vào miệng mình. Hết giờ ăn sáng lại đứng dậy, lên phòng thay một bộ váy khác, rời khỏi nhà đến công xưởng.
Công xưởng cách nơi ở khoảng
một giờ đồng hồ đi bộ. Ghế trong xe ngựa rất cứng, dù là xe ngựa hạng
vip đã được lót nệm. Nhưng không quen vẫn khó quên, ngồi trên xe gần một tiếng thật khiến Meyami ngã quỵ khi muốn đứng dậy bằng hai chân mình.
” Công xưởng bắt đầu hoạt động lại, sợi dệt theo lời cô lấy từ sợi gai và từ tơ tằm, công đoạn đập gái bên kia, máy móc rất tốt, công nhân đã làm việc rất tốt. Bên kia là lò điều hoà nhiệt độ, với 55% thay đổi nhiệt
độ mỗi ngày bla...Bla...”
Từng bước tự tay mình kiểm tra từng
công đoạn, bên tai không ngừng bị Willian tra tấn. Công việc cứ thế kéo
dài hơn hai giờ đồng hồ, rời khỏi công xưởng. Meyami đánh một tiếng thở
dài. Ngồi lại xe ngựa về nhà.
” Tiểu thư người từ khi ra khỏi nhà không nói chuyện”
” Lương của công nhân ra sao rồi?”
” Đã trả đầy đủ, và còn khuyến khích lương tăng giờ và lương thưởng khi
làm tốt. Cho phép công nhân nghĩ vào các ngày lễ và tổ chức các cuộc thi nhằm tăng sức lao động. Đồng thời kiểm soát chặc chẽ với các cấp ngồi
mát ăn bát vàng, sa thải 99 người con sâu đục khoé.”
” Chuẩn bị cho bữa tiệc chưa?!”
” Đã xong, tiểu thư, người muốn đến cửa hàng nào?”
” Cửa tiệm vải người nghèo ở góc phố đông”
Willian không hỏi thêm, đánh xe theo hướng khu ổ chuột.
Người nghèo quan trọng nhất là nền kinh tế rẻ, đủ tiêu chuẩn và đẹp cho họ
mặc vào, khi đi làm hoặc đi ở nhà. Cuộc sống con người khi không đủ cái
ăn sẽ không chạm vào trang sức hay đồ đạt, đối với họ, chết đói còn đáng sợ hơn là khoả thân. Đúng hơn họ không cần quá nhiều đồ như quý tộc,
hoàng gia để ngày nào cũng mở tiệc hội tưng bừng.
Tuy nhiên
không ai biết, người nghèo chính là nguồn kinh tế quan trọng nhất để
phát triển. Thế kỉ 19, nền kinh tế Pháp phát triển theo công nghệ, từ đó công nhân nông dân ngày trở nên đông đúc. Tầng lớp quý tộc là tầng lớp
giàu và ít nhất trong xã hội.
Và độc ác nhất.
Meyami tự cảm thấy mình lại gia nhập vào đội ngũ người ác thế này.
Kiểm tra lại các bộ váy hay âu phục trong cửa hàng. Rồi dặn các nhân viên
cách cư xử, ngồi lên bàn nhìn sổ sách. Willian là người làm việc rất
tốt, khiến Meyami yên tâm. Chỉ trong vòng thời gian ngắn đã dọn dẹp giúp cô không ít tạp chất trong công việc.
Chuyện này khiến cô rất rãnh để nuôi heo.
” Tiểu thư”
” Được rồi”
Đứng dậy nhìn đồng hồ, gấp sổ lại. Mỉm cười chúc nhân viên trông coi cửa
hàng rồi rời khỏi đó. Giờ ăn trưa và Meyami mệt muốn đi nghỉ sớm.
--- ------ ------ -------phân cách---- ------ -----
Tiếng gõ cửa vang lên trong không trung, lờ mờ đánh thức Meyami khỏi những
giấc mơ kì lạ. Rời khỏi giường, vào nhà tắm, thay trang phục mới, đến
bên hộc tủ, đem trang sức ra, chống cằm ngồi nhìn.
” Tiểu thư, khách đến rồi”
” Ờ vậy đi thôi”
” Khoan, người đem trang sức ra ngoài chỉ ngắm không mang sao?”
Meyami lắc đầu ra khỏi phòng. Chân cầu thang được nạp bằng gỗ quý, bước chân
đi cũng khá nhẹ nhàng, chỉ có điều... Meyami thật lười mang giày cao
gót, vì thế đi không quen lại khiến cho cơ thể ngày một mệt mỏi.
” Thật vinh dự khi ngài bá tước nhận lời mời của tôi đến nơi này”
Nói ra lời nói khách sáo, trong tâm muốn nôn mửa nhìn đứa trẻ quý tộc kia.
Cái cảm giác không thích quý tộc của cô từ đâu mà có nhỉ?!
” Không cần nói những câu khoa trương đó nếu ngươi không muốn”
” Vậy ngài muốn tôi đối xử với ngài thế nào?!”
Ceil định mở miệng lại thấy nụ cười trong suốt hiện lên khuôn mặt thiếu nữ
kia. Đành im lặng, với nhóc không phải quá đối xử ngượng ngạo. Khác với
đám người xu nịnh, người này tạo cho nhóc cảm giác dường như là trốn
tránh, chán ghét và không quan tâm. Mà còn có khả xem nhóc như không
khí.
Meyami không nói thêm, gọi người bắt đầu mở tiệc, khách đến
nhà đầu tiên phải chơi trò chơi khi chưa tới giờ ăn, đáng tiếc. Với
Meyami, ăn là thứ quan trọng trên hết. Mặc kệ ánh mắt Ciel Phantomhive
nhìn khinh bỉ.
” Chẳng biết giờ giấc, thời gian ăn lại thất thường như thế sao?!”
Mọi thứ im lặng hẳn, chỉ nghe tiếng nìa và thìa chạm vào nhau. Lâu lâu còn
nghe tiếng róc rách của nước rót vào ly. Ăn xong phần ăn của mình, đặt
thìa xuống, đem khăn lau miệng, uống một ngụm nước, đợi vị khách kia ăn
cho hết phần mình.
” Này, ngươi nhìn ta như vậy ta nuốt không trôi”
” Vậy không nhìn”
” Khỏi, ta không muốn ăn nữa”
” Trẻ con kén ăn”
” Vừa nói gì đấy!”
Meyami che miệng cười vẫy vẫy tay cho qua. Ánh mắt vào cậu bé nghiêm nghị.
” Thật không biết yêu cầu của ngài cho sản phẩm của mình như thế nào?”
” Bàn việc ở đây?”
” Vậy ngài không thích có thể vào phòng làm việc của gia tộc tôi”
” Phòng làm việc gia tộc?”
Meyami mỉm cười, Willian kéo ghế ra, để cô đứng dậy ra cửa, còn anh làm nhiệm
vụ mời khách đi theo. Một căn phòng với gỗ sơn đào và điêu khắc tỉ mỹ
được chế chở bằng cánh cửa to lớn, nặng trịch và là chất liệu cùng loại. Kho tàn sách và ý thức được mở ra như một thư viện cổ. Có những giá
sách ngúc ngần, đủ loại to lớn, bé nhỏ, dày mỏng. Trên những kẻ cao cao
một ít rễ cây mọc ra bao phủ. Không gian toát ra cảm giác yên tĩnh, bình lặng.
Giữa phòng là một chiếc bàn dài, bên cạnh với nhiều ghế tựa và bút mực trên mặt bàn.
Đúng lúc Willian theo lời cô dặn đem bản mẫu đến đặt trên bàn, người hầu
từng người một chuyển bánh ngọt và trà lên bàn. Chỉ riêng bàn cô, là
bánh quy mềm bơ và sữa.
Ceil nhìn thức ăn trên bàn kì lạ nheo mắt. Willian liếc sang cậu, rồi đến kéo ghế cho Meyami. Vừa làm vừa lên tiếng giải thích.
” Tiểu thư không thích uống trà, với lại giấc ngủ tiểu thư không dễ dàng vì thế tôi khó cho người ăn đồ ngọt vào ban đêm”
” Bá tước xin hỏi ngài muốn đặt trên cho trang phục không?!”
” Có tốt nhất chữ vắn rõ ràng, làm bằng chất liệu tốt êm....”
” Đây là một số mẫu dựa theo mẫu bánh kẹo của công ty ngài làm ra, ngài xem ưng ý bộ nào”
Sesbatian nhận lấy sấp tài liệu trên tay Willian, theo lời Meyami nói đưa lại cho Ciel Phantomhive rồi đứng lại vị trí của mình.
” Cái chất trăng trắng, sệch sệch máu trắng là gì?!”
Meyami không hiểu nhìn cậu, Ciel thở dài, đem bản vẽ xoay lại chỉ vào ảnh.
” Là kem sữa trong bột socola của ngài”
” Vậy tôi chọn bộ váy này...Bla...Bla...”
Kéo dài hơn ba tiếng đồng hồ, gần nửa tiếng chơi cơ do Ciel dạy. Thì đến
lúc Meyami tiễn khách, mong chờ một ngày sẽ như vậy. Nhưng thật tâm mà
nói, cô không muốn phải gặp cậu ta thêm một lần nữa. Suốt ngày ăn nói
cộc lốc như thế, còn xứng ta, ngươi. Cô nghe tự nhiên thấy nản cho thế
hệ mầm non thế kỉ 19 ghê luôn.
------+-++--- -------phân cách+--- ------ --------+
Rời khỏi biệt thự Travel, Ciel ngồi trong xe ngựa trở về biệt thự
Phantomhive. Sesbatian ngồi đối diện cậu trầm tư. Ciel không quan tâm
chống cằm nhìn ra cửa sổ.
” Chủ nhân thấy tiêủ thư Travel?”
” Đúng chuẩn một cáo già, nhưng hơi vựt quá sức tưởng tưởng tượng của ta.”
” Có gì đâu, chỉ là lớn hơn người hai tuổi...”
” Không phải thế, ta từng nghĩ cô ta sẽ là một phụ nữ trung niên kiêu căn”
” Chứ không phải là cô ấy cao hơn ngài một cái đầu sao?!”
”...”
Ciel liếc mắt lại nhìn người đối diện. Im lặng, khoé môi nhếch lên vui vẻ.
” Ta nghĩ tìm được rồi!”
” Tùy người, nhưng xin mạo muội xửa lại chút, cô ta là hồ ly không phải cáo”
” Hồ ly?!”
” Ngài từng thấy con cáo nào đẹp như vậy chưa?!”
Ciel mãnh liệt có giật khoé miệng nhìn kẻ đang cười tít mắt kia. Cuối cùng kết luận một câu.
Bệnh thần kinh!