“ Under Taker??”
” Tiểu thư mau vào thôi”
Willian đẩy cánh cửa gỗ cũ kỉ trước mặt.
Meyami ngẩn người, nhìn tấm bản ghi tên. Cô làm gì ở đây? Cô không biết thì làm sao trả lời.
Đúng ra, một buổi sáng đẹp trời thế này Meyami vẫn còn đang lăn lộn trên
chiếc giường ấm áp của mình. Nào ngờ đâu, sau tiếng gõ cửa của Willian
là mọi chuyện ập đến.
Chả là cái tin nữ hoàng nghe vụ giết người
hàng loạt của Rack The Ripper mà nôn nao trong lòng, vì tuổi già sức
yếu, bà muốn gia tộc Travel biệt danh Bướm Đêm và Chó Canh cổng của bà
ta nhập vào vụ án để điều tra.
Sau nghe được tin tức, Meyami vui
vẻ đuổi người quản gia nào đó ra ngoài, để tiếp tục việc ngủ nghỉ. Đùa
à! Chuyện này thì để Chó Canh làm. Với một con Bướm bay lượn trong đêm
làm sao nhún tay vào được. Không quan tâm.
Cái chính là lười.
Về phía Willian, bị đuổi khỏi phòng, sau một ngày trời nhìn tiểu thư nhà
mình từ phòng đến phòng bếp, từ phòng bếp lên phòng ngủ, từ phòng ngủ ra xe ngựa đến công xưởng, từ công xưởng lên xe ngựa về nhà, nhốt mình
trong phòng làm việc hơn ba tiếng đồng hồ, rồi đến nhà bếp ăn cơm, sau
đó thì...không có sau đó. Meyami trực tiếp đi tắm rửa và léo lên giường
ngủ.
Một ngày của cô diễn ra rất bình ổn. Ngày nào cũng như ngày nào.
Chỉ có điều, bức thư của nữ hoàng tôn kính gửi đến đã bị cho vào sọt rác và không mảy may nhớ đến.
Đến ngày thứ ba, cuối cùng Willian không chịu nổi nữa, bèn nhét cô vào xe ngựa đưa đến chỗ này.
Trước mặt là ngôi nhà nhỏ, vách đất, nằm trong con hẻm nhỏ, hẻo lánh, trước
cửa dựng các quan tài gỗ, màu xám sịch. Mạng nhện giăng đầy trên tường,
góc ngách. Còn có, cửa tiệm này lâu lâu lại phất lên một mùi khó chịu.
Nó khác xa với các cửa tiệm khác, có phần u ám, lạnh lẽo, và không có
cửa kính nhìn vào, để ánh nắng chiếu rọi như trong phố kia, dù đó là một tiệm quan tài.
Mà hình như...cái tiệm quan tài đó...hình như chỉ có một gia tộc quản lí, và cũng chẳng ai khác là cô cho xây dựng tiệm
quan tài đầy nắng ở phố.
Quan niệm của cô, có vật chất mới có sự
kiện. Giả dụ, một đồng xu gây ra sự tranh chấp giữa hai người thì quan
tài cũng vậy. Tạo một không gian thỏai mái cho khách bước vào tránh đi
sự đau buồn, từ đó họ mới có hào hứng nghe giới thiệu về các trang phục
cần trong tan lễ.
” Tiểu thư!”
Nhìn chủ nhân đứng sửng
trước cửa, lắc đầu đưa tay đẩy nhẹ vào vai cô. Dáng người Meyami bé nhỏ, nhưng lại đủ cao gọn để đứng vừa tầm mắt Willian nhìn xuống, và những
lúc như vậy, đứng bên cạnh tiểu thư có thể nhìn rõ mồt một từng đường
nét quyến rũ trên khuôn mắt, cộng với đôi mắt trầm tư khẽ nhíu, có thể
thấy rõ hàng mi dài và cong khẽ run khi gió vờn qua như cánh bướm dập
dìu. Chợt Willian cảm giác cái gì đó đang cào vào ngực mình.
Thật khó chịu.
” Tiểu thư...dù gì cũng là lệnh của nữ hoàng, dù giả tạo cũng được, nhưng phải làm. Không theo lời bà ta, hiện nay rất bất lợi..Cho chúng ta!”
” Ừm vậy vào đi”
Willian nhìn bóng nhỏ tiến lên, an ổn tinh thần liền sải chân dài đi lên trước mở cửa giúp cô.
Cánh cửa gỗ cũ kĩ vừa mở ra, tiếng kẻo kẹt lạnh người vang lên, trong phòng
tối om. Ánh sáng mặt trời loe loé chiếu vào, trải dài hai bóng người
trước cửa trên nền đất. Bụi bẩn lâu ngày bám trên cửa rơi xuống, mạng
nhện bị đứt đoạn, vươn vấn trên cửa và thành khay, chắn ngang trước mặt lối đi.
Willian thở dài, đem tay dọn dẹp lớp mạng nhện, dẹp
đường lối đi về phía trước. Chỉ vừa bước vài bước vào phòng, không đỡ ý
thả tay ra, cánh cửa gỗ liền đóng lại.
Meyami nhìn cánh cửa, rồi xoay người đánh giá căn phòng. Toàn quan tài, bên trong này còn u ám
hơn cả trước. Ánh nến ít ỏi đặt trong các góc, dù là mùa nóng, không lọt chút gió, vẫn là lạnh lẽo.
” Xin hỏi có ai không?!”
” Kẻo kẹt....”
Cánh cửa chính một lần lại mở ra, xoay người nhẹ mỉm cười chào. Lại gặp người không muốn gặp, thật là...
” Không nghỉ tiểu thư Travel lại nhanh đến thế”
” Madam Red quá khiến rồi, thật khiến người khác chê cười”
Khiêm tốn gật đầu với từng người, bước vào không chỉ là Ciel, Sesbati, còn có cả Madam Red, quản gia của bà và Lau. Mọi người không nói thêm, chia
nhau gọi chủ tiệm...xác.
Đến hơn nửa tiếng đồng hồ, bên chiếc
quan tài dựng đứng bên cạnh bàn làm việc vang lên tiếng lạch cạch, sau
một bàn tay, móng vút dài từ trong thò ra, rồi đến khuôn mặt, giọng nói
rất ư cà lơ
” Úi chà chà...không biết hôm nay ngày đẹp trời nào đưa các vị đến đây rồi. Các người chọn...”
” Ông Taker, chúng tôi xin muốn hỏi tin tức. Không mua quan tài”
” Được thôi, nhưng nha~cái gì phải có cái giá của nó á...Hi...Hi...”
” Giá bao nhiêu?!”
Ciel vội cất tiếng, Under lại khinh thường liếc nhóc, rõ km lặng.
” Cái giá ngươi muốn trả?”
” Ui da~ cuối cùng một người vẫn hiểu ý ta. Được thôi ngươi chọn một
trong hai, một chọn ta làm người yêu, hai làm tên nhóc kia cười. Chỉ
được chọn một nha!”
Khoé miệng nhìn tên kì lạ bị tóc mái che gần
hết khuôn mặt, trang phục thì rộng thùng thình, lại dài quá cở của hắn,
một chiếc nón vải như của Harry potter bun sợi. Làm người yêu?! Meyami
làm sao có diễm phúc lấy được ông chồng là thần vậy.
” Ciel cười cái đi!”
”...”
”...Số hàng ngươi chuyển đi, đã bị tặc cướp hết, thương bình quay về,
lão già kia vừa triệu người đến vách núi đem số hàng còn lại đổ đi”
” Huh...bọn sâu bọ”
Ciel nhếp môi, cười chế giễu.
Đúng lúc Meyami nhìn cậu, khi thấy nụ cười kia.
” Cậu ta đã cười, lời hứa!”
Under thở dài, xoa đầu, hắn quên nói cảm cho cô chơi xấu, giờ tốt rồi. Trở lại bàn, ôm maracan mình hoạ.
” Chẳng có gì cả”
” Chẳng có gì hết?!”
”...”
” Nạn nhân bị cắt bằng lưỡi đao rất sắc, tử cung bị lấy đi”
” Hết rồi?!”
” Vâng cảm ơn”
Cúi người chào rồi xoay người rời đi. Willian chạy theo cô, bèn nắm chặt
tay cô khi ngồi vào xe. Đến khi còn nghe tiếng thở nhỏ, đang tựa đầu vào mình.
” Tiểu thư là”
”....”
” Tiểu thư”
”...”
” Tiểu thư”
” Không thích”
” Vậy bây giờ muốn sao?!”
” Về nhà ngủ”
” Người khó lo sao?!”
Meyami liếc anh, lo sợ? Có đấy nhưng nếu nói đúng hơn, cô thích máu.
Chuyện tiếp theo để đến hai ngày sau.
P/s: cốt truyện của hắc quản gia có chúc thay đổi, các tình huống truyện ba phần đảo nhộn, và không sài hết các vụ án.
Yêu các nàng, yêu vì đã ủng hộ