Cực Võ

Chương 157

Nắm Hắc Long Kiếm trong tay lại nhìn đầu Thiên Lương lăn lóc dưới mặt đất, Vô Song thở ra một hơi, sau đó người hắn hơi hơi run run trùng xuống.

Vô Song cảm thấy cơ thể mình thật sự đau đớn nhất là hai cánh tay kia, cho dù nhờ Súc Cốt Công dẫn đến hai cánh tay của hắn không bị hủy đi nhưng đau đớn kia căn bản không giả lại thêm hắn vừa trải qua hai cuộc chiến liên tiếp với hai tông sư cao thủ của Thiên Ý Thành, căn bản không dễ chịu gì.

Trận chiến đầu tiên đẩy nội lực của hắn đi đến cực hạn.

Trận đấu thứ hai lại đẩy cơ thể của hắn đi đến cực hạn.

Cố gắng đứng dậy, hắn khẽ nhìn về phía Hắc Long Kiếm.

Thanh Hắc Long Kiếm này cực kỳ đáng sợ, nếu không có Hắc Long Kiếm chính Vô Song cũng không tin hắn giết chết Thiên Lương kia nhanh như vậy, uy lực của kiếm khí dưới Hắc Long Kiếm gần như mạnh thêm 2 lần.

Đây là một khái niệm cực kỳ kinh khủng với Vô Song, với một người cả đời chưa dùng thần binh lợi khí bao giờ thì hắn đối với Hắc Long Kiếm có chút yêu thích không buông tay.

Đương nhiên Hắc Long Kiếm là của Đường Ngạo, hắn sẽ không lấy đồ của Đồng Đội, hắn đơn giản chỉ muốn quan sát kỹ thanh kiếm này một chút mà thôi.

Không quan sát thì thôi, vừa nhìn Vô Song liền giật mình.

Đây không phải là lần đầu tiên Vô Song nhìn thấy Hắc Long Kiếm, dù sao thanh kiếm này luôn ở bên người Đường Ngạo, sao hắn có thể không thấy?.

Hắc Long Kiếm thật sự rất giống một thanh Takana của người Nhật, đây là ấn tượng đầu tiên của Vô Song khi nhìn thanh kiếm này từ xa.

Lúc này khi được chân chính cầm trong tay, được nhìn kỹ bằng mắt thì hắn có thể chắc chắn Hắc Long Kiếm giống hệt một thanh Takana dài, thân kiếm cong cong lưỡi kiếm thậm chí có thể dùng để soi gương, giết người không lưu máu tuyệt đối là hảo kiếm.

Kiếm này không chỉ sắc mà còn dài cùng nặng quá cỡ so với kiếm trung nguyên bình thường.

Sau đó ánh mắt Vô Song dần dần chuyển về phía chuôi kiếm để rồi hắn khẽ sững lại.

Hắn nhìn thấy gì?.

Hắn nhìn thấy ký hiệu của Tiên Âm Động, ký hiệu của Tiên Âm Động bản thân Vô Song sao có thể không nhận ra, Tiên Âm Động ký hiệu là một cây đàn huyền cầm cùng một cây sáo ngọc đặt chéo nhau.

Chuôi Hắc Long Kiếm, vậy mà có ký hiệu của Tiên Âm Động?.

Vô Song cũng không rõ vì cái gì Tiên Âm Động lại có liên quan đến kiếm, cái này hoàn toàn nằm ngoài sự hiểu biết của hắn, đồng thời cũng làm hắn tò mò không thôi.

Tất nhiên tò mò là tò mò, Vô Song vẫn phải ép cái tò mò của bản thân mình xuống, hắn vẫn còn vài việc phải làm.

Chậm rãi đi đến gần Đường Ngạo gần đó, cố gắng nâng Đường Ngạo ngồi dậy dựa vào một thân cây.

Đường Ngạo nhìn chằm chằm vào Vô Song, ánh mắt mang theo một tia kích động nhưng lại ẩn ẩn u buồn.

Hắn muốn mở miệng nói gì đó nhưng cuối cùng chỉ khạc ra một ngụm máu.

Tất nhiên Đường Ngạo còn chưa chết, hắn chỉ là bị xương ngực đâm vào nội tạng mà thôi, vết thương này ở thế giới cũ của Vô Song chỉ sợ chuẩn bị vào phòng phẫu thuật đến nơi nhưng với kiến thức của Vô Song về y thuật như hiện nay, hắn biết Đường Ngạo chết không nổi.

Đến cả Viên Quan Nam lúc trước bị thương nặng gấp 10 lần vẫn còn chưa chết, huống gì Đường Ngạo.

Lục phủ ngũ tạng của cao thủ trong thế giới này mạnh mẽ đến biến thái.

Vô Song chỉ vì Đường Ngạo điểm huyệt cầm máu, sau đó nắm lấy Hắc Long Kiếm của Đường Ngạo, ánh mắt mang theo vài phần kiên định.

“Ngồi đây, nói ít thôi ngươi không chết được. Đường Tiếu Tâm cô nương kia có ta bảo vệ, cuối cùng Đường Vô Lệ hắn lại càng không chết được”.

Đường Ngạo nghe vậy, ánh mắt một lần nữa trở thành kích động, hắn rốt cuộc có thể an tâm, rốt cuộc có thể nhắm mắt.

Chỉ thấy đầu Đường Ngạo gục xuống, cả người buông lỏng rất.

Đương nhiên như đã nói, Đường Ngạo hắn sẽ không chết bất quá nếu để hắn như vậy cả đểm chỉ sợ đúng là chết vì lạnh.

Vô Song phải quay về, hắn căn bản không cách nào mang một người bị thương như Đường Ngạo quay về, ảnh hưởng quá lớn đến tốc độ của hắn.

Ánh mắt nhìn về phía Thiên Lương, Vô Song thở ra một hơi rồi tiến tới lột sạch quần áo của đối phương.

Xác chết mặc quần áo làm khỉ gì?, để người sống mặc vẫn tốt hơn.

Vô Song không có sở thích biến thái lục xác người chết nhưng trong tình cảnh này hắn bắt buộc vẫn phải làm.

Trong quá trình lột đồ của Thiên Lương, Vô Song nhìn thấy một quyển sách cổ rơi xuống.

Quyển sách có chút cổ xưa, bìa của nó màu đen, bên trên ghi ‘Triền Ti Bát Trảo’.

Nhìn thấy quyển sách này, Vô Song hơi hơi giật mình.

Vô Song không rõ loại võ công cuối cùng mà Thiên Lương sử dụng kia tên là gì nhưng hắn cảm giác đến 9 phần chính là bộ trảo pháp này.

Đúng lúc Vô Song đang cầm Triền Ti Bát Trảo trên tay, hắn lập tức giật mình quay đầu lại, không ngờ lại có một thân ảnh chậm rãi đi ra từ bóng tối.

Hắn nhận ra nữ nhân này, Cơ không ngờ lại xuất hiện.

Trên tay Cơ hiện nay vậy mà mang theo Tiếu Tâm, Cơ đang bế Tiếu Tâm bằng hai tay.

Bằng vào hiểu biết của y thuật của Vô Song, chỉ cần nhìn cái Vô Song đã biết Đường Tiếu Tâm cũng không bị ám hại, chỉ là nàng vừa mệt vừa sợ mà ngủ thiếp đi.

“Tiền bối?, người đừng nói là cái này không được thu nhé?”.

Vô Song thật ra chỉ nghĩ được duy nhất lý do này, dù sao nếu Triền Ti Bát Trảo là tuyệt thế võ công của Thiên Ý Thành thì việc Cơ xuất hiện đòi lại cũng không sai.

Thiên Ý Thành lấy điểm cống hiến làm chủ, đây là lời Mục Nhân Thanh nói với Vô Song. Cho dù hắn không hiểu lắm về cách vận dụng điểm cống hiến ở Thiên Ý Thành nhưng hắn vẫn có thể suy đoán ra có lẽ Triền Ti Bát Trảo không đủ điểm cống hiến sẽ không thể học?.

Đối với câu hỏi của Vô Song, Cơ chỉ là cười.



“Triền Ti Bát Trảo, là trảo pháp của Miêu Cương – Ngũ Độc Giáo, là một trong những loại trảo pháp mạnh nhất của Miêu Cương”.

“Bên trong quyển sách kia ghi lại 5 chiêu đầu tiên trong Triền Ti Bát Trảo, 3 chiêu cuối cùng ngươi nếu muốn tìm đủ thì có thể đến Miêu Cương thử vận may”.

“Thiên Ý Thành quy định, người chết như đèn diệt, tài không bằng người chết không hối tiếc, giúp người đòi tiền, giết người lấy đồ đều là thiên kinh địa nghĩa, ngươi thu hay không thu, ta cũng không quan tâm”.

“Cô bé này có ta ở đây liền an toàn, tiểu tử đằng kia cũng sẽ không chết, muốn làm gì thì làm nhanh đi”.

Vô Song căn bản không ngờ được Cơ lại nói như vậy với mình chỉ là hắn cũng không nghi ngờ lời Cơ nói, Cơ cần gì phải lừa hắn, bằng vào đại tông sư thực lực một chưởng duy nhất Vô Song liền chết, nhọc công mở miệng làm gì?.

Vô Song tay cầm Hắc Long Kiếm nhẹ cúi đầu với Cơ, bất kể thế nào nữ nhân thần bí này vẫn đang giúp hắn, về phần lý do tại sao nàng giúp mình, Vô Song không biết.

Nhìn theo bóng lưng Vô Song rời đi, Cơ khe khẽ lắc đầu, trong ánh mắt hiện lên một tia thích thú.

“Tiên Thiên Chí Âm Thể... chậc chậc, lúc đầu nhìn còn không ra tiểu tử này lại có thể chất kia, hắn xinh đẹp như vậy căn bản không phải là không có lý do, bất quá thứ võ công hắn dùng giết tiểu tử Thiên Phủ kia là gì?, căn bản chưa từng nhìn thấy”.

Cơ nhíu nhíu đôi lông mày đẹp, rồi lại gần Đường Ngạo, chậm rãi truyền nội công của nàng vào người Đường Ngạo, sắc mặt của Đường Ngạo bắt đầu hồng hào trở lại.

Thu tay lại, nhẹ thở ra một hơi, đặt Tiếu Tâm xuống bên cạnh Đường Ngạo, thân hình nhảy về phía ngọn cây gần đó, đung đưa đôi chân trắng ngần trong gió đêm lạnh lẽo, cũng chẳng ai biết nàng đang nghĩ gì.

Cơ là một cái nữ nhân khó hiểu.

.........

Vô Song giết chết Thiên Phủ quá nhanh, nhanh đến mức không ai kịp phản ứng.

Vô Song giết chết Thiên Lương cũng rất nhanh, căn bản cũng không mất quá nhiều thời gian.

Đây là sự lợi hại của Quỳ Hoa Bảo Điển, Quỳ Hoa Bảo Điển giết người quá nhanh, một loại biến thái võ công nghiêng thẳng về lực sát thương cùng tốc độ đáng sợ.

Chính vì vậy từ lúc Vô Song giết chết Tiên Phủ đến lúc này vẫn chưa có bao nhiêu việc xảy ra.

Thông thường mà nói bằng vào thực lực của Thiên Tướng cùng Cự Môn hoàn toàn có thể chiến thẳng Đường Vô Lệ cùng Hồ Phỉ tiền đề là sớm hay là muộn mà thôi.

Lúc này tình hình cũng không khác là bao nhiêu, tuy nhiên người đang bị vây vào hạ phong tuyệt đối không phải là Đường Vô Lệ, người này vậy mà lại là Hồ Phỉ.

Không trách được Hồ Phỉ phải quyết đấu cùng Cự Môn, bản thân Cự Môn gần như là phiên bản khắc chế hoàn hảo của Hồ Phỉ, nếu Hồ Phỉ dùng sức bản thân Cự Môn còn khỏe hơn nhiều, nếu Hồ Phỉ cùng nội lực thì lại càng thua kém so với Cự Môn.

Đao là bá vương đao là đại diện cho sự uy mãnh không gì không phá tuy nhiên khi đối mặt cùng tấm thuẫn của Cự Môn lại khác, chỉ cần đao của Hồ Phỉ không hủy được tấm thuẫn kia hắn liền không thể gây sát thương cho Cự Môn, đao không gây nổi sát thương còn gọi là đao sao?.

Đường Vô Lệ thì lại dễ thở hơn Hồ Phỉ rất nhiều, bản thân hắn đúng là không bằng nổi Thiên Tướng nhưng hắn không có chiến đấu một mình, hắn còn có đám người Hùng Bì, Hùng Đảm, Mộ Dung Ảnh trợ giúp.

Tông sư cao thủ có thể dễ dàng giết chết nhất lưu cao thủ chính là vì thường thường nhất lưu cao thủ không đủ khả năng ngăn cản một đòn của tông sư cao thủ, với việc có Đường Vô Lệ đứng đó ngăn cản Thiên Tướng liền khiến đám người Hùng Bì, Hùng Đảm, Mộ Dung Ảnh, Phi Lưu bớt nguy hiểm hơn nhiều.

Bằng vào bốn nhất lưu cao thủ cùng một siêu phàm cấp thiên tài không ngờ cũng có thể thật sự cầm chân được một tông sư cảnh cao thủ.

Trận chiến ở bên ngoài là cực kỳ nguy hiểm, nhưng.... việc ở bên trong hang động còn nguy hiểm hơn.

Ở bên ngoài cho dù đối thủ là hai tông sư cao thủ vẫn chưa có ai bên đội ngũ Vô Song ngã xuống nhưng trong hang động thì khác.

Ánh lửa bập bùng hiển thị bóng ảnh in sâu vào vách đá.

Nơi đó Mộc Tang đang khẽ mỉm cười, hắn đang mỉm cười cùng một thiếu nữ xinh đẹp.

Nàng rất đẹp nhưng vẻ đẹp không giống với con gái trung nguyên, trong nàng vừa có nét giống nữ tử trung nguyên nhưng lại mang theo vài phần sắc thái đặc biệt, nàng là một nữ tử Phù Tang quốc.

Đặc biệt nhất mái tóc nàng màu đỏ, mái tóc rất óng mượt cũng rất đẹp, khuôn mặt thon dài trắng mịn, bất quá nàng... không có cách nào cử động được.

Bộ áo bên ngoài cũng đã bị kéo xuống, lộ ra đôi vai trắng ngần, làn da mềm mại, bộ ngực của nàng bị hai lớp vải trắng buộc chặt lại nhưng lúc này vẫn như ẩn như hiện.

Nữ tử nhìn nhìn chằm chằm vào Mộc Tang, ánh mắt nhìn hắn cực kỳ kinh dị.

Bên trong hang động vốn là những người không có khả năng chiến đấu trong nhóm Vô Song, vốn được gọi là nơi an toàn nhất nhưng lúc này lại là nơi nguy hiểm nhất.

Bên cạnh nữ tử Phù Tang kia là thân hình Hắc Báo cùng Mặc Vân, cả hai đôi môi đều thâm tím lại, lưng dửa vào tường, cổ tay tím ngắt, làn da trắng như bạch tạng, đây tuyệt đối là biểu hiện của trúng độc.

Mộc Tang lại đang ngồi trên người Phong Nhất Trận, Phong Nhất Trận hiện nay hoàn toàn tiến vào trạng thái bất tỉnh, căn bản không có bất cứ nhận thức nào, toàn bộ hang động chỉ còn lại một mình Mộc Tang cùng nữ nhân tóc đỏ.

Nữ nhân tóc đỏ này không ai khác ngoài Tây Môn Tuyết.

“Ngươi, rốt cuộc muốn làm gì?”.

Tuyết đối với Mộc Tang phải nói là vừa kinh tởm vừa khiếp sợ, thân hình của Mộc Tang không có lớp vải kia che đi liền làm người khác có cảm giác buồn nôn.

“Nga, ta muốn làm gì?, thật ra trước đây ta muốn vào Thiên Ý Thành mượn đọc một vật, nhưng giờ thì không cần nữa rồi”.

“Tuyết, ta vốn không thích giữ người sống bên mình, nhưng ngươi lại là đặc biệt, ngươi biết không?”.

Tuyết ánh mắt lại càng xuất hiện thêm vài phần băng hàn nhìn về phía Mộc Tang, nàng không hiểu lời hắn nói.

“Ngươi rốt cuộc là muốn gì?, muốn chém thì chém, muốn giết thì giết”.

Đối với ánh mắt của Tuyết bản thân Mộc Tang đã sớm quen thuộc, người đời ai cũng nhìn hắn như vậy.

Mộc Tang nhếch miệng, một nụ cười cực kỳ kinh dị.

“Thật ra ta rất thích ngươi, ngay từ khi nhìn thấy ngươi ở thạch viện, ta liền để ý đến ngươi, chính vì vậy đến bây giờ ta vẫn không hạ sát thủ được”.

Dứt lời Mộc Tang đưa cánh tay thuần một màu đen của hắn vuốt ve lên khuôn mặt trắng ngần của Tuyết, bàn tay của hắn kinh khủng tựa như quái vật vậy, nhìn thấy bàn tay kia vuốt ve lên khuôn mặt mình, mân mê cái cổ trắng ngần của mình, Tuyết đến cả tâm muốn chết cũng có.

Chỉ là Tuyết không chết được, bằng vào y thuật của Mộc Tang, chỉ cần hắn không cho phép Tuyết chết, Tuyết liền không chết được.

Tuyết càng cố gắng cục cựa thân thể để phản kháng thì Mộc Tang lại càng thích thú, trong mắt sắc tâm càng nặng.

Trong đội ngũ của Vô Song lần này, ngoại trừ Vô Song cũng chỉ có một mình Mộc Tang nhìn ra Tuyết là nữ, hơn nữa cũng chỉ có một mình Mộc Tang nhận ra dung mạo thật sự của Tuyết.

Sau khi vuốt ve đến cái cổ trắng ngần của nàng, Mộc Tang cuối cùng cũng dừng lại, hắn đứng hẳn lên, tiến về phía nàng, giọng nói mang theo vài phần kinh khủng.

“Khặc khặc, ta thật sự cảm thấy ghen tỵ, ghen tỵ với cái đám thiên tài ngoài kia, vì cái gì bọn chúng sinh ra liền có được thiên phú viễn siêu người thường, liền có thể một đường liên tục tiến bộ, đột phá gong cùm của võ công còn ta phải đánh đổi nhiều như vậy?”.

Nói đến đây Mộc Tang lại nhìn ngắm thân thể kinh khủng của mình, ánh mắt của hắn trở nên đỏ ửng, hai mắt xuất hiện vẻ giữ tợn đáng sợ nhưng rất nhanh liền biết thành cười gằn.

“Khặc Khặc, nhưng nàng có thể yên tâm, phu quân tương lai của ngươi nhất định sẽ vượt xa đám thiên tài ngoài kia, chỉ cần... khặc khặc, chỉ cần ta có được quyển sách đó, ta liền có thể chưa khỏi cơ thể này, liền có thể giết sạch hết đám thiên tài ngoài kia”.

Thân hình Mộc Tang một lần nữa trở nên kích động vô cùng, cánh tay kinh khủng nhẹ nâng khuôn mặt xinh đẹp của Tuyết lên, hắn khẽ lè cái lưỡi đỏ lòm liếm nhẹ lên khuôn mặt nàng, làm toàn thân Tuyết nổi lên da gà, khuôn mặt càng ngày càng sợ hãi.

Nếu lúc này nàng có thể tự tử, nàng thậm chí sẽ làm không chút do dự.

Mộc Tang liếm liếm môi, hắn nhìn ra ngoài của động, trên người bắt đầu xuất hiện từng làn khí thối màu xanh.

Mùi thối nay khiến người ta chán ghét, khiến người ta muốn nôn ọe, khiến khuôn mặt Tuyết tái mét nhưng nếu Đường Quan Nam mà có mặt ở đây, hắn mà nhìn thấy Mộc Tang chỉ sợ trực tiếp quay đầu rời đi.

Nếu muốn nói cao thủ mạnh nhất có mặt ở bên ngoài Thiên Ý Thành hiện nay đương nhiền là Cơ bất quá nếu không tính Cơ thì người mạnh nhất không ai khác... ngoài Mộc Tang.

Hắn.... hắn không ngờ đã luyện độc nhập thể.

Luyện độc nhập thể không nằm ở trong phạm trù võ học, võ hộc phân chia tam lưu cao thủ, nhị lưu cao thủ, nhất lưu cao thủ.... nhưng đây chỉ dành cho võ học.

Y học vốn có một đường riêng, việc gì phải học theo người luyện võ?.

Luyện độc nhập thể... đây là một thủ đoạn dùng độc, một cảnh giới dùng độc.

Luyện độc nhập thể phân làm 4 tầng, lấy tên 4 loại màu sắc của độc khí.

Đầu tiên là luyện độc nhập thể, đây là khí màu xanh, loại khí này chính là khí trên người Mộc Tang.

Cảnh giới thứ hai là uế khí nhập thể, uế khí có màu đen.

Cảnh giới thứ ba là tử khí nhập thể, tử khí có màu tím, đây là cảnh giới của Độc Trưởng Lão.

Cảnh giới cuối cùng ngưng độc hóa hư, ép độc khí thành tinh hoa, ngưng tụ thành độc đan riêng biệt, trở thành đan điền thứ hai trong thể, đây là hư độc.

Hư độc không màu không vị, là cảnh giới trong truyền tuyết của tất cả độc sư.

Mộc Tang thân thể biến dạng đến mức này cũng chính vì hắn dùng thân luyện độc.

Mộc Tang không phải là Tiên Thiên Ách Nan Độc Thể, chính vì vậy hắn mới biến thành dạng kinh khủng như vậy tuy nhiên nếu hắn thật sự có thể tham ngộ hết huyền diệu bên trong Dược Vương Phần Thiên thì hoàn toàn có thể khôi phục được dung mạo ban đầu.

Dược Vương Phần Thiên tuyệt đối vượt qua sự tưởng tượng của Vô Song nhiều lắm, đối với người Miêu Cương mà nói, Dược Vương Phần Thiên có thể so với thiên thư.

Lại nói về Mộc Tang, hắn không ngờ lại muốn rời khỏi hang động, thân hình chậm rãi đi ra ngoài, trên khuôn mặt xuất ra một nụ cười kỳ dị.

Khi hắn rời đi, trong tay cũng cầm theo một lá bùa nhỏ, bàn tay nắm chặt vò nát lá bùa, ánh mắt càng ngày càng sáng.

Mộc Tang vốn có thể độc chết toàn bộ người trong đội ngũ Vô Song, ngoại trừ Vô Song cùng Đường Vô Lệ mẫn cảm với độc dược ra thì không ai có thể phát hiện mình trúng độc tuy nhiên hắn không làm thế.

Không phải là hắn không muốn làm mà vì hắn làm không được, cũng chính vì lá bùa này.

Lá bùa này ở ngay trên người Phong Nhất Trận.

Mộc Tang tốn 2 ngày thời gian thu thập toàn bộ nguyên liệu cần có để chuẩn bị ra tay nhưng hắn không ngờ Phong Nhất Trận xuất hiện, nói thật bằng vào Phong Nhất Trận bản thân Mộc Tang căn bản là coi thường hắn nhưng tấm bùa này lại khác.

Nói là tấm bùa thì không đúng, đây là một túi hương liệu màu đỏ, bên ngoài là một tấm bùa dán lên mang theo chút mùi hương liệu đặc thù nhưng quan trọng là vật ở bên trong, bên trong túi nhỏ này có một con trùng màu đen, cho dù đây chỉ là ấu trùng cũng làm Mộc Tang kinh sợ không thôi.

Loài trùng này gọi là Băng Thiên Tằm, Băng Thiên Tằm là kỳ vật của thế gian, nó là một loại cứu mạng dược liệu, chỉ cần nuốt chửng Băng Thiên Tằm liền có thể đóng băng kinh mạch, ngăn cản độc dược chạy vào tim sau đó có thể dùng nội công cường hãn bức độc dược ra.

Bằng vào Đại Đao Môn không có khả năng kiếm được Băng Thiên Tằm nhưng Mộc Tang biết có một nơi đủ sức tìm được loại... kỳ vật này.

Nơi này là Thần Nông Cốc.

Đại Đao Môn – Thần Nông Cốc cùng Đường Môn đều nằm ở Ba Thục.

Mộc Tang không biết Phong Nhất Trận vì cái gì có thể thu được Băng Thiên Tằm bên người nhưng hắn chắc chắn biết có liên quan tới Thần Nông Cốc.

Nghĩ đến Thần Nông Cốc, ánh mắt Mộc Tang hơi hơi lạnh lại.

Đầu óc hắn hiện nay bắt đầu trở nên rối loạn, ánh mắt hơi hơi mông lung.

Hắn nhớ tới bản thân mình, hắn sống trong một cái cũi chó, một cái cũi chó khoảng 2m2 không hơn.

Đây là nhà của hắn, hắn là vật thí nghiệm của sư phụ.

Trong cái địa ngục đó ngoài hắn ra còn 26 đứa trẻ khác, cũng là 26 cái cũi chó, đám bọn chúng đều là vật thí luyện của sư phụ.

Cuối cùng Mộc Tang còn sống, vì còn sống nên hắn thành thế này.

Sư phụ của hắn... gọi là Thạch Vạn Sân.

Sư phụ hắn nói... nhất định phải hủy diệt Dược Vương Cốc cùng Thần Nông Cốc.

Sư phụ hắn còn nói... nhất định phải làm chủ Miêu Cương.

Càng nhớ về mấy thứ này, Mộc Tang lại càng thấy đau đầu, hắn khẽ lắc lắc cái đầu, ánh mắt lại quay về vẻ tà ác kia, bước chân chậm rãi đi ra ngoài.

.........

Nếu thấy lỗi chính tả hãy comment để lại cho mình, càng nhiệt tình càng tốt.

Commend càng nhiều, tác giả càng có hứng viết truyện.

Cầu đại gia tặng kim nguyên đậu cùng nguyệt phiếu, hứa sẽ ngoan.
Bình Luận (0)
Comment