Cực Võ

Chương 158

Vương Bản Sơn – Thiên Ý Thành.

Ai cũng biết Thiên Ý Thành là một trong những đại thế lực lớn nhất trong thiên hạ, Thiên Ý Thành không phải là tông môn đại phái, nó là một cái tổ chức.

Một cái tổ chức thật ra rất khác tông môn hay đại phái, bởi nó thiếu cái gọi là trung thành.

Ví dụ đơn giản như chính trường hợp các hộ pháp của Thiên Ý Thành.

Xà Hộ Pháp bản thân chưa bao giờ quan tâm đến an nguy của Thiên Ý Thành, lúc này Xà Hộ Pháp vẫn còn đang bận chưởng khống thế lực của Thiên Địa Hội, Thiên Ý Thành với hắn đơn giản chỉ là một cái tên không hơn cũng chẳng kém.

Kiếm Hộ Pháp cũng không phải là người của Thiên Ý Thành, Kiếm Hộ Pháp là người của Hắc Mộc Nhai – Nhật Nguyệt Thần Giáo.

Huyễn Hộ Pháp lại càng không cần nói, không ai rõ Huyễn Hộ Pháp tên thật là gì, hình dáng ra sao, nhưng quan hệ của Huyễn Hộ Pháp với Võ Đang thì cực kỳ rõ ràng.

Cuối cùng là Kim Hộ Pháp vị hộ pháp duy nhất thường xuyên bế quan bên trong Thiên Ý Thành cũng là vị hộ pháp duy nhất bảo vệ Thiên Ý Thành nhưng mấy ai biết được mục đích thật sự của nàng ta?, nàng có chân chính trung thành với Thiên Ý Thành hay không cũng không ai biết.

Trên lý thuyết, Thiên Ý Thành có 6 vị cường giả đạt đến ngũ tuyệt cấp, bằng vào 6 người này liên thủ cho dù ngũ đế cường giả có đến cũng đủ sức ngăn cản nhưng thực tế... Thiên Ý Thành tối đa chỉ có thể sử dụng 2 vị ngũ tuyệt cường giả mà thôi bởi ngay chính Thiên Ý Thành – Đại Trưởng Lão cũng không phải là người Thiên Ý Thành, không phải lúc nào Đại Trưởng Lão cũng ở tại Vương Bản Sơn.

Thiên Ý Thành.... vốn không mạnh như người ta tưởng tượng, Thiên Ý Thành thật ra cũng không có thứ gì đủ để khiến ngũ tuyệt cấp cao thủ hiệu trung ngoài... Thiên Ý Bí Cảnh.

Thiên Ý Bí Cảnh chính là thứ để Thiên Ý Thành đủ sức mời 4 vị hộ pháp cấp bậc ngũ tuyệt cao thủ bảo vệ Thiên Ý Thành.

Tại sao Mục Nhân Thanh lại muốn đưa Vô Song vào Thiên Ý Thành?, muốn chém giết cũng không thiếu chỗ để chém giết phải biết ở bắc cương còn đáng sợ hơn Thiên Ý Thành nhiều, bắc cương chiến trường mới là một cái lò xay thịt chân chính, so với bắc cương chiến trường Vương Bản Sơn còn dễ sống chán.

Về phần võ công, Thiên Ý Thành đúng là có rất nhiều võ học nhưng liệu có mấy môn võ học sánh nổi Ngũ Nhạc Kiếm Pháp cùng Tử Hà Thần Công của Mục Nhân Thanh?.

Lý do thật sự mà Mục Nhân Thanh để Vô Song vào Thiên Ý Thành là vì Thiên Ý Bí Cảnh hơn nữa Thiên Ý Thành nơi này thật ra là do Vô Hà Tử sắp xếp từ trước cho Vô Song.

Giống như Nga Mi Sơn, Thiên Ý Thành – Vương Bản Sơn là một nơi Vô Song bắt buộc phải đi qua thậm chí nếu không phải Tiên Âm năm đó lên Tử Ngọc Sơn muốn mang Vô Song đi thì Vô Song còn phải đến Vương Bản Sơn sớm hơn nữa.

Thiên Ý Thành là nơi duy nhất trong thiên hạ, có ngũ đế truyền thừa.

Thiên Ý Thành vốn là của Độc Cô Cầu Bại, bên trong Thiên Ý Thành có truyền thừa của Kiếm Ma năm xưa cũng không phải là điều gì khó hiểu tuy nhiên thật ra Thiên Ý Thành còn có hai truyền thừa nữa.

BÍ mật này... không nhiều người biết.

Truyền thừa đầu tiên của Thiên Ý Thành đến từ Đao Tôn, không ai rõ tại sao cũng không ai biết ngày hôm đó xảy ra việc gì nhưng Độc Cô Cầu Bại mang về hai vật từ Đao Tôn, sau đó trong Thiên Ý Thành có thêm Đao Tôn truyền thừa.

Truyền thứ thứ hai không ngờ lại là của... Quỳ Hoa Lão Tổ.

Quỳ Hoa Lão Tổ không liên quan gì đến Độc Cô Cầu Bại, hai người cả đời chỉ gặp mặt nhau một lần, cùng nhau quyết đấu một lần không hơn nhưng Quỳ Hoa Lão Tổ đúng là vẫn để lại truyền thừa tại Thiên Ý Thành.

Về phần ngũ đế cường giả nghĩ sao, ai biết?, ai dám đi hỏi?.

Truyền thừa của ngũ đế cường giả toàn bộ đều đặt trong Thiên Ý Thành Bí Cảnh.

Thiên Ý Thành Bí Cảnh phân ra làm ba căn phòng, lần lượt là Khinh Linh – Âm Nhu – Dương Cương.

Căn phòng Âm Nhu ở giữa chính là truyền thừa của Kiếm Ma – Độc Cô Cầu Bại.

Căn phòng Dương Cương ngoài cùng là truyền thừa của Đao Tôn – Lãnh Siêu Phàm.

Căn phòng Khinh Linh nằm ở trong cùng, đây là truyền thừa của Quỳ Hoa Lão Tổ.

Bên trong căn phòng Khinh Linh lúc này có một nữ tử, nàng ngồi đó ánh mắt nhắm lại.

Nàng hiện nay cũng không đeo mặt nạ, lộ ra toàn bộ dung nhan thật sự của mình, chỉ tiếc ở đây không có ai để ngắm nhìn dung nhan kia mà thôi.

Nàng tiến vào căn phòng này đã nửa ngày, suốt nửa ngày nàng chưa từng mở mắt.

Cho đến khi đôi mắt của nàng lần thứ hai mở ra, đôi mắt kia đã biến thành màu đỏ rực.

Đây là dấu hiệu của Quỳ Hoa Bảo Điển, sát khí nhập thể hơn nữa đây hoàn toàn giống với tình trạng của Vô Song lúc trước, cũng như Vô Song lúc này toàn bộ hình ảnh mà nàng thấy chỉ có thân ảnh áo đỏ kia, thân ảnh đang nhẹ vẽ lên đóa Quỳ Hoa của riêng mình.

Hơi thở của nàng ngày càng gấp gáp, tâm trí bắt đầu bị ăn mòn bất quá không có như Vô Song, chỉ thấy những ngón tay thuôn dài đưa về phía trước, trên đùi nàng đặt một cây huyền cầm mang theo mùi đàn hương thơm ngát.

Nàng bắt đầu đánh đàn, những ngón tay mềm mại khẽ chuyển động, mang theo tiếng đàn vang vọng khắp căn phòng này.

Giống như lời Mục Nhân Thanh nói, dùng kỹ nghệ xóa đi sát khí.

Theo tiếng đàn của nàng, ánh mắt nàng càng ngày càng thanh minh, trong mắt dần dần lại trở về với con ngươi đen nháy, đôi một xinh đẹp khẽ mở, có chút mỉm cười.

.........

Vương Bản Sơn, Tu La Thí Luyện.

Tại cửa hang động nơi đội ngũ Vô Song dùng làm thí điểm lúc này chiến cuộc càng ngày càng trở nên bất lợi.

Hư không xuất hiện một thân ảnh bị đánh bay lên trời, cả người Hồ Phỉ như bị một đầu tê giác húc vậy bay thẳng về phía sau rồi ngã rầm xuống đất.

Hồ Phỉ trực tiếp phun ra một ngụm máu tươi, chỉ là đại đao trong tay chưa có buông ra.

Đối mặt với Hồ Phỉ là Cự Môn, Cự Môn chỉ thản nhiên nhìn Hồ Phỉ, không nói câu nào trên người hắn cũng không có vết thương.

Đây chính là khoảng cách, khoảng cách của Cự Môn cùng Hồ Phỉ.

Khác với Đường Vô Lệ, rõ ràng trong trận chiến khi Hồ Phỉ đánh cùng Đường Vô Lệ thì Hồ Phỉ tính là thua nhưng trận thua này căn bản không làm ảnh hưởng đến chiến lực của Hồ Phỉ.

Đường Vô Lệ thắng nhưng chiến lực của hắn giảm đi rất nhiều, Khổng Tước Vỹ mất đi hắn căn bản không có cách nào kiếm được, trừ khi quay về Đường Môn tất nhiên đây là việc viễn tưởng.

Hồ Phỉ nắm lấy đại đao toàn thân run rẩy đứng lên, hắn thật sự đánh không lại Cự Môn nhưng không lại thì sao?, đánh thì vẫn phải đánh, chết cũng phải đánh.

Không biết ai là người dạy dỗ Hồ Phỉ mấy cái vớ vẩn này, chết thì còn đánh được con khỉ gì nữa?, không đánh được thì chạy mới đúng tuy nhiên chính vì mấy lời nói ngốc nghếch này mới tạo nên một Hồ Phỉ như ngày hôm nay.

Hắn có chút ngốc nhưng khí thế của hắn không ai có thể bỏ qua, đao là bá vương đao, bá vương liền không chạy trốn, chết cũng phải giữ lấy kiêu ngạo của bậc bá vương.

Từ từ nâng lên đại đao, mũi đao chỉ về phía Cự Môn.

Cự Môn nhếch miệng, tay trái cầm lấy khiên chắn kéo lại sát người, hắn lao thẳng về phía Hồ Phỉ.

Thân hình Cự Môn lao đến càng ngày càng gần, còn Hổ Phỉ ánh mắt càng ngày càng quyết tâm, hắn ít nhất không muốn thua thảm như vậy, Hồ Phỉ không tin mình.... thua kém đối phương xa tới vậy.

Chân dẫm xuống đất, cả người phát kình lực rồi nhảy bật sang một bên, chân sau lại tiếp tục dẫm xuống đất, cả người nhảy lên.

Hồ Phỉ tránh được một cú húc này của Cự Môn sau đó từ phía bên phải Cự Môn bổ ra một đao.

Đương nhiên Hồ Phỉ cũng biết cách này căn bản không đánh bại nổi Cự Môn, bản thân Cự Môn nếu dễ dàng đánh bại như vậy, nếu hắn dễ đánh bại như vậy thì Hồ Phỉ đã không khổ sở thế này.

“Hồ Gia Đao Pháp – Bát Phương Tàng Đao Thức”.

Cự Môn thân hình rất lớn nhưng tốc độ cũng không phải là điểm yếu của hắn, vì cân nặng quá lớn dẫn đến Cự Môn khó lòng xoay người nhưng không có nghĩa là hắn sẽ bị chém trúng đơn giản như vậy.

Bàn tay trái thả ra, sau đó tay phải khẽ mở, nắm lấy mặt trong của thuẫn.

Tốc độ xoay người của Cự Môn không nhanh nhưng cánh tay của hắn lại khác, tay phải vung lên, lực bạt sơn hà, mang theo cự thuẫn mạnh mẽ đánh về phía Hồ Phỉ.

Như mọi lần va chạm, đao khí của Hồ Phỉ xuyên không nổi tấm cự thuẫn kia.

Hồ Phỉ hai cánh tay rung lên, nhưng sắc mặt càng ngày càng quyết tâm, bất chấp hai cánh tay đau như búa bổ, hai chân mạnh mẽ dẫm xuống đất tạo nên hai dấu chân thật dày, cả người hơi nghiêng nghiêng về sau rồi toàn lực bổ một đao.

“Hồ Gia Đao Pháp – Xuyên Thủ Tàng Đao Thức”

“Hồ Gia Đao Pháp – TIến Bộ Liên Hoàn Đao”.

“Hồ Gia Đao Pháp – Triền Thân Trích Tâm Đao”

“Hồ Gia Đao Pháp – Bế Môn Triết Phiến Đao”.

Toàn bộ nội lực trên người của Hồ Phỉ đều được đốt lên, đao đao nối tiếp, uy lực mười phần bất quá Hồ Phỉ chém ra bao nhiêu đao cũng chỉ làm Cự Môn càng thêm coi thường.

Cứng đối cứng là tốt, đi theo chí dương chí cương lộ tuyến, nghiền ép tất cả tất nhiên là tốt nhưng trong mắt Cự Môn thì Hồ Phỉ giống một thằng ngu vậy.

Tại sao gọi là chí dương chí cương?, đây là một loại mộng tưởng của con người, chí dương chí cương đại diện cực hạn của sức mạnh, cái gọi là cực hạn... liền ngoài tầm hiểu biết của con người, con người vốn không có giới hạn chính vì vậy chí dương chí cương vốn chỉ là lời nói ngoài tai, là mộng tưởng không có thật.

Lý thuyết chỉ cần đạt đến cực hạn sức mạnh liền hủy diệt mọi thứ, lý thuyết là đúng.

Thực tế trên đời làm gì có ai dám đi theo đường này?, đường này vốn không thông. Trời đất sinh âm dương, âm dương giao hòa, có dương liền phải có âm, có cương thì phải có nhu, kẻ không biết phối hợp một chữ ‘nhu’ vào trong đao chiêu như Hồ Phỉ hiện nay căn bản chỉ là một kẻ ngu.

Cự Môn cảm thấy, mình đã quá đề cao Hồ Phỉ, kẻ này căn bản chỉ biết dùng sức, với kẻ chỉ giỏi cậy mạnh như vậy cho dù cùng là Tông sư cảnh giới Cự Môn hắn cũng không sợ.

Nắm chắc tấm chắn của mình, mạnh mẽ ngăn cản toàn bộ đao chiêu của Hồ Phỉ, cho đến khi đao chiêu của Hồ Phỉ không có cách nào tiến tiếp.

Vật cực tất phản, khí thế lên đến đỉnh điểm liền sẽ biến tướng, càng ngày càng thụt lùi, quả thật nếu nhìn Hồ Phỉ lúc này hoàn toàn có thể cảm nhận được sự vô lực của hắn.

Cự Môn bất ngờ tiến lên một bước, biến công thành thủ, tấm khiên chắn mạnh mẽ đẩy ra sau đó Cự Môn gạt tay.

Lực tay của hắn rất lớn trực tiếp hất bay đại đao của Hồ Phỉ khỏi tay hắn, sau đó lấy một chân làm trụ cả người xoay ngược lại, tay hóa thành chưởng lực mạnh mẽ đánh ra một chiêu.

Cự Môn là top 14 cao thủ Huyền Bảng mạnh nhất của Thiên Ý Thành, trên người hắn là hai bộ võ học cực kỳ lợi hại, đầu tiên là Thiếu Lâm Huyền Công – Thiếu Lâm Thiết Bố Sam.

Thứ hai chính là đại danh đỉnh đỉnh Thiết Chưởng Bang – Thiết Sa Chưởng.

Một chưởng này chính là Thiết Sa Chưởng, đây cũng là thủ pháp tấn công mạnh mẽ nhất của Cự Môn, chỉ cần Thiết Sa Chưởng cộng với thần lực trời sinh của hắn thì bằng vào một chưởng này trực tiếp giết chết tông sư cao thủ không khó.

Trong mắt Cự Môn, Hồ Phỉ chết chắc tuy nhiên ngay lúc này việc ngoài ý muốn của Cự Môn phát sinh, hắn chỉ thấy Hồ Phỉ hai tay đưa ra, thành hình dạng ‘trảm’.

Cự Môn xoay người đã nhanh nhưng Hồ Phỉ còn nhanh hơn, hắn toàn lực bước ra một bước thân hình như mãnh hổ vồ mồi.

Cự Môn căn bản không biết, Hồ Phỉ có đao hay không cũng là không quan trọng.

“Hồ Gia Đao Pháp – Nguyệt Ảnh Cô Đao”.

Lấy tay làm đao, đao khí từ cơ thể của hắn điên cuồng xuất ra, đầu ngón tay hướng về trái tim của Cự Môn.

Cự Môn thật sự biến sắc nhưng hắn không có bối rối, thân là sát thủ Cự Môn đã sớm trải qua sinh tử, càng nguy hiểm, hắn lại càng bình tĩnh.

Một tay vẫn toàn lực đánh ra, tay còn lại... buông khiên chắn.

Hồ Phỉ không có đao hắn cũng không cần khiên chắn.

Bả vai lập tức trùng xuống, cánh tay trái đưa ra chắn trước ‘mũi đao’ của Hồ Phỉ, hai người lần đầu tiên khoảng cách gần va chạm, dùng thân thể va chạm với nhau.

Một quyền của Cự Môn trực tiếp đánh chết Hồ Phỉ không phải là không thể bất quá hắn không muốn liều mạng cùng Hồ Phỉ vì vậy thu lại 4 phần lực đạo, chuyển về phòng ngự.

Quyền đầu kinh khủng đánh thẳng vào xương ngực của Hồ Phỉ, khiến toàn bộ lồng ngực Hồ Phỉ như vỡ nát, Hồ Phỉ bị đấm bay đi như một quả bóng bay vậy.

Tuy nhiên ở bên kia, Cự Môn nhìn vào cánh tay trái của mình, ở đó thậm chí xương trắng của hắn lộ ra ngoài, một cánh tay của Cự Môn gần như toàn bộ bị xuyên thủng, Hồ Phỉ dĩ nhiên phế một cánh tay của hắn.

Việc này cũng không phải là lạ, năm xưa bằng vào một bộ Hồ Gia Đao Pháp bản thân Phi Thiên Hồ Ly đã đánh khắp thiên hạ không địch thủ.

Bằng vào một bộ Hồ Gia Đao Pháp mà cha của Hồ Phỉ - Hồ Nhất Đao đã là một trong những đại tông sư cường giả mạnh mẽ nhất thiên hạ này.

Hồ Gia Đao Pháp chính là một trong những loại đao pháp tối cường trong thiên hạ này.

Nguyệt Ảnh Cô Đao là tuyệt sát một đao, một đao cô quanh sánh như ánh nguyệt, đây là đao chiêu mạnh nhất bên trong Hồ Gia Đao Pháp, Cự Môn chỉ bị phế một cánh tay trái trái còn là nhẹ.

Tất nhiên Hồ Phỉ bị thương nặng hơn Cự Môn nhiều, hắn lúc này đứng lên còn không đứng lên được, tuyệt đối là cá nằm trên thớt, chỉ cần Cự Môn muốn thì Hồ Phỉ bất cứ lúc nào cũng có thể chết.

Cự Môn ánh mắt cuối cùng cũng thay đổi, ít nhất hắn cảm thấy thực lực của Hồ Phỉ đúng là có vài phần đáng sợ, hơn nữa cũng không ngu ngốc như bên ngoài, dám đặt cược tất cả để liều mạng một lần tuy nhiên Cự Môn vẫn là không hiểu tại sao Hồ Phỉ lại làm vậy?.

Rõ ràng tạm thời Cự Môn muốn đánh bại Hồ Phỉ còn cần thêm chút thời gian, nếu Hồ Phỉ cầm chừng mà đánh hắn chưa chắc đã thua nhanh đến vậy, rốt cuộc là tại sao Hồ Phỉ bất chấp tất cả, bỏ qua tất cả cho một chiêu vừa rồi?.

Không hiểu là không hiểu nhưng Cự Môn vẫn sẽ ra tay, kết thúc con mồi này.

Thân hình to lớn bước từng bước về phái Hồ Phỉ, nhưng... Cự Môn khẽ lặng người lại.

Hắn nhìn thấy một thân ảnh chạy đến bên Hồ Phỉ, vẻ mặt đầy sợ hãi cùng lo lắng, người này là Cổ Đại Ngưu.

Cổ Đại Ngưu từ đầu đến cuối không tham chiến, thật ra là vì hắn quá yếu không ai cho hắn tham chiến, đám tổ đội của Vô Song ai cũng coi Cổ Đại Ngưu là quân bài không đến khi bất đăc dĩ sẽ không dùng.

Cổ Đại Ngưu là một kẻ ngốc, hắn rất sợ, hắn phi thường sợ nhưng kẻ ngốc thường có nghĩa khí.

Cổ Đại Ngưu nhìn thấy Hồ Phỉ thảm như vậy vội chạy lên đỡ Hồ Phỉ, vẻ mặt cực kỳ lo lắng.

“Phi Hổ đại ca... người không được chết... ta... Đại Ngưu đưa ngươi chạy đi”.

Khác với Hồ Phỉ, việc đầu tiên Cổ Đại Ngưu nghĩ đến là bỏ chạy.

Hắn hoàn toàn bị khí thế Cự Môn bóp nghẹt.

Tuy nhiên câu nói tiếp theo của Hồ Phỉ lại làm Cự Môn cùng Cổ Đại Ngưu đều tưởng mình nghe lầm.

Hồ Phỉ được Cổ Đại Ngưu đỡ ngồi dậy, miệng phun ra một búng máu cả người run lên vì đau đớn nhưng chính lúc này, Hồ Phỉ lại cười, hắn cười đến mức máu trào khỏi miệng, thoạt nhìn có chút kinh sợ.

“Lên đi... khụ khụ, ta làm việc khó nhất rồi, giờ đến phiên ngươi, ngươi... thật sự có thể thắng hắn”.

Lời Hồ Phỉ nói cực kỳ kinh người nhưng đây là suy nghĩ của Hồ Phỉ.

Nếu không có cuộc chiến với Đường Vô Lệ thì Hồ Phỉ thật sự sẽ... chết tại đây nhưng một trận chiến với Đường Vô Lệ làm Hồ Phỉ trưởng thành thêm rất nhiều, hắn biết hắn không đơn độc, hắn biết hắn còn có đồng đội.

Hai chữ đồng đội này ở Đại Tuyết Sơn hắn không được học, hắn không biết.

Cái gì mình hắn làm không xong, liền làm cùng đồng đội, đội ngũ bọn hắn nhất định sẽ làm được.

Hồ Phỉ thật sự rất khâm phục Vô Song vì Vô Song có thể điều khiển một đội ngũ đâu ra đấy, vì vậy hắn muốn học Vô Song, sử dụng điểm mạnh cùng điểm yếu của từng thành viên.

Hồ Phỉ không có lòng tin thắng Cự Môn nhưng hắn tin hắn cùng Cổ Đại Ngưu có thể.

Phế một tay của Cự Môn nghĩa là gì?, tức là ít nhất Cự Môn sẽ không dùng khiên chắn kia nữa, hắn không còn tuyệt đối phòng ngự.

Trong đội ngũ này, bàn vết sức sát thương, Cổ Đại Ngưu liền chân chính được coi là một họng pháo khủng khiếp.

.........

Như cảm thấy một chuyện cười lớn nhất thiên hạ, Cự Môn bật cười nhìn Hồ Phỉ có chút thương hại.

“Ngươi là điên rồi hay sợ quá nói nhảm?, đánh bại ta?, bằng vào hắn?”.

Không chỉ Cự Môn nghĩ vậy, cho dù Cổ Đại Ngưu cũng nghĩ vậy.

Nói về to lớn, Cổ Đại Ngưu không thua Cự Môn nhưng mà... hắn hiện nay cả người run lại, căn bản không có nổi chút chiến ý nào, toàn bộ đều là sợ hãi.

Cổ Đại Ngưu rất sợ, hắn như một con nai vàng ngơ ngác đang đối mặt cùng mãnh hổ vậy.

Theo Cự Môn dần dần đến gần, thân hình Cự Môn giống như một ngọn núi, một ngọn núi cao đến mức cả đời Cổ Đại Ngưu không cách nào vượt qua.

Tuy nhiên ánh mắt Cổ Đại Ngưu dần dần trừng lớn... hắn nhìn thấy... ánh trăng.

Núi có cao đến bao nhiêu vẫn thua ánh trắng trên trời.

Nếu Cự Môn là núi cao thì hình bóng lướt trên không trung kia chính là ánh trăng giữa trời.

Dưới vẻ đẹp của ánh trăng kia, ngọn núi sừng sững cũng trở nên rung động.

Cự Môn rốt cuộc dừng lại, hắn nhìn về thân ảnh nhỏ nhắn vừa phi thân trên bầu trời, bóng lưng kia đang quay về phía hắn.

Bóng lưng quá bé, chỉ sợ một tay Cự Môn cũng có thể bóp chết nhưng chính bóng lưng kia, làm Cự Môn cảm thấy kiêng kỵ.

Vô Song hắn... về tới rồi.

Vô Song trở lại, toàn bộ chiến trưởng trở nên yên tĩnh, không chỉ Cự Môn đứng im nơi đó, xa xa hai người Đường Vô Lệ cùng Thiên Tướng đều thu tay, ánh mắt nhìn chằm chằm vào ánh trăng nơi chiến trường này.

Vô Song đối với Hồ Phỉ bị thương căn bản không nói gì.

Hắn đưa nắm đấm nhỏ gõ vào đầu Cổ Đại Ngưu đang ngồi đó, một gõ này không mạnh nhưng... lại làm Cổ Đại Ngưu an tâm hơn không ít.

Bàn tay khẽ vỗ vào vai Cổ Đại Ngưu, giọng nói ngập tràn sát khí.

“Trâu ngốc, đứng lên đập chết hắn đi, ngươi không thua được, hắn rất mạnh?, ngươi sợ hắn?, nhưng nếu ngươi không chiến đấu, ngươi sẽ chết ở đây”.

“Nơi đây rất lạnh, ngươi chết ở đây sẽ không được ăn đồ ăn ngon, sẽ không được về gặp mẫu thân, không được về gặp lại thôn làng, sẽ phải nhìn mẫu thân ngươi ngày ngày khóc than, để rồi mẫu thân ngươi đến chết vẫn ngày ngày mong muốn con trai trở về... chỉ là ngươi không bao giờ về nữa mà thôi”.

Hắn nói rất đơn giản, cũng chỉ nhẹ vỗ vai Cổ Đại Ngưu.

Sau đó Hắc Long Kiếm rút ra khỏi vỏ, hướng ánh mắt về phía Thiên Tướng.

Vô Song bước ra một bước, nhè nhẹ quay đầu nhìn Cự Môn cách đó không xa, khuôn mặt xinh đẹp xuất hiện một nụ cười nhạt.

Nụ cười của Vô Song làm Cự Môn bất tri bất giác thấy lạnh lẽo vô cùng.

Cự Môn cảm nhận được sát khí của Vô Song còn chưa tan, cảm nhận mùi máu tanh trên chính người hắn.

Cự Môn chưa quên, Vô Song đã giết Thiên Phủ.

Cự Môn lại càng không có mù, Vô Song vốn đuổi theo Thiên Lương.

Thiên Lương chưa về, người về là Vô Song, cái này đã quá đủ để giải thích tất cả.

.........

Nếu thấy lỗi chính tả hãy comment để lại cho mình, càng nhiệt tình càng tốt.

Commend càng nhiều, tác giả càng có hứng viết truyện.

Cầu đại gia tặng kim nguyên đậu cùng nguyệt phiếu, hứa sẽ ngoan.
Bình Luận (0)
Comment