"Im miệng!" Mạc Tranh đỏ mặt nói.
Trì Tuyết Phù đang ở trên lưng Mạc Tranh, nhìn thấy sau gáy Mạc Tranh đều đỏ lên, lấy tay che miệng cười một tiếng, ánh mắt trở lên xinh đẹp.
Nàng mở miệng, nói: "Dù sao chúng ta đều phải chết, ngươi còn không cho sư tỷ nói? Tiểu tử nhà ngươi vậy mà lại đỏ mặt! Sư tỷ còn chưa từng trải qua cảm giác yêu đương, vậy mà hiện tại liền chuẩn bị chết, đúng là kém may mắn. Tiểu tử ngốc, ngươi có muốn hay không sư tỷ làm người yêu của ngươi? Sư tỷ ta xinh đẹp như vậy, cho dù lớn hơn ngươi một hai tuổi, ngươi cũng không cảm thấy thiệt thòi đi."
"Ngươi không chết được!"
Mạc Tranh hơi ấp úng nói, hắn lúc này có thể cảm nhận được tiếng trái tim đang nhảy loạn trong lồng ngực.
Trì Tuyết Phù vui vẻ cười, nói: "Tiểu tử thối, ngươi cuối cùng là có đáp ứng hay không? Dù sao thì chúng ta cũng chỉ sống được một chút nữa, sau khi chết đi cũng có người làm bạn, vui vẻ biết bao nhiêu!"
Mạc Tranh hít sâu một hơi, tức giận nói: "Ngươi có thể im lặng một chút hay không? Ta đã nói ngươi không chết được, mà mẹ ta từng nói, nữ nhân xinh đẹp đều là rắn rết, là tai họa, rất phiền phức! Ta một đời này sẽ không tìm người yêu, ta sẽ một mình đi lên con đường võ đạo, đi đến đỉnh phong!"
"Xùy, tiểu tử thối, ngươi muốn chọc cười chết ta hay sao? Cũng không phải nữ nhân nào xinh đẹp cũng đều là rắn rết, ngươi xem sư tỷ ta rất lương thiên, rất biết quan tâm người khác. Ngươi có muốn hay không cân nhắc lại một chút, còn không mau đáp ứng, chúng ta sắp phải chết ở dưới móng vuốt của yêu thú rồi." Trì Tuyết Phù có chút buồn cười nói.
Đang nói chuyện, bỗng Trì Tuyết phù nhìn thấy Mạc Tranh đi gần tới vách đá vô cùng cao.
Nàng nhíu mày, nói: "Ngươi muốn chọn đây là chỗ chết sao, ở đây không có đường có thể đi, chúng ta rất dễ dàng liền bị yêu thú vây quanh. . ."
Bỗng nàng phát hiện Mạc Tranh ấn vào một hòn đá nào đó, khiến cho tảng đá lớn nhất di chuyển ra ngoài, lộ ra một con đường chật hẹp, không biết dẫn đến nơi nào.
Nhất thời miệng nàng há rộng, trong mắt hiện vẻ vui mừng.
Mạc Tranh tranh thủ thời gian lao nhanh vào thông đạo, sau đó nhanh chóng ấn vào cơ quan để cửa đá đóng lại, hắn để Trì Tuyết Phù xuống dưới đất, chính mình cũng ngã xuống, thở ra hổn hển.
"Ta đã nói ngươi không chết được, hiện tại ta đang nghĩ nên làm gì ngươi!" Mạc Tranh thở dốc, nói.
Nhất thời xung quanh rơi vào trong yên lặng, Trì Tuyết Phù xấu hổ không dám ngẩng đầu lên, còn may là trong đường hầm này không có ánh sáng, nếu không Mạc Tranh có thể nhìn thấy khuôn mặt nàng đã đỏ như quả táo.
"Như này. . .Ta vừa chỉ nói đùa ngươi một chút." Trì Tuyết Phù ấp úng nói.
"Còn có, ngươi có phải sớm biết nơi này có một cái hang đá, nên chạy trốn về phía bên này? nơi này là nơi nào?" Trì Tuyết Phù tranh thủ thời gian đổi chủ đề,
Mạc Tranh trầm mặc một hồi lâu, sau đó mở miệng nói: "Nơi này là. . . Nhà của ta."
"Nhà ngươi?" Trì Tuyết Phù ngạc nhiên.
"Ngươi đợi một chút là có thể thấy mọi thứ, ta hi vọng ngươi có thể giữ bí mật cho ta, không nên nói chuyện này với bất kỳ ngươi nào khác, nếu không ta thề, cho dù ngươi chạy trốn đến chân trời góc biển, ta cũng nhất định tìm tới ngươi, đưa ngươi chém giết." Mạc Tranh nói cực kỳ nghiêm túc, hắn nói ra lời thề, trịnh trọng đến mức làm cho người ta sợ hãi.
Khuôn mặt Trì Tuyết Phù cũng tỏ ra ngưng trọng, nghiêm túc nói: "Ngươi yên tâm đi, ngươi vì cứu ta mà một đường liên tục gặp nguy hiểm, sư tỷ không bao giờ quên, mạng của sư tỷ là ngươi cứu, nếu ngay cả bí mật của ngươi ta có thể nói ra ngoài, sư tỷ còn có thể làm người sao? Coi như ta chết đi, cũng sẽ không nói ra!"
Mạc Tranh rốt cục thở hắt ra, không biết vì sao nhưng hắn tin tưởng Trì Tuyết Phù.
Mạc Tranh đứng lên, nói: "Chúng ta đi vào trong thôi, Huyễn Ảnh Hương hồ thù rất dai, chắc chắn nó sẽ không bỏ đi, mà ở bên ngoài dẫn tới càng nhiều hơn yêu thú để vây nhốt chúng ta, trong khoảng thời gian này có lẽ chúng ta không thể ra ngoài.
Mạc Tranh nói xong liền đỡ Trì Tuyết Phù dậy, đi theo đường hầm tới chỗ sâu.
Quần áo Trì Tuyết Phù lúc này rách tả tơi, so sánh với lúc nàng không mặc quần áo cũng chẳng khác nhau quá nhiều, da thịt trắng lõn của nàng lộ ra bên ngoài, chạm vào cơ thể của Mạc Tranh, nhất thời khiến cho nàng đỏ mặt.
Mặt của nàng tuy đỏ ửng, nhưng ở trong bóng tối Mạc Tranh cũng không có phát hiện được.
Chờ lúc bọn họ đi vào bên trong Trong Thạch Điện, Trì Tuyết Phù nhất thời há to miệng, nàng không nghĩ tới cuối cái đường hầm này lại là Thạch Điện to lớn như vậy.
Xung quanh Thạch Điện gắn từng viên Dạ Minh Châu, khiến cho Thạch Điện phát ra ánh sáng nhẹ nhàng vô cùng mê hoặc, có từng con suối chảy ngang qua, có mấy ngôi nhà đơn sơ, trước cửa phòng còn treo từng bộ quần áo còn hơi ướt.
Nơi này, đúng là nhà của Mạc Tranh!
Mẹ của Mạc Tranh nghe thấy tiếng vang thì từ trong nhà đi ra, nàng nhìn thấy dáng vẻ Mạc Tranh chật vật, bên cạnh còn đỡ một cô gái xinh đẹp, nhất thời giật mình.
"Tranh nhi, ngươi đây là. . ." Nàng nhíu mày.
"Mẹ, đây là. . .Là sư tỷ của ta, nàng tên là Trì Tuyết Phù, chúng ta gặp phải Huyễn Ảnh Hương hồ, bị nó gọi đến rất nhiều yêu thú cuồng bạo đuổi giết, ta chỉ có thể mang theo nàng đến nơi này, nàng có thể giúp chúng ta giữ bí mật về nơi này." Mạc Tranh giống một đứa trẻ mắc phải sai lầm, nói chuyện có chút vội vã.
Lạc Như Tâm thở dài một hơi, cười nói: "Đứa trẻ ngốc, ta không phải lo lắng chuyện này, ta là lo lắng cho con, con không có bị làm sao là tốt, nhanh đi thay quần áo, sư tỷ của con có thể đưa cho mẹ, mẹ sẽ chăm sóc cho nàng."
Nói xong, Lạc Như Tâm đi tới nâng Trì Tuyết Phù lên.
Trì Tuyết phù có chút khẩn trương, vội vàng nói: "Bác gái. . ."
"Không cần nói gì cả, Ta dẫn ngươi đi băng bó một chút, có lời gì một lúc nữa chúng ta hãy nói sau." Nói xong, nàng đỡ Trì Tuyết Phù vào trong một gian phòng.
Mạc Tranh nhẹ nhàng thở ra, hắn cũng không bị thương gì cả, chỉ là nhìn có chút chật vật cùng suy yếu mà thôi, hắn tắm rửa thay một bộ quần áo khác, nhìn lại như bình thường.
Mà Trì Tuyết Phù lúc này vết thương đã được băng bó kỹ, nàng đang nằm ở trên giường, mặc một bộ quần áo của Lạc Như Tâm, thân thể mặc dù có chút suy yếu, nhưng tinh thần vẫn còn tốt, chỉ là nàng nhìn Lạc Như Tâm có chút khẩn trương.
Lạc Như Tâm bỗng nhiên nói với nàng: "Nha đầu ngốc, không cần khẩn trương như vậy, Tranh nhi nguyện ý mang ngươi đến đây, chắc chắn đã suy nghĩ kỹ càng, không ngại ngươi chê cười, nhà của chúng ta từng bị một nữ nhân hại rất thê thảm, cho nên ta vẫn luôn dạy bảo Tranh nhi không nên tin tưởng nữ nhân, đặc biệt là nữ nhân xinh đẹp đều là rắn rết, mà ngươi có thể được Tranh nhi nhà chúng ta tín nhiệm, chắc chắn ngươi là một cô gái tốt, muốn lấy được sự tín nhiệm của Tranh nhi, khó hơn so với ta tín nhiệm rất nhiều."
Lạc Như Tâm nói xong, nhất thời mặt Trì Tuyết Phù đỏ lên, nàng có chút không biết nên nói cái gì.
Khó trách tiểu tử thối kia khó ở chung như vậy, không chỉ tính cách lạnh như băng, bộ dáng rất cần ăn đòn, nguyên do là mẹ hắn dạy bảo mà ra.
Lạc Như Tâm tiếp tục nói: "Tuyết Phù, ngươi yên tâm ở chỗ này dưỡng thương, đợi cho vết thương lành lại, ta sẽ bảo Tranh nhi đưa ngươi ra ngoài. Ta là một người mẹ, cũng là một người vợ, bí mật nơi này có liên quan đến tính mạng của gia đình ta, ta hi vọng ngươi không phụ sự tin tưởng của Tranh nhi, bởi vì, trừ ta ra ngoài, ngươi là nữ nhân đầu tiên hắn tin tưởng!"
Trì Tuyết Phù nghe vậy, nhất thời trở lên nghiêm túc, vội vàng nói: "Bác gái ngươi yên tâm, mạng của ta là con trai của ngươi cứu, ta cho dù chết, cũng sẽ không làm ra chuyện lấy oán báo ân."
Lạc như tâm cười nói: "Nói thật lòng, nhìn thấy Tranh nhi lớn lên, bên cạnh hắn lại không có một cô gái làm bạn, ta thật ra cũng có chút hối hận đã dạy hắn như vậy, hiện tại ngươi xuất hiện cũng làm ta đỡ bận tâm về hắn, ta rốt cục có thể yên tâm một chút, hi vọng ngươi có thể làm bạn với Tranh nhi."
"Ngươi nghỉ ngơi đi, ta đi xem Tranh nhi một chút." Lạc Như Tâm nói xong, giúp Trì Tuyết Phù đắp chăn, sau đó đi ra ngoài.