Cực Vũ Huyền Đế (Dịch)

Chương 9 - Lựa Chọn

Mạc Tranh không để ý tới tiếng hô lớn của Trì Tuyết Phù, hắn không có thời gian đi quan tâm tới nàng.

Vốn hắn không muốn lộ chuyện mình tu luyện 6 hệ nguyên khí, nhưng giờ là thời điểm giữa sống và chết, hắn không để ý được nhiều như vậy, nếu không nhanh chóng giết chết đám Sơn Lâm lang yêu này, một lúc nữa chỉ sợ có càng nhiều yêu thú chạy tới, bọn hắn phải chết không thể nghi ngờ!

Hắn đem nguyên khí trong đan điền bộc phát ra, dẫn dắt toàn bộ vào trong thân của Huyết Kiếm, đây là công kích mạnh nhất của hắn hiện tại.

Sắc mặt Mạc Tranh lạnh lùng, hai mắt khóa chặt vị trí của đám yêu lang, một kiếm đâm ra, 6 màu kiếm khí bắn về đám yêu lang.

Nếu như đám Lang yêu này không rơi vào trạng thái cuồng bạo, tất nhiên sẽ cảm thấy nguy hiểm mà né tránh, nhưng lúc này bọn nó lại không thèm quan tâm, sử dụng phong nhận đánh về hướng Mạc Tranh.

Trong nháy mắt, phong nhận của đám yêu lang đánh ra đều bị phá vỡ, kiếm khí của Mạc Tranh vẫn lao đến không dừng lại một chút nào, chém đứt thân thể của hai con yêu lang, sau đó nổ tung.

"Kiếm khí phóng ra ngoài! Ngươi lại đang đùa ta, cái này chỉ có Thiên Sư mới có thể làm được cơ mà!" Trì Tuyết Phù ngây người.

"Đi mau lên, ngươi lại chậm chân một chút, chúng ta đều phải chết ở chỗ này!" Mạc Tranh bỗng nhiên xuất hiện bên cạnh Trì Tuyết Phù, đỡ lấy nàng chạy về phía xa.

Sắc mặt của hắn tái nhợt.

Tuy rằng hắn dùng hết tất cả nguyên khí để đánh ra công kích mạnh nhất, nhưng đám yêu lang đó đều là yêu thú cấp 9, muốn một kiếm giết hết chúng nó là chuyện không thể nào, tất nhiên sẽ có vài con lang yêu còn sống.

Một khi bị nó đuổi tới, bọn hắn liền xong đời rồi.

Mà nơi xa bỗng vang lên những tiếng "Rầm rầm" cực lớn, cùng với âm thanh là tiếng gào thét của yêu thú đang lao tới nơi này, khoảng cách có vẻ đã rất gần họn hắn, Mạc Tranh thậm chí đã thấy được một cái đầu vượn vô cùng to lớn, đâm nát mọi bụi dây gai đang lao đến.

Mà xung quanh có càng nhiều tiếng của gào thét của yêu thú, cũng đang hướng tới nơi này.

Mạc Tranh đỡ lấy Trì Tuyết Phù không chút do dự, chạy hướng ra phía ngoài.

Nguyên khí của hắn đã hao hết, sắc mặt có vẻ hơi mệt mỏi, nhưng lúc này chỉ có thể gắng gượng, ánh mắt hắn nhìn quanh bốn phía, rất nhanh hắn liền phát hiện ra một cái bóng nhỏ bé màu hồng, đang di chuyển theo sau hắn.

Mà những yêu thú cuồng bạo ở phía xa kia, cũng là hướng về phía hắn đang chạy trốn mà đuổi theo.

Mạc Tranh sắc mặt tối lại, Huyền Ảnh hồ nàu đi theo hắn, mà đám yêu thú cuồng bạo kia lại đi theo Huyễn Ảnh hồ, lấy trạng thái hiện tại của hắn thì không có khả năng chạy trốn ra bên ngoài khu rừng yêu thú.

Hơn nữa Trì Tuyết Phù còn đang bị thương ở bắp đùi, nàng không thể tự mình di chuyển, nếu cứ như vậy chỉ có thể bị đám yêu thú đuổi kịp.

Sắc mặt Trì Tuyết Phù trắng bệch, nàng cắn răng, nói: "Sư đệ, ngươi buống ta ra đi, nếu ngươi mang theo ta thì không thể chạy ra ngoài được, chúng ta đều phải chết ở nơi này."

Mạc Tranh lạnh lùng nói: "Đừng nói linh tinh nữa! Ta sẽ cõng ngươi!"

Mạc Tranh cũng không để ý xem Trì Tuyết Phù có đồng ý hay không, lập tức đem nàng cõng lấy, tăng thêm tốc độ. chạy về phía xa.

Nhưng tốc độ của hắn vẫn không đủ, không thể vứt bỏ được Huyễn Ảnh hồ và đàn yêu thú, dần bị đuổi kịp.

Khoảng một trăm con yêu thú đuổi tới, yếu đuối nhất cũng là yêu thú cấp 8, hai mắt đỏ ngầu, nơi bọn nó đi qua tất cả cây cối đều bị va chạm vỡ nát, đuổi cách Mạc Tranh khoảng 100m.

May mắn duy nhất của Mạc Tranh hiện tại chính là, bên trong đám yêu thú không có Thiên Yêu thú, bằng không hắn liền bỏ mạng ở chỗ này.

Nhưng trong đám yêu thú lại có vài loại có tốc độ cực kỳ nhanh, chỉ sợ không đến vài phút nữa, là hắn sẽ bị đám yêu thú đuổi kịp và bám lấy, sau đó rơi vào gần một trăm con yêu thú vây giết.

Mạc Tranh lúc này vẫn đang suy nghĩ biện pháp chạy trốn, ra ngoài khu rừng yêu thú này đã không cần nghĩ tới, quãng đường ra khỏi nơi này quá xa, mà hắn thì đang trong trạng thái mệt mỏi.

Nhưng nơi này cách Thạch Điện của gia đình hắn ẩn thân không xa, nhiều nhất chỉ hơn 1 giờ là có thể tới, nếu như hắn đi vào thạch điện, thì bọn hắn sẽ được cứu.

Chỉ là, Mạc Tranh đang do dự.

Nếu mang theo Trì Tuyết Phù đi tới Thạch Điện, Vậy tất cả bí mật của hắn đều lộ, quan trọng nhất chính là chỗ trốn của gia đình hắn, nếu như bị kẻ thù biết. . .

Mạc Tranh cắn răng, hắn không biết có nên tin tưởng Trì Tuyết Phù hay không, nếu như Trì Tuyết Phù không thể giữ bí mật này cho hắn, chẳng khác nào hắn hại chết cha mẹ.

Nhưng bây giờ bảo hắn bỏ mặc Trì Tuyết Phù ở lại, một mình chạy trốn về Thạch Điện, hắn không làm được.

"Sư đệ, bọn nó không lâu nữa là đuổi tới rồi, ngươi hay là thả ta xuống đi, mang theo ta ngươi sẽ chết thật đó. Ngươi nói không sao, ta là một vướng víu, ta là gánh nặng cho ngươi, ta chết đi cũng là đáng đời, nhưng không thể kéo theo ngươi."

Trì Tuyết Phù đột nhiên lên tiếng, so với Mạc Tranh thì nàng càng tuyệt vọng, nàng biết hôm nay mình không thoát khỏi cái chết.

Mạc Tranh không lên tiếng, trong lòng rối loạn, cuối cùng là nên bỏ lại nàng một mình, quay đầu bỏ trốn, hay là mang Trì Tuyết Phù cùng đi tới Thạch Điện, làm như vậy có khả năng sẽ mang đến nguy hiểm cho cha mẹ hắn.

Nhận thấy yêu thú ở phía sau lưng càng lúc càng nhiều, mà Mạc Tranh thì vẫn không nói câu nào, Trì Tuyết Phù giận dữ, nói: "Tiểu tử ngốc! Ngươi tại sao không nghe lời ta! Hay là ngươi yêu thầm sư tỷ, thà chết chứ không chịu bỏ rơi ta?

Mạc Tranh hừ, cũng không có lên tiếng.

Trì Tuyết Phù cắn răng, nói: "Tiểu tử ngươi! Trước khi chết sư tỷ còn có thể gặp một người nguyện ý chết cùng ta, cũng coi như an ủi. Người theo đuổi sư tỷ rất nhiều, nhưng có mấy người có thể vì ta mà chết, chỉ sợ một người đều không có. Sư tỷ đúng là có thích ngươi một chút, nhưng ngươi muốn chết theo sư tỷ thì không được đâu!"

Nói xong, nàng muốn rời khỏi lưng của Mạc Tranh.

Đột nhiên một bàn tay của Mạc Tranh đánh trên mông nàng, cả giận nói: " "Đừng tự luyến nữa đi, cô nàng ngốc này! Ai muốn cùng ngươi chết, trong lòng ta tự có dự định."

Vừa nói xong, Mạc Tranh rút kiếm chém ngay ở phía bên cạnh.

Một con Lộc loại yêu thú có tốc độ cực nhanh bị hắn một kiếm giết chết.

Mạc Tranh lúc này đã có quyết định của mình, hắn không thể bỏ lại Trì Tuyết Phù ở nơi này, một mình chạy trốn, vậy cũng chỉ có thể mang nàng đến Thạch Điện.

Sắc mặt Trì Tuyết Phù ửng đỏ, hai tay ôm chặt lấy cổ Mạc Tranh.

Mạc Tranh vậy mà đánh mông của nàng, cái cảm giác kích thích kia để cho nàng trong thoáng chốc đỏ mặt, thân thể mềm nhũn, chỗ đó của nàng thế nhưng chưa từng có người dám chạm vào!

Mạc Tranh không rảnh để ý tới Trì Tuyết Phù, hắn vừa tránh né yêu thú công kích, vừa nhanh chóng chạy về hướng Thạch Điện.

May mắn là yêu thú có tốc độ nhanh cũng không có nhiều, tuy rằng thỉnh thoảng Mạc Tranh chút chật vật, mấy lần rơi vào nghỉ ngơi, thiếu một chút liền bị yêu thú vây quanh, nhưng nói chung vẫn có thể chạy đi.

Mạc Tranh thở ra hổn hển, thân thể lung lay như sắp ngã xuống đất,

Một giờ đồng hồ, rốt cục hắn đã đi tới bên ngoài Thạch Điện.

"Tiểu tử này, ngươi đâu cần phải làm vậy cơ chứ, nếu như không có ta, những Yêu thú ngoài kia không một con có thể đuổi kịp ngươi, ngươi tại sao lại ngốc như vậy?"

Trì Tuyết Phù nhìn hắn, mím chặt môi.

Mạc Tranh mang theo nàng chạy thục mạng 1 giờ đồng hồ, nàng nhiều lần thấy Mạc Tranh rơi vào nguy hiểm, nhưng vẫn không bỏ lại nàng, xem như chạy đến vấp ngã, cũng không vứt bỏ nàng.

Nói Trì Tuyết Phù không cảm động, đây chắc chắn là giả, nàng đã cảm động đến rơi nước mắt nhiều lần.

Nàng bỗng nhiên cắn răng, nói: "Tiểu tử ngươi nghe kỹ cho ta, chỉ bằng hôm nay ngươi cõng sư tỷ chạy thục mạng như vậy, nếu như sư tỷ còn sống sót, ngươi đốt với ta làm cái gì đều có thể! Tiểu tử xấu xa, ngươi nhiều lần nhìn trộm ngực sư tỷ, nếu như lần này có thể sống sót, sư tỷ liền cho ngươi nhìn đủ!"

Bình Luận (0)
Comment