Cực Vũ Huyền Đế (Dịch)

Chương 8 - Chạy Trốn Chật Vật

Mạc Tranh nghe được lời nói của nàng, bỗng nhiên ngẩn ra.

Bên trong ánh mắt hắn như đang có đồ vật gì đó hiện lên, sau đó rơi vào trong suy nghĩ.

Thật ra hắn đã sớm có chủ định, hắn sẽ cố gắn cứu giúp Trì Tuyết Phù một chút, nhưng nếu tình huống không ổn lắm, hắn sẽ từ bỏ nàng một mình phá vòng vây bỏ trốn.

Dù sao thì hắn cũng Trì Tuyết Phù cũng không có giao tình gì đậm sâu, không nhất thiết vì nàng mà vứt bỏ mạng sống.

Nhưng Trì Tuyết Phù, nàng lại làm cho Mạc Tranh nhớ tới mẫu thân của hắn.

Sáu năm trước, khi đó một nhà hắn trong lúc chạy trốn, phụ thân vì cứu Mạc Tranh cùng mẫu thân đã dốc toàn lực chém giết địch nhân, nhưng cuối cùng vẫn bị thương nặng, luôn trong tình trạng hôn mê mấy năm nay.

Tuy vậy nhưng truy binh đuổi tới càng lúc càng nhiều, mẫu thân hắn đứng dậy ngăn cản, tranh thủ cho Mạc Tranh mang theo phụ thân hắn rời đi, mọi người cùng nhau chết, không bằng cố gắng sống sót lấy hai người.

Trì Tuyết Phù giống như mẫu thân của hắn vậy, biết rõ làm vậy chắc chắn phải chết, nhưng vẫn làm ra lựa chọn tàn khốc này.

Bởi vì. . . Nàng thích!

Đương nhiên Trì Tuyết Phù không phải đối với Mạc Tranh có tình cảm, đơn giản bởi vì nàng lương thiện.

Gặp phải loại tình huống này, người bình thường đương nhiên sẽ xem Mạc Tranh thành ngọn cỏ cứu mạng, bám chặt lấy hắn không chịu buông, giống như người sắp chết đuối, biết rõ bản thân mình không buông tay, người cứu mình cũng sẽ bị chết đuối theo, nhưng họ chắc chắn sẽ không buông tay, làm người đều chỉ nghĩ đến bản thân đầu tiên, ai lại muốn đi chết?

Nhưng Trì Tuyết Phù cứ như vậy buông ra, nàng buông đi ngọn cỏ cứu mạng duy nhất của mình.

Mạc Tranh nhất thời hoảng loạn, lẩm bảm: "Không phải mẫu thần nói, nữ nhân càng xinh đẹp thì càng lòng dạ rắn rết sao? Tại sao, nàng không giống như mẫu thân nói"

"Cẩn thận!"

Mạc Tranh đang nghĩ đến không để ý xung quanh, bỗng nghe được tiếng hô truyền tới, sau đó hắn có cảm giác mình bị người khác đẩy ra.

Hai đạo phong nhận màu xanh lướt qua không khí, chém tại vị trí của hắn trước đó, Trì Tuyết Phù ở trên thân thể, ở ngực cùng hai bắp đùi cùng lúc bắn ra hai vệt máu, lực lượng lớn vô cùng đem nàng va chạm bay ra ngoài, sau đó có hai vết thương xuất hiện tại trên bụng của nàng.

"Tiểu tử thối! Bây giờ là lúc nào rồi mà còn thất thần như vậy?" Trì Tuyết Phù hét lớn một tiếng, cắn răng chém ra một kiếm, đưa một con Lang yêu chuẩn bị lao qua phải lui về.

Nhưng trước người nàng đã có năm đạo phong nhận đang lao tới.

Đây là Sơn Lâm Lang yêu thiên phú thần thông, Phong Nhận Thuật.

Trì Tuyết Phù vất vả đứng dậy, cắn chặt răng, kích phát Thổ nguyên khí tại xung quanh tạo lên phòng ngự cho bản thân: "Sư đệ, ngươi mau tranh thủ thời gian mà chạy đi, sư tỷ ta không ngăn được bao lâu nữa!"

Ánh mắt Mạc Tranh bỗng đỏ lên!

Hắn nhìn Trì Tuyết Phù vì cứu hắn mà bộ dạng thê thảm, tâm lý của Mạc Tranh nhất thời bị xúc động.

Trong mắt hắn phát ra sát ý vô cùng vô tận, một bước chân xuất hiện ở trước người Trì Tuyết Phù, giơ tay một cái liền phá tan năm đạo màu xanh phong nhận.

Phanh phanh phanh!

Lực phản chấn vô cùng mạnh mẽ cũng chấn động cho Mạc Tranh sắc mặt tái nhợt, khóe miệng chảy ra máu tươi.

Nhưng Mạc Tranh không có quan tâm, máu đều không có lau đi, mà nhanh chóng giúp Trì Tuyết Phù cầm máu, khuôn mặt âm trầm, nói: "Ngươi bị thương rất nặng, ngươi ngồi yên ở đây đừng nhúc nhích, còn lại giao hết cho ta! Ngươi yên tâm, ta sẽ không bỏ ngươi lại, ta sẽ dẫn ngươi cùng rời đi, sẽ không để ngươi chết ở chỗ này!"

Mạc Tranh mang theo Huyết kiếm, đứng tại phía trước Trì Tuyết Phù, giống như một bức tường thành đối mặt với bày con Sơn Lâm lang yêu.

Trên thân huyết kiếm bỗng bạo phát ra nguyên lực cường đại, 3 tấc hỏa diễm đang thiêu đốt, tản ra nhiệt lượng kinh khủng, khiến cho bầy sói sợ hãi không dám lao lên công kích.

Mạc Tranh lúc này vô cùng tức giận, Trì Tuyết Phù vì cứu hắn mà bị thương nặng như vậy, hắn tự tránh bản thân mình, hắn muốn chém giết đám lang yêu này.

Lang yêu có ưu thế về số lượng, nhưng chúng nó cũng không vội vàng, mà kiên nhẫn đứng phía xa vây quanh Mạc Trần, đánh ra thiên phú thần thông, tạo thành từng đợt phong nhận chém về phía Mạc Tranh.

Hừ lạnh một tiếng, trường kiếm trong tay Mạc Tranh vung lên, tất cả phong nhận đều bị đánh tan, lực phản chấn lại chấn đến hắn thân thể run rẩy, nhưng sắc mặt hắn lại không hề có chút thay đổi, tốc độ tăng nhanh lao vào giữa đám Lang yêu.

So với Thanh Ảnh lang thì Sơn Lâm lang này tốc độ không hề thua kém, hơn nữa Sơn Lâm lang móng vuốt sắc bén, lực lượng mạnh mẽ, lại còn hiểu được hợp tác chiến đấu, xem như Mạc Tranh không cẩn thận bị nó công kích, cũng phải chịu thương nặng.

Mạc Tranh trước giờ chưa từng tu luyện qua bất kỳ loại kiếm pháp gì, nhưng tốc độ hắn xuất kiếm vô cùng nhanh và mạnh mẽ, đây là thành quả do hắn ở trong thế giới Huyết Kiếm tu luyện trăm ngàn vạn lần, dù cho không tu luyện cao cấp kiếm thuật, nhưng kiếm pháp của Mạc Tranh cũng không thể xem thường.

Hắn xông vào giữa đàn sói, ánh mắt bình tĩnh, tốc độ phát huy tới mạnh nhất, không ngừng tránh khỏi công kích của Lang yêu, đồng thời tìm kiếm sơ hở của Lang yêu để phản kích.

Hắn giống như một thợ săn tỉnh táo, mỗi khi tìm thấy sơ hở đều để lại trên thân của Lang yêu từng vết thương cực lớn.

Tuy chưa có một con Lang yêu nào bị chém giết, nhưng Mạc Tranh giống như đang đùa giỡn với chúng nó vậy, mấy phút sau, đám lang yêu đều chảy máu đầm đìa.

Trên mặt bọn nó hiện vẻ dữ tợn, hai con mắt xuất hiện sợ hãi, hướng về phía Mạc Tranh gào thét, không dám tiếp tục xông lên, mà vây quanh hắn.

Mạc Tranh nhân chút thời gian ít ỏi này, thở ra hổn hển.

Mới vài phút vừa rồi, hắn đã dùng hết toàn lực, hiện thân thể hắn vô cùng suy yếu, nhìn thì giống như chiếm ưu thế tuyệt đối, nhưng chỉ có hắn biết, có thể duy trì chiến đấu như vậy, lại phải để ý công kích để né tránh, còn muốn tìm sư hở, hao tốn tinh lực và thể lực là vô cùng lớn.

Dù sao thì, thực lực của hắn chỉ có Võ Đồ cấp 8.

Nếu như đám Lang yêu này không lùi lại, mà kiên trì thêm vài phút đồng giờ, hiện tại Mạc Tranh chỉ có thể mang theo Trì Tuyết Phù chạy đi.

Trong đầu hắn đang nghĩ cách chạy trốn.

Nhưng đúng lúc này, Điều kỳ lạ xảy ra.

Đó là tròng mắt màu xanh của bày con Sơn Lâm lang yêu đang dần chuyển thành màu đỏ, giống như bọn nó đang rơi vào trang thái cuồng bạo, rống lên liên tục, trong mắt bọn nó không còn hoảng sợ, đang từng bước lao về hướng Mạc Tranh.

Mạc Tranh sắc mặt trắng bệch, hắn biết đây là Huyễn Ảnh Hương hồ động thủ, đám Lang yêu này hít phải Huyễn Ảnh Hương hồ hương thơm, trở lên cuồng bạo.

Rất có thể đang có càng nhiều yêu thú trong khu rừng trở lên cuồng bạo, đang chạy về hướng này.

Mạc Tranh nhanh chóng lui lại, hướng Trì Tuyết Phù nói: "Ngươi đi mau lên! Ta sẽ cản bọn chúng lại một lúc, nhưng chắc sẽ không được quá lâu, hiện tại bọn nó rơi vào trạng thái cuồng bạo, không biết đau đớn cùng sợ hãi, ta không có cách dọa lui bọn nó. Mục tiêu của Huyễn Ảnh hồ là ta, nếu ngươi trốn đi, chắc hẳn nó sẽ không đuổi theo ngươi."

Sau khi băng bó kỹ vết thương, Trì Tuyết Phù biết tình huống lúc này vô cùng nguy hiểm, nên lắc đầu, nói: "Muốn đi thì chúng ta cùng đi, ta sẽ không đi một mình!"

"Cô nương ngốc này, ngươi hiện tại không đi, một lúc nữa sẽ không có cơ hội!" Mạc Tranh la lớn.

Trì Tuyết Phù kiên định lắc đầu: "Ta mặc kệ, Trì Tuyết Phù ta sẽ không có thói quen vứt bỏ đồng bạn mà chạy trốn một mình. Nếu muốn chết? Chúng ta cùng nhau chết!"

Mạc Tranh ngây người ra một lúc, ánh mắt nhanh chóng biến hóa.

Cuối cùng hắn thở dài một tiếng, ánh mắt trở lên sắc bén vô cùng, nói: "Đã như vậy, ta liền vui vẻ đánh một trận! Mạng của ta, không dễ dạng lấy đi như vậy!"

Mạc Tranh nói xong, xung quanh người phát ra nguyên khí cuồng bạo, cỗ nguyên khí này kịch liệt, khiến cho Trì Tuyết Phù giật mình, nàng còn tưởng là có Thiên Sư xuất hiện.

Ngay sau đó nàng chỉ thấy phía trên thanh kiếm của Mạc Tranh xuất hiện các loại màu sắc nguyên khí, đốt lên thành hỏa diễm cao khoảng 50cm.

Trì Tuyết Phù tròng mắt thiếu chút nữa trừng ra ngoài, kinh hô: "Sáu. . . Sáu hệ nguyên khí! Ngươi là đang đùa ta?!!!"

Bình Luận (0)
Comment