Trì Tuyết Phù vốn đang tìm kiếm yêu thú cấp thấp ở bên ngoài khu rừng yêu thú để rèn luyện thực chiến, kết quả xui xẻo như nào lại gặp phải Thanh Ảnh lang, Thanh Ảnh lang tốc độ cực nhanh, nàng đánh không lại nên bị nó truy sát một đường chạy bừa tới nơi này, nàng một người không chắc chắn có thể ở sâu trong khu rừng yêu thú sống sót.
Tại xunh quanh đây đều là yêu thú cấp 8 trở lên.
Người sư đệ Mạc Tranh này tuy luôn luôn lạnh lùng, bộ dáng giống như người khác thiếu tiền hắn, khiến cho nàng rất khó chịu, nhưng chẳng hiểu tại sao ở cạnh hắn cho nàng cảm giác vô cùng an toàn.
Vậy nên, nàng rất nhanh liền nghe theo hắn đi kiếm củi.
Mạc Trang đang tìm kiếm dược liệu ở gần đó, đến khi trời hoàn toàn tối đi mới quay trở về, lúc này thì Trì Tuyết Phù đã nhóm lửa xong, phía trên giá nướng là cái chân lớn của Thanh Ảnh lang.
Lúc này gương mặt xinh đẹp của nàng được ánh lửa chiếu sáng đỏ bừng, giống như đang phát ra ánh sáng, để tiểu gia hỏa chưa hiểu chuyện như Mạc Tranh cũng không nhịn được có chút ngây người.
Trì Tuyết Phù đưa tay hái một chút lá cây đêm ở dưới mông để ngồi, một động tác rất nhỏ của nàng lộ ra cái eo trắng bóng tại trong mắt Mạc Tranh.
"Cẩn thận. . ."
"A? Cẩn thận cái gì?" Trì Tuyết Phù vẻ mặt khó hiểu.
"Không có gì, mau uống viên thuốc này đi" Mạc Tranh nhún nhún vai đi tới, đưa cho Trì Tuyết Phù một viên thuốc.
"Ta có bị làm sao đâu mà cần uống thuốc giải độc. . . A! A a! ! !" Trì Tuyết Phù vốn đang cảm thấy khó hiểu, nhưng khi cúi đầu xuống xem xét, nàng nhất thời không kìm được giọng mà hét ầm lên.
Lúc này phần da trên bắp đùi của nàng mọc từng viên mụn nước to như hạt đậu, nhìn hết sức dọa người, đối với nữ nhân, điều này so với yêu thú còn đáng sợ gấp vài lần.
Âm thanh của nàng chọc tan bầu trời, toàn bộ rừng cây đều tại lúc này đều rung động.
"Sao lại thành ra thế này! Sao lại thành ra thế này !" Trì Tuyết Phù chân tay luống cuống, bộ dáng sắp khóc.
Mạc Tranh bước nhanh tới, đưa vào trong miệng nàng một viên thuốc, sau đó nhanh chóng che miệng của nàng, trừng mắt một chút, tức giận nói: "Ngậm miệng lại cho ta, tỷ muốn đem yêu thú của cả khu rừng này tới đây sao? Chẳng may dẫn tới một con Thiên Yêu thú, cả hai cũng ta đều đừng nghĩ tới việc chạy, tỷ muốn chết nhưng không thể hại chết ta!"
Lúc này, Mạc Tranh nửa người đều đặt ở Trì Tuyết Phù trên thân, hắn cảm giác được Trì Tuyết Phù trước ngực có thứ gì đó ấm áp đang đè vào ngực hắn, khiến hắn nhất thời đỏ mặt.
Quần áo Trì Tuyết Phù vốn rách nhiều chỗ, da thịt đều lộ ra ngoài, lúc này hay người tiếp xúc thân mật, khiến cho bầu không khí trở lên càng mập mờ.
Mạc Tranh ho nhẹ một cái, giọng nói chậm dần: "Tỷ không cần hét lớn vậy, ngươi chỉ trúng đọc từ nước bọt của Thanh Ảnh lang, loại độc này không gây chết người, sau khi uống thuốc giải thì sẽ không làm sao nữa."
Trì Tuyết Phù cảm nhận được hơi thở của Mạc Tranh thổi qua gương mặt của nàng, khuôn mặt đỏ lên, nhẹ gật đầu.
Lúc này Mạc Tranh mới buông nàng ra, trong cơ thể sinh ra một cảm giác vô cùng lạ lùng, hắn vội lắc đầu, đem cái cảm giác này vứt bỏ, mẫu thân hắn đã nói qua, nữ nhân là tai họa, là phiền phức, nữ nhân càng đẹp, hắn càng không nên đi trêu chọc.
"Quả nhiên là biến mất rồi, hại ta sợ hết hồn." Trì Tuyết Phù nhìn thấy mụn nước trên đùi mình đang dần biến mất, nhẹ nhàng thở ra.
Nhưng nhớ tới việc nàng bị Mạc Tranh chiếm tiện nghi, đêm toàn bộ thân thể nàng đè bên dưới, nhất thời trở nên buồn bực, nói: "Ngươi vì sao không sớm nói cho ta biết, những cây cỏ này có độc."
"Những thứ này ở Võ Viện không dạy cho tỷ sao? Uổng cho tỷ danh xưng thiên tài." Mạc Tranh tùy ý nói ra.
"Hừ, ta chỉ là lần đầu tiên gặp phải, không để mà thôi, lần sau tuyệt đối sẽ không xảy ra chuyện như vậy." Trì Tuyết Phù tức giận.
Đúng lúc này, ở phía xa bỗng hiện lên 2 đốm sáng, dọa cho nàng một chút nữa là hét to lên.
Mạc Tranh không quay đầu lại, thản nhiên nói: "Đừng hét lên, chỉ là hỏa báo, yêu thú cấp 7 mà thôi, đây là yêu thú yếu nhất khu vực quanh đây, nó dám mò tới thì coi như đưa đồ ăn cho chúng ta."
Khuôn mặt Trì Tuyết Phù nhất thời đỏ lên, để không mất mặt, nàng lập tức nói: "Ta dĩ nhiên là biết, tư tỷ đây sẽ đi hạ gục nó! để ngươi khỏi coi thường sư tỷ này!"
Nói xong, nàng xông phía của Hỏa báo.
Một trận kịch liệt đọ sức về sau, Trì Tuyết Phù kéo lấy một cái nghé con lớn nhỏ Hỏa Báo trở về.
Nàng vẻ mặt đắc ý chi sắc, dường như khoe khoang giống như nói: "Sư đệ, cái này tiểu con báo còn thật lợi hại, phế đi sư tỷ ta thật là lớn công phu mới giết nó."
Mạc Tranh nhìn lấy Hỏa Báo cái kia cơ hồ bị chặt nát đầu, cùng trên lưng đếm không hết kiếm nhận vết thương, bị Hỏa hệ nguyên lực thiêu đến cháy đen da lông, nhất thời nhịn không được lắc đầu, ám đạo đúng là phí hết lớn công phu a.
Ngươi cùng nó là lớn bao nhiêu thù bao lớn oán niệm, liền không thể cho nó thống khoái sao?
Trì Tuyết Phù gặp Mạc Tranh không nói lời nào, còn tưởng rằng hắn khẳng định thực lực của mình, nàng tiếp tục đắc ý nói: "Ngươi tuy nhiên đối Yêu thú sơn lâm rất tinh tường, kinh nghiệm phong phú, nhưng sư tỷ cũng không phải là dùng để trưng cho đẹp, Võ Đồ cửu đoạn thực lực, đủ để khinh thường Thăng Long Vũ Viện, lần này tứ đại tông môn chiêu tân, sư tỷ nhất định sẽ được tuyển chọn, các loại sư tỷ tiến vào đại tông môn về sau, hội thật tốt bảo kê ngươi."
Thật vất vả tìm tới cơ hội, nàng rốt cục nhịn không được tại Mạc Tranh trước mặt đắc chí lên, phảng phất muốn tìm về mặt mũi, tìm về làm là sư tỷ tôn nghiêm.
Mạc Tranh lại đột nhiên bật cười một tiếng, nhịn không được bắn miệng mà ra: "Cô nương ngốc, dáng dấp xinh đẹp để làm cái gì!"
"Tiểu tử nhà ngươi nói cái gì!"
Trì Tuyết Phù đang vui vũng bống nhiên bị Mạc Tranh mắng "cô nương ngốc", nhất thời tức giận, nhe ra hai cái răng khểnh, vén lên tay áo muốn lao đến đánh Mạc Tranh một trận.
Sư tỷ ta nhịn ngươi rất lâu, lần này thế nhưng là ngươi tự tìm!
Mạc Tranh lại không thèm quan tâm, tiếp tục nói: "Ngươi có nhớ hay không khi trước ta có nói qua đầu như sắt thép, eo như đậu hũ?"
"Nghe qua lại như thế nào, chưa từng nghe qua lại như thế nào?" Trì Tuyết Phù hừ hừ nói, giơ lên nắm tay nhỏ, bộ dáng như hôm nay ngươi không giải thích rõ ràng, sư tỷ muốn đánh ngươi đến cha mẹ không nhận ra.
Dáng vẻ của nàng khiến cho Mạc Tranh thất thần, hắn lắc đầu một cái rồi tiếp tục nói: "Ngươi có biết hay không, nhược điểm của Hỏa báo là ở bụng? Ngươi phí nhiều sức lực như vậy, lại còn đem đầu của nó đập nát. Ngươi là Võ Đồ cấp 9 vậy mà dùng mười phút, hao phí hơn 3 phần nguyên lực để giết một con Hỏa báo cấp 7! Tài nghệ kém vậy, khó trách ngươi bị một con Thanh Ảnh lang đuổi chật vật như thế."
"Ngươi!"
Trì Tuyết Phù nhất thời giận dữ, hàm răng cắn chặt lên tiếng kêu "két két", trừng mắt nhìn Mạc Tranh.
Nàng suy nghĩ kỹ lại một chút thì cảm thấy cũng có chút đạo lý, lúc đó nàng muốn nhanh chóng giết chết Hỏa Báo, có thể chém ở đâu thì toàn lực chém ở đâu, đâu có tâm tư để mà nhớ đến Hỏa báo nhược điểm.
"Còn có, ta nhớ được ngươi đã cảm ngộ hỏa, thổ, thủy tam hệ nguyên lực, là tam hệ đồng tu thiên tài a?" Mạc Tranh tiếp tục nói.
"Đương nhiên, toàn bộ vũ viện Thăng Long, người nào không biết ta tam hệ đồng tu! Ta là vũ viện Thăng Long siêu cấp thiên tài, 10 năm vừa ra siêu cấp thiên tài!"
Trì Tuyết Phù lại bắt đầu đắc ý.
Mạc Tranh lại lắc đầu, nói: "Cái kia ngươi nhìn cho thật kỹ, Hỏa Báo, là giết như thế này."
Nói xong, Mạc Tranh rút kiếm ra khỏi vỏ, trên lưỡi kiếm hiện lên một tầng mỏng manh nguyên khí màu xanh lam, khiến cho không khí xunh quanh đều như muốn ngưng kết.
Mạc Tranh tiện tay một kiếm chém về phía thi thể của Hỏa Báo, kiếm ảnh không gặp chút trở ngại nào, giống như cắt đậu hũ vậy, một kiếm đem Hỏa Báo cắt thành hai nửa.
Mạc Tranh thản nhiên nói: "Hỏa Báo là yêu thú thuộc tính Hỏa, loại này thích ứng cực nhanh với hỏa nguyên lực, cũng như có khả năng kháng hỏa cực mạnh, mà Thủy nguyên lực, lại có thể khắc chế nó. Tỷ rõ ràng có nắm giữ thủy nguyên lực, nhưng lại dùng Hỏa nguyên lực để đối phó nó, nói tỷ là cô nương ngốc, chẳng lẽ là nói sai rồi sao?"
Nghe vậy, Trì Tuyết Phù nhất thời không thể đáp lại, cúi đầu xuống dáng vẻ ủy khuất.
Hừ! không có ta chút thể diện nào cả, tiểu tử thối, chúng ta cứ chờ rồi xem!
Dù sao, nàng mới là sư tỷ!