Tiếng mưa ngoài cửa sổ gõ như trống trận, dẫu có cửa kính và rèm che ngăn cách, vẫn cứ dội vào làm rung động cả màng nhĩ lẫn lồ ng ngực. Sấm chớp rạch ngang bầu trời, mưa rơi xối xả không ngừng. Căn nhà ấm áp như bị tách biệt thành một hòn đảo mờ sương giữa thế giới xa lạ.
Đèn trong phòng ngủ đã tắt, chỉ còn một chiếc đèn ngủ nhỏ ở góc tường tỏa ra quầng sáng dịu nhẹ.
Bryan nằm trên giường, vẫn không chịu từ bỏ mà tiếp tục làm nũng. "Anh ơi... Chồng ơi... Chồng... Anh nhẫn tâm lắm..."
Giữa tiếng mưa như trút nước, đôi bên phải áp sát vào nhau mới nghe được giọng đối phương. Bryan như con bạch tuộc bám chặt lấy người anh trai, ghé sát tai hắn nỉ non hết lần này đến lần khác.
Chu Lạc Thạch không từ chối sự gần gũi của em trai, cũng chẳng từ chối những nụ hôn, nhưng tuyệt nhiên không hề lay chuyển.
Sau khi từ phòng tắm ra, cả hai đều không mặc quần áo, cứ để người trần như nhộng ôm nhau ngủ. Bryan trèo lên người anh trai. Cơ thể hai người thân mật áp sát vào nhau. Thanh niên chủ động rướn người hôn hắn, nhưng kỹ thuật lại tệ hại vô cùng.
Chu Lạc Thạch tinh quái ngậm chặt răng, mặc cho em trai lóng ngóng dùng đầu lưỡi cạy loạn xạ vào kẽ răng mình. Mãi cho đến khi cuống lưỡi ai kia mỏi nhừ, ngước ánh mắt ấm ức lên nhìn hắn, Chu Lạc Thạch mới từ từ hé răng, rồi giữ lấy gáy em trai mà hôn xuống.
Kỹ thuật hôn của hắn cực kỳ điêu luyện, chẳng mấy chốc đã hôn cho đầu óc Bryan quay cuồng, mềm nhũn gục xuống bờ vai mình.
Sau khi nghỉ một lúc, Bryan lại hồi phục như cũ. Chú chó con vui vẻ không bao giờ chịu thua lại tiếp tục rướn người tới tập hôn. Cứ thế lặp đi lặp lại mấy lần, trong khi tiếng mưa bên ngoài càng lúc càng lớn hơn.
Đêm mưa mùa xuân, chiếc chăn ấm áp, tiếng củi cháy tí tách khe khẽ trong lò sưởi, tất cả hòa quyện vào nhau dệt nên một giấc mộng xuân ấm áp dưới ánh nến hồng. Trong tiết trời thế này, được âu yếm bên người yêu mà nói không đ ộng tình thì chắc chắn là nói dối.
Hiển nhiên Bryan cũng nhận ra điều đó. Cậu khẽ động eo khiến phần đó của hai người càng áp sát vào nhau, tạo thành hơi nóng. Ai kia nằm sấp trên người anh trai, mắt sáng lên, giọng mang theo ý dò hỏi: "...Anh ơi?"
Chu Lạc Thạch thản nhiên nhìn thẳng vào mắt đối phương, ánh mắt bình tĩnh nhưng giọng điệu lại không chút thương lượng: "Không làm."
"Nhưng anh cũng muốn mà."
"Em vẫn đang trong thời gian bị phạt."
"Nhưng anh không nên vì vậy mà chịu khổ chứ."
"Cảm ơn lòng tốt của em nhé, cũng biết nghĩ cho người khác cơ đấy." Chu Lạc Thạch không chút nể nang nhấc chân, hất ai kia xuống khỏi người mình, "Có điều, em vẫn nên thương lấy bản thân mình thì hơn. Trước trưa mai nộp bản kiểm điểm, một nghìn chữ."
Bryan kiên cường bò lại lên người đối phương: "Để em giúp anh. Kỹ thuật của em cao siêu lắm, cả lý thuyết lẫn thực hành đều xuất sắc." Cậu li3m môi đầy ẩn ý, điều chỉnh tư thế tạo ra càng nhiều ma sát.
Hơi nóng dâng lên, như thể sắp bùng cháy.
Chu Lạc Thạch nhìn chằm chằm em trai hai giây rồi bóp cằm cậu, cười nói: "Xem ra kiếp trước em là ma đói, ăn mãi không no."
"Ma đói, anh nói chuẩn!" Mắt Bryan sáng rực lên, " Kiếp này, danh hiệu ma chết đói vẫn do em đại diện."
Chu Lạc Thạch lười để ý đến cậu, đã nói không làm thì chính là không làm. Hắn lại một lần nữa hất con cún kia ra khỏi người mình: "Tranh thủ lúc anh còn tỉnh táo, nếu em muốn nói chuyện thì mau lên. Em biết đấy, anh là người vô tâm vô phế, ngủ rất nhanh trong khi em thì trằn trọc không yên. Lúc em còn trằn trọc thao thức như thiếu nữ ôm mộng xuân thì anh đã ngủ say từ tám đời rồi."
"..." Bryan lúng túng đáp. "Em không nên dùng những lời lẽ như vậy. Em xin lỗi... nếu như cảm xúc giận dữ đang len lỏi trong tâm trí của anh."
"Anh không tức giận." Chu Lạc Thạch nằm ngửa, tay gối sau đầu, chân vắt chéo. "Em nói đúng sự thật mà. Hơn nữa, cách miêu tả cũng đáng yêu đấy chứ."
Trong bóng tối, Bryan đỏ mặt, khẽ thở dài một tiếng.
Nghe tiếng thở dài ra vẻ ông cụ non của ai kia, Chu Lạc Thạch cười tủm tỉm: "Sao thế?"
"Thế cục đã định." Bryan biết tối nay chắc chắn không làm ăn được gì rồi, bởi trước giờ anh trai luôn nói được là làm được.
"Vốn từ thành ngữ cũng phong phú phết nhỉ."
"Cảm ơn anh hai đã không tiếc lời khen ngợi, em sẽ cố gắng hơn nữa." Bryan ngồi dậy, rồi như tên trộm lén lút đưa tay ra đặt lên đầu gối anh trai từ từ lần mò lên trên, miệng vẫn cố gắng tìm chuyện để nói, " Anh là bậc thầy học vấn uyên thâm, dạy em thành ngữ, em cũng hưởng được đôi ba phần tinh túy."
Trong bóng tối, từng động thái nhỏ nhặt ấy đều không thoát khỏi ánh mắt Chu Lạc Thạch. Người đàn ông túm lấy cổ tay đối phương, khẻ nhẹ lên mu bàn tay. "...Anh nói rồi, anh sợ nhột."
Bryan ngoan ngoãn "vâng" một tiếng, xong lại tiếp tục: "Những năm qua, có ai... từng ngồi lên đùi anh chưa?"
Hỏi xong, cậu bất giác rụt vai lại, mắt hơi cụp xuống, tai khẽ động đậy. Một tư thế điển hình của người vừa mong chờ câu trả lời, vừa sợ nghe thấy đáp án.
Chu Lạc Thạch ngước mắt nhìn, dễ dàng nhận ra sự căng thẳng tột độ cùng trái tim sứt mẻ chực chờ bùng nổ qua đôi môi mím chặt và bờ vai gồng cứng của em trai. Hắn lên tiếng: "Em hỏi anh mà không nhìn anh à?"
Bryan lại rụt người một lần nữa, hàng mi run run, do dự một lúc mới ngẩng đầu lên. Trước khi nhận được câu trả lời, đôi mắt xanh biếc đã kịp bật sẵn van nước, chỉ chờ một giây sau sẽ tràn ra.
"..." Chu Lạc Thạch "chậc" một tiếng trong lòng, nghĩ thầm bản thân còn chưa nói gì cơ mà.
Thấy ai kia đang nhìn mình đầy đáng thương, hắn thờ ơ nói: "Chân anh chứ có phải ghế đá công viên đâu, đâu phải ai muốn ngồi là ngồi được."
Bryan mất hai giây sững sờ. Tiếp theo, một niềm vui sướng tột độ dâng trào trong lòng. Cậu như một chú chó con ngốc nghếch không biết diễn đạt, chỉ đành lóng ngóng rướn người tới dùng hành động cơ thể để bày tỏ niềm hạnh phúc cùng tình yêu của mình.
Sau một hồi cọ cọ dụi dụi, Bryan hạnh phúc vuốt v e xương hông của anh trai lẫn phần cơ bên cạnh rồi hỏi: "Vậy thì, những năm qua có ai từng chạm vào cơ bụng xiên ngoài của anh chưa?"
"Cơ bụng xiên ngoài à." Chu Lạc Thạch thích thú lặp lại, "Nghe chuyên nghiệp ra phết nhỉ."
Bryan tự hào ngẩng cao đầu: "Em tinh thông về cách sử dụng thành ngữ mà." Từ nhỏ cậu đã mê mẩn phần cơ tuyệt đẹp đó trên người anh trai, còn đặc biệt đi hỏi thầy giáo thể dục rồi được biết một thành ngữ bốn chữ là " Cơ bụng xiên ngoài", từ đó cứ thế nhớ đến giờ.
(Chú thích: Một trong những cơ lớn nhất nằm ở lớp ngoài cùng của các cơ thành bụng bên. Nó bắt nguồn từ các xương sườn dưới và chạy chéo xuống dưới và vào trong, bám vào mào chậu, dây chằng bẹn và đường trắng giữa bụng.)
Chu Lạc Thạch nói: "Quên mất, em là chuyên gia thành ngữ mà."
Bryan khiêm tốn: "Quá khen quá khen, chỉ đứng thứ ba thế giới thôi."
"Em còn biết thành ngữ nào nữa? Quang chân Thần Khí? Đồng nát sắt vụn, thu mới bán cũ?"
"Quạt cháy máy bơm..." Bryan buột miệng nối theo, rồi vội vàng vỗ miệng ba cái "phì phì phì", rõ ràng là đã nhớ lại những trận đòn hồi còn bé, "Em không nói nữa đâu. Anh ơi."
Dưới sự tô điểm của trận bão vô tình bên ngoài, không khí trong phòng lại ấm cúng đến lạ. Bryan rướn người tới ôm lấy vai anh trai khẽ nũng nịu: "Em sẽ ngoan ngoãn đi học, nhưng mà, mỗi tối cho em về nhà được không? Em không thể sống thiếu hơi anh được."
Chu Lạc Thạch búng nhẹ vào trán cậu: "Chuyện đã quyết thì đừng có nói đi nói lại nữa, không được."
Bryan dụi dụi vào cằm hắn, giọng ủ rũ: "Mắt em cần phải ở trên người anh."
"Tại sao?"
Bryan do dự một lúc, rồi chậm rãi nói: "Cái ngày anh bỏ rơi em... em tìm thấy anh trên chiếc ghế dài màu đen, bên cạnh là một thùng kiwi. Tháng trước, Dụ Tuyết Sam... cũng tặng anh một thùng cam huyết. Anh đã lợi dụng sắc đẹp để kiếm được kiwi và cam khi mắt em không ở đó. Cho nên, em phải luôn để mắt đến anh."
"..." Chu Lạc Thạch, "...??? Kiwi gì cơ?"
Bryan lập tức kể vanh vách như nắm trong lòng bàn tay: "Trận tuyết đầu mùa đông năm đó, trên băng ghế dài lạnh lẽo, anh và một thùng kiwi ngồi trên chiếc ghế dài màu đen. Dù mới xa nhau năm tiếng đồng hồ, anh và em, mà anh đã kiếm được kiwi rồi, bằng cách lợi dụng nhan sắc. Mắt em sẽ phải theo sát anh."
Nghe đến đây, Chu Lạc Thạch lờ mờ nhớ lại một chiếc xe đã dừng lại trước mặt mình, sau đó một bạn học cấp ba chỉ quen sơ sơ xuất hiện. Kế tiếp, hắn đưa em trai đi công viên giải trí, thùng kiwi đó hình như đã được gửi ở một cửa hàng nhỏ, nhưng cuối cùng cũng quên béng mất không đến lấy.
"Dở hơi." Chu Lạc Thạch lười để ý đến em trai, che miệng ngáp một cái, "Anh buồn ngủ rồi."
Không nhận được sự dỗ dành dịu dàng nào như mong đợi, ai kia lập tức vô cùng tủi thân, hờn dỗi nói: "I'm gonna drink a cup of milk before sleeping."
Chu Lạc Thạch nhắm mắt đáp: "Đi đi. Trong tủ lạnh có sữa mới mua hôm qua đấy."
Bryan bước về phía cửa, một bước, hai bước, ba bước... Mãi đến khi ra đến tận cửa phòng, sau lưng vẫn không nghe thấy tiếng anh trai gọi lại từ phía sau. Ai kia chỉ suy nghĩ đúng 0,1 giây rồi lon ton chạy ngược trở lại, nằm sấp bên mép giường ấm ức truy hỏi: "Anh ơi, có phải anh quên mất là em không uống được sữa không? I'm lactose intolerant...... Hồi nhỏ, chính anh đã đưa em đi khám mà. Anh quên rồi sao?"
Chu Lạc Thạch mở mắt, ngạc nhiên hỏi ngược: "Lạ thật đấy. Tự biết mình không uống được tại sao vẫn đòi uống thế?"
"..." Bao nhiêu tâm sự nghẹn ứ nơi cổ họng cún con, đúng là trăm mối tơ vò chẳng biết tỏ cùng ai, "Em cứ nghĩ... anh sẽ nhớ."
Cậu bắt gặp ánh mắt trêu chọc như cười như không của đối phương, đột nhiên muộn màng nhận ra: Đương nhiên là nhớ rồi, chẳng qua anh trai chỉ đang cố tình trêu cậu mà thôi.
Chu Lạc Thạch lại ngáp một cái nữa, nheo mắt tỏ vẻ buồn ngủ kéo ai kia lên giường: "Được rồi, yên tâm ngủ đi. Cả ngày cứ suy nghĩ linh tinh. Chẳng có chuyện gì cũng tự vẽ thêm, không mệt à?"
Đợi đến khi Bryan lựa được lời để đáp thì Chu Lạc Thạch đã ngủ say từ lúc nào, hơi thở đều đều.
Bryan tủi thân lẩm bẩm: "Anh lúc nào cũng ngủ nhanh, trong khi em vì anh mà trằn trọc, thao thức cả đêm không ngủ được, trăm mối cảm xúc ngổn ngang, vạn nỗi tơ vương."
Nói rồi, cậu ôm lấy eo anh trai, hôn lên khuôn mặt điển trai đang ở ngay gần kề rồi rúc vào lòng hắn, từ từ chìm vào giấc ngủ.
------
Một tuần dài đằng đẵng cuối cùng cũng trôi qua, Bryan ở trường có thể nói là đã kiệt quệ cả về tinh thần lẫn thể xác. Đến trưa thứ sáu, trong lúc ăn cơm, cậu không thể chờ đợi thêm một phút giây nào nữa mà vội vàng gọi điện thoại.
"Anh ơi, em cho người mang rượu vang đỏ đến rồi, là năm mà anh thích đấy. Em sẽ mua thêm đậu phụ thối và mì lạnh nướng với những món anh thích, tối nay em sẽ nướng cho anh..."
"Không làm." Chu Lạc Thạch trong văn phòng đặt cây bút trên tay xuống, liếc đồng hồ đeo tay, định bụng hai tiếng nữa sẽ đến trường đón người.
"Em, em không có ý đó... Anh ơi, anh..."
Tiếng gõ cửa vang lên, Chu Lạc Thạch chỉ đáp một câu rồi cúp máy. Ngay sau đó, màn hình điện thoại sáng lên, hàng loạt tin nhắn WeChat hiện trên màn hình khóa——
【Tại sao không làm TT】
【Chồng ưi】
【Anh 2】
Chu Lạc Thạch vừa đứng dậy đi mở cửa, vừa gõ chữ trả lời.
【Chiều thứ năm lúc ba giờ rưỡi, em đang ở đâu?】
Chiều hôm qua, trưởng ban kỷ luật Chu Lạc Thạch chợt nảy sinh một ý tưởng. Sau một hồi săm soi lẫn đối chiếu thời khóa biểu và phòng học của em trai, ai kia bèn trốn non nửa ngày làm để mò đến trường, nào ngờ phi vụ đầu tiên khi quay lại nghề cũ đã bắt trúng một mẻ lớn – thằng nhóc này không có mặt ở lớp.
Bryan ngớ người: "..."
Hôm qua, vì quá nhớ anh trai nên cậu đã lén cúp tiết chạy về, nhưng lại không gặp được hắn. Chẳng dám ở lại lâu, ai kia đành vội vàng quay lại trường.
Vấn đề là... làm sao anh trai biết được chứ?!
Bryan vội gửi mấy emoji nịnh nọt lấy lòng, tiếp theo lại gõ chữ cố gắng tìm cách vớt vát.
【Anh ơi, anh dạy em l@m tình rất tốt, mà còn phải làm từ lúc mới sinh ra nữa.】
Một lát sau, Chu Lạc Thạch đã tiễn khách xong, vừa nhìn thấy tin nhắn bèn nhấn giữ nút ghi âm: "Em đang nói cái gì thế?"
Bryan lập tức gọi tới, giọng điệu vô cùng chắc chắn: "Hồi tám tuổi anh đã dạy em rồi mà. Trí nhớ của em rất tốt, nhớ rõ từng chữ."
Trên đỉnh đầu Chu Lạc Thạch từ từ hiện ra một dấu chấm hỏi to đùng, vẻ mặt vô cùng chăm chú lắng nghe: "Nói kỹ nghe xem nào."
"Nhân chi sơ, tính bản thiện." Bryan vừa lắc đầu vừa ngâm nga, "Anh dạy em cái đó sau khi dạy tứ cương ngũ thường, em nhớ rất kỹ."
Chu Lạc Thạch bưng cốc nước lên uống một ngụm, kiên nhẫn hỏi tiếp: "Rồi sao nữa?"
"When people are young, s3x is good." Bryan nhấn mạnh: "YOU told me that."
Chu Lạc Thạch: "..."
Lần đầu tiên trong đời, từ nhỏ đến lớn, hắn hoàn toàn không nói nên lời.