Chiếc xe hơi màu đen chạy trên cao tốc suốt hai tiếng đồng hồ vào đến nội thành rồi dừng lại trước cổng trường đại học.
Năm giờ chiều là lúc sân trường đông người nhất, vô số sinh viên cười nói ùa ra khỏi cổng. Chu Lạc Thạch ngồi trong xe, vừa liếc mắt đã thấy ngay mái tóc vàng hoe bên đường. Rõ ràng em trai đã nhìn thấy hắn từ trước, vừa chạy lại vừa không ngừng vẫy tay.
Xe còn chưa dừng hẳn, cửa đã bị người kéo ra một cách thô bạo. Bryan nóng lòng muốn ngồi lên, nhưng đột nhiên mặt mày trắng bệch, hai chân mềm nhũn khuỵu xuống ghế hít một hơi lạnh.
Chu Lạc Thạch kinh ngạc hỏi: "Em sao thế?"
Người đàn ông tháo dây an toàn, rướn người qua kéo em trai vào trong đoạn đóng cửa ghế phụ lại.
"Dạ dày... nó... co thắt... chế độ tự động." Bryan cúi gập người ôm bụng. Dù đã đau đến mức mặt mày trắng bệch, thở không ra hơi nhưng vẫn kiên cường nhìn anh trai không chớp mắt, đứt quãng nói, "Butterflies in my stomach......when I saw you, so......"
Chu Lạc Thạch chẳng tài nào ngờ được lần gặp mặt đầu tiên sau ba ngày xa cách ngắn ngủi lại có thể khiến con cún này co thắt dạ dày ngay lập tức. Hắn vừa buồn cười vừa bất lực đưa bình giữ nhiệt qua: "Uống chút nước nóng đi, từ từ cho dịu lại."
Bryan dù đau tím người nhưng vẫn kiên cường dựa sát tới, dùng trán cọ cọ cằm anh trai: "Anh hai sờ sờ đi, anh ơi... em nhớ anh nhiều lắm."
Một tay Chu Lạc Thạch ôm má đối phương xoa xoa, nhân lúc em trai co ro trên ghế uống nước nóng cho dịu cơn đau thì bắt đầu kiểm tra bài vở của cậu. Một tuần trước, hắn đã yêu cầu Bryan mỗi ngày viết một bài văn ngắn bằng tiếng Trung miêu tả cuộc sống hàng ngày.
Hắn lật mở vở bài tập, bên trong là năm bài văn ngắn bằng tiếng Trung được viết bằng một màu mực khác nhau.
Thấy đối phương nhìn mình bằng ánh mắt chứa đầy vẻ chán ghét, Bryan ôm bình giữ nhiệt, lí nhí giải thích: "Bút anh mua cho em có năm màu lận mà."
"..." Chu Lạc Thạch im lặng lật sang trang khác. Thôi được rồi. Hôm đó mua nhiều đồ quá, đến hắn cũng chẳng nhớ hết nữa.
Cuốn vở này rõ ràng chỉ là một quyển tập ghi chép vô cùng tầm thường nhưng lại được viết một cách hoa mỹ. Nào là "bánh bao siêu to khổng lồ không có đối thủ" đến "khoai tây răng sói thịnh soạn như yến tiệc cung đình", rồi thì nỗi cô đơn của "đêm mưa canh ba không sao ngủ được", nỗi buồn tủi lẻ loi của "một mình tựa lan can không người bầu bạn", tất cả cũng chỉ vì "lòng người sắt đá xa tựa mây trời".
Ngoài một phần nhỏ ghi chép tủn mủn tỉ mỉ mỗi ngày ăn gì, học môn gì trong những bài văn bằng mấy từ ngữ râu ông nọ cắm cằm bà kia cùng vài câu thơ chắp vá vay mượn, phần lớn là những lời lẽ đa sầu đa cảm thiếu nữ u buồn bằng giọng điệu mè nheo ra vẻ đáng thương sặc mùi trà xanh—
"Anh trai chê bôi từ chối việc l@m tình với mình, nhưng mình vẫn yêu ngài, mỗi ngày đều yêu nhiều hơn ngày hôm trước."
"Anh trai ghét gặp mình, không gọi video cho mình khiến trái tan nát như châu lớn châu nhỏ rơi vỡ trên mâm ngọc. Nhưng mình vẫn yêu ngài ấy. Lòng ta vốn hướng về trăng sáng, tiếc thay trăng chẳng đoái hoài. Dẫu vậy lòng ta vẫn mãi hướng về trăng."
"Gửi tin nhắn được những 18 phút rồi anh hai mới hồi âm. Chờ đợi thật khổ sở, giống như những lá trà đắng chát, một ngụm nếm trải hết thăng trầm cuộc đời... Đời người há chẳng phải cũng là khổ trước sướng sau đó sao? Người không yêu em nữa rồi, nhưng em vẫn yêu người."
...
...
Chu Lạc Thạch thoải mái ngả người ra ghế, vừa nhai kẹo táo rôm rốp vừa lật xem với vẻ mặt không chút biểu cảm. Sau khi xem xong, hắn gấp quyển vở bài tập lại.
Bryan căng thẳng nhìn anh trai.
"Dạt dào cảm xúc." Chu Lạc Thạch nhận xét, nhưng điều thực chất muốn nói là: Không ốm mà rên.
"Lời lẽ hoa mỹ." Thực ra hắn muốn nói dùng thành ngữ lung tung vớ vẩn.
"Thái độ nghiêm túc." Cái này thì đúng thật.
Cuối cùng, Chu Lạc Thạch tổng kết: "Sau này, nếu em không muốn mở tiệm bánh ngọt nữa thì có thể chuyển sang làm nhà văn." Kiểu chuyên thầu mấy thể loại văn học tuổi trẻ tragedy ấy.
Bryan ngẩn người một lúc rồi mừng rỡ ra mặt: "Em sẽ cố gắng hơn nữa! Anh hai nè, em yêu anh nhiếu lắm, chồng ơi!"
"Ờ." Chu Lạc Thạch thấy sắc mặt đối phương đã khá hơn nhiều, cũng hồng hào trở lại, thậm chí tai còn đỏ ửng lên vì phấn khích bèn hỏi, "Đỡ hơn chưa em?"
"Em đỡ rồi, sự quan tâm của anh là liều thuốc hay. That... khiến người chết sống lại, giúp người hấp hối bật dậy, em..."
"Nói năng tử tế." Chu Lạc Thạch ngắt lời, " Cấm dùng mệnh đề quan hệ, làm anh nhức cả tai."
Bryan ngoan ngoãn "vâng" một tiếng: "Em sẽ nói ngắn gọn hơn. Em đút anh ăn, bánh ngọt nhỏ nhé, được không ạ? Làm bằng tay em, tự tay nướng."
Thanh niên lục trong cặp sách một chiếc bánh ngàn lớp phô mai muối biển được gói ghém cẩn thận, tiếp theo tháo dải ruy băng lụa màu xanh lam lấy bánh ra khỏi lớp bọc nhựa.
Chu Lạc Thạch đáp: "Cũng không được nói năng đứt quãng rời rạc, tự ý tách câu linh tinh. Lời nói ra phải hoàn chỉnh, ngắn gọn, súc tích."
Bryan gật đầu: "Em sẽ học hỏi, tiến bộ."
"Ừm."
Bryan dùng thìa nhỏ xúc một miếng đưa đến bên miệng anh trai: "Miếng đầu tiên cho anh."
Hai người ngồi trong xe, cứ thế anh một miếng em một mẩu chia nhau ăn hết chiếc bánh ngàn lớp. Vừa định khởi động xe, Bryan lại nói: "Để em lái cho, anh ơi. Anh đi đường xa vất vả rồi."
"Được."
Thế là đôi bên đổi vị trí cho nhau.
Chiếc xe cứ đi đi dừng dừng giữa dòng người đông đúc, Chu Lạc Thạch chợt nhớ ra điều gì đó, bèn nói: "À phải rồi, sư phụ của anh bị bệnh, anh định về Ấn Độ thăm ông ấy, chắc ở lại khoảng nửa tháng."
Bryan đột ngột đạp phanh, kinh ngạc nhìn người bên cạnh: "...Anh bỏ rơi em sao? Vì một nhà sư?"
Chu Lạc Thạch vươn tay trái giữ lấy vô lăng, xoay nhẹ để tránh chiếc xe máy đang lao tới từ phía đối diện: "Nhìn đường đi. Cả cuối tuần này anh sẽ ở bên em, còn vé máy bay đã đặt vào thứ Hai tuần sau rồi."
Lòng Bryan khó chịu khôn cùng. Quả nhiên, câu nói tiếp theo của anh trai đã đến.
"Trong khoảng thời gian anh đi cho đến khi về, em có thể tự do sắp xếp thời gian học tập lẫn làm những việc khác. Yêu cầu duy nhất là, không được đến tìm anh."
Bryan mím chặt môi không nói một lời, tiếp tục lái xe. Chiếc xe dừng lại trước đèn đỏ.
"Không thèm để ý đến người ta à?" Chu Lạc Thạch đưa tay cốc nhẹ vào đầu đối phương, "Cho em thêm một cơ hội nữa."
Bryan cắn môi: "Em sai rồi."
Dứt lời, cặp mắt xanh biếc nhìn hắn đầy tổn thương: "Nhưng trái tim em sẽ hỏng mất thôi, chẳng có cách nào chấp nhận được. Anh hai, ngài đừng đối xử với em như vậy được không? Em xin anh đấy."
Đèn xanh bật sáng, người đàn ông nắm nhẹ cổ tay em trai rồi buông ra ngay: "Tập trung nhìn đường đi, nghe anh nói này."
Bryan vẻ mặt buồn bã khởi động lại xe.
"Trong mối quan hệ thân mật, việc một người quá phụ thuộc vào người kia không phải điều tốt, nhất là khi sự phụ thuộc đó vượt quá giới hạn. Nó sẽ khiến em trở nên yếu đuối." Giọng Chu Lạc Thạch trầm ổn chậm rãi, vang vọng trong thân xe. "Anh làm vậy không phải để thử thách em, không phải để rèn luyện, càng không phải để giày vò em. Lý do duy nhất anh làm vậy là vì anh muốn em tốt lên. Từ lúc bắt đầu cho đến tận hôm nay, mục tiêu của anh chưa bao giờ thay đổi – anh muốn em lớn lên khỏe mạnh và hạnh phúc."
Vành mắt Bryan hoen đỏ, cậu thủ thỉ: "Tại sao không cho em dựa dẫm vào anh. Cho dù là quá mức đi chăng nữa, điều đó đâu có gì sai."
Cậu ngập ngừng một lát rồi lại tủi thân nói tiếp: "Anh ơi, anh là chồng của em mà. Em muốn dựa dẫm vào anh thật nhiều, thật nhiều. Anh không đồng ý à, tại sao vậy ạ?"
"Tự bản thân việc dựa dẫm không có vấn đề gì." Chu Lạc Thạch đáp, "Anh không phản đối việc em phụ thuộc vào anh, nhưng với điều kiện tiên quyết là em phải độc lập trước đã. Tuy nhiên, lựa chọn dựa dẫm và chỉ có thể dựa dẫm là hai chuyện hoàn toàn khác nhau, khác một trời một vực. Không có quyền lựa chọn thì sẽ không có tự do, mà không có tự do thì làm sao có thể khỏe mạnh được."
Khi em trai mới về nước, Chu Lạc Thạch đã vạch ra một kế hoạch điều trị. Ban đầu, hắn định thực hiện từ từ từng bước một bằng cả tư cách anh trai lẫn người yêu để dẫn dắt Bryan. Nhưng người đàn ông không ngờ chỉ mới xa nhau ba ngày mà em trai đã bị co thắt dạ dày. Nếu cứ tiếp tục như vậy thì ngày càng tệ hơn, buộc hắn phải dùng đến biện pháp mạnh.
Lại một lần đèn đỏ nữa, Bryan đạp phanh rồi nhìn anh trai với vẻ mờ mịt bất lực: "Anh ơi, em muốn hỏi anh một điều..."
"Nhớ." Chu Lạc Thạch bình thản nhìn thẳng vào mắt đối phương. "Ba ngày qua anh cũng nhớ em giống như em nhớ anh vậy."
"Nhưng em cần phải trưởng thành hơn." Hắn ngừng lại một chút, thanh âm bỗng trở nên dịu dàng. "...Trong khoảng thời gian anh đã bỏ lỡ, những điều anh chưa kịp dạy em... chính là việc trưởng thành."
Khi hai người đi song song bên nhau, thỉnh thoảng hắn vẫn có những khoảnh khắc ngẩn ngơ
–– Sao em mình đã cao lớn thế này rồi nhỉ?
Hắn đã không thể tận mắt chứng kiến. Thật đáng tiếc.
Mục tiêu ban đầu của Chu Lạc Thạch rất đơn giản, dù sao thì lúc đó hắn cũng mới chỉ 5 tuổi. Một đứa trẻ mới 5 tuổi thì có thể có mục tiêu phức tạp đến mức nào chứ? Hắn chỉ muốn có một đứa em trai hoặc em gái rồi dõi theo nó, dắt tay nó, dẫn dắt nó lớn lên từng chút một, trở thành bóng lưng che chở cho em mình trong suốt quá trình trưởng thành.
Ngay khoảnh khắc ánh mắt chạm nhau, Bryan đã đọc được nỗi tiếc nuối trong mắt anh trai. Cậu vô cùng đau lòng, không chỉ cho bản thân mà còn cho đối phương.
Cậu khẽ nói: "Nhưng anh ơi, nửa tháng dài lắm."
Chu Lạc Thạch đã lấy lại vẻ lạnh lùng và lý trí, nỗi buồn thoáng qua ban nãy như mây khói thoảng qua: "Nếu bình thường luyện tập theo tiêu chuẩn 1000 mét thì 400 mét trong kỳ thi chẳng còn nhằm nhò nữa. Nếu em có thể vượt qua nửa tháng này, vậy những lúc anh cần đi công tác 4-5 ngày cũng sẽ xoay xở được thôi."
"Được rồi, cứ quyết định như vậy đi." Chu Lạc Thạch kiên nhẫn lặp lại yêu cầu một lần nữa. "Anh sẽ trả lời tin nhắn của em đúng giờ, đồng thời nhận điện thoại lẫn gọi video. Nhưng hiện anh chưa rõ tình hình bên phía thầy cho lắm, có thể sẽ hồi âm chậm hơn bình thường một chút. Anh chỉ có thể đảm bảo là mình sẽ trả lời, nhưng không bảo đảm về mặt thời gian. Nếu thấy gọi nhỡ anh sẽ gọi lại ngay khi có thể. Nếu em cảm thấy khó chịu thì hãy nói với anh ngay lập tức, dẫu muộn cũng không sao, bất kể nhắn tin hay gọi điện gì đều được. Chỉ có một yêu cầu duy nhất là không được đến tìm anh. Anh nói vậy đã đủ rõ chưa? Nếu chưa thì cứ hỏi lại."
Xe vừa lên cao tốc. Bryan kéo cửa kính ngăn tiếng ồn lẫn tiếng gió: "Sau khi anh qua đó, nếu bận rộn quá, em đến chăm sóc cuộc sống cho anh có được không ạ? Em sẽ giặt quần áo, trải giường gấp chăn, nướng bánh ngọt nhỏ cho anh."
"Nếu cần, anh sẽ nói với em."
Nghe ra ý từ chối khéo, lòng Bryan đắng ngắt nhưng lại vì những lời ban nãy của anh trai mà cảm thấy vừa xót xa vừa ấm áp: "Vậy em cho người đi theo anh nhé, để giúp đỡ cuộc sống cho anh."
"Anh không cần ai giúp đỡ."
"Vậy thì anh ơi, anh kể về cuộc sống của anh đi, hồi 6-7 năm trước ở Ấn Độ ấy được không? Em muốn biết về cuộc sống của anh. Nếu ở đó có ai từng bắt nạt anh, em sẽ báo thù cho anh."
Vì từng bị từ chối hai lần, Bryan đã chuẩn bị sẵn tâm lý cho lần từ chối thứ ba, nên giọng nói rất nhỏ.
Ngoài dự đoán, Chu Lạc Thạch lại đồng ý ngay tắp lự: "Được. Em có mang rượu đến rồi, vậy tối nay chúng ta vừa uống vừa nói chuyện."
Cuối cùng trái tim tan vỡ của Bryan cũng được an ủi đôi chút. Chú cún nhỏ thất thần bấy giờ biến thành chú cún nhỏ ủ rũ. Mặc dù trông vẫn tiều tụy và tủi thân, nhưng tốt xấu gì cũng đã hoàn hồn trở lại. Cậu đưa tay kéo nhẹ ngón tay anh trai. Bộ dạng tủi thân siêu khủng khiếp như một con cún nhỏ đang lè lưỡi li3m tay chủ nhân.
Chu Lạc Thạch nắm ngược tay em trai ấn trở lại vô lăng: "Tập trung lái xe đi." Trước khi buông ra, hắn dịu dàng bóp nhẹ đốt ngón tay và phần thịt đầu ngón tay của đối phương.
------
Màn đêm buông xuống, rượu vang đỏ trong ly tỏa ra hương thơm nồng nàn, vừa đậm đà vừa sâu lắng.
Dưới tấm bản đồ thế giới khổng lồ trong phòng ngủ của cha mẹ, Chu Lạc Thạch và Bryan ngồi bệt xuống sàn. Vào mùa đông của 7 năm trước, họ cũng từng ngồi như thế này.
Chu Lạc Thạch khẽ lắc ly rượu, mặc cho thứ chất lỏng màu đỏ sẫm ấy cứ trồi lên rồi lại chìm xuống, tựa như những con sóng thủy triều lên xuống giữa đêm.
Ký ức về hơn một năm sống trong chùa không còn sâu đậm lắm. Mỗi khi nhớ lại, Chu Lạc Thạch cứ như thể đứng cách một lớp sương mù mờ ảo. Có lẽ vì trong suốt khoảng thời gian đó cơ thể đặc biệt mệt mỏi, chỉ muốn ngủ li bì cả ngày lẫn đêm. Trên bậc thềm, trước giảng đường, bên đống củi trong nhà bếp, lúc nào cũng ngủ.
Hắn không phải là người hay kể lể dài dòng, cũng không chi tiết hóa mọi chuyện trong cuộc sống của mình. Dẫu cho Bryan đặc biệt muốn biết mỗi ngày hắn ăn gì, chăn đệm làm bằng chất liệu nào, mặc quần áo ra sao, nhưng người đàn ông quả thực không còn nhớ rõ nữa.
Chu Lạc Thạch chỉ kể lại câu chuyện của một vị khách hành hương.
"Có cặp đôi thanh mai trúc mã nọ cùng thi đỗ biên chế giáo viên rồi công tác tại một trường trung học phổ thông. Ngày cưới đã định, thiệp mời cũng đã gửi đi, thế nhưng cô gái lại đổ bệnh phải nhập viện. Ban đầu tưởng chỉ là bệnh vặt, nào ngờ lại bị liệt nửa người, phần đời còn lại đều phải gắn với giường bệnh." Chu Lạc Thạch nhấp một ngụm rượu, nhìn lên bức tường có hình nước Nga, chậm rãi nói tiếp, "Chàng trai kia hết lòng chăm sóc, ban đầu là chờ người yêu khỏi bệnh, sau đó là chờ đối phương đồng ý kết hôn với mình. Nhưng cô gái đó đã hoàn toàn tuyệt vọng, mỗi lần người yêu đến lại chửi mắng, xua đuổi. Cuối cùng, những lời chửi mắng ấy lại luôn biến thành tiếng khóc than."
Bryan ngồi sát lại gần nghe anh trai kể chuyện, ngón tay níu lấy vạt áo đối phương. Tranh thủ lúc ai kia ngừng lời, cậu nhanh tay nhét một hạt đậu phộng đã bóc vỏ vào miệng hắn, không hề làm gián đoạn câu chuyện. Từ nhỏ, nhóc Bryan đã giỏi làm những việc... thoắt ẩn thoắt hiện như thế này.
"Năm này qua năm khác, cô ấy liên tục đánh đập, chửi bới hoặc tìm người thứ ba, đã thử đủ mọi cách nhưng chàng trai vẫn sống chết không chịu chia tay, cứ khóc lóc cầu xin đối phương kết hôn với mình khiến cô ấy cũng khóc theo. Cuối cùng là đôi bên ôm nhau khóc nức nở. Cả bệnh viện ai cũng biết chuyện."
"Họ đính hôn lúc vừa mới tốt nghiệp đại học, vậy mà khi anh ta đến chùa đã ngoài 40, tóc bạc trắng mái đầu. Cô gái kia vì bệnh tật nên cũng già đi rất nhanh, tóc mai đã điểm sương. Thế nhưng, họ cứ chịu đựng như vậy suốt mười mấy năm trời, vẫn chưa kết hôn. Đôi bên cứ cãi vã rồi lại khóc lóc làm hòa như mười mấy năm về trước, cứ thế mà lãng phí cả một đời người."
Chu Lạc Thạch cụp mắt, xoay xoay ly rượu: "...Lúc kể chuyện trông anh ta rất bình thản, ba ngày sau thì tự sát. Khi người phụ nữ biết chuyện, cô ấy đã lê tấm thân liệt nửa người ra ban công rồi đi theo."
"Hơn một năm đó, anh đã nghe đủ mọi chuyện trên đời, gặp đủ mọi hạng người. Có người mắc bệnh nan y vô phương cứu chữa, từ ngàn dặm xa xôi cứ đi một bước lại khấu đầu một lạy đến chùa chỉ để được gặp Phật một lần. Có một bà lão sau khi ngồi tù 10 năm vì g iết chết ba đứa con không chịu phụng dưỡng mình đã được thả ra để chữa bệnh, dẫu chỉ còn thoi thóp chút hơi tàn cũng cố đến để hỏi xem cuộc đời bà sống vì cái gì, ý nghĩa ở đâu. Có người gánh trên vai món nợ hàng chục triệu, có con bạc cai nghiện bất thành bị chặt tay, có người đau khổ vì tình, muốn chết cũng không được."
Bryan khẽ gọi: "Anh ơi, anh ơi..."
Chu Lạc Thạch xoa đầu cậu, rồi rót đầy rượu vào ly.
"Không thể không nói dường như loài người luôn có cái tính xấu này. Một người đang đau khổ khi thấy người khác cũng phải chịu đựng một nỗi đau tương tự thì tự cảm thấy đau đớn của bản thân đã vơi bớt phần nào. Anh ở đó hơn 1 năm, nghe không đếm xuể biết bao nhiêu nỗi đau của vô số người. Phần lớn thời gian anh đều gật gù bên cạnh thầy Nhất Nguyện... cũng chính là sư phụ của anh. Khoảng thời gian đó lúc nào anh cũng buồn ngủ. Thành ra trong mơ cũng toàn là chuyện của những vị khách hành hương ấy... Nhiều lắm, đủ mọi nỗi khổ của đủ mọi hạng người, vô vàn nỗi khổ."
Bryan nắm lấy tay hắn, nhìn đối phương bằng ánh mắt vừa lo lắng vừa xót xa: "Anh ơi, sau này em sẽ không bao giờ phán xét việc anh ngủ nữa đâu. Anh có thể ngủ, cho đến khi mặt trời lặn."
Chu Lạc Thạch nghiêng đầu nhìn em trai, khẽ mỉm cười: " Vậy thì không được, anh còn phải ăn cơm nữa chứ."
"So với những nỗi đau đủ loại ấy, dường như nỗi đau của anh chẳng còn gì đặc biệt nữa, hoặc có lẽ thời gian đúng là liều thuốc tốt nhất."
"Trong suốt hơn một năm đó, anh đã chứng kiến một điều mà trước đây bản thân chưa bao giờ để ý. Hóa ra..." Chu Lạc Thạch ngừng một chút, nụ cười tắt hẳn. Người đàn ông im lặng giây lát rồi khẽ lắc ly rượu trong tay, đoạn uống cạn một hơi, giọng khàn khàn mệt mỏi: "...Chúng sinh đều khổ."