Người của triều đình đến khá nhanh.
Chỉ vài ngày sau, họ đã mang theo tiền cứu trợ và thánh chỉ.
Vụ án tham ô rất nghiêm trọng, cần phải đăng ký, lập hồ sơ rồi áp giải huyện lệnh cùng gia quyến về Kim Lăng xét xử.
Quy trình này sẽ mất khá nhiều thời gian.
Có người lo liệu hậu sự, ta và Vệ Thanh Hàn không cần chờ nữa, bàn giao xong vụ án, chúng ta lập tức khởi hành về Kim Lăng trong đêm.
Trên đường đến đây, ta chỉ dẫn theo một thị nữ, một thái y già và hai thị vệ.
Cả chặng đường đi suôn sẻ, không có chút biến cố nào.
Nhưng khi quay về Kim Lăng, có rất nhiều cao thủ của Đốc Sát Viện hộ tống.
Ngược lại, ta liên tục gặp phải vài nhóm sơn tặc chặn đường.
May mắn là tất cả đều bình an vô sự, mất hơn mười ngày, cuối cùng cũng về đến Kim Lăng vào giữa tháng Bảy.
Lúc đến Kim Lăng đã là chạng vạng tối.
Vệ Thanh Hàn phải vào cung bẩm báo, vừa đến cổng thành đã tách ra đi trước.
Sau mấy ngày bôn ba, thêm vào đó là gặp sơn tặc, ta mệt mỏi vô cùng.
Chỉ muốn về phủ thật nhanh để nằm nghỉ, định ngày mai sau khi ngủ dậy sẽ vào cung chịu cơn thịnh nộ của phụ hoàng.
Nhưng vừa về đến phủ Công chúa, còn chưa kịp ngồi xuống.
Thì nghe người hầu báo lại có người chờ ngoài cửa, muốn gặp ta một lần.
"Người nào mà phải để bổn công chúa đích thân gặp chứ, bảo họ đi đi, không gặp!"
Ta chẳng buồn suy nghĩ, lắc đầu từ chối.
Nhưng người hầu quay lại, mang theo một phong thư.
Trong thư chỉ có một câu:
"Tiêu Chước muốn tạo phản, ta có bằng chứng."
Ký tên — Trầm Mạn Ngọc.
24
Khi hạ nhân dẫn Trầm Mạn Ngọc vào, ta suýt không nhận ra nàng ta.
Lần cuối ta gặp nàng ta là vào ngày đại hôn.
Khi đó, nàng ta mang vẻ đẹp tinh xảo, khí chất dịu dàng, đôi mắt trong trẻo tựa hồ nước mùa xuân, mỗi cái liếc mắt, mỗi cái cúi đầu đều toát lên vẻ yếu đuối đáng thương.
Nhưng hôm nay, dung nhan Trầm Mạn Ngọc tiều tụy, dù cho gương mặt kia vẫn đẹp đến mức khiến người ta không thể rời mắt, nhưng không biết có phải vì nàng ta mặc một bộ y phục đen tuyền hay không, mà ánh mắt Trầm Mạn Ngọc giờ đây lại thâm trầm như mực, thậm chí còn toát lên vài phần sắc lạnh.
Vừa nhìn thấy ta, nàng ta đã "phịch" một tiếng quỳ sụp xuống.
Chưa đợi ta kịp nói gì, Trầm Mạn Ngọc đã lấy từ trong tay áo ra một cuốn sổ nhỏ, hai tay dâng lên trước mặt:
“Trưởng Công chúa điện hạ, đây là chứng cứ cho thấy Vĩnh An hầu Tiêu Chước cấu kết cùng vài vị đại thần, âm mưu phản nghịch. Ngày đại hôn của người, là ta đã vô lễ đụng chạm. Người có thể trách phạt ta, nhưng sự việc này hệ trọng, xin người hãy xem kỹ.”
Thần sắc nàng ta trang nghiêm, trông vô cùng nghiêm túc.
Nhưng ta không vội nhận lấy. Chỉ từ tốn nhận chén trà Thanh Liên vừa dâng lên, nhấp một ngụm rồi mới thong thả hỏi:
“Bản cung là công chúa, không có quyền can thiệp chính sự. Nếu đây là chứng cứ thật, sao ngươi không đưa đến Đại Lý Tự, hay trình lên Đô Sát Viện, mà lại đem tới chỗ ta?”
Trầm Mạn Ngọc nghe vậy liền ngẩng đầu, nhìn thẳng vào mắt ta rồi kiên định đáp:
“Vì ta biết, người cũng hận Tiêu Chước giống như ta. Ở khắp Kim Lăng này, ta chẳng tin ai khác, chỉ tin mỗi người.”
25
Trầm Mạn Ngọc hận Tiêu Chước.
Điều này ta thật không ngờ tới.
Dựa theo những gì đã thấy trong giấc mộng, vào thời điểm này, tình cảm giữa hai người họ lẽ ra phải mặn nồng như keo sơn.
Có lẽ nhận ra sự nghi hoặc trong mắt ta, nàng ta siết chặt cuốn sổ trong tay, hít sâu một hơi rồi cắn răng nói: “Ta từng nghĩ Tiêu Chước vì ta mà đắc tội với người, hẳn trong lòng chàng có ta như chàng từng nói."
“Nhưng về sau ta mới nhận ra, cái gọi là ‘trong lòng chỉ có mình nàng’ chẳng qua chỉ là lời dối trá để lừa gạt ta mà thôi.”
Giọng nàng ta nghẹn lại.
Một lúc lâu sau, Trầm Mạn Ngọc mới cố gắng bình ổn cảm xúc, tiếp lời:
“Nửa năm trước, chàng bị bệ hạ trách phạt, liền có ý định đuổi ta ra khỏi phủ Vĩnh An hầu. May thay, ta giả bệnh nên tránh được, nhưng từ đó chàng chưa từng bước chân vào viện của ta thêm lần nào."
“Việc này ban đầu ta cũng không trách, vì ta hiểu lòng dạ nam nhân bạc bẽo, tình cảm chẳng bao giờ lâu bền."
“Nhưng có lần, ta trốn trong thư phòng của chàng để chuẩn bị cho chàng một bất ngờ, lại vô tình nghe thấy chàng bí mật gặp gỡ người khác bàn chuyện cơ mật."
“Chỉ đến lúc ấy ta mới hiểu, hóa ra ta chẳng qua chỉ là một quân cờ trong kế hoạch của chàng, dùng để kích động người mà thôi.”
Ánh mắt Trầm Mạn Ngọc lóe lên sự căm hận mãnh liệt, không có vẻ gì là giả dối. Nàng ta càng nói càng kích động, toàn thân khẽ run lên, như thể muốn nghiến nát cả hàm răng bạc của mình.