Cũng Chẳng Quan Trọng Đến Thế

Chương 11

Ta đổi tư thế ngồi cho thoải mái hơn, ra hiệu cho người đỡ nàng ta dậy và ban cho một chỗ ngồi.

Chờ Trầm Mạn Ngọc dần bình tĩnh lại, ta mới khẽ nhướng mày hỏi:

“Hắn định dùng ngươi để kích động ta thế nào? Cứ nói rõ ra.”

Trầm Mạn Ngọc không giấu diếm, đáp:

“Trước ngày đại hôn của người, hắn đón ta vào phủ, cố ý bảo rằng trong phủ không cần kiêng dè bất kỳ ai, kể cả người cũng không cần sợ. Mọi việc cứ để hắn che chở và tin tưởng ta."

“Sang ngày thứ hai sau đại hôn, hắn cố tình xúi ta gây chuyện với người, để khiến người nổi cơn ghen tuông, mất hết lý trí. Nếu vậy, sau này người sẽ không ngừng tìm cách hãm hại, thậm chí g.i.ế.c ta…"

“Người là công chúa tôn quý, đại diện cho danh dự hoàng gia. Một khi lời đồn lan ra rằng người ghen tuông ích kỷ, độc ác tàn nhẫn, tổn hại sẽ là uy danh của hoàng tộc."

“Chỉ cần người ra tay với ta, hắn sẽ lấy cớ ‘thiên tử ngu muội, không quản nổi gia sự thì sao trị nổi thiên hạ’ để khởi binh tạo phản, đổ toàn bộ tội lỗi lên người."

“Đây cũng chính là lý do vì sao bấy lâu nay hắn khi gần khi xa, cố tình lôi kéo người."

"Nhưng hắn không ngờ rằng, người vốn chưa từng ghen tuông..."

26

Lời của Trầm Mạn Ngọc, ta không hoàn toàn tin, nhưng cũng tin được tám chín phần.

Bởi những gì nàng ta nói chẳng khác mấy so với những cảnh ta từng thấy trong giấc mơ.

Chuyện ta ngưỡng mộ Tiêu Chước nhiều năm nay, khắp thành Kim Lăng ai ai cũng rõ.

Thế nhưng hắn chưa bao giờ đáp lại một cách thẳng thắn.

Hắn không chấp nhận, cũng không dứt khoát từ chối.



Mỗi khi ta thấy tuyệt vọng, muốn buông bỏ, hắn lại bất ngờ đối đãi ôn hòa, như thể có chút tình ý dành cho ta.

Nhưng khi ta vừa định tiến thêm một bước, hắn lại hoặc lạnh lùng như băng giá, hoặc thân thiết với những tiểu thư nhà quyền quý khác.

Ta từ nhỏ đã được phụ hoàng sủng ái nuông chiều, sao có thể chịu nổi khi thấy kẻ khác nhòm ngó thứ thuộc về mình?

Chỉ cần ta khẽ cảnh báo những nữ nhân đến gần hắn, hắn liền trách móc:

“Tống Chi, sao ngươi có thể bướng bỉnh, tùy hứng như vậy?”

Ngay cả trong mơ, mỗi lần ta đề xuất việc hòa ly, hắn cũng dùng chiêu thức khi gần khi xa, vừa cho ta hy vọng, vừa tự tay chặt đứt đường lui của ta.

Ta từng nghĩ rằng, trong mộng, hắn khởi binh tạo phản vì hận ta đã tổn thương Trầm Mạn Ngọc.

Nào ngờ, cả ta lẫn Trầm Mạn Ngọc chẳng qua đều là những quân cờ trong ván cờ tranh quyền đoạt lợi của hắn.

Chẳng trách khi ta dứt khoát hưu phu, hắn lại năm lần bảy lượt tìm đến, cố gắng cứu vãn.

Nghĩ đến đây, ta không khỏi bật cười khẽ.

Ta đưa tay về phía Trầm Mạn Ngọc vẫn còn đang xúc động:

“Chứng cứ gì, đưa ta xem thử.”

Nàng ta vui mừng ra mặt, lập tức dâng lên.

Ta mở cuốn sổ, bên trong ghi chép chi chít tên của không ít đại thần.

Có lẽ vì sợ bị phản bội, hắn phải giữ chặt bằng chứng để phòng ngừa những kẻ cùng phe.

Ngày tháng cụ thể hắn gặp ai, bàn việc gì, gom được bao nhiêu bạc với ai, tất cả đều được ghi lại rõ ràng không sót một chữ.

Thậm chí, trong sổ còn xuất hiện cả tên của quận thủ Giang Nguyên.



Chẳng trách trong mơ, sau trận thủy tai, hắn lại chủ động xin đi cứu trợ. Lần này, thủy tai vừa lắng xuống, hắn cũng vội vàng lên đường đến quận Giang Nguyên.

Hóa ra, hắn lo sợ người khác điều tra ra những điều không nên biết...

27

Đêm đó, ta không để Trầm Mạn Ngọc rời đi.

Ta sai người thu dọn một tiểu viện hẻo lánh trong phủ, giữ nàng ta ở lại.

Từ lâu, ta đã đoán rằng trong mơ, Tiêu Chước có thể thuận lợi tạo phản là nhờ có sự hỗ trợ của một số đại thần trong triều.

Vốn định hôm sau vào cung, tìm cớ nhắc khéo phụ hoàng điều tra. Nay có cuốn sổ này trong tay, mọi chuyện lại càng thuận lợi.

Quả nhiên, sáng sớm hôm sau, ta đã dẫn Trầm Mạn Ngọc và cuốn sổ tiến cung.

Nghe xong kế hoạch của Tiêu Chước, phụ hoàng nổi giận đùng đùng.

Người lập tức giao sổ cho Đốc Sát Viện bí mật điều tra.

Nhưng không rõ vì mất sổ mà hắn chột dạ, hay đã nghe phong thanh điều gì, khi Đốc Sát Viện dẫn người đến phủ Vĩnh An hầu thì Tiêu Chước đã trốn thoát.

Phụ hoàng ngay lập tức ra lệnh truy bắt và bắt giam toàn bộ quan viên có tên trong sổ.

Thế nhưng, chưa tìm được Tiêu Chước, thì đã có tin báo từ thành Xuân Dương: quân Sở đang áp sát biên giới.

Chỉ trong nửa tháng, quân Sở đã đánh chiếm liền hai tòa thành, thế tiến công như vũ bão, tựa hồ muốn đánh thẳng đến Kim Lăng.

Giữa lúc triều đình còn đang hỗn loạn, chiến trường truyền đến một mật tin:

Có rất nhiều binh sĩ nhìn thấy Tiêu Chước xuất hiện trong hàng ngũ quân Sở.
Bình Luận (0)
Comment