Cũng Chẳng Quan Trọng Đến Thế

Chương 13

Đúng lúc sinh tử cận kề, Tiêu lão tướng quân đã xuất hiện như một cơn gió, dùng thương đánh bật mũi tên đó.

Nhưng mũi tên tẩm độc đã kịp rạch qua da ông một vết nhỏ.

Vết thương tưởng như không đáng ngại, nhưng chẳng bao lâu, độc ngấm khiến da thịt dần mục rữa. Tiêu lão tướng quân không qua khỏi sau vài ngày ngắn ngủi.

Phụ hoàng đau đớn, luôn ôm trong lòng nỗi áy náy.

Sau khi chiến sự kết thúc và trở về Kim Lăng, phụ hoàng liền xin triều đình ban phong cho Tiêu Chước để đền đáp.

Sau khi lên ngôi, phụ hoàng càng tận tâm bù đắp, từng bước nâng đỡ Tiêu Chước vào Đại Lý Tự, giao cho hắn nắm giữ quyền lực ba ty trọng yếu của triều đình.

Ta biết, ban đầu phụ hoàng không đồng ý hôn sự của ta và Tiêu Chước chính là vì muốn bảo vệ con đường làm quan của hắn, không để nó bị chôn vùi.

Nhưng không ngờ rằng, nhiều năm trôi qua, hắn lại ôm trong lòng mối hận sâu như vậy.

Đang chìm trong suy nghĩ, ta chợt nghe thấy giọng nói âm trầm của Tiêu Chước vang bên tai, kéo ta trở về thực tại.

Ngẩng đầu lên, ta liền bắt gặp ánh mắt độc ác của hắn, trong đó ngùn ngụt hận thù.

"Không phải ngươi thương yêu nhất đứa con gái này của mình sao…"

Hắn khẽ nhếch môi, nở một nụ cười lạnh lùng. Dù đôi mắt hắn nhìn ta, nhưng lời nói lại nhắm thẳng vào phụ hoàng:

"Nếu ngươi viết chiếu nhận tội, tự mình thừa nhận sai lầm và tuyên bố thoái vị, ta sẽ cho nó sống thêm vài ngày."

"Còn nếu không... Ta sẽ g.i.ế.c nó trước, để ngươi nếm trải mùi vị mất đi người thân yêu nhất."

30

Lời của Tiêu Chước không hề giống như đang đùa cợt.

Vừa dứt lời, hắn đã bóp lấy cổ ta.

Dù vậy, hắn không lập tức ra tay mà chậm rãi siết chặt từng chút một, tựa như đang thích thú thưởng thức vẻ đau đớn trên gương mặt ta. Khóe môi hắn nhếch lên, hiện rõ một nét cuồng loạn:



"Thật lòng mà nói, ta cũng có chút thích ngươi, đặc biệt là cái dáng vẻ yêu mà không được của ngươi mỗi lần đuổi theo sau ta."

"Nếu không phải vì ngươi hết lần này đến lần khác làm mất mặt ta, thì ta cũng chẳng cần khởi binh sớm thế này, càng không cần g.i.ế.c ngươi nhanh như vậy…"

Không khí trong lồng n.g.ự.c ngày càng cạn kiệt, khiến ta khó chịu vô cùng, tai ù đi không ngớt.

Trong cơn mơ hồ, ta nhìn thấy hắn quay đầu nhìn về phía phụ hoàng, dường như muốn tìm chút hoảng loạn hay kinh hãi trong ánh mắt người.

Nhưng phụ hoàng vẫn không nhúc nhích.

Ta không nhịn được, cong môi nhếch lên, gằn ra hai chữ từ kẽ răng:

"Nực cười."

"Ngươi nói cái gì?"

Có lẽ vì muốn nghe rõ lời ta, Tiêu Chước lỏng tay đôi chút.

Ta lập tức lùi một bước, thoát khỏi sự kìm hãm của hắn.

Dòng không khí bất chợt ùa vào cổ họng khiến ta ho sặc sụa.

Sau một hồi cố sức ngừng ho, ta vừa thở dốc vừa nhìn hắn với ánh mắt đầy mỉa mai:

"Ta nói… ngươi muốn g.i.ế.c ta, đúng là nực cười đến cực điểm."

Lời vừa dứt, ánh mắt hắn tối sầm lại, nắm tay siết chặt.

Nhưng ta không hề nao núng, thậm chí còn chậm rãi nhếch môi cười:

"Hôm nay các ngươi vào thành, không cảm thấy quá mức suôn sẻ sao?"

"Chẳng hạn như… tại sao trên những con phố vốn tấp nập người qua lại, hôm nay chỉ lác đác vài tiểu thương?"

Nghe đến đây, ánh mắt Tiêu Chước khẽ nheo lại, sắc mặt trở nên u ám đáng sợ.

Ta không để hắn kịp lên tiếng, tiếp tục nói bằng giọng điệu khinh miệt không kém phần đắc ý:



"Tiêu Chước, chiêu điệu hổ ly sơn của ngươi không hề cao minh. Sao không thử nếm mùi vây thành bắt giặc của ta lần này?

31

Lời vừa dứt, một mũi tên từ ngoài cửa lao vào, xuyên thẳng qua n.g.ự.c tên phản quân đứng phía sau phụ hoàng.

Bên ngoài đại điện, tiếng giao chiến vang lên ầm ĩ.

Tiêu Chước lập tức phản ứng: "Bắt lấy con tin!"

Hắn quát lớn rồi lao tới chỗ ta.

Nhưng Tiêu Chước vừa bước được một bước, còn chưa kịp chạm vào người ta, thì một thanh kiếm đã phá không bay tới, đ.â.m trúng vai hắn.

Vệ Thanh Hàn từ trên cao giáng xuống, lập tức giao chiến với Tiêu Chước.

Ngay sau đó, cấm quân từ ngoài điện ào ào tiến vào.

Đám phản quân trong điện còn chưa kịp phản kháng, kiếm chưa kịp rời vỏ thì đã trúng tên gục xuống.

Chỉ trong chớp mắt, cả đại điện chỉ còn lại Tiêu Chước đang quần ẩu với Vệ Thanh Hàn.

Tình thế xoay chuyển nhanh chóng.

Tiêu Chước không cầm cự được bao lâu.

Vệ Thanh Hàn chỉ một đường kiếm đã c.h.é.m trúng tay hắn, hất bay vũ khí.

Chẳng bao lâu sau, Tiêu Chước bị chế ngự hoàn toàn.

Thế nhưng, dù bị khống chế, ánh mắt Tiêu Chước vẫn đỏ ngầu, khuôn mặt của hắn đầy vẻ ngỡ ngàng không thể tin nổi: "Không thể nào... Làm sao có thể như thế được?"

Hắn giãy giụa như một con thú cùng đường, gào thét trong tuyệt vọng:

"Không thể nào! Cấm quân rõ ràng đã rời thành! Giờ này lẽ ra Kim Lăng phải không còn ai có thể chống cự mới đúng!"
Bình Luận (0)
Comment