Ta không thèm nhìn hắn, chỉ ra hiệu cho người tháo dây trói trên tay mình.
Sau khi cử động đôi chút để làm giãn các khớp xương, ta mới quay lại nhìn hắn, giọng điệu đầy chế giễu:
"Ngươi quả thật đã dàn dựng màn kịch xuất hiện trong quân Sở để gây hoảng loạn, buộc chúng ta phải điều động toàn bộ binh lực ra biên giới. Ngươi còn giăng bẫy ở Khai Dương, dụ cấm quân rời thành."
"Nếu không phải ta giấu kín việc này và thuyết phục phụ hoàng đến cùng, có lẽ bây giờ ta đã là một cái xác rồi."
Ta nhìn thẳng vào hắn, nhếch môi:
"Đáng tiếc thay, ta biết chắc ngươi sẽ quay lại Kim Lăng."
Bởi vì, dù trong giấc mơ hay hiện thực, điều Tiêu Chước mưu đồ chưa bao giờ là diệt quốc.
Mà là soán ngôi.
32
Tiêu Chước đã thua.
Nhưng cho đến khi quân phản loạn bên ngoài đều giao nộp vũ khí, cục diện đã định, hắn vẫn không cam lòng: “Không thể nào! Ta lẽ ra phải thắng! Ta lẽ ra phải đăng cơ thành công!”
“Tống Chi, là ngươi! Tất cả đều là do ngươi!” Hắn vặn vẹo thân mình, biểu cảm nghiến răng nghiến lợi ấy như muốn nuốt chửng lấy ta.
"Đúng vậy, là ta."
Ta không phủ nhận, thậm chí còn mỉm cười nhếch môi:
"Thế nào? Cảm giác khi mộng đẹp tan vỡ ra sao?"
Tiêu Chước nghe vậy thì sững người lại.
Hắn dường như không thể tin nổi, trừng mắt, hung tợn hỏi:
"Quả nhiên, ngươi cũng mơ thấy giấc mơ đó?"
Hắn nói "cũng".
Ta không mấy ngạc nhiên.
Dù sao, việc hắn mưu phản bị bại lộ không phải là thời cơ tốt nhất để khởi binh.
Nhưng hắn vẫn liên thủ với người Sở quốc, khởi binh tạo phản.
Ban đầu ta nghĩ là hắn dựa vào hỗn loạn do quân Sở gây ra.
Nhưng, khi vừa nghe Tiêu Chước khẳng định chắc nịch câu "đăng cơ thành công", ta mới hiểu, điều hắn dựa vào chỉ là giấc mơ kia mà thôi.
Hắn tưởng rằng mình sẽ thắng.
Nhưng Tiêu Chước đã tính sai.
Bởi trong giấc mơ, hắn được lòng dân chúng, từng bước mưu tính, chuẩn bị suốt nhiều năm mới dám hành động.
Thiên thời địa lợi, cơ hội chiến thắng dĩ nhiên cao.
Nhưng hiện tại, hắn khởi binh một cách vội vã, để đạt được mục đích còn công khai hợp tác với quân Sở.
Một kẻ bán nước, thông đồng với giặc, dù có phản loạn thành công, lật đổ triều đại của Tống gia, thì liệu hắn có ngồi vững trên ngai vàng được bao lâu?
Những điều hiển nhiên như thế, hắn lại dường như không hiểu mà vẫn tiếp tục gào thét:
"Tống Chi! Lẽ ra ta nên g.i.ế.c ngươi từ sớm! Cái lúc biết ngươi đến quận Giang Nguyên, ta nên g.i.ế.c ngươi ngay vào lúc đó!"
Bộ dạng Tiêu Chước không ngừng giãy giụa, lăn lộn trông thật buồn cười.
Ta không nhịn được, khẽ cười khẩy một tiếng:
"Tiêu Chước, ngươi vẫn chưa hiểu sao? Cho dù có hay không có giấc mơ đó, ngươi đều không thể soán vị thành công."
"Vì đối với ngươi, hợp tác với Sở quốc chỉ là chính trị, còn đối với bách tính Đại Lương, Sở quốc và bọn họ chỉ có nợ nước thù nhà. Dù ngươi có ngồi lên ngai vàng này, ngươi cũng không thể giữ vững."
Ta nhếch miệng rồi cúi xuống nhặt một thanh kiếm, dùng mũi kiếm nâng cằm hắn lên:
"Hai mươi năm trước, quân Sở tàn sát mười vạn dân tại Hạp Lãng Quan, phụ thân ngươi đã hy sinh anh dũng để bảo vệ bách tính Đại Lương."
"Nực cười thay, đến ngày hôm nay, chúng ta vẫn chưa thể tha thứ cho quân Sở vì những người đã khuất, còn ngươi không chỉ oán nhầm người, mà còn hợp tác với kẻ thù g.i.ế.c cha, suýt nữa chính tay phá hủy giang sơn Đại Lương mà phụ thân ngươi đã bảo vệ..."
33
Tiêu Chước dường như đã phát điên.
Khi bị áp giải xuống, hắn vừa khóc vừa cười, trông như một kẻ điên.
Hắn không ngừng gào thét: "Tống Chi, ta phải g.i.ế.c ngươi! Ta là hoàng đế, ta mới là thiên tử của Đại Lương!"
Nhưng dù hắn kêu gào thế nào, cũng không ai đáp lại.
Cuộc nổi loạn đã bị dẹp yên, nhưng quân Sở ở biên giới vẫn chưa ngừng tấn công.
Sau khi an ủi thân quyến của những vị đại thần đã hy sinh và giao phó việc xử lý hậu sự sau cuộc bình loạn.
Phụ hoàng không nghỉ ngơi, lập tức triệu tập các đại thần để bàn bạc quốc sự.
Ta cũng không rảnh rỗi, hỗ trợ Vệ Thanh Hàn và Thái tử giải quyết những việc còn lại.
Cho đến khi trời hửng sáng ngày hôm sau, ta mới rời cung về phủ.
Trong thành Kim Lăng, sau khoảng thời gian ngắn ngủi của sự uể oải, mọi thứ lại trở về sự náo nhiệt thường ngày.
Các đại thần hàng ngày vào triều, cùng phụ hoàng bàn bạc cách đẩy lùi quân địch.
Mọi người đều nóng lòng, nhưng dường như mọi thứ cũng đang diễn ra theo trật tự.
May thay, ba trăm ngàn đại quân điều ra biên giới đã phát huy tác dụng.
Chẳng mấy chốc, tin chiến thắng vang dội đã truyền về.
Ngày chiến báo truyền tới, phán quyết của Tiêu Chước cũng chính thức được công bố.
Hắn bị kết án diễu phố một ngày, rồi bị c.h.é.m đầu thị chúng trước cổng thành.