Cũng Chẳng Quan Trọng Đến Thế

Chương 2

3

Ta không rõ cảnh trong giấc mơ sẽ diễn ra bao nhiêu phần trong hiện thực.

Ban đầu, ta nghĩ chỉ cần mình không chủ động gây chuyện, hẳn có thể tránh khỏi kết cục đó.

Nhưng lời nói của ta như có ngàn cân sức nặng.

Vừa dứt lời, đã thấy Trầm Mạn Ngọc khẽ chao đảo, ngẩng đầu lên, lộ ra gương mặt đẫm nước mắt, trông như sắp khóc:

"Tỷ tỷ, đây đều là lỗi của muội, nếu không phải vì muội yếu đuối, vết thương cũ chưa lành, thì hầu gia đêm qua cũng không làm tỷ tức giận đến thế…"

Câu nói của nàng ta, vừa nhắc đến vết thương cũ, gợi lại trong lòng Tiêu Chước ân nghĩa cứu mạng.

Lại vừa khơi lên chuyện đêm qua, đêm tân hôn, Tiêu Chước ở lại chỗ nàng, nhằm chọc giận ta.

Những chiêu trò này, đến trẻ con trong cung mới sáu tuổi cũng không dùng nữa.

Đối với ta, tự nhiên vô dụng.

Nhưng rõ ràng, Tiêu Chước thương xót.

Hắn bước lên đỡ Trầm Mạn Ngọc dậy, ôm nàng ta vào lòng, ánh mắt u ám nhìn ta, giọng đầy lạnh lẽo:

"Tống Chi, Mạn Nương thân thể yếu nhược, ngươi lại cố ý để nàng quỳ lâu như vậy, ta biết ngay là ngươi chẳng có ý tốt!"

Thái độ như đang đối diện với kẻ thù của hắn khiến ta có chút buồn cười.

Thực sự không nhịn nổi, ta bật cười thành tiếng:

"Năm ngoái, ta bị phụ hoàng phạt quỳ, khi đó ta đã quỳ bao lâu?"

Ta quay lại hỏi tỳ nữ Thanh Liên đứng phía sau.

Thanh Liên rất hiểu ý:

"Công chúa quỳ tròn sáu canh giờ, không ăn không uống, cũng không động đậy dù chỉ một chút.”



"Đáng thương khi đó người bị ngã ngựa gãy một chiếc xương sườn, vết thương còn chưa lành hẳn đã bị phạt quỳ…"

Ta nhún vai, lạnh lùng cười nhạt nhìn hai người

"Xem đi, con người không yếu đuối như các ngươi tưởng đâu.”

"Còn nữa, nếu vết thương của nàng ta lâu như vậy mà vẫn chưa khỏi, ngươi không nên giận ta, mà nên hỏi lại chính bản thân mình, có phải ngươi đã không thực lòng chữa trị hay không?"

4

Từ trước đến nay, trước mặt Tiêu Chước, ta luôn giữ nụ cười rạng rỡ.

Vì muốn hắn cũng động lòng với ta, nên cho dù hắn có làm ta mất mặt trước mặt bao người, ta cũng chưa bao giờ thể hiện thái độ lạnh nhạt.

Nhưng hôm nay, sau khi bị ta nhiều lần chọc tức, có vẻ hắn đã cảm thấy bất ngờ.

Hắn khựng lại, hô hấp như ngừng trong giây lát, nét mặt ngay lập tức tối sầm lại.

"Tống Chi…"

Tiêu Chước nghiến răng.

Nhưng có lẽ cũng nhớ ra năm ngoái, trong lần săn thu, ta bị ngã ngựa là do mũi tên hắn b.ắ.n về phía ta trong cơn giận dữ.

Hắn cố gắng kiềm chế bản thân, hít thở nặng nề hồi lâu, sắc mặt dần dịu đi:

"Tống Chi, chỉ cần ngươi an phận, vị trí chủ mẫu của phủ hầu này mãi mãi là của ngươi, mọi việc lớn nhỏ trong phủ đều có thể giao cho ngươi quản lý."

Dường như hắn nghĩ rằng việc quản lý chuyện trong phủ là một ân huệ lớn lao, nên giọng điệu hắn đầy vẻ ngạo mạn.

"Chỉ cần nàng không làm khó Mạn Nương, phủ hầu này mãi mãi…"

Chưa kịp nói hết câu, ta đã bật cười:

"Chuyện quản lý trong phủ à? Chẳng lẽ cần đích thân ta phải gánh vác?

"Ngươi định để ta mệt mỏi lo toan hết mọi chuyện trong nhà, còn các ngươi thì chỉ việc dạo chơi, ngắm hoa, trăng thanh gió mát sao? Quả là tính toán khéo quá nhỉ."

Ban đầu, ta nghĩ rằng chỉ cần tránh xa Trầm Mạn Ngọc, nước sông không phạm nước giếng, thì có thể tránh khỏi kết cục bi thảm.



Nhưng xem ra, rắc rối không phải cứ muốn tránh là tránh được.

Nếu đã vậy...

"Hòa ly đi."

Ta đứng dậy, nhìn thẳng vào Tiêu Chước, người đang bảo vệ Thẩm Mạn Ngọc phía sau:

"Dù rằng mới ngày thứ hai sau khi thành thân đã đề nghị hòa ly nghe có vẻ không hay. Nhưng ta không đủ bao dung để chấp nhận việc vừa mới vào cửa, phu quân đã đưa một nữ nhân khác về phủ."

Nói xong, ta khẽ cười khẩy, không thèm nhìn hai người họ thêm nữa, xoay người bước đi.

Nhưng chưa kịp ra khỏi cửa, cổ tay ta đã bị ai đó nắm chặt.

"Tống Chi, ngươi lại đang giở trò gì vậy?"

Nghe thấy tiếng hắn, ta ngẩng đầu lên.

Thấy Tiêu Chước khẽ cau mày, giọng nói có chút dò xét, trong mắt lộ rõ vẻ không hiểu:

"Dùng kế lạt mềm buộc chặt? Nghĩ rằng ta sẽ mắc bẫy sao?"

Ta không nhìn hắn, chỉ nhìn vào bàn tay đang nắm lấy tay ta, khẽ nhếch môi cười:

"Ồ? Ngươi không muốn hòa ly à? Vậy chắc ngươi muốn ta chủ động hưu phu rồi…

"Cũng được thôi, bổn công chúa sẽ thành toàn cho ngươi."

5

Về việc hưu phu, ta đã nói là làm.

Nhân lúc Tiêu Chước còn đang kinh ngạc, ta thoát khỏi sự kiềm chế của hắn, trở về phòng viết ngay một bức thư từ hôn.

Thanh Liên không hổ là tâm phúc theo ta từ nhỏ. Không cần ta phải dặn dò, nàng liền bắt đầu sai người chuyển sính lễ và thu dọn hành lý.

Nàng làm việc rất dứt khoát, động tác nhanh nhẹn.

Bình Luận (0)
Comment