Khi Tiêu Chước nghe tin chạy đến, sính lễ đã được chuyển ra đến cửa lớn phủ Vĩnh An hầu.
Cửa lớn mở rộng, lác đác có không ít người đứng xem náo nhiệt.
Có lẽ không ngờ ta lại làm thật, sắc mặt Tiêu Chước trở nên u ám đáng sợ.
Hắn tiến lên vài bước, siết chặt cánh tay ta:
"Tống Chi, ngươi có nghĩ đến hậu quả của việc hôm nay rời khỏi cánh cửa này không?"
Ta cười lạnh trong lòng, nhưng giả vờ ngây ngô hỏi lại:
"Hậu quả gì?"
Hắn liếc nhìn đám đông ngoài cửa, hạ giọng:
"Ngươi là nữ nhân, việc hòa ly đã tổn hại danh tiết, huống hồ là…"
Hai chữ "hưu phu" dường như khó thốt ra khỏi miệng hắn. Hắn ngập ngừng rồi mới tiếp tục:
"Từ xưa đến nay, nữ nhân xuất giá tòng phu, ngươi đã kết hôn với ta, chuyện hòa ly hay không phải do ta quyết định."
Lời hắn còn chưa dứt, ta đã bật cười:
"Là nữ nhân thì sao? Ai mà không có lúc mắt mù, đi nhầm đường chứ?"
Ta giật tay khỏi sự kiềm chế của hắn, đập lá thư từ hôn vào n.g.ự.c hắn.
Khóe mắt ta lướt qua thấy Trầm Mạn Ngọc đứng khóc lóc ở góc hành lang, liền không nhịn được mà cười khẩy:
"Nếu không phải vì ta từng động lòng với ngươi, vì muốn ngươi không bị ràng buộc bởi danh phận phò mã mà có thể tham gia triều chính, thì ngươi nghĩ ngươi có tư cách nạp thiếp sao? Lại còn tư cách nói chuyện 'hòa ly' với ta nữa?
"Còn nói gì nữ nhân hòa ly thì danh tiết tổn hại, chẳng qua là cảm thấy bị 'hưu phu' thì mất mặt thôi, đúng không?
"Ta là công chúa Đại Lương, nữ nhân cao quý nhất của Đại Lương. Lá thư từ hôn này, là do ta tự tay viết, dưới trời đất này chỉ có một. Ngươi nên cảm thấy vinh hạnh mới phải."
Nói xong, ta không thèm nhìn hắn thêm một lần nào nữa.
Cũng chẳng để tâm đám đông đang xì xầm bàn tán ra sao, xoay người lên xe ngựa.
Hôm qua, ngày ta xuất giá, cả thành Kim Lăng không một ai vắng mặt.
Hôm nay, ta mang sính lễ trở về phủ Công chúa, cảnh náo nhiệt chẳng khác mấy so với ngày hôm qua.
Bên ngoài xe ngựa, người ta không ngừng bàn tán về màn "hưu phu" trước cửa Hầu phủ ban nãy.
Thanh Liên thậm chí còn hào hứng:
"Công chúa, hôm nay người thật uy phong! Người không biết chứ, trước đây khi người đuổi theo Hầu gia, hạ mình khúm núm, nô tì còn thấy khó hiểu như thể người bị ma ám vậy…"
Đừng nói là nàng.
Sau một giấc mộng dài ngoảnh lại, ngay cả ta cũng không hiểu nổi mình.
Dù trong giấc mộng Tiêu Chước có tài trí mưu lược, nhưng hôm nay hắn ngoài vẻ ngoài kia, thật sự chẳng có gì đáng để tự hào.
Huống hồ, trong thành Kim Lăng này, có không biết bao nhiêu nam nhân tuấn tú hơn hắn.
Điều duy nhất đặc biệt ở hắn, có lẽ chỉ là chuyện tình cờ kéo ta một lần khi còn nhỏ.
Có lẽ ta thực sự đã bị ma ám rồi.
Ta không nhịn được thở dài.
6
Chuyện ta hưu phu trước cửa phủ Vĩnh An hầu đã khiến cả kinh thành náo loạn.
Chưa kịp trở về phủ Công chúa, tin tức đã đến tai phụ hoàng trong cung, thế là người lập tức sai người truyền chỉ triệu ta vào cung.
Ta đoán rằng phụ hoàng nghe tin chắc chắn sẽ nổi giận.
Quả nhiên, khi vừa bước đến ngoài cửa Ngự Thư Phòng.
Chưa kịp lên tiếng, một chiếc nghiên mực đã bay về phía ta.
Ta dĩ nhiên không bị trúng.
Chiếc nghiên mực rơi xuống, vỡ tan trên khung cửa cách ta một cánh tay, phát ra tiếng “bốp” lớn.
Ngay sau đó, giọng nói giận dữ của phụ hoàng vang lên:
"Con nhìn lại mình xem! Mới xuất giá một ngày mà đã gây ra chuyện lớn thế này!
"Con có biết bên ngoài đồn thổi thế nào không? Họ nói con kiêu căng ngạo mạn, xem trung thần lương tướng như đồ chơi, con có nghe thấy không, có phải con muốn làm ta tức c.h.ế.t không?"
Miệng nói là “tức chết”, nhưng đôi mày của người vẫn nhíu chặt.
Thế nhưng, ta lại chẳng hề sợ hãi.
Năm xưa, phụ hoàng thường trú quân nơi biên giới, cách trăm bước cũng có thể b.ắ.n hạ tướng địch bằng một mũi tên.
Với sự chuẩn xác của người, muốn ném trúng ta là chuyện dễ như trở bàn tay.
Nghiên mực cách ta xa như vậy, đủ biết là người cố tình tránh đi.
"Người đã tức c.h.ế.t rồi, tại sao không ném nghiên mực thẳng vào đầu con?"
"Đã không muốn trúng, mà còn làm ra vẻ ầm ĩ như thế, người lừa ai chứ?"
Bị ta vạch trần, mặt mũi phụ hoàng có chút khó coi.
Người mạnh tay đập bàn, giọng nói cũng thêm phần bực bội:
"Đồ hỗn xược! Bình thường ta quá nuông chiều con, không cho con một bài học, sợ rằng con sẽ leo lên đầu ta mất!"
Nói xong, người lệnh cho thị vệ lấy roi, rồi đuổi hết tất cả hạ nhân ra ngoài.
Nhưng chiếc roi đó chỉ bị người quất lên bình phong.
Nghe một tiếng "rầm", bình phong đổ xuống.
Người dường như mới hả giận, ném luôn cái roi:
"Bên ngoài đều nói con kiêu căng ngạo mạn, nhưng ta biết con không phải người làm loạn. Nói đi, chuyện hôm nay là vì sao?"